Ngày hôm sau Vu Tử Ân bị tiếng ồn đánh thức, bản thân cũng rõ hôm nay sẽ cùng Lăng Triệt đến Nội Tổ Mẫu, Đêm qua Lăng Triệt trước khi ngủ cũng có kể cho cậu vài chuyện ở Lăng gia
Anh ấy nói Ba mẹ mất từ khi Lăng Triệt còn rất nhỏ, Bản thân chỉ còn ông bà cùng một người em trai, cũng không quên an ủi cậu một chút, Nội Tổ mẫu là một người dễ gần
Nhưng bản thân Vu Tử Ân lại lo lắng về Nội Tổ Phụ của Lăng Triệt hơn, nhớ lại bản thân khi đó gặp ông ở trong bệnh viện liền đòi một danh phận, chắc chắn bây giờ đã để lại một ấn tượng xấu đối với ông, sợ là trong tâm trí đã khẳng định cậu là một người tham mê tiền bạc
càng nghĩ lại càng khó sử, Vu Tử Ân thở dài một chút, sau đó liền để mắt đến một chiếc hộp quà được đặt trên bàn, bản thân tò mà liền mở ra xem thử, một bộ quần áo cùng kích thước, màu sắc kiểu dáng cũng là đơn giản nhất, hiện rõ sự sang trọng của giới thượng lưu, Không cần nghĩ nhiều cũng hiểu ai là người để ở đây
Vu Tử Ân trên môi nở ra một nụ cười, Thay quần áo liền ngắm bản thân ở trong gương một chút, Cậu dường như không thể nhận ra được bản thân được nữa, suốt khoản thời gian ở cùng Lăng Triệt, cậu được chăm sóc kĩ lưỡng không ít, bản thân cũng trắng nõn mềm hơn lên rất nhiều
Vu Tử Ân từng bước đi xuống cầu thang, nhìn thấy rất nhiều người mặc quần áo nữ hầu thay phiên nhau mà dọn dẹp, trong phút chốc Vu Tử Ân bị dọa cho đứng im một chỗ.
Lăng Triệt đi đến đặt tay ôm chặt lấy eo cậu, Vu Tử Ân quay đầu nhìn đã thấy Nam nhân nở ra một nụ cười lấy lòng, trên người mặc một chiếc áo thoải mái cùng màu với cậu.
" Chuẩn bị xuất phát thôi " Lăng Triệt hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, sau đó trực tiếp đi với cậu ra bên ngoài.
Trước sân có một chiếc xe đắc tiền chờ từ lâu, Cậu quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài đến ngẩng người cho đến khi Lăng Triệt gọi vài lần mới giật mà lên xe.
Nói này không giống cho người ở, nói đúng hơn chẳng khác gì một tòa lâu đài nguy nga cho Đức vương, Trong trí nhớ Vu Tử Ân nhớ rõ báo chí luôn nhắc đến Lăng gia bằng những từ giàu có, bản thân cậu khi đối diện trực tiếp mới nhận ra nó to lớn đến mức nào, so với chí tưởng tượng còn lớn hơn.
Lăng Triệt mở cửa cho cậu, bản thân cũng ngồi ghế bên cạnh, lái xe là một thiếu niên mặc áo trắng, gương mặt lạnh tanh không chút mấy thân thiện, Mà gương mặt đó so với Lăng Triệt có chút tương đồng.
" Ân Ân, đó là Viễn kiều " Lăng Triệt lên tiếng
Viễn kiều? Lăng Viễn Kiều, đây còn không phải người em trai đêm qua Lăng Triệt kể với cậu hay sao chứ, Ở trong không gian yên tĩnh đến ngại ngùng, Vu Tử Ân bất giác lại quay đầu nhìn về kính xe, nhìn khung cảnh ngoài kia.
Lăng Triệt thì không nói đi, Nhưng người Tên Lăng Viễn Kiều kia vẫn đang nhìn chằm chặp vào cậu qua kính chiếu hậu, ánh mắt có chút dậy sóng không tin vào mắt mình.
Đến khi Lăng Triệt lên tiếng nhắc nhở, Hắn ta mới khởi động xe, Gương mặt tuy không biểu hiện quá nhiều nhưng hành động luống cuống cũng hiểu rõ Lăng Viễn Kiều bị kích động đến mức nào.
Chiếc xe bắt đầu Lăn bánh, mất vài tiếng đồng hồ cũng đến nhà cổ Lăng gia, Vu Tử Ân trên xe có chút hồi hộp kèm chút sợ hãi, Lăng Triệt bên cạnh nắm chặt lấy tay của cậu, đem cậu che chắn phía sau lưng, cả hai cùng nhau vào bên trong
Lăng Viễn Kiều vẫn nhìn theo bóng lưng của thiếu niên kia, Ánh mắt hiện rõ tia không thể tin, trái tim đập loạn xạ hết cả lên, nhìn Lăng Triệt cùng người kia khuất sau cổng lớn, Hắn ta gục đầu vào vô Lăng, hơi thở nặng nề phát ra
" Tại sao có thể nhưng thế chứ? "