Bồ Tử Hạo ăn sáng xong liền đi học, Lục Hân đã đặt bánh, buổi chiều sẽ giao đến trường. Bên trong hộp bánh lại còn cho thêm một túi đá khô nữa, vì Bồ Tử Hạo không phải là một người hảo ngọt nên Lục Hân đặt một cái tiramisu, mùa hè miếng bánh lành lạnh đưa vào trong miệng liền tan ra, khiến cho người ăn hạnh phúc cực kỳ.
Sau khi cắt bánh, Bồ Tử Hạo đem mấy phần vào phòng giáo viên mời thầy cô, phần còn lại thì chia cho mọi người trong lớp. Giữa mùa hè nóng bức, ở trong phòng điều hoà vù vù, ăn bánh ngọt, ai nấy đều gào khóc sung sướng.
Sở Du thấy Bồ Tử Hạo đem bánh ngọt tới liền sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nhận lấy, "Cám ơn."
Trong lớp, mỗi lần đến sinh nhật của ai đó thì phụ huynh sẽ đặt bánh đem đến trường, mọi người cùng nhau cắt bánh chia nhau ăn chúc mừng. Có một lần, có mấy bạn trùng ngày sinh, mọi người liền dứt khoát đặt một cái bánh ngọt thật lớn.
Sở Du nếm thử một miếng, vì có đá khô làm lạnh nên tiramisu vẫn giữ được hương vị như lúc ban đầu. Cô hạnh phúc đến nỗi hai mắt đều híp lại, lộ ra biểu tình vui vẻ hiếm thấy. Trên thực tế, Sở Du là một người cực kỳ mê đồ ngọt, đặc biệt là lúc làm việc cao độ, cứ như thể đồ ngọt chính là mạng sống vậy.
Trước kia lúc thức khuya tăng ca, thói quen của đồng nghiệp xung quanh cô nếu không phải hút thuốc thì là uống cà phê, chỉ có mình cô thích ăn đồ ngọt có hàm lượng calo cao. Lúc não bị quá tải, chỉ có vị ngọt mới có thể khiến cô có cảm giác sung sướng, đồng thời cũng giúp cô bổ sung năng lượng. Nhiều năm cứ như vậy đi qua, nhưng cô vẫn không mập, chắc là do ông trời thương hại chăng?
Trái lại, đây là lần đầu tiên Bồ Tử Hạo thấy Sở Du lộ ra vẻ mặt hạnh phúc như vậy, giống như cô mèo nhỏ được nếm mỹ vị. Hắn thấy cô tiêu diệt miếng bánh vô cùng nhanh chóng, liền dứt khoát đưa cho cô thêm một miếng nữa, "Miếng này cậu cũng ăn luôn đi."
Sở Du xử lý xong một miếng bánh nhỏ, đương nhiên vẫn chưa thoả mãn, nhưng mà nhìn miếng bánh trước mắt lại có chút do dự, "...Cậu không ăn đi?"
Bánh sinh nhật mặc dù rất lớn, nhưng mà trong lớp cũng không ít người, hơn nữa cũng đã mang đến cho giáo viên một ít, chia xong hết cho mọi người thì cũng không còn dư nữa. Bồ Tử Hạo dù sao cũng là thọ tinh[1], nhưng mà một mẩu bánh cũng chưa được nếm.
[1]thọ tinh, là người được mừng sinh nhật
Bồ Tử Hạo làm sao không hiểu được đáy mắt vừa khát khao vừa do dự của Sở Du, nội tâm không nhịn được muốn cười, nhưng ngoài mặt chỉ lắc đầu một cái, "Không sao, tôi không thích đồ ngọt lắm." Hắn quả thực đối với đồ ngọt không có mấy hứng thú, cho nên cũng không thể hiểu được vì sao Sở Du có thể vì một miếng bánh mà lộ ra biểu tình hạnh phúc như vậy, nhưng lại không nhẫn tâm để cô chỉ được ăn một miếng.
Nội tâm Sở Du kịch liệt giãy dụa, không phải là cô không có tiền đồ, mà là do bánh ngọt thật sự rất ngon. Sở Du giống như đang tiếp nhận tra khảo nhân tính, rốt cuộc vẫn vươn bàn tay tội lỗi ra, có điều, cô mở miệng nói, "Chúng ta mỗi người một nửa đi, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cậu, ít nhiều cũng phải ăn một chút chứ."
Bồ Tử Hạo đồng ý, hai người đem bánh ngọt chia đôi ra, Bồ Tử Hạo thấy bộ dạng vui vẻ của cô lúc ăn bánh, lần đầu tiên cảm thấy, thật ra mấy loại đồ ngọt này, cũng khá ngon. Hắn đột nhiên nghĩ, đón sinh nhật bằng bánh ngọt cũng không tệ, mấy năm sau chắc cũng sẽ như vậy.
Có điều, sinh nhật tiếp theo của hắn có khi sẽ không còn thời gian ngồi chia nhau bánh ngọt nữa. Lúc đó đã là thời điểm chuẩn bị thi đại học, mọi người đều chạy trên con đường riêng mình đã chọn, tất cả cũng chỉ là cảnh còn người mất. Có những ký ức, chỉ có thể tồn tại trong một khoảnh khắc nào đó, qua rồi sẽ không trở lại nữa. Nghĩ như vậy, hắn mơ hồ có chút mất mác.
_____________________________
Thời gian trôi qua rất nhanh, Sở Du đem thành phẩm giao cho Bạch Thanh, sửa đổi đôi chỗ theo ý của anh ta, lấy được khoản tiền thứ hai. Ngược lại Bạch Thanh lúc chuyển tiền khá thoải mái; tập ba, tập bốn của 《Call Me ET! 》đang quay, Bạch Thanh và Sở Du đã bàn bạc xong xuôi, phim sau khi quay xong vẫn do cô làm hậu kỳ.
Bạch Thanh là một đối tác không hạnh hoẹ, kỹ tính, vạch lá tìm sâu hiếm thấy, Sở Du hợp tác với anh ta vô cùng thoải mái, dứt khoát phát thêm một lần trailer của 《Call Me ET! 》 nữa, giúp bộ phim tạo thế.
||Dân công meo: Ngày 1 tháng 7, 《Call Me ET! 》 sẽ được phát sóng trên Điềm Ngư webvideo, sau này sẽ được phát sóng đúng giờ với tư cách là bộ webdrama mini.||
Sau khi tập thứ nhất được phát sóng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một ngày, lượt xem của《Call Me ET!》 đã đột phá 1000 vạn! Bạch Thanh khiếp sợ nhìn số liệu trước mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó ngã người ra ghế, cất tiếng cười to. Anh ta cười cười, nước mắt lại không nhịn được mà chảy xuống, anh đã đợi ngày này quá lâu rồi.
Bạch Thanh không phải chưa từng sợ hãi, cũng đã nghĩ đến chuyện nếu lỡ thất bại thì phải làm sao? Bây giờ rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, giờ chỉ mới qua vài ngày, lượng truy cập này cũng đủ chống đỡ đến lúc bộ phim làm xong, đến khi mùa đầu tiên của 《Call Me ET! 》 chiếu xong, lượt xem nhất định sẽ tăng không biết bao nhiêu lần, Thiên Nghi có thể thu được lợi nhuận to lớn từ nó! Đây là một bộ webdrama có chi phí sản xuất thấp, hôm nay lại có lượt xem đáng sợ như vậy, tương lai nhất định sẽ không thua kém so với các bộ phim top đầu của Điềm Ngư.
Đây mới chỉ là bắt đầu!
[Điềm vị tửu: Bộ webdrama mày có độc, thật sự có độc...]
[Đơn giản là vậy: Tổ kịch cũng trả tiền cho hậu kỳ sao! Hậu kỳ thiệt là chất a~!]
[Happ xuyên bang quân: Trailer Dân công meo đưa rõ ràng là một bộ phim quy mô, lừa tui sau khi xem liền bị kịch độc của bộ phim này lây!! Cái quỷ gì chứ!
[Chim bồ câu ngoài cửa sổ: Em trai tui một bên mắng chửi xối xả, một bên liên tục replay, miệng nói không nhưng thân thể lại thành thật (không liên quan nhưng mà nghe tới câu này tự nhiên thấy sắc sắc =))))) *mỉm cười*]
Chỉ ngắn ngủi trong vòng một tuần, weibo của《Call Me ET! 》liên tục thu hút lượt thích và theo dõi, thuận lợi vượt qua mười ngàn người hâm mộ. Lượt xem của tập một vẫn tiếp tục tăng, nhất thời trên mạng dấy nên cơn hot 《Call Me ET! 》, mọi người tựa hồ đều bị nhiễm độc của bộ phim này.
||Call Me ET_weibo: Dựa theo tốc độ này, có khi nào tui sẽ đỏ[2] trước bạn một bước không *doge* @Dân công meo||
[2]đỏ: nổi tiếng
Sở Du nhìn bài viết này mà cạn lời, chẳng lẽ tài khoản của 《Call Me ET! 》 là do Bạch Thanh tự quản lý sao? Anh ta là người phụ trách chủ yếu, là leader (cái này là nguyên văn tác giả) của toàn bộ đoàn thể, tại sao lại rãnh rỗi như vậy chứ? Cô nghĩ nghĩ một hồi, chắc là nội bộ bên Thiên Nghi cũng không bao nhiêu người, nghĩ như vậy thì có chút hợp lý hơn.
Tài khoản《Call Me ET! 》vừa mới qua mốc mười ngàn, một làn sóng người hâm mộ của Dân công meo nhảy xuống, trong nháy mắt chiếm hết khu bình luận.
[Cự giải sun: Yêu quái chớ lộng hành, nụ cười của Miêu thúc do Miêu kỵ chúng ta đến bảo vệ *doge*]
[_Tai nghe lại mất rồi_: Chế mới đỏ một chút thôi, không muốn nổi nữa hả. Mặc dù Miêu đã qua thời kỳ đỏ, nhưng dù gì cũng có mấy trăm ngàn fans cương thi, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tui chính là một fan cương thi...]
[Tinh thể lấp lánh lấp lánh: Lâu trên đều là yêu đến đen sâu sắc, Miêu thúc nhìn màn ảnh, trong lòng rơi lệ chua chát.]
Sở Du nhìn bình luận dở khóc dở cười, cảm thấy phong cách fans của mình càng ngày càng kỳ lạ. Cô rõ ràng là một người tốt luôn kiên trì đăng mấy cái hữu ích về điện ảnh và truyền hình, vốn dĩ ban đầu mọi người còn mang dáng vẻ nghiêm túc thảo luận về điện ảnh và truyền hình, bây giờ, khu bình luận lại thường xuyên toát ra các bình luận nhạo báng thú vị.
Thật ra thì cũng không thể trách người hâm mộ được, Sở Du mỗi ngày đều nghiêm túc phát vài clip ngắn, viết bài đề cử phim, bảng xếp hạng v.v... nhưng cho tới bây giờ cũng không nhắc gì về bản thân. Những người chú ý đến tài khoản Dân công meo trong thời gian dài đều có chút tò mò với con người thật của Dân công meo, tự nhiên cũng sẽ có vài lời bàn thú vị.
Bọn họ suy đoán giới tính, tuổi tác, trường học, nghề nghiệp của Dân công meo, Sở Du càng không nói gì, bọn họ càng tò mò đến ngứa cả tim gan. Dân công meo ngoại trừ chuyện vì sự kiện với người hâm mộ của Lâm Uyển mà phát tuyên ngôn "vực sâu" thì các nội dung bài đăng khác đều liên quan đến điện ảnh và truyền hình, không hề có một câu nói nhảm.
Dân công meo càng không nói, bát quái trong lòng bọn họ càng nặng. Đây cũng là lí do tại sao tài khoản chính thức của 《Call Me ET! 》 mới vừa @Dân công meo thì đống lớn fans của Dân công meo liền chạy tới hiện trường. Bởi vì vui mà, mọi người đều rất tò mò Dân công meo sẽ trả lời như thế nào.
Sở Du suy nghĩ một chút, cũng phát nội dung trả lời.
||Dân công meo: Bạn xinh đẹp như vậy nói gì cũng đúng.||
Cô vừa mới trả lời xong không bao lâu, khu bình luận liền dậy lên cơn sóng.
[am: Đáng sợ!! 《Call Me ET! 》 rốt cuộc đã cho Miêu thúc bao nhiêu phí marketing, tui lại bị mấy lời này đánh tỉnh!]
[Trương Tiểu Bắc: Dân công meo Amway[3] khiến tui quỳ luôn, câu nói tiếp thị này khiến tui vừa thoả mãn, vừa tiết lộ nội dung xuất sắc của 《Call Me ET! 》, lại thể hiện giọng điệu cưng chiều của Miêu thúc vĩ đại...]
[3]Amway: là một tập toàn đa cấp ở Mỹ, ở đây ý chỉ câu trả lời của Sở Du đậm chất đa cấp, nặng mùi thương mại ý =)))
[Ngã đầu liền ngủ: Lầu trên quả là đọc một hiểu mười, một câu nói mà có thể lý giải ra nhiều như vậy.]
《Call Me ET! 》bạo đỏ [4] làm cho đoàn đội của Bạch Thanh có lòng tin tràn đầy, trong lúc nhất thời bọn họ nhận được rất nhiều quảng cáo nhảy vào, Điềm Ngư đối với hạng mục này vô cùng hài lòng, thậm chí còn bắt đầu tính đến chuyện lập kế hoạch cho mùa thứ hai. Bạch Thanh rất nhanh liền chuyển tập ba, tập bốn đã quay xong cho Sở Du, để cô tiếp tục làm hậu kỳ.
[4]bạo đỏ: nổi tiếng một cách nhanh - mạnh
Sau khi tập hai 《Call Me ET! 》chính thức phát hành, lượt xem vẫn không ngừng tăng lên, Bạch Thanh rất có lòng tin mùa một của bộ phim này nhất định sẽ đột phá lên trăm triệu lượt xem. Sở Du một bên bận bịu chuyện học tập, một bên ngựa không ngừng vó mà làm hậu kỳ cho phim, thật sự có hơi lực bất tòng tâm, hơn nữa qua vài tuần nữa là nghỉ hè rồi, cuối kỳ thầy cô càng ép chặt hơn.
"Sở Du, thầy Trương bảo cậu đến gặp thầy một lát."
Sở Du nghe lớp trưởng nói xong, thấy có hơi kỳ kỳ, bài tập hôm nay của cô chắc không có vấn đề gì chứ? Thầy Trương không phải kiểu người thích gọi học sinh đến văn phòng, nói chuyện ở văn phòng đáng lẽ phải là phương thức yêu thích của cô Ngô dạy số học mới đúng. Cô mang theo một bụng nghi ngờ, gõ cửa phòng làm việc, nghe được tiếng đáp lại mới mở cửa đi vào.
Văn phòng này là của các thầy cô giáo bộ môn Văn dùng chung, lúc này bên trong rất ít người, trừ thầy Trương ra, còn một cô giáo của lớp khác ngồi trong góc. Thầy Trương thấy Sở Du đi vào, để tay lên chồng bài tập vừa chấm xong, quay người lại. Sở Du tò mò hỏi, "Thầy, thầy tìm em ạ?"
Thầy Trương vuốt vuốt mũi, chân thành nói, "Sở Du a, là như vầy, cũng gần đến cuối kỳ rồi, cho nên thầy muốn nói chuyện với từng người trong lớp về tình hình học hành một chút. Gần đây em quả thật rất cố gắng, các thầy cô khác cũng có nói qua với thầy, nhưng mà thành tích của em vẫn chậm chạp không lên được, gống như là đang bị ảnh hưởng gì đó..."
Sở Du nghe vậy có chút chột dạ, một là mấy ngày này cô vẫn còn bận bịu những chuyện khác, hai là cô cũng phải cố gắng đuổi kịp tiến độ của các bạn khác trong lớp, quả thật khá mệt mỏi.
"Em gần đây rất liều mạng cố gắng, thầy cô đều thấy được, nhưng mà thành tích lên lên xuống xuống rất không ổn định, mà tình trạng như vậy trước nay em chưa từng có..." Thầy Trương lo lắng, do dự luôn mãi, cuối cùng cũng hỏi ra miệng, "Em là một đứa trẻ ngoan, em cứ nói thật cùng thầy, có phải gần đây em đang yêu đương không?"