Mặc Ngân Tầm bất chấp đáp lại, lòng hoang mang không biết hắn muốn làm trò bệnh hoạn gì.
''Nếu tính, vậy ngươi vào lấy nước hầu hạ ta tắm rửa.''
Mặc Ngân Tầm thoáng chốc ngạc nhiên, hắn chỉ yêu cầu như vậy thôi sao?
Trấn tĩnh lại bản thân, nàng thầm suy nghĩ trong lòng, nhận định là do bản thân nghĩ bậy. Hắn rõ ràng cũng không nói gì quá đáng, vậy mà đầu nàng đã chất đầy những hình ảnh bệnh hoạn.
''Xin lỗi, nhiệm vụ của ta là thở.''
Mặc Ngân Tầm cương quyết đáp, chính nàng cũng không biết được rằng, đây là quyết định ngu xuẩn nhất mọi thời đại. Chỉ thấy Hắc Tự ở bên trong khẽ phát ra tiếng động, cơ thể chỉ che một tấm vải mỏng mà bước ra ngoài.
Mặc Ngân Tầm nhìn đến hoa cả mắt, hắn vậy mà có cơ thể tuyệt sắc đến vậy. Bảo sao Thành Di công chúa bất chấp gương mặt không đẹp kia mà bám lấy hắn.
''Ngươi... ngươi...''
Thấy dáng vẻ không chỉnh tề này của hắn, nàng không thể không che mắt lại, miệng không khỏi phát ra mấy câu ú ớ đến khó hiểu.
''Ngươi cái gì? Nếu ta không ra ngoài lấy nước để tắm, vậy chẳng lẽ để đám hạ nhân kia vào ám sát?''
Nàng cảm thấy tình thế hiện tại của hắn cũng là tiến thoái lưỡng nan, liền nhờ đến sự giúp đỡ của xích la đằng. Nếu như hắn bị bệnh, chẳng phải bản thân nàng sẽ lên triều một mình sao?
Chỉ thấy sợi dây xanh lục quấn quanh tay nàng phát ra kim quang lạ, đưa làn hương quỷ dị đến thôi miên mấy tên gia nhân đi tuần. Thuận thế, hắn và nàng có thể sai vặt bọn chúng bao nhiêu tùy ý, ngày mai họ liền quên hết mọi chuyện.
...----------------...
Sáng sớm hôm sau, khi làn sương mong manh vẫn còn rải rác trên đầu ngọn cỏ, Hắc Tự đã chuẩn bị xe ngựa rộng lớn để đón nàng. Bên trong phòng, Mặc Ngân Tầm vẫn còn ôm gối ngủ say, không mảy may quan tâm đến sự đời vạn biến.
Hạ nhân mấy lần gõ cửa đánh thức, đều bị kết giới cách âm của Kỷ Vu Sa ném văng ra ngoài. Không còn cách nào khác, hắn đành phải ngoan ngoãn đợi chờ, cầu nguyện nàng có thể dậy sớm một chút.
Khoảng nửa canh giờ sau, Mặc Ngân Tầm mới bắt đầu thức dậy. Có Vu Sa bên người, nàng chắc chắn trên đường nhất định không có thích khách, vì vậy mới có thể kê gối ngủ say.
Nàng ngồi vào bàn trang điểm, đánh phấn giống hệt hôm qua, chỉ khác rằng mạng che mặt có chút dày và chất liệu tốt hơn so với trước.
''Thật ảo diệu, ta trang điểm thành ra như vậy nhưng che mặt vẫn thấy tuyệt sắc lung linh? Môi dày, mũi đỏ của ta đâu?''
Mặc Ngân Tầm toan định đổi một cái khác mỏng manh hơn nhưng thời gian lại không cho phép. Lúc ấy cũng đã gần sát thời gian phải vào kinh. Chính vì vậy, nàng liền từ bỏ ý định trở nên xấu xí hơn nữa.
Trước biệt viện, đoàn người xe lộng lẫy ở đâu không thấy, chỉ thấy bãi chiến trường cùng tên thế tử lả lơi sa đọa. Nàng nhanh chóng túm cổ hắn rồi ném vào xe ngựa, dặn phu xe đi thật nhanh.
Hắn ở trong xe vẫn còn giả vờ lim dim ngủ, đã bị nàng tạt vào mặt một loại mùi hương khó tả. Nó không có tên gọi, chỉ là nếu ngửi được liền mất ngủ một ngày mà thôi.
Hắn ngửi xong vẫn không động đậy, Mặc Ngân Tầm liền thản nhiên nói:
''Ngươi mà không tỉnh dậy, chúng ta sẽ không vào cung.''
Hắn như không nghe rõ lời nàng nói, vẫn tiếp tục say sưa ngủ. Hắn biết nàng vốn không coi trọng của cải, nhưng nếu như mất công đồng ý và chuẩn bị thì nhất định phải làm đến cùng. Đó chính là biểu hiện của sự cố chấp.
Mặc Ngân Tầm tức giận đến mức nói không thành tiếng, nếu đã lì lợm như thế, cho hắn một chút ảo giác kích thích cũng tốt. Biết rằng vào ban ngày, nhất là khi mặt trời lên cao, tử linh đằng không thể dùng huyễn thuật, nàng liền phải tự tạo ra một chút tiếng động tự nhiên.
''Có thích khách.''
Vừa nói, Mặc Ngân Tầm vừa dùng vài ba ám khí nho nhỏ ném vào mấy bụi cây xung quanh, khiến cho mọi thứ rung lên rì rào. Hắc Tự đang thảnh thơi nằm đó cũng nhanh chóng mở mắt, thoáng chốc đã đưa nàng về sau, tiết phiến quơ ra ngoài lia lịa.
''Ai!''
Thấy bóng lưng tràn đầy kích động của hắn, Mặc Ngân Tầm khẽ bật cười. Nụ cười khe khẽ của nàng khiến chiếc xe ngựa rung lắc dữ dội, thiếu điều đã làm cả hai té ngã ra ngoài.
''Hahaha, buồn cười chết mất, tên tiểu tử thối đi ngủ cũng bị lừa! haha.''
Hắn ở phía trước nghe được điệu cười hết sức ''dịu dàng'' của nàng, gương mặt lúc quay lại liền tối sầm lại. Hắn hiện tại có lẽ đã tức đến nói không nên lời.
''Hừ! Xú nha đầu, lát nữa ngươi tự cư xử đi, ta còn lâu mới giúp ngươi!''
Tuy chính hắn là người ủy thác, nhưng làm việc ra sao là do nàng. Nàng nếu như qua không nổi khổ ải của Thành Di công chúa và hoàng đế, như vậy thì làm sao có thể trở thành vương phi?
Nếu như không thể làm vương phi, vậy nhiệm vụ sẽ bất thành, sẽ phải trả lại tiền cho hắn. Trả lại tiền nàng không tiếc, nhưng nếu trả lại, mặt mũi của nàng biết để ở đâu, thanh danh của Bạch Dạ lâu nên để ở đâu?