Ban đêm, bầu trời đen tối mịt mùng, không trăng cũng không sao. Từng đợt gió xuân ấm áp thổi qua khiến cho lòng người có chút hoan hỷ.
Vẫn là bộ hắc y trường tà ấy, vẫn là loạt thân thủ nhanh nhẹn ấy hòa mình với gió trời bao la. Làn tóc sau gáy khẽ bay, dựng lên như hướng di chuyển của nàng.
Ánh mắt Mặc Ngân Tầm lãnh ngạo nhìn xuống, mang theo tà khí ngút ngàn. Thoạt đầu, chỉ là loại chuyện khiến người ta ngủ không yên, thế nhưng có ở lại phòng củi kia nàng cũng không ngủ được.
Phía dưới, Nghê Liệt phủ cũng chính là phủ đệ của bát hoàng tử rộng lớn mênh mông, bát ngát. Tuy vậy, cách bài trí phòng ốc ở đây lại đơn giản vô cùng.
E rằng vị này gặp phải một kẻ thiết kế lừa người, dùng chung một bản để phóng to, thu nhỏ đem đi bán. Nếu trường hợp này ứng với kẻ khác, có lẽ còn đáng tin hơn với vị hoàng tử này. Nhưng nếu là thật, Mặc Ngân Tầm cũng không quan tâm đến.
Thân ảnh nhanh như cắt tiếp cận đến phòng chứa bảo vật, nơi cất giữ kho báu hoàng kim của Nghe Liệt phủ. Cánh cửa được làm từ kim loại nặng cứng cáp, chính nàng cũng không phát hiện nó là loại chất liệu gì.
Mặc Ngân Tầm vốn không quan tâm nó rốt cuộc làm từ thứ gì, nhưng nơi này đến một ổ khóa để mở cửa cũng không có, mới khiến nàng muốn phá cửa đi vào.
Loay hoay một hồi lâu ở nơi này, cuối cùng nàng cũng phát hiện ra một chiếc gương bát quái. Mặc Ngân Tầm không biết nó là gì, vừa tò mò sờ vào liền bị hút vào trận pháp ở bên trong.
Ở đây sương khói mịt mù, phía trước đã không thể nhìn thấy thứ gì. Mặc Ngân Tầm nhìn làn khói ấy, vô thức mà nghĩ đến ngày bị nhốt trong phòng tối năm xưa.
Ánh sáng tỏa ra, Mặc Ngân Tầm ám ảnh tới mức không dám lại gần. Nàng không sợ bóng tối, chỉ là sợ cái sự mù mịt bế tắc mà thôi.
Mặc Ngân Tầm đưa chủy thủ ra trước làn khói, thân thủ nhanh nhẹn chém loạn xạ. Làn khói dần khuếch tán, khiến nàng nhìn rõ được trường kiếm của mình ở ngay trước mắt. truyện tiên hiệp hay
Viên bảo thạch phía trên trường kiếm bị thứ gì đó chiếu vào, giống như đang hút đi sinh lực của nó. Bên cạnh trường kiếm là biểu tượng tứ linh: Long, lân, quy, phụng. Trong miệng mỗi bức tượng đá đều chứa một viên quang thạch.
Mặc Ngân Tầm từ từ tiến đến gần, vừa chạm tay lấy thanh trường kiếm ra ngoài thì xung quanh bỗng ầm ầm chuyển động. Bốn con thần thú bằng đá đồng loạt di chuyển, ánh mắt xám xịt cũng dần chuyển qua màu đỏ.
Trong miệng rồng đá bắn ra hàng loạt mũi tên hướng về phía nàng, buộc Mặc Ngân Tầm phải nhảy vọt ra xa. Phía sau nàng, khói đen đồng loạt lao tới khiến tầm nhìn dần trở nên mờ nhạt.
Miệng rùa đá đột nhiên phát ra khí độc màu tím hòa lẫn vào khói sương, khiến Mặc Ngân Tầm yếu ớt đi trông thấy. Trong miệng phụng hoàng và kì lân bằng đá phóng ra liệt hỏa nóng bỏng, khiến nàng vì né tránh mà ngã khuỵu.
Mặc Ngân Tầm yếu ớt quỳ một chân xuống, hag tay ôm lấy thanh trường kiếm để giữ thăng bằng. Mũi tên cùng liệt hỏa vẫn không ngừng lao tới, khiến nàng phải liều mạng chống đỡ.
Một mũi tên trong miệng rồng bất ngờ lao tới, bắn trúng bả vai của nàng. Mặc Ngân Tầm đau đớn chống kiếm xuống nền đất, không cẩn thận lại chạm phải cơ quan.
Nàng vẫn còn đang mơ hồ, lòng nghĩ rằng có lẽ bản thân sẽ chết ở đây, nhưng đột nhiên chân nàng hụt đà rồi rơi xuống hố sâu kì lạ. Trong thời gian rơi xuống, miệng vết thương còn hở kết hợp với không khí ngày càng ngột ngạt khiến Mặc Ngân Tầm không chịu được mà ngất lịm đi.
Khi tỉnh lại, nàng đã vội ôm lấy thanh trường kiếm, không nhìn đến miệng vết thương đã được băng bó một cách kỳ lạ. Mặc Ngân Tầm nhìn bà lão đang bưng đến cho mình một bát thuốc màu nâu nhạt, miêng vô thức hỏi:
''Bà là Mạnh bà phải không?''
Người này chỉ cười và gật đầu một cái khiến Mặc Ngân Tầm dựng tóc gáy. Nàng kinh hãi nhìn ngó xung quanh, chỉ toàn rơm là rơm, rồi lại run rẩy hỏi:
''Ta đã chết rồi sao?''
Khi ấy, lão thái thái tốt tính kia mới hiền từ lên tiếng:
''Ta họ Mạnh, tên Hồng Nương, không phải Mạnh Nguyệt Nương.''
Mặc Ngân Tầm nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra nàng được người ta cứu sống rồi, chẳng trách trên vai lại đau đến vậy.
''Có điều, nếu trong nửa tháng không uống được hoán cốt đan, cô cũng sẽ gặp Mạnh Nguyệt Nương sớm thôi.''
Mặc Ngân Tầm đưa mắt nhìn vết thương đã trở nên tím tái ở tay, có thứ gì đó đang cắn từ sâu trong da thịt.
''Cô trúng cổ trùng của tây vực, loại cổ mà trùng mẹ có chết cũng giải không được. Nó sẽ ăn sâu vào vết thương, sau đó đục nát xương tủy. Nếu muốn sống tiếp thì cần một bộ xương khác mới được.''
Mặc Ngân Tầm nghe xong mới hoàn hồn, nàng hoàn không hiểu tại sao một tên hoàng tử trong cung dùng cổ độc để làm gì, càng không hiểu trận pháp lợi hại kia lấy ở đâu. Nhưng cho dù thế nào, trúng phải độc này cũng do nàng quá kiêu ngạo, xem thường kết cấu xấu xí của Nghê Liệt phủ.