Bạch Dạ lâu của hiện tại chính là tổ chức sát thủ duy nhất ở Đại Ưng có thể chống lại Nhật Nguyệt thần giáo. Nghe đồn sát thủ ở đó nhiều không kể xiết, chủ yếu thực hiện tất cả những giao dịch có thể dùng vũ lực giải quyết như: Ám sát, bắt cóc, bức cung, bảo tiêu…
Còn Lâu chủ Bạch Chỉ là yêu nữ khiến giang hồ chỉ mới nghe danh đã biến sắc, rất ít người trông thấy diện mạo thật của nàng, bởi những người từng gặp nàng đều không thể nói được nữa.
Vì vậy, ngoài Thượng Quan Vô Nguyệt, chẳng ai biết Bạch Chỉ chấn động giang hồ kia lại là Mặc Ngân Tầm, đệ nhất quận chúa được sủng mà kiêu.
Trên bảng xếp hạng sát thủ mồi năm đều có chú thích như sau: ''Bảng này không bao gồm Bạch Chỉ.''
Nếu như Lật Dương quận chúa là thần, được muôn dân ca tụng, vậy Bạch Chỉ chính là ma, khiến người người hoảng sợ. Lưới trời lồng lộng, Bạch Chỉ cũng không phải kẻ tùy tiện thích giết người.
Trên bảng quy tắc của Bạch Dạ lâu, người đọc qua ai ai cũng nhớ. Thứ nhất, ngươi phải có tiền, thứ hai, ngươi không có yêu cầu liên quan đến Hắc Tự, thứ ba, ngươi không có yêu cầu dính líu đến hoàng thất Đại Ưng.
Thời điểm cái tên Bạch Chỉ vừa nổi lên khắp giang hồ, còn có một đối thủ là Hắc Tự. Hắn ra vào mờ mờ ám ám, thân thủ nhanh nhẹn ngang tầm với nàng. Tuy rằng chưa một lần giao đấu, nhưng Mặc Ngân Tầm có thể khẳng định, hắn chính là kẻ duy nhất đối kháng lại nàng ngoài vị giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo kia.
Mặc kệ hắn đi đâu, làm gì, chỉ cần hắn không động chạm đến Bạch Dạ lâu, nàng tất nhiên không thèm để ý. Việc duy nhất Mặc Ngân Tầm nghĩ đến chính là có thể giúp Bạch Dạ lâu vượt qua Nhật Nguyệt thần giáo, đến lúc đó mới có thể đánh chiếm công khai.
...----------------...
Giang bắc Đại Ưng, chốn hoàng thành phồn hoa, rực rỡ, sầm uất bậc nhất đại lục chính là nơi có phiên chợ xuyên suốt ngày đêm. Thương nhân tấp nập ra vào, đèn lồng hoa giấy trải dài muôn nẻo.
Người người đi qua đi lại, mỗi con hẻm đều đông đúc và đầy ắp tiếng cười. Nhưng có mấy ai biết được, chỉ cần rẽ sang một con đường nằm ngoài tính toán, sẽ đi nhầm tới một nơi vô cùng đáng sợ.
Đó là khu chợ đen ngự tại thành Lạc Dương, giết người như động vật cũng không ai quản thúc. Triều đình đã biết nhưng không nhúng tay, vì kẻ bị giết cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Ở trung tâm chợ đen chính là nơi tọa lạc của Bạch Dạ lâu, vô cùng khang trang, cổ quái. Sát thủ được dưỡng dạy của Bạch Dạ lâu được gọi là Dạ Hành quân, do Mặc Ngân Tầm toàn quyền quản lý.
''Đây là nơi trú ngụ của Bạch Chỉ nổi tiếng giang hồ sao? Thật tồi tàn ngoài sức tưởng tượng của ta.''
Trước cửa Bạch Dạ lâu, một tên hắc y nhân đầu đội mũ lớn, toàn bộ gương mặt đều che kín đứng ở đó đánh giá một câu. Vào ban ngày, có kẻ muốn bỏ ra năm mươi vạn lượng hoàng kim, chỉ đích danh Bạch Chỉ để ủy thác, thật là một con cừu béo.
Nàng cũng vì vậy mà bỏ thời gian chôn chân ở đây, chờ đợi hắn đến đưa tiền.
Mặc Ngân Tầm thong thả ngồi trên nóc nhà, ngủ một giấc dài mới phát hiện có kẻ ghé thăm. Tuy trên người hắn là hắc y không hơn, không kém, nhưng chất liệu lại khiến kẻ khác phải trầm trồ.
Nàng vừa hé mắt nhìn dáng vẻ ấy, đã biết chắc rằng hắn chính là thiếu gia nhà giàu.
''Làm sao? Tốn nhiều tiền như vậy chỉ để ủy thác Bạch Chỉ ta, không có lòng tin với Dạ Hành quân đến thế sao? Tuy không biết ngươi là thiếu gia thiếu hiểu biết nhà nào, nhưng mà... ngươi tìm đúng người rồi.''
Mặc Ngân Tầm từ trên cao đứng lên, sừng sững uy nghi như ngọn núi. Tuy nàng là kẻ chuyên làm chuyện xấu, nhưng dưới trăng cũng có được mấy phần tiên khí ngút trời.
''Nếu ngươi thực sự là Bạch Chỉ, vậy dùng mặt thật để chứng minh đi!''
Hắc y nhân phía dưới chợt ngẩng đầu, tử mâu mang lại kim quang quỷ dị. Hắn quả thực không giống với thiếu gia ngu ngốc bình thường, mà là... rất ngốc!
Quy tắc của chốn giang hồ chính là làm việc không lộ mặt, huống hồ Bạch Chỉ lại là thích khách tiếng tăm nhất nhì. Bảo một thích khách lộ mặt thật, là hắn quá ngu ngốc hay đang trách bản thân sống quá lâu đây? Bất quá là do hắn đủ tiền, nếu không cũng sẽ chẳng còn hơi thở để cùng nàng bàn điều kiện.
''Ngươi đang ra lệnh cho ta?''
Bạch Dạ lâu chính là những người có thể thực hiện lời ủy thác, không phải đám thuộc hạ hay tử sĩ có thể cúi đầu trước bất cứ ai. Mỗi người bọn họ đều có lòng tự tôn cao ngất ngưởng, tất nhiên không thực hiện mệnh lệnh của kẻ có tiền.
''Ta quả thực là không dám đối với ngài ra lệnh. Bất quá, việc ta ủy thác là việc kẻ che mặt không thể làm, nếu Bạch Chỉ đại nhân có thể dịch dung...''
Tên công tử bột kia ấy vậy mà biết cả dịch dung thuật, quả nhiên không tầm thường. Nếu đã vậy, Mặc Ngân Tầm ngược lại muốn xem thử rốt cuộc việc hắn ủy thác là loại núi đao biển lửa gì.
''Bắt buộc phải lộ mặt? Chẳng lẽ còn phải dùng mỹ nhân kế?''