Editor: Mai Tuyết Vân
"Tiểu Oánh, là con sao, Tiểu Oánh, con làm sao vậy, có bị thương không, nghe nói chỗ con ở xảy ra động đất, chúng ta làm thế nào cũng không liên lạc được với con, ba và mẹ con đều rất lo lắng, con không sao chứ, có bị dọa sợ hay không. . . . "
Nghe giọng nói vội vã của ba mình, những lời quan tâm từ miệng ba nói ra, nước mắt của Bạch Nhược Oánh không nhịn được mà chảy xuống, ba cô vẫn luôn là người quan tâm cô nhất.
"Ba ơi, con không sao, mẹ đâu rồi ạ, bây giờ có khỏe không? "
"Mẹ con khỏe vô cùng, nhưng vì lo lắng cho con mà mấy ngày nay không chợp mắt được, đến giờ mới vừa nằm ngủ."
"Vâng, vậy là được rồi, ba ơi, ba hãy nghe lời con nói, bắt đầu từ hôm nay ba hãy lấy tất cả tiền trong ngân hàng ra, sau đó mướn một kho hàng mua thật nhiều thức ăn rồi bỏ vào, tốt nhất là phải đảm bảo thời hạn sử dụng còn dài, nhất định phải tích trữ nhiều một chút, còn những thứ đồ dùng hằng ngày khác nữa, áo khóa ngoài này, phải rồi, áo lông, chăn bông nữa, và nhiều thứ khác nữa, liên quan đến cuộc sống sinh hoạt bình thường, ba đều phải mua số lượng lớn, sau đó chuyển hết vào kho hàng, còn nữa kho hàng phải ở nơi vắng vẻ một chút, vùng lân cận không cần có quá nhiều người, hơn hết kho hàng đó phải thật bền chắc. . .’’ Cô còn chưa kịp nói xong lời của mình, thì ba của Bạch Nhược Oánh đã cắt ngang lời nói của cô.
"Tiểu Oánh, con làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao ?" Nghe con gái của mình nói nhiều thứ như vậy, ông Bạch lo lắng hỏi.
"Ba, ba phải tin con, ngày tận thế sắp đến rồi."
"Cái gì, ngày tận thế? Tiểu Oánh, có phải con thấy khó chịu ở chỗ nào hay không, làm sao con biết được chứ, cả tin tức cũng nói rằng trận động đất này chỉ là hoạt động kiến tạo của lớp vỏ trái đất mà thôi. "
"Ba, ba phải tin con, con có nguồn tin riêng, trong lúc vô tình con biết được, hiện tại có rất nhiều lãnh đạo cấp cao cũng đã yên lặng bắt đầu chuẩn bị lương thực rồi, ba, là sự thật." Thấy ba cô khôngtin, Bạch Nhược Oánh lo lắng nói.
Nghe giọng nói lo lắng của con gái, ông Bạch vội vã nói, "Được được được, tất cả đều nghe theo con, chờ đến tám giờ, ba lập tức đi làm, nhưng mà Tiểu Oánh, còn con đang ở đâu, nếu như, nếu như con thật sự thích Lý Hiển Nghiêu, ba mẹ quyết định không ngăn cản nữa mà tác thành cho hai đứa."
Giọng điệu của ba cô vẫn cưng chiều như trước, nghe được lời thỏa hiệp của ban, nước mắt Bạch Nhược Oánh lại chảy ra, "Ba, ba nói đúng, Lý Hiển Nghiêu cũng không phải yêu con thật lòng, hắn cũng chỉ là vì tiền của nhà chúng ta, chẳng qua ba à, ba cứ yên tâm, con đã chia tay với hắn, con sẽ sớm đến tìm ba mẹ, bắt mẹ phải nấu đồ ăn ngon cho con đó, còn nữa ba phải nhớ, chuyện tích trữ đồ, nhất định phải bí mật tiến hành, ngoại trừ bạn bè thân thiết và người nhà còn lại ba không cần nói với bất kỳ ai."
Nghe giọng nói của con gái nghiêm túc khác thường, ông Bạch cũng biến sắc, ông đang nghĩ tới bạn bè thân nhất của mình, chuyện này, ông cũng muốn bàn bạc phân tích với người đó một chút cho tốt.
"Được, Tiểu Oánh, con phải cẩn thận, có muốn ba cho người đi đón con hay không? Trên người con còn tiền ư?"
"Không cần ba, ở chỗ con vẫn còn tiền, ba không cần phải lo lắng, con đang trên đường về nhà, ba không cần đến đón con, chú yếu bây giờ ba phải cố hết sức tích trữ đồ đạc, đúng rồi ba ơi, mười ngày nữa sẽ có mưa sao băng, nếu như con còn chưa về tới nhà, nhất định ba mẹ phải ở trong nhà, không nên đi ra ngoài, có người nào gõ cửa cũng không được mở, nếu có xảy ra chuyện người cắn người trước hết phải trốn, đừng tưởng rằng đó là bệnh chó dại không được tới gần, cũng không cần tốt bung đưa bọn họ đến bệnh viện, lại càng không được để bị cắn, chờ con về nhà, được không?"
"Sao vậy, Tiểu Oánh, những chuyện này làm sao con biết được, Tiểu Oánh, có phải con có chuyện gạt chúng ta hay không?"
"Không có, ba à, con có nguồn tin riêng, chỉ là ba nhất định phải nghe con, được không hả ba?"
"Được rồi, con gái ngoan của ba, nhất định con phải trở về sớm một chút, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho ba."
"Được ạ, gặp lại ba sau, thay con chào mẹ nhé, còn nữa, ba à, thật xin lỗi." Nói xong Bạch Nhược Oánh vừa khóc vừa cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại trong tay, ông Bạch kinh ngạc ngẩn người, mới vừa rồi Tiểu Oánh nói cái gì? Thật xin lỗi ư, Tiểu Oánh nói thật xin lỗi, từ trước đến nay Tiểu Oánh chưa bao giờ nói đến ba chữ này, có phải đã xảy ra chuyện gì không hay rồi chăng, lúc nãy lời Tiểu Oánh nói, không được, ông phải đi tìm lão Hình, ông muốn cùng với vị cựu chiến hữu này thảo luận phân tích lời Tiểu Oánh nói một chút.
Nghĩ tới đây ông Bạch mặc quần áo chỉnh tề, không nói với vợ tiếng nào đã vội vả rời khỏi nhà.
Bạch Nhược Oánh lau khô nước mắt, nhìn điện thoại trong tay, rốt cuộc cô lấy sim điện thoại bên trong ra, ném xuống khe nước bên cạnh, còn về chiếc điện thoại cô lại tắt máy bỏ vào túi mình, sau đó cô trở lại xe rồi nằm xuống, nghĩ tới việc tiếp theo cô nên làm gì, nghĩ về con đường của cô sau này, nghĩ tới tương lai mạt thế, cũng không biết bao lâu trôi qua, Lý Hiển Nghiên cũng tỉnh lại
"A Oánh, sao em không ngủ thêm chút nữa?" Lý Hiển Nghiêu tỉnh lại việc đầu tiên chính là quay đầu lại nhìn Bạch Nhược Oánh một chút, phát hiện Bạch Nhược Oánh đã tỉnh , Lý Hiển Nghiêu gấp gáp hỏi.
Nhìn vẻ măt của Lý Hiển Nghiêu, đời trước cô bị vẻ mặt này làm cho động tâm đến si mê, bây giờ nhìn lại thật sự rất ghê tởm.
"A Nghiêu, em không ngủ được, chúng ta vào thành phố đi, em muốn tắm rửa một chút." Bạch Nhược Oánh yếu đuối nói.
Nhìn bộ dạng yếu ớt của Bạch Nhược Oánh, Lý Hiển Nghiêu nghĩ đến việc bản thân hắn cũng đã không tắm rửa mấy ngày rồi, đúng là rất khó chịu liền gật đầu một cái, "Được, A Oánh, em ngủ tiếp một lát , đến nơi anh sẽ gọi em." Nói xong, Lý Hiển Nghiêu lái xe vào trong thành phố.
Thật ra thì tại sao Lý Hiển Nghiêu không chạy xe nhanh, nguyên nhân rất đơn giản, phí hao tổn để chạy nhanh quá lớn, tạm thời Lý Hiển Nghiêu còn chưa muốn lấy tiền riêng của mình ra, hắn cũng chỉ còn lại một ít tiền, bởi vì công ty của Lý Hiển Nghiêu thiếu nợ, tiền tiết kiện gửi trong ngân hàng cũng không còn, mà hiện tại ngay cả nhà cửa cũng không có, cho dù ngân hàng có siết nợ rồi rao bán, thì bên trong cũng không còn thứ gì thuộc về hắn nữa, thế nên chút tiền trong tay này, hắn còn phải dùng để phòng thân rất có ích.
Rốt cuộc xe cũng dừng lại, đây là một nhà tắm công cộng nhỏ, nơi này không lớn lắm, chỉ có tắm là được, ba người xuống xe đi vào nhà tắm, bởi vì nhà tắm công cộng vắng vẻ, cho nên bộ dạng nhếch nhách của Bạch Nhược Oánh cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Mặc cho nước chảy xuống xối rửa toàn thân của mình, khi nước chảy lướt qua vết thương của cô, loại cảm giác nhói đau đó đối với Bạch Nhược Oánh mà nói hoàn toàn không là gì, vì nếu so sánh với cảm giác đau đớn đục xương khoét thịt kia thì rõ ràng không thể hơn được.
Thay quần áo xong, hỏi nhân viên phục vụ cửa sau ở chỗ nào, Bạch Nhược Oánh không đợi hai người kia mà một mình rời đi từ cửa sau.
Chờ sau khi Lý Hiển Nghiêu và bà Lý đi ra, đợi Bạch Nhược Oánh một chút, nhưng chờ rất lâu cũng không thấy cô đi ra, bà Lý tức giận hỏi thăm nhân viên phục vụ, khi hai người biết được Bạch Nhược Oánh đã rời đi thì biểu cảm trên khuôn mặt kia có thể nói năm màu rực rỡ*, khi bọn họ trở lại xe ở bên kia, khi hắn tìm kiếm điện thoại di động của mình lại phát hiện ra không có gì cả, thì vẻ mặt lại càng thêm phần hết sức đặc sắc.
*năm màu rực rỡ: ý nói chuyển đổi cảm xúc liên tục, hỗn loạn- nguyên tác là “ngũ thải tân phân”
"Chẳng lẽ Bạch Nhược Oánh đã phát hiện ra điều gì?" Bà Lý đứng ở ngoài xe nhìn chung quanh chẳng thấy bóng dáng của Nhược Oánh đâu, lại quay về phía con trai của mình.
"Không biết nữa, nếu như đã phát hiện ra cái gì, thì ngày hôm qua không phải cô ta đã đi rồi sao." Lý Hiển Nghiêu không tìm được điện thoại di động cũng xuống xe, hắn nghĩ tới lời của mẹ mình, Lý Hiển Nghiêu lắc đầu một cái.
"Vậy con nói xem đây là việc gì, tại sao cô ta lại chạy đi? Chúng ta phải làm thế nào đây, A Nghiêu, con nghĩ có nên gọi điện cho hãng điện thoại để tra cứu lịch sử cuộc gọi hay không, như vậy chúng ta cũng có thể tới tìm người nhà của Bạch Nhược Oánh.’’
"Mẹ, sim điện thoại kia là mua tạm thời, nên không dùng chứng minh thư để đăng ký, không thể tra cứu được, lại nói dù có tra ra được, ai biết được có phải Bạch Nhược Oánh không chịu nổi đả kích rồi chạy đi tự sát hay không đây? Nguy rồi, mẹ ơi, chúng ta nên rời đi đến chỗ họ hàng của chúng ta, không cần lo cho Bạch Nhược Oánh nữa, nếu như thật sự cô ta tự sát, ba của cô ta có muốn đòi người từ chỗ con, trước tiên con sẽ chuẩn bị câu chuyện riêng cho ông ta , còn chuyện tên đồ tể nếu như tra ra được chúng ta cũng đã thoát rồi, thôi mẹ à, mặc kệ cô ta, chúng ta tự rời đi."
Nghe lời của con trai, Lý mẫu nghĩ đến chuyện hai người cũng đang bắt đầu thiếu thốn, "Được rồi, đi thôi." Nói xong hai người lái xe rời đi theo đường khác.
Thật ra thì Bạch Nhược Oánh cũng không có đi xa, nàng vẫn nhìn chăm chú vào mẹ con nhà họ Lý, nghe lời nói của bọn họ rồi nhìn về phía chiếc xe đã lái đi xa, trong mắt lóe lên một tia băng giá. Lý Hiển Nghiêu bây giờ còn là xã hội có pháp luật, cô không có cách nào xử lý hắn được, chẳng qua đến lúc cuối thời đại này, sẽ là thời khác cô trả thù hắn!
Kỳ thật cũng không ai biết, ở đời trước cô đã thức tỉnh dị năng , chỉ là khi đó dị năng của cô không cao còn không có tinh thạch để thăng cách, hơn nữa cô càng không muốn mình làm tổn thương đến lòng tự ái của Lý Hiển Nghiêu, cho nên từ lâu đã giấu dị năng cảu mình đi, mặc dù khi đến căn cứ, dị năng giả sẽ có thức ăn miễn phí, nhưng lúc đó cô sớm đã hoa tàn liễu bại từ lâu đã không quan tâm đến chuyên này, vì nghĩ cho lòng tự trọng của hắn mà không tiết lộ sự thật cô là dị năng giả, hôm nay nhớ lại thật sự cô đã quá ngu ngốc rồi.
Ở bên kia, sau khi ông Bạch nhận được điện thoại của con gái đã đi tìm cựu chiến hữu của mình, đang cùng với ông ấy bàn bạc về lời nói của con gái ông, vị cựu chiến hữu lão Hình nghe thấy lời nói của ông Bạch liền rơi vào trầm tư, sau đó mở tin tức ra cuối cùng cũng khiến cho họ phát hiện ra một chút giấu giếm sau lời nói của chính phủ, còn chút thông tin trên những diễn đàn nước ngoài, hai người nhìn thấu được một chút bên trong, rồi cùng liếc mắt nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó bắt tay vào chuẩn bị đồ dùng.
Khi ông Bạch gọi điện đến số máy ban sáng, thì điện thoại đã vang lên lời nhắc nhở, “Số máy quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được. . . ”
Dù có goi bao nhiêu cuộc thì kết quả vẫn như cũ, khiến ông Bạch lo lắng, một mặt ông luân phiên chuyển hết tiền tiết kiệm của mình ra ngoài, một mặt ông giả vờ mình muốn mở siêu thị, thuê một kho hàng để nhập nguồn hàng, cuối cùng khi ông thật sự muốn sắp xếp người đi tìm Bạch Nhược Oánh thì cô lại gọi điện thoại cho ông.
"Ba, điện thoại của con mất rồi, đây là số điện thoại mới, bây giờ con sẽ lên chuyến xe đường dài, ba không cần phải lo lắng, đúng rồi, chuyện con nói với ba, như thế nào rồi ạ?’’
"Ba đã nói với chú Hình của con, cuối cùng chúng ta đều đồng ý với ý kiến của con."
Nghe ba đồng ý với ý kiến của mình, Bạch Nhược Oánh mỉm cười trái tim cũng ổn định lại được một nửa, "Ba ơi, mọi người phải chuẩn bị thật tốt, con sẽ mau chóng về nhà, đến lúc đó, cả nhà chúng ta có thể ỏ bên cạnh nhua rồi. Đúng rồi, mẹ đã dậy chưa ạ?’’
"Đã tỉnh rồi, chẳng qua lúc trước ba không liên lạc được với con, cho nên ba không có nói cho mẹ con biết chuyện của con, sợ bà ấy không an lòng thêm, nhưng giờ không sao rồi, ba đi gọi bà ấy con chờ một chút nhé."
"Dạ."
"Alô, là Tiểu Oánh hả con? Con đang ở đâu vậy, con làm mẹ sợ quá. . . ."
Nghe lời càu nhàu của mẹ, giờ phút này Bạch Nhược Oánh cảm thấy ấm áp khác thường, " Mẹ à, con không sao, con sẽ mau chóng trở về nhà, đây là số điện thoại của con, có chuyện gì ba mẹ có thể gọi cho con. . . ."
Nước mắt lại chảy xuống, vội vàng giấu tiếng nghẹn ngào bên trong, Bạch Nhược Oánh đã cúp điện thoại, hiện tại cô không có thời gian đến ngân hàng, cũng không có thời gian đi làm lại chứng minh thư đã bị mất trong trận động đất, cuối cùng, Bạch Nhược Oánh chỉ muamột vé xe đường dài, ngồi ở bến xe chờ đợi chuyến xe về nhà.