" Nếu chuyến hàng không thành công cứ giết chết tất cả bọn chúng, dù sao chỉ là vài sinh mạng không đáng giá, giữ lại cũng không làm gì " Lăng Triệt hút điếu thuốc trong tay, sao đó lên tiếng nói, làn khói mờ ảo bay trước mắt, Không giống như bộ dạng ngốc nghếch vô hại Vu Tử Ân vẫn đang thường thấy, Lăng Triệt nhìn thật lạ lẫm
giống như một con người khác xem mạng người không bằng rác, Vu Tử Ân suy nghĩ rồi lại chẳng khác gì vả chính mình, cậu đến thời điểm hiện tại mới nhận ra, Lăng Triệt không phải giống một con người khác, mà là tàn nhẫn độc đoán mới chính là bản tính của anh ta
Vu Tử Ân cũng không chấp nhận được sự thật này, bản thân lùi lại muốn rời khỏi đây, nào ngờ chân vừa lùi một bước đã va vào một bình hoa trang trí rồi để nó vỡ xuống sàn nhà tạo ra những tiếng động chói tai
Lăng Triệt đặt di động lên bàn, bản thân rời ghế đi bước nhanh qua ngoài cửa, Hắn không ngăn được trái tim mình đập loạn xạ sợ hãi một điều vô hình
Hắn muốn đến một lúc thích hợp giải thích với Vu Tử Ân, nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra một cách nhanh chóng như vậy, Cách cửa được mở toang ra sang hai bên. Lăng Triệt nhìn thấy bộ dạng của cậu sợ hãi mình.
muốn chạy nhưng đôi chân đã mềm nhũn không còn chút nào sức lực nào, Cố gắng đứng dậy chạy thật nhanh lại ngã xuống những mảnh vỡ lúc nãy, Mảnh vỡ đâm sâu vào da thịt, dòng máu đỏ lại hiện rõ qua tấm vải mỏng manh màu trắng.
Vu Tử Ân đôi mắt đỏ hoe nhìn người trước mắt, giọng nói có chút run lên " Lăng thiếu gia ngài tỉnh lại rồi, chúng ta ly hôn đi "
tiếng Lăng thiếu gia vang lên bên tai nghe đầu xa lạ, Trong màn đêm tối tăm ánh mắt của Lăng Triệt lại chẳng khác gì đang ngắm nghía một con mồi, hận không thể ngay bây giờ nhào đến.
" Lăng..." lời nói của Vu Tử Ân còn chưa dứt đã bị một lực mạnh kéo đi cuối hành thang, phòng ngủ của anh.
" Lăng thiếu. buông tôi, mau buông tôi " Vu Tử Ân sợ hãi mà vùng vẫy, chỉ là càng cố sức thì nam nhân kia đối với cậu càng mạnh tay, cổ tay trắng nõn giờ hiện rõ bàn tay của Lăng Triệt.
" Anh là cầm Thú không phải con người, không được chạm vào tôi " Vu Tử Ân như phát điên mà hét lớn khi nhìn thấy Quần áo của mình từng cái bị xé nát ra, Lăng Triệt không chút thương sót đem cậu vứt lên giường lớn
Rơi trên giường cho dù không đau, nhưng lực ném mạnh như vậy vẫn khiến cậu sợ hãi, tiếp theo Vu Tử Ân nhìn thấy Lăng Triệt dưới giường lột bỏ áo ngủ của mình, gương mặt không chút sắc thái,
Cảm nhận được một luồn lạnh lẽo xa lạ phát ra từ cơ thể nam nhân, Vu Tử Ân theo bản năng lại lùi chân về sau, cố ép mình vào tường, Thời điểm Lăng Triệt bước đến cậu sợ hãi lại hét lớn
" người khác đã chạm vào tôi rồi, anh không thể " Vu Tử Ân trong kí ức chỉ mơ hồ nhớ đến Lăng Triệt khi đó ghét bỏ những cô gái đã phá thân không còn trong sạch, Bản thân cũng dựa vào đó mà nói ra.
giống như tưởng tượng, Lăng Triệt thực sự ngừng lại động tác, ánh mắt có chút phức tạp nhìn vào cậu, cuối cùng chỉ có sự khinh bỉ ở đáy mắt, Lăng Triệt cầm theo áo rời đi.
Căn phòng dường như bao phủ bởi màu đen, cơn mưa vẫn chưa dứt hoàn toàn, Vu Tử Ân cảm giác lòng mình chợt lạnh đi, một cách sự mất mát hiện rõ trong tim, Vu Tử Ân không hiểu bản thân đang làm cái gì.
nhìn cách cửa đóng đi, bản thân lại ôm lấy thân thể mà bật khóc thành tiếng, mọi chuyện dường như diễn ra quá nhanh với dự đoán của cậu, nhanh đến mức Vu Tử Ân không kịp trở tay.