Mọi người có lẽ sẽ khen ngợi «Kim Giáp» màu sắc hình ảnh đẹp, nội dung khác biệt, nhạc hay, nhưng lại rất khó đánh giá câu chuyện của nó. Đây là một câu chuyện có chút nhàn nhạt ưu thương, thù nhà nợ nước đặt lên trên tình yêu, đại ý chính là "Dù muốn cũng không thể có được, nhân sinh không phải như vậy sao". Lời thoại giữa các nhân vật sâu xa khó hiểu, cảnh quay yên tĩnh trong thời gian dài, làm cho người xem không thể hiểu được.
Người trong nước đã bị tình tiết nhanh, mạnh, kịch tính, bắn, nổ bùm bùm của phim Hollywood tạo thành một phong cách xem phim, vì thế rất khó để tiêu hoá kiểu phim như «Kim Giáp». Sau khi kết thúc, một nhóm 4 người ra khỏi phòng chiếu, Trần Huyên dụi dụi mắt một cái, bộ dạng ngái ngủ: "Tớ vừa rồi lại ngủ mất tiêu"
Sở Du cười một tiếng, đối với thái độ của bạn mình như vậy ngược lại không ngạc nhiên chút nào: "Tớ đã nói với cậu, phim này có chút khô khan mà...". Cô bây giờ dưỡng thành một thói quen xem phim, bất kể như thế nào cũng có thể nhịn xuống mà xem tiếp. Kiếp trước, nếu như không phải giảng viên cho xem «Kim Giáp» nhiều lần, Sở Du tuyệt đối không có kiên nhẫn xem hết như lúc nãy
Lô Chí Thanh và Trần Huyên đều cùng một bộ dáng tương tự. Hắn không hiểu bộ phim này cho lắm, xem xong cứ mơ mơ hồ hồ: "Tử Hạo cậu xem hiểu không?"
"Cũng tàm tạm" Bồ Tử Hạo ngu mới thừa nhận, thời gian hắn xem phim còn không bằng một góc của thời gian hắn ngắm người.
Lần này Sở Du sau khi xem phim xong, cảm thấy cô so với trước kia càng thông suốt, càng hiểu sâu hơn. Đặc biệt là nỗi cô đơn ở trong ấy, cả bộ phim đều chứa nhàn nhạt bi thương. Cô bây giờ không phải là vậy sao? Một tâm hồn già cỗi được bao bọc bởi thân thể trẻ trung, mặc dù có bạn thân bên cạnh, thế nhưng bọn họ đều đang tràn đầy sức sống thanh xuân, trong khi tâm hồn cô lại già đi hơn họ rất nhiều.
Cô biết được bí mật của tương lai, vì sao cứ vậy cho cô sống lại ở thời điểm này?
"Du nhi, cậu vì sao làm câu nào cũng sai thế? Tháng trước không phải còn rất tiến bộ mà" Trần Huyên dựa vào cửa sổ trong KFC, có chút nghi nhờ nhìn vào mớ lằng nhằng trong bài của Sở Du. Cô biết số học của Sở Du không tốt lắm, nhưng không thể quên toàn bộ công thức chứ, một chút cũng không nhớ.
Bồ Tử Hạo ngồi bên cạnh lười biếng ăn khoai tây chiên, lại không nhịn được cười khiêu khích: "Học sinh xuất sắc lên cao, tự đắc rồi". Hắn chính là đang bắt chước câu cửa miệng của Ngô lão sư, cô ấy thích nhất là nói những lời này.
Sở Du vốn đang nhức đầu với đề số học, nghe thấy những lời nói móc này càng nổi điên, cũng không hiểu vì sao Bồ Tử Hạo ngây thơ lại luôn thích đối nghịch với mình. Cô cười lạnh nói: "Thành tích của cậu hẳn là rất tốt ha?"
Bồ Tử Hạo dương dương tự đắc rút bài thi của mình ra, hơi nâng cằm lên: "Đương nhiên!"
Sở Du cúi đầu nhìn một cái, trên bài kiểm tra nổi bật lên con số đỏ chót - 26 điểm. Cô im lặng không nói, mình thật quá kém, thua cả Bồ Tử Hạo.
Hắn nhìn cô có vẻ cam chịu, trong lòng vô cùng thống khoái. Hắn chính là cố ý đối nghịch với Sở Du, chỉ cần cô phản ứng lại hắn liền vô cùng vui vẻ, hắn cũng biết mình vô cùng ngây thơ.
"Cũng không có gì để đắc ý, điểm số cũng không cao" Trần Huyên sợ Sở Du buồn liền mở miệng giải vây.
Bồ Tử Hạo khiêu mi, cười có chút vô lại: "Cao hơn so với vài người là đủ rồi"
Sở Du liếc mắt, trong lòng nhắc nhở mình không nên chấp nhặt với trẻ con. Lấy tính tình nóng như lửa trước đây của cô, khẳng định sẽ đem Bồ Tử Hạo thiếu đòn này treo ngược lên đánh. Sở Du lười để ý hắn, tiếp tục buồn bực làm đề
Lô Chí Thanh buồn cười nhìn 3 người bên cạnh, cậu là học sinh bạn tự nhiên, bài tập tất nhiên không giống với bọn họ. Ngược lại cậu không nghĩ tới Bồ Tử Hạo lại có một mặt ngây thơ như vậy, dù sao bình thường hắn so với bạn cùng lứa khá trầm ổn, tuy thành tích không tốt nhưng rất có chính kiến.
Bồ Tử Hạo nhìn Sở Du không có phải ứng, mi đẹp nhíu lại, lại bắt đầu táy máy di động của mình. Những người khác cũng lăng yên vùi đầu vào làm bài tập, dù sao không phải ai cũng như Bồ Tử Hạo, không để ý đến bài tập.
Trần Huyên làm bài tập rất nhanh. sau khi viết xong bài thu hoạch, liền móc điện thoại online. Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở miệng hỏi: "Du nhi, weibo của cậu là gì? Tớ follow".
Sở Du sững sờ một lát, dứt khoát mở điện thoại lên đăng ký một tài khoản, đem tên nói cho Trần Huyên. Sau khi lên đại học cô mới chơi weibo, khi đó hoạt động truyền thông ngày càng thịnh hành, mọi người cơ bản đều phải dùng thứ này.
Sở Du sau khi nhìn tên wweibo, im lặng một chút, cười nói: "Dân Công Miêu là cái quỷ gì vậy?" Cô không hiểu Sở Du nghĩ cái gì, cái tên này thật kỳ quái.
Sở Du học biên tập, lúc đấy, tất cả bạn học khoa bọn họ đều tự giễu là dân công(1) truyền hình, cực như chó. Cô không muốn làm chó dân công, cứ gọi là dân công miêu (chỉ hong muốn làm chó nên đổi thành mèo). Lúc đại học, Sở Du dùng weibo để lấy tài liệu, biên tập hình ảnh, video. Sau khi tốt nghiệp, weibo cơ bản cũng dùng để trao đổi công việc.
(1) dân công: người lao động chân tay
Sở Du dưới sự hướng dẫn của Trần Huyên sửa xong bài kiểm tra, lại nhớ kỹ thêm mấy công thức nữa, sau đó mới vươn người một cái, thở phào nhẹ nhõm. Vừa mới xem xong «Kim Giáp» không lâu, tâm tình của Sở Du vẫn còn tương đối kích động, dứt khoát viết một vài review dài trên weibo.
Review phim là cách bày tỏ cảm nghĩ vô cùng tốt, cũng là một lần nữa suy nghĩ lại nội dung của phim. Thời đại học, cô viết qua không ít, vì vậy bây giờ tương đối thành thạo, rất nhanh đã viết xong, lại bổ sung từ khoá #Kim_Giáp vào bài, đăng lên.
Bồ Tử Hạo đã sớm vểnh tai, lặng lẽ ghi nhớ tên weibo của Sở Du. Hắn đương nhiên sẽ không trực tiếp follow cô, nhưng hắn có thể len lén vào thăm nha. Bồ Tử Hạo đăng nhập, đúng lúc thấy Sở Du vừa phát weibo, hắn vô cùng kinh ngạc đối với sự hiểu biết về điện ảnh cùng tốc độ viết review phim của Sở Du, âm thầm khen ngợi cô. Đọc xong, hắn nhìn câu "Dù muốn cũng không thể có được, nhân sinh không phải như vậy sao" đột nhiên có muôn vàn cảm khái, suy nghĩ một chút liền chuyển phát lại weibo của Sở Du (kiểu như share lại bài review của Sở Du ý)
Đây là một lời bài hát thế nhưng đặt trong câu chuyện «Kim Giáp» lại vô cùng thích hợp. Thậm chí Bồ Tử Hạo có một chút phẫn uất, cô có thể hiểu rõ bộ phim như vậy, vì sao lại không thấy được tình cảm của hắn?
Tài khoản của Bồ Tử Hạo cũng không phải là tên thật mà là bút danh của hắn. Ngược lại hắn cũng không sợ Sở Du nhìn ra cái gì, các fans của hắn còn nghĩ hắn hoàn toàn là một ông chú từ đầu đến chân. Fans nhìn thấy đoạn weibo được chuyển phát, một bên ở phía dưới bình luận gào khóc, một bên đọc review phim của Sở Du.
Review phim của Sở Du viết quả thật không tệ, «Kim Giáp» vừa mới khai chiếu không được bao lâu, là đề tài nóng trong thời điểm này. Thật ra, đây chính là Sở Du kết hợp giữa bộ phim và hoàn cảnh của mình mà viết, trình độ còn hơn những bài tập review phim ảnh của cô lúc trước. Bài viết này ngày càng nhận được nhiều lời khen, lượng chuyển phát cũng lớn, lập tức đã trở thành hotsearch.
Sở Du đương nhiên chưa biết những điều này, cô đem tất cả bài tập làm xong, lại học thêm vài điểm kiến thức. Bên ngoài sắc trời dần tối, bốn người ở trạm xe buýt trước cổng KFC tạm biệt, ai về nhà nấy.
Lúc cô về nhà thì ba mẹ đã cơm nước xong xuôi, đang ngồi xem ti vi. Trước đó, Sở Du đã gửi tin nhắn cho mẹ, nói cô buổi tối sẽ không ăn cơm, ở KFC làm bài tập với Trần Huyên. Mẹ nhìn Sở Du ở cửa, hỏi: "Còn đói không? Trong bếp có mì sợi đó!"
Sở Du dở khóc dở cười, mẹ tựa hồ luôn cảm thấy cô ăn không đủ no vậy, mỗi ngày đều bắt cô ăn đủ thứ. Trong lòng ấm áp, mỗi lần về đến nhà đều được đối xử như công chúa nhỏ, không giống với khi ở bên ngoài, đều chịu đủ mọi loại cực khổ mệt mỏi. Càng lớn, cô càng không muốn rời xa gia đình.
"Con ăn rất no rồi mẹ" Cô lắc đầu một cái, trò chuyện cùng ba mẹ vài câu mới trở lại phòng của mình
Sở Du thuận tay đóng cửa phòng lại, ngồi trước bàn nhìn một hồi, bắt đầu tính sau này phải làm thế nào. Cô phải nhanh chóng khôi phục lại trình độ cao trung lúc trước, ít nhất là phải đậu được Truyện Đại. Cô không phải là muốn học lại kiến trúc chuyên môn ở Truyện Đại một lần nữa, chẳng qua, chỉ khi vào được Truyện Đại cô mới có thể khai thác các mối quan hệ trong giới truyền thông.
Làm truyền thông thật ra thì vô cùng chú trọng đến vấn đề này, việc giảng viên mang theo sinh viên của mình cũng rất bình thường. Lúc đại học, Sở Du cũng nhận được không ít công việc, tổ chức dạ tiệc, quay phim chụp hình vân vân, dạng gì cũng làm, những việc này phần lớn đều là nhờ giảng viên và các anh chị khoá trên đưa.
Sở Du bây giờ dù có nhiều năm kinh nghiệm làm đạo diễn, tổ chức sự kiện, chương trình, mà không có ai đề cử thì cũng rất khó để có được thành tựu như lúc trước. Thứ nhất, cô hiện tại vẫn còn là học sinh trung học, không như khi học Truyện Đại; thứ hai, sơ yếu lý lịch của cô còn trống hoác, kinh nghiệm làm việc phải góp nhặt từ chút một.
Sở Du không muốn nghĩ đến những chuyện phiền phức này nữa, dứt khoát lấy điện thoại lên mang, định thư giãn một chút. Cô vừa mở weibo, phát hiện weibo của mình như bùng nổ, nhiều tin nhắn ập tới. Lượng người follow tăng vọt mấy trăm, Sở Du có chút ngơ ngác: "???"
Cô vội nhìn xuống chỗ khung bình luận, hết sức náo nhiệt.
[Lữ Thúc: Trần đạo lật thẻ bài (là một cách nói của fans khi thần tượng của họ vô tình trả lời comment của một fan nào đó, hoặc chú ý đến bài viết của fan, giống như thời phong kiến, các vị vua sẽ dùng cách lật thẻ bài chọn người để thị tẩm), ta không ghen tỵ... Không! Ta thật ghen tỵ!]
[Nghệ Sinh kêu ta tới tuần núi: Oimeoi! Trần Nghệ Sinh vẫn luôn xài weibo hả! Tui cứ nghĩ là ông ấy luôn lạnh lùng, khinh thường dùng weibo chứ....]
[Cự Giải Sun: Tui chỉ muốn biết chủ weibo hiện tại trên trời có mát không?!]
Sở Du thề, cô kiếp trước weibo cá nhân của cô chưa bao giờ được nhận lượng share lớn như vậy, đã thế còn không ngừng gia tăng. Cô trong lòng run sợ mở weibo của Trần Nghệ Sinh, nội dung weibo của người này hết sức đơn giản, mới nhất chính là share lại bài review phim của cô
[Trần Nghệ Sinh: Muốn bày tỏ cái gì đều bị người viết ra, thật sự thì có chút sợ]
Sở Du cũng muốn tiêu luôn: Trần đạo diễn ông sợ cái quỷ gì a! Cô đột nhiên bị lật thẻ bài mới sợ chết có được không?!
Kiếp trước, cô xem «Kim Giáp» không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều nghiền ngẫm từng cảnh quay một, đương nhiên cái nhìn đối với bộ phim này khá thấu đáo. Nhưng «Kim Giáp» lúc này vừa mới khai chiếu 2 ngày, người review phim chuyên nghiệp dù xem nhiều lần cũng không thể như Sở Du, có thể phân tích từng cảnh quay một. Dù sao bây giờ nguồn phim này vẫn chưa có ở trên mạng.
Sở Du có chút kích động ôm điện thoại, lăn qua lộn lại trên giường. Nội tâm của cô căn bản không thể bình tĩnh được, đó là Trần Nghệ Sinh nha! Đạo diễn vô cùng danh tiếng đó! Mới mấy năm đã cầm giải Oscar đó!!!!
Cô trong lòng vui mừng, thật may bây giờ weibo vẫn chưa thịnh hành chuyện review phim kiểu thương mại (tức là viết review phim theo hướng ca ngợi, thu hút người xem phim), nếu không có lẽ, người ta còn cho rằng cô viết để quảng bá phim, kiếm tiền. Nhiều năm sau, marketing truyền thông bắt đầu phổ biến rộng rãi, review phim ngày càng không thể tin được, ngược lại bây giờ vẫn còn thuần tuý, đơn giản.
Sở Du khắc chế kích động, gửi lại một cái weibo.
[Dân Công Miêu: Đừng hỏi, chủ weibo vui vẻ muốn thăng thiên luôn rồi! *mỉm cười*]