''Vậy chứng cớ đâu?''
Khương Đình Nghệ ngẩng đầu lên, chỉ tay về phía con ngựa phát điên:
''Con ngựa kia đột nhiên nổi điên, đây chính là chứng cứ tốt nhất! Trong tỉ thí tài nghệ, đám ngựa này đều phải trải qua quá trình kiểm tra nghiêm khắc, trước khi tham gia thi đấu đều do mã phu tỉ mỉ trông coi, nếu như không phải ngươi mua chuộc mã phu hạ độc, con ngựa này sao đột nhiên lại phát điên được?''
Mặc Ngân Tầm vốn định dạy dỗ tiểu tử cuồng vọng này một chút, để cho hắn biết cái gì gọi là thủ đoạn lừa bịp, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, sắc mặt nàng trở nên vô cùng đặc sắc.
Mua chuộc mã phu, hạ độc?
''Đại ca, chuyện này không thể nói lung tung được a, mã phu kia làm sao có khả năng bị mua chuộc được?''
Khương Vũ Nhạc vừa nghe liền vội vàng đi tới, kéo kéo tay áo Khương Đình Nghệ, thấp giọng nói.
Khương Đình Nghệ cùng Khương Vũ Nhạc không phải là thân huynh muội, bởi nàng ta là con nhị phòng, hắn thuộc chính phòng. Cho nên khi hắn nghe Khương Vũ Nhạc nói liền cho rằng nàng đang ghen tị với Mặc Thù Thù vốn là người hắn ái mộ, muốn ngăn cản hắn tra rõ sự việc!
Nghĩ vậy, hắn vung tay lên đẩy Khương Vũ Nhạc ra, lạnh lùng nói:
''Đường đường là Lật Dương quận chúa đương nhiên sẽ có biện pháp mua chuộc!''
Mặc Ngân Tầm thần sắc lạnh nhạt đáp:
''Được, nếu như Khương đại công tử đã khẳng định thì đương nhiên hắn có niềm tin tuyệt đối. Vậy xin mời Hoàng viện trưởng cùng mọi người tra xét rõ ràng, cho ta một cái công đạo, cho hoàng thượng một lời giải thích rõ ràng.''
''Ân, phải tra rõ!'' Khương Đình Nghệ cũng lớn tiếng
Sở Mạc Phong hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt, khẩu khí lãnh đạm:
''Khương Đình Nghệ, ngươi có biết nếu dám vu oan cho hoàng tộc thì sẽ chịu tội danh gì không?''
Khương Đình Nghệ sửng sốt, vu oan cho oàng tộc không khác nào là dĩ hạ phạm thượng, nặng thì có thể bị loạn côn đánh chết!
Thấy Khương Đình Nghệ sửng sốt, Mặc thừa tướng lập tức tiến lên trước mặt hoàng thượng, trên mặt lão lệ tung hoành, nói:
''Bệ hạ, tiểu nữ của thần hôm nay bị ngựa điên gây thương tích trầm trọng, trong chuyện đó chắc chắn có ẩn tình a. Tuy rằng thần luôn tin tưởng Lật Dương quận chúa sẽ không phải dạng người làm việc hèn hạ vô sỉ như thế này, nhưng nếu điện hạ không tra rõ, sợ là sẽ khó phục chúng!''
Từ phía xa xa, tên thủ hạ cao lớn mặc chiến giáp, một tay hắn mang theo tên mã phu, tay còn lại đẩy đám người ra rồi đi vào, đem tên mã phu kia ném xuống đất.
''Có chuyện gì?''
Thanh âm tao nhã nhưng hùng hồn của Sở Mạc Phong đột nhiên phát ra, thuộc hạ kia liền khom lưng cúi đầu, cung kính nói:
''Tướng quân, người này lén lén lút lút muốn chạy trốn nên ta đã bắt lại!''
''Đại nhân tha mạng, ta cái gì cũng không biết!''
Tên mã phu kia thấy chung quanh toàn là đại nhân vật, ngay cả hoàng thượng và Hoàng viện trưởng cũng nhìn hắn, lập tức bị dọa cho hoảng sợ.
''Đây không phải là tên mã phu kiểm tra ngựa cho Lật Dương quận chúa cùng Mặc đại tiểu thư sao?''
Không biết ai thốt lên một câu khiến ánh mắt mọi người xung quanh liên tục đổ dồn về phía hắn. Tên mã phu sợ đến tay chân bủn rủn, hắn không ngừng quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha thứ.
Khương Đình Nghệ một bước đi tới, quát lên:
''Là ai mua chuộc ngươi? Nói mau!''
''Hừ, nếu như ngươi dám nói dối một chữ một chữ nào, trẫm nhất định sẽ chém đầu cả nhà ngươi!''
Thanh âm hoàng thượng bỗng nhiên vang lên, long nhan có phần phẫn nộ. Khí thế sát phạt hệt như lần Phong Sương công chúa gặp họa sát thân. Khương Đình Nghệ cùng đám người trên thính phòng khẽ giật mình, cúi đầu không dám ho he.
Hoàng viện trưởng chậm rãi đi tới, tay áo phất phơ, khí chất tiên phong đạo cốt, vuốt râu nói:
''Sự việc hôm nay vô cùng nghiêm trọng, nếu như ngươi không nói thật, ta sẽ đưa ngươi đến quân doanh làm mồi cho lang sói. Đến lúc đó, Sở tướng quân nhất định sẽ nể mặt đồng ý.''
Sở Mạc Phong cung kính nhìn sư phụ của mình, ôm quyền cúi đầu, tỏ ý đồng thuận.
''Ta nói! Ta nói!''
Tên mã phu kia vừa nghe đến đám lang sói ở quân doanh, liền sợ đến mức quên cả dập đầu, hàm răng run lẩy bẩy, lắp bắp nói:
''Là Mặc... Mặc đại tiểu thư.''
Mặc Thù Thù?
''Cái gì Mặc đại tiểu thư? Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ?''
Đầu óc Khương Đình Nghệ còn chưa kịp phản ứng, tim của Khương thượng thư rớt cái bịch, thầm kêu không tốt, vội vàng nói:
''Tên mã phu này lời nói không rõ ràng, thái độ điên điên dại dại, chắc là sợ đến váng đầu rồi, hay là kéo hắn xuống trước, chờ khi hắn tỉnh táo lại thì tiếp tục cẩn thận thẩm vấn.''
Nhưng tên mã phu kia đã mở miệng nói ra đầu mối then chốt, đám người chung quanh thế nào lại dễ dàng bỏ qua.
''Khương lão, chuyện này hay là hỏi rõ ràng một chút đi, tránh cho trách lầm người tốt!''
Binh bộ thượng thư Tô Diệc Thừa chậm rãi mở miệng nói. Binh bộ thượng thư cùng hộ bộ thượng thư tất nhiên không giống nhau. Bọn họ một người ủng hộ Nhị hoàng tử, một người ủng hộ Ung thân vương. Cơ hội tốt như thế này đương nhiên Tô thượng thư sẽ “cắn” Khương thượng thư một cái.