Thành Di công chúa ở bên cạnh hoàng hậu vô cùng tức giận, hận không thể nhào đến cấu xé nàng. Đột nhiên phía sau xuất hiện một bàn tay đặt lên vai, khiến Vương Thành Di thu liễm lại sát ý đang rực cháy.
Phía sau nàng ta là Tề Mặc Nhiễm, là cháu gái của hoàng hậu nương nương. Nàng ta là thanh mai trúc mã của Sở Hoành Dương, cũng có tin đồn hai người tâm đầu ý hợp. Nhưng không rõ tiếp theo ra sao, Tề Mặc Nhiễm đột nhiên nhập tự làm ni cô, vừa hoàn tục được một tháng.
Dáng vẻ sau khi hoàn tục của Tề Mặc Nhiễm vô cùng xinh đẹp, so với Vương Thành Di chỉ hơn chứ không kém. Thế nhưng vì quãng thời gian trong Bạch Mã tự, nàng không thể tham gia đợt bình chọn nữ nhân xinh đẹp nhất. Bởi đã làm ni cô thì sẽ không được tính là nữ nhân nữa.
''Thành Di muội muội không cần tức giận. Nếu đã là nữ nhân thế tử lựa chọn, nhất định có điểm hơn người. Ta tin ngài ấy sẽ không chọn một nữ nhân từ trên trời rơi xuống làm phi, cũng không tin tỉ tỉ đây là loại nữ nhân vừa xấu xí vừa vô sỉ, lại mơ tưởng có được tam thế tử.''
Mặc Ngân Tầm nghe đối phương một câu nữ nhân này, hai câu lại nữ nhân kia, cảm thấy vô cùng ngứa tay ngứa chân. Nếu như không phải vì sự uy hiếp của hoàng quyền, nàng nhật định đem nữ nhân kia khâu miệng lại.
Làm ơn đi! Nàng chỉ là người bình thường có được không? Hơn nữa, thế tử ca ca của ngươi rõ ràng là thích tiểu thái giám lanh lảnh như chim hót, nói không chừng còn là vị Trương công công đã đi cùng đây.
''Tề tiểu thư chê cười rồi. Ta không phải nữ nhân từ trên trời xuống, càng không phải cái gì cũng không biết. Ngoài nhan sắc, ta cái gì cũng có thể làm.''
Nghe nàng nói vậy, Thành Di công chúa như cá gặp nước, nhanh chóng đưa lời thách đấu. Nữ nhân như Vương Thành Di, Mặc Ngân Tầm không biết đã đóng giả bao nhiêu lần. Nàng cũng từng trở thành hoa khôi của Câu Lan Viện nổi danh giang hồ, cũng là nữ nhân đầu tiên còn trinh tiết trở ra. Cũng vì vậy mới cùng Tú Nhị Nương trở mặt thành thù.
Nữ nhân của Câu Lan viện đều là mĩ nhân tuyệt sắc của cả đại lục, hoa khôi tứ quốc như Vương Thành Di quả thực không bằng một đầu móng tay. Nữ nhân tầm thường nhất cũng phải dùng nhan sắc giết qua mấy trăm mạng người.
''Hoành Dương ca ca, Thành Di muốn thách đấu nàng. Nếu thua, muội sẽ tự động rút lui. Nếu như nàng thua, huynh cùng muội thành thân!''
Lời nói thốt ra miệng của Vương Thành Di nghe sao cũng giống như ra lệnh hơn thỉnh cầu. Có điều, Mặc Ngân Tầm cũng không mảy may đoái hoài đến. Khi bắt gặp ánh mắt hắn nhìn qua, nàng chỉ cười rồi gật đầu một cái.
''Được.''
Thành Di công chúa vui vẻ như đứa trẻ nhận được quà, nhanh chóng bước đến trung tâm điện Thái Hòa, đứng trước mặt hoàng đế mà rằng:
''Thành Di khẩn xin phụ hoàng làm chứng.''
''Được.''
Sau khi nhận được sự đồng ý, quả nhiên nàng ta chỉ chọn bốn thứ: cầm, kì, thi, họa. Mặc Ngân Tầm cũng đã đoán trước được tình hình, chỉ nheo mắt cười lạnh.
''Còn ngươi, muốn thách đấu ta cái gì?''
Đến nàng cũng không ngờ, người tàn ác như Vương Thành Di lại sòng phẳng đến vậy. Bất quá, nàng không thể chơi sòng phẳng được rồi. Nếu chơi thật, chỉ sợ nàng ta khóc không thành tiếng.
''Bỏ đi, ta không cần.''
Vương Thành Di ánh mắt tức giận nhìn nàng, quát:
''Ngươi tốt nhất nên nghĩ nhanh một chút, chớ nên xem thường Vương Thành Di ta.''
Nghe ngữ điệu như muốn giết người này của nàng ta, Mặc Ngân Tầm vốn muốn dừng lại cũng không thể nữa rồi.
''Vậy ngươi nghe cho kĩ.''
Nói một câu, nàng đưa tay lên vành tai, gãi cãi vài cái rồi lại tiếp tục:
''Chúng ta thi uống rượu, trèo tường, đánh giày, chà bô. Đặc biệt, đều không được dùng linh lực.''
Quần thần trên dưới nghe xong đều không nhịn được cười. Đa phần là tội nghiệp cho Thành Di công chúa, tiếp theo mới bàn đến vị thế tử biết chọn nương tử kia.
Vương Thành Di nghe xong liền sửng sốt đến nổi da gà, nàng ta có chết cũng không tin là sẽ có một ngày bản thân phải chà bô kiếm lang quân. Đến Tề Mặc Nhiễm cũng không nghĩ đến trúc mã của mình khẩu vị lại mặn đến mức này.
''Thế nào? Công chúa không thi nữa?''
Thấy biểu cảm thỏa mãn trên gương mặt nàng, Thành Di công chúa lại vô cùng kích động. Nàng ta hiện tại hận nàng, đặt việc hơn thua với nàng trên cả việc cưới Sở Hoành Dương.
''Thi! Ta thi.''
Nàng nhìn chăm chú biểu hiện của Vương Thành Di, rõ ràng là sợ đến phát khóc nhưng vẫn đồng ý. Xem ra đây cũng là một nha đầu cố chấp.
''Trước tiên chúng ta thi cầm, kì, thư, họa, còn chà bô gì đó tính sau. Nếu ai thắng bốn môn này, thì xem như thắng toàn bộ.''
Đột nhiên, nàng muốn chơi cùng vị công chúa này một chút. Nếu là màn thi công bằng, vậy trạng thái cảm xúc của cả hai phải như nhau mới được. Nàng không thể để Thành Di công chúa thua trong tuyệt vọng, như vậy không những làm nàng ta muốn tự sát, còn khiến cả đại lục quay lưng với nàng.