Sau khi giảng xong toàn bộ quy tắc và cách thi hành trận pháp, phu tử liền nói với các tân sinh, muốn đến linh đài thực hành ngay. Những người nào nhanh chân thì có chỗ tốt, chậm một chút thì lập trận ở chốn gồ ghề.
Mặc Ngân Tầm tuy không có linh lực, nhưng tốc độ cũng nằm trong hàng ngũ tuyệt đỉnh, một cước nhảy qua đã chiếm hết toàn bộ tử đài. Biết nàng là quận chúa, cũng không có ai ho he đến gây sự bất thường nữa. Chính vì vậy, quá trình làm theo công thức của nàng diễn ra vô cùng thuận lợi.
Nguyên lai vẫn là khi làm đến bước cuối cùng, cũng là khi nàng rơi vào bế tắc. Bởi khi mới đăng kí học trận pháp, không một ai nhắc nàng là bộ môn này cần đến tụ linh. Cơ thể nàng nội lực còn không có, linh lực có thể ở đâu ra?
Mặc Ngân Tầm cuối cùng nghĩ ra một biện pháp kì lạ. Nàng thay đổi một chút vị trí của mấy tảng đá xung quanh, muốn biến sự tấn công thành truyền thụ. Tay cầm một chiếc gương đồng, phản chiếu vào trung tâm trận pháp, một giọt máu nhỏ lên gương.
Nàng đi đến nơi mà Lãnh Phi Ngưng đang cặm cụi thực hành. Sau khi có được chân khí kim đan, hẳn nàng ta vô cùng đắc ý. Ở Thiên Tử Giám này, linh lực của Lãnh Phi Ngưng là mạnh nhất, phu tử có không muốn cũng phải chấm qua.
''Chậc chậc, linh lực tốt nhưng thiên phú trận pháp lại kém như vậy, chuẩn bị mấy cục đá cũng không xong. Cô có thật sự là tu sĩ kim đan?''
Lãnh Phi Ngưng liếc mắt căm phẫn nhìn về phía nàng, Mặc Ngân Tầm cũng theo đó thất vọng theo. Xem ra, nàng ta nóng tính nhưng đối với người có quyền lực liền rất giỏi nhẫn nhịn.
Là một quận chúa không thế lực chống lưng, tưởng rằng nàng sẽ được tự tại thêm một chút, nào ngờ lại rước thêm phiền phức. Nếu là nàng của trước đây, có lẽ Lãnh Phi Ngưng đã cầm roi đuổi đánh nàng từ đây ra cửa.
Thế nhưng, vì sự nghiệp lập pháp trận, Mặc Ngân Tầm vẫn quyết định ngồi ở đó chọc tức Lãnh Phi Ngưng. Bởi nàng biết, trong Thiên Tử Giám ngọa hổ tàng long này, người càng có thân phận thấp càng biết nhẫn nhịn, người có thân phận cao thì không có thiên phú. Người nàng muốn tìm liền phải lợi hại một chút, chí ít cũng phải đánh bại nàng trong trạng thái không có linh lực.
''Tiểu Phi Tử, ngươi dám lên tử đài với ta không? Kí vào tờ khế ước, bị thương hay mất mạng đều là tự mình tìm đến, không thể trách ai. Chúng ta kí khế ước một canh giờ, nếu ngươi không đánh chết được ta thì xem như kết thúc.''
Nghe thấy ba chữ Tiểu Phi Tử, Lãnh Phi Ngưng tay bóp mạnh đến suýt nát một viên đá hoa cương. Nàng ta sống trên đời mười mấy năm, cũng chẳng ai dám xưng hô thành loại đại từ vô sỉ như vậy.
Cảm thấy Mặc Ngân Tầm không phải loại người có thực lực cao cường, lại còn có cơ hội trừ khử gai nhọn trước mắt, Lãnh Phi Ngưng liền không kiêng nể đồng ý ngay. Mặc Ngân Tầm cuối cùng đạt được mục đích, liền lao đi trộm lấy giấy trắng, mực đen.
Khế ước sau khi kí xong, cả hai đều nhỏ máu xuống tờ giấy, khiến nó tỏa ra kim quang rồi biến mất. Lãnh Phi Ngưng cuối cùng không giả dạng hiền từ nữa, thay vào đó là một ánh nhìn hung ác vô tận.
Thấy nàng ta mãi phô trương thanh thế mà bỏ bê việc ra tay, Mặc Ngân Tầm liền nhân đó cho thêm dầu vào lửa.
''Tiểu Phi Tử, thực ra ta vừa quên mất ngươi có thiên phú hơn người, còn tưởng ngươi vẫn là phế sài tiểu tử như trước kia. Như vậy, ta là Bình Dương quận chúa, ngươi tốt nhất là đừng có động thủ với ta, đợi một canh giờ nữa rồi ra ngoài.''
Quả nhiên, sau lời nói không biết tốt xấu ấy, Lãnh Phi Ngưng liền tối sầm hết mặt mày. Mặc Ngân Tầm cảm nhận, mỗi tiếng Tiểu Phi Tử được phát ra, sát khí lại càng cao thêm một bậc.
''Ngươi nghĩ ngươi ở trên tử đài còn là quận chúa sao? Ở chốn sinh tử không phân danh lợi này, ngươi chỉ là con kiến để mặc ta giẫm đạp.''
Một cỗ linh lực mạnh mẽ cứ như vậy đánh qua, nàng ta giường như dồn hết thảy căm tức nhét vào cỗ linh lực ấy, khiến nó phát sáng đến cực đại.
Trò thoát thân trốn kiếm với Mặc Ngân Tầm quả là xe nhẹ chạy đường quen, lão luyện lăn vòng ngay tại chỗ. Nàng hiểm hóc tránh được, lúc lao ra khỏi nghịch linh trận của bản thân còn tự tay phủi xuống chiếc lá cây trên đầu.
Lãnh Phi Ngưng trong lúc nhận thấy điều bất thường thì cũng quá muộn, trận pháp đang dần hút linh lực tấn công của nàng ta vào bụng. Tuy như vậy không tổn hại thiên phú và tu vi, nhưng thực sự rất mệt mỏi. Nàng ta không gục xuống đã là chuyện tốt rồi.
Sau khi lấy đủ linh lực cao cường của một tu sĩ kim đan, trận pháp lập tức được hình thành. Vừa lúc, chiếc gương đồng nghiêng ngả, đưa giọt máu nàng lăn xuống, khiến nó nhận Mặc Ngân Tầm làm chủ nhân.
Còn Lãnh Phi Ngưng, sau khi bước vào mà không phải chủ nhân, liền bị đánh văng ra xa. Mặc Ngân Tầm biết nàng ta không còn gì để lợi dụng, cũng không rảnh trêu tức. Một canh giờ sau phu tử sẽ đi kiểm tra trận pháp, Lãnh Phi Ngưng chỉ còn biết cầu nguyện cho trận pháp còn dang dở của mình không bị kẻ qua đường phá vỡ.