Sở Hoành Dương toan đưa tay vuốt nhẹ vào gương mặt thanh thoát của nàng, nhưng lý trí bắt hắn phải dừng lại. Trong đầu hắn vẫn còn một chấp niệm, rằng người mà hắn yêu chính là Dư Tiểu Mãn, trọng sinh trở thành Mặc Thù Thù.
Bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng động nhanh nhẹn nhưng nhỏ nhẹ, có lẽ là thị vệ đang đi tuần. Nghĩ lại, hắn đã ở đây quá lâu, nếu còn không ra ngoài thì đám thị vệ ấy có mù vẫn phát giác ra.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, khi Mặc Ngân Tầm thức dậy dưới ánh nắng chói lọi chiếu xuống qua cửa sổ, mới hoàn toàn phát hiện bản thân không thể cử động.
''Tay chân của ta... giấc mơ hôm qua là thật sao?''
Ý nghĩ vừa mới từ trong đầu tuôn ra, đã bị nàng thồn lại vào đại não. Bởi lý trí hỏi nàng, làm sao Sở Hoành Dương không biết võ công có thể đột nhập vào đây? Lý trí hỏi nàng, tại sao hắn lại dịu dàng đến vậy?
Phía ngoài cửa chợt phát ra động tĩnh, Thượng Quan Vô Nguyệt một thân thanh y nho nhã gấp gáp tiến vào. Thấy nàng còn đắp chăn trong phòng, hắn vác cây quạt dài bằng nửa cánh tay cốc thẳng vào đỉnh đầu, một cảm giác ngứa ngáy truyền xuống.
''Nha đầu thối, ngủ đến ngốc luôn rồi. Bên phía Thiên Tử Giám vừa gửi thư, nói công chúa phong hàn, tạm ngưng khảo hạch.''
Mặc Ngân Tầm thở hắt ra hơi lạnh, cũng may ngày khảo hạch hoãn lại rồi. Nếu không, bảo nàng làm sao lấy lại được bạch tuấn mã từ tay Mặc đại tiểu thư cao cao tại thượng kia chứ?
''Ca, muội không cử động được.''
Thượng Quan Vô Nguyệt sắc mặt đại biến, vung tay hất thẳng chiếc chăn phủ trên người nàng. Hắn vội vàng cầm lấy cánh tay nàng bắt mạch, lại phát hiện mạch tượng tương đối bình thường.
''Tiểu Tầm, muội cảm thấy thế nào? Có đau không?''
Mặc Ngân Tầm thử cố gắng cử động, chợt khớp xương kêu lên canh cách. Nàng nhíu mày khó chịu, nói với Thượng Quan Vô Nguyệt:
''Cảm giác... đây không phải xương của muội.''
Nghe vậy, gương mặt Thượng Quan Vô Nguyệt hiện lên một tia nghi ngờ. Hắn liền vận công kiểm tra xương của nàng, mới phát hiện đó là xương của đứa trẻ sơ sinh, vô cùng yếu ớt.
Một bộ xương nhỏ bé như vậy, phải chống chịu tầng da thịt dày dặn như vậy, không cử động được là chuyện bình thường.
''Tẩy tủy đan? Là kẻ nào to gan dám ra tay hạ độc thủ với muội như thế?''
''Độc ư? Đó chẳng phải là thượng phẩm đan dược cấp cao sao?''
Thượng Quan Vô Nguyệt khẽ thở dài, tay xoa đầu nàng rồi đáp:
''Đó là đan dược cấp cao, nhưng là loại đan dược trị độc chứ không phải bổ sung. Nếu không có bệnh mà uống đan dược, chẳng khác nào dùng độc cả.''
Cho nên, Thượng Quan Vô Nguyệt vẫn là hoàn toàn không biết Mặc Ngân Tầm trước đó từng trúng cổ trùng. Hắn tức giận như vậy, còn nàng thì vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc không tên.
''Nhưng muội yên tâm, chỉ cầm chăm chỉ tập luyện một chút, xương cốt sẽ dần cứng lại. Muội mới chỉ mười lăm tuổi, nửa tháng nữa là có thể hoạt động bình thường.''
''Muội nhất định cố gắng.''
Phải đến hai tháng sau, Phong Sương cửu công chúa mới qua khỏi căn bệnh hiểm ác, tân sinh khắp nơi mới có thể tiếp tục trở lại tham gia khảo hạch. Mặc Ngân Tầm sau khi suy nghĩ kĩ càng, chỉ chọn ra ba môn để tham gia kiểm tra trình độ. Đó là cưỡi ngựa bắn cung, võ đạo và thuần thú.
Sở dĩ Mặc Ngân Tầm muốn chọn ba môn này thay vì những thứ khác là vì nó không tốn thời gian. Nàng hoàn toàn có thể dễ dàng thông qua khảo hạch với tư cách là một tân sinh ưu tú. Nếu là trước kia, nàng phải học toàn bộ những thứ bản thân không biết để có thể kiếm sống, nhưng hiện tại thì không cần thiết.
Túc Trạch Lăng cũng đã tìm thấy, vấn đề ngân lượng đã được giải quyết rõ ràng. Chỉ là, nàng nhất định có chết cũng phải lấy lại bằng được bạch mã trong tay Mặc Thù Thù.
Thiên Tử Giám
Ngày khảo hạch, tân sinh tề tựu đông đủ nơi chiến đài, gặp nhau liền vui như mở hội, cười nói không thôi. Cả chiến đài tràn ngập tiếng cười, chỉ khi hoàng thượng cùng các phu tử đến mới đột ngột im phăng phắc.
Vì thời gian trong ngày có hạn, vì vậy không thể tổ chức khảo hạch mười môn cùng một lúc. Trước hết, ngày hôm nay chỉ khảo hạch môn võ đạo, cầm, kì, thư, họa.
Nàng thiết nghĩ, chỉ cần khảo hạch một môn thì chắc chắn sẽ được về sớm, nào ngờ võ đạo lại là môn thi cuối cùng. Lý do? Đó là vì bốn bộ môn kể trên đa số đều là nữ nhi chân yếu tay mềm, không thể chịu đựng lâu như người học võ.
Mặc Ngân Tầm chỉ là cảm thấy đôi chút khó chịu, bởi chính nàng đến sớm không tốt, muộn cũng không xong. Đến muộn rồi, cánh cửa đóng lại sẽ càng không mở ra nữa. Đến sớm rồi, ngoài ngồi xem ra thì chẳng thể làm gì.
Chiến đài của Vu Âm học viện vốn là nơi sinh tử bất luận, khắc nghiệt khốn cùng. Vậy mà hiện tại đã trở thành mãi nghệ giai nhân, người đẹp ra vào không kể xiết. Nếu biết trước tân sinh bốn bộ môn này tuyệt sắc như vậy, nàng nhất định đã trải nghiệm một phen.