Mặc Ngân Tầm còn chưa kịp tức giận thì sự chú ý của đám đông đã tụ dồn đi nơi khác, bao gồm cả nàng. Đó là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy thuật ngự kiếm, thật diễm lệ và hào nhoáng biết bao...
Những trưởng lão trong thiên tử giám ngự từ trên cao xuống, thiếu điều trở thành thần tượng trong mắt nàng.
Mọi chuyện diễn ra ngoài sức tưởng tượng đến mức những vị quý tộc hoàng thành vừa đáp xuống đã bắt đầu kiểm tra ngay.
Cảnh cửa rộng lớn mở ra, kỵ mã trường mà Mặc Ngân Tầm từng xem như rạp xiếc ngựa lại khang trang, to lớn và hùng vĩ hơn nàng nghĩ. Nơi đây tuy là một đoạn đường dài nhưng lại được bao phủ bởi những viên kim quang thạch, vừa cổ điển lại khiến người ta phải kính ngưỡng.
Thông thường, tất cả tân sinh đều phải chuẩn bị kỵ mã để thích ứng với môn học. Thế nhưng năm nay đã có riêng cho tân sinh và lão sinh một chuồng ngựa dùng chung, tất nhiên nếu muốn dùng ngựa riêng đều được.
Thí sinh sẽ cưỡi ngựa thật nhanh đến vạch bắn cung, vị trí của mũi tên sẽ định đoạt số điểm của mỗi người. Đồng thời, mũi tên của ai cắm lên bia trước liền được ưu ái hơn. Ngoài ra, tất cả đều phải đứng gần hoặc xa vạch bắn cung để bắn, nếu vượt quá vạch sẽ không được tính điểm.
Cuộc đua trên kỵ mã trường có đoạn đường tuy ngắn nhưng lại vô cùng khắc nghiệt. Vì thể lệ là cưỡi ngựa, bắn cung nên thí sinh có thể dùng bất cứ mánh khóe gì, miễn không làm tổn hại đến ngựa và thí sinh khác. Đồng thời, không được sử dụng bất cứ loại thuốc bổ trợ nào.
Mặc Ngân Tầm lúc ban đầu còn có chút lo lắng vì nàng không biết cưỡi ngựa, hiện tại cũng có thể an tâm hơn phần nào.
Cuộc thi bắt đầu với hai cái tên đặc biệt quen thuộc, khiến Mặc Ngân Tầm nghe xong không biết nên khóc hay nên cười.
''Lãnh Phi Ngưng, Mặc Thù Thù chuẩn bị thi đấu.''
Sau khi nghe được tiếng gõ chiêng, Lãnh Phi Ngưng hùng hổ tiến lên kỵ mã trường. Tuy thế lực của Mặc Thù Thù khiến nàng ta phải dè chừng, nhưng trong Thiên Tử Giám này, nàng ta mới là hổ.
Chưa kể, Lãnh Phi Ngưng còn có người cha là hộ quốc tướng quân, dì làm quý phi trong triều. Với loại gia thế này, Mặc thừa tướng không thể nào dễ dàng loại bỏ.
Mặc Thù Thù chỉ từ tốn tiến lên, bộ dáng ung dung, tự tin đến lạ. Nàng ta liếc nhìn đám cận vệ ở trên cây, dễ bề gian lận.
Mặc Ngân Tầm nhìn hai người kia, chậm rãi lắc đầu, cũng không quên tặc lưỡi một cái. Đúng là kẻ cắp gặp bà già, kèo này phải so xem màn gian lận nào đặc sắc hơn mới đúng.
Lãnh Phi Ngưng đã nhiều lần trèo lên lưng ngựa, quá thuần thục với việc này. Còn Mặc Thù Thù thì khỏi phải bàn, trước khi trả lại nó cho Mặc Ngân Tầm, bạch tuấn mã tất nhiên ngoan ngoãn vô cùng.
Việc nàng ta thảnh thơi cưỡi bạch tuấn mã đi ''tản bộ'' khiến Mặc Ngân Tầm vô cùng cay mắt. Chớp mắt, ngựa của Lãnh Phi Ngưng đã đi được một đoạn, gần đến vạch bắn cung thì có một phi châm nhỏ lao tới nhanh vun vút.
Lãnh Phi Ngưng mất đà, ngựa nhỏ tung chân quẫy loạn, đá liên hồi. Vậy nhưng nàng ta lại không hề yếu thế, ngựa gặp sự cố chỉ cầm chân nàng ta được một khoảng thời gian.
Mà khoảng thời gian ấy, Mặc Thù Thù cũng đã đuổi đến. Cả hai xuất thủ cùng lúc, có điều thủ pháp của Lãnh Phi Ngưng thuần thục hơn một chút.
Cứ ngỡ nắm chắc phần thắng, nào ngờ phía trên cây lại vung tới một cây đinh. Thủ pháp này vô cùng lợi hại, nhưng đối với mũi tên bằng sắt đang lao tới thì không chống đỡ được.
Kết quả khiến cả kỵ mã trường hốt hoảng trố mắt nhìn. Mặc Thù Thù sắc mặt bình thản, có chút không thỏa mãn. Còn Lãnh Phi Ngưng thì tất nhiên là tức đến mặt mày tái mét.
Hai cây cùng nhau căng dây, mũi tên bay đến bia cùng một lúc, hơn nữa còn chung một vị trí.
Mặc Ngân Tầm chỉ lẳng lặng chớp mắt, ngoài thủ pháp lợi hại của người trên cây, nàng hoàn toàn không để ý tới bất cứ thứ gì. Chỉ là trong lòng nàng có chút cảm thán: Một ngày đi xem náo nhiệt cũng có nhiều thứ lạ đến vậy.
Một thời thần tiếp theo, cuối cùng cũng nhìn thấy Mặc Ngân Tầm trên lưng ngựa. Nàng vì không biết cưỡi ngựa, khó khăn lắm mới đưa được cơ thể lên trên.
Bản thân nàng vốn không cần dùng mánh khóe, cũng có thể dễ dàng đoạt lấy thắng lợi trong tầm tay. Chỉ thấy thiếu nữ nhỏ bé nét mặt ngưng đọng, bày ra bộ dáng lạnh ngạo vô thường.
Ánh mắt kia mang bao tia lạnh lẽo trừng lấy ngựa con bên cạnh, khiến nó hãi húng hí lên một tiếng dài, sau đó không đi nữa. Mặc Ngân Tầm đứng ở yên một chỗ rồi giương cung bắn.
Nếu nói ra, tuy khoảng cách này xa hơn so với khoảng cách ở trường quân sự ngầm một chút, thế nhưng cung gỗ nhẹ hơn súng đạn gấp nhiều lần. Sự biến đổi này giường như không làm khó được kẻ tập luyện từ nhỏ như Mặc Ngân Tầm.
Ngược lại, loại cung thô sơ này càng đem lại cho nàng cảm giác tự tại, không có áp lực cũng chẳng còn uy hiếp. Một mũi tên bắn ra, bay lượn tự do trên không trung, cắm vào bia phát ra tiếng động, chiếm lấy điểm tối đa.