Harvey lái xe đưa cô đến nơi tổ chức buổi tiệc.
Nói là tiệc nhưng Lâm Mặc cũng không mặc đồ quá sang trọng.
Chỉ là một chiếc sơ mi trắng hơi ôm cơ thể, phần cổ áo được viền kim loại vàng khẽ mở hai cúc, phối hợp cùng chiếc quần dài màu đen bóng bó sát, phía dưới là đôi giày gót nhọn càng làm tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp.
Đây chính là phong cách thường ngày của cô, đơn giản chững chạc nhưng cũng không kém phần cao quý.
Hai người bước vào cửa, Lâm Mặc tùy ý để anh ta ôm eo mình.
Mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên.
Một số nhân viên của công ty tự hỏi đây là ai? Những cô gái vừa nhìn đến anh ta đều bị hút hồn.
Có tiếng thản thốt thì thầm: "Này! Đó là Harvey! Là Harvey Williams kìa!"
"Thật không? Là Harvey Williams, người mẫu đại diện cho tạp chí "Howard" hàng đầu đó hả?"
"Ôi trời ơi!! Hôm nay đúng là có vận may gặp mỹ nam, vừa nãy cũng có một người tuyệt phẩm như vậy đó!!"
"Mà này! Người đứng bên cạnh anh ta là ai vậy?"
Tiếng xì xào bàn tán nổi lên tứ phía, Lâm Mặc cũng không cảm thấy bất ngờ, đồng ý mang anh ta tới đây thì đương nhiên cô cũng đã định liệu được thái độ của mọi người.
Tầm mắt lơ đãng chống lại ánh nhìn của Khúc Thừa, cô cũng không dừng lại, cất bước đi tiếp.
Khúc Thừa đứng trong góc khuất lặng lẽ nhìn cô, người đàn ông đang đứng cạnh cô chính là người trong tấm ảnh tối hôm đó.
Nắm đấm của anh vô thức siết chặt lại.
Thấy cô làm lơ chính mình, anh nhíu chặt mày.
Nhanh như vậy đã công khai sao?
Anh hừ lạnh, cố gắng xem thường cảm giác bức bối trong lòng ngực, cầm ly rượu lên uống cạn.
Diệp Nhược Thuần đứng ngay bên cạnh quan sát vẻ mặt âm trầm của anh, hướng ánh nhìn oán độc về phía bóng lưng của Lâm Mặc.
Cô vạn lần không thể ngờ, anh lại để tâm đến cô ta như vậy.
Ai biết Lâm Mặc cứ như có đôi mắt ở sau lưng, nhàn nhạt quay đầu lại thì bắt gặp ánh nhìn hận thù chưa kịp thu lại của cô ta.
Cô ta ngạc nhiên sững người ra. Vài giây sau thay thế bằng nụ cười đơn thuần.
Không nhận ra!
Chị ta chắc chắn sẽ không nhận ra đâu!!
"Sao lại không nhận ra được chứ?" Lâm Mặc nhẹ nhàng thì thầm.
Suy nghĩ của cô gái này...quá non nớt.
"Hả Frances, em vừa nói gì vậy?"
Cô thu hồi tầm mắt: "Không có gì."
Ngay lúc này thì những tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên, mọi người cùng hướng ánh nhìn về phía sân khấu.
Lâm Tuấn Phong cùng Đỗ Điểm đang khoác tay nhau cúi đầu chào khán giả.
Cô và Harvey ngồi xuống một chỗ trống duy nhất, vừa vặn thay...Khúc Thừa và Tiểu Thuần của anh cũng ngồi ngay bên cạnh.
Tình hình bây giờ là hai người Lâm Mặc và Khúc Thừa bị hãm ở giữa, ngồi cạnh nhau, Harvey và Diệp Nhược Thuần đặt ʍôиɠ ngay ngoài bìa.
Dù đèn đã tắt hết nhưng anh vẫn thừa biết người ngay bên cạnh mình là ai.
Chắc chắn là Lâm Mặc.
Trong lòng anh bất giác có hơi hồi hộp, buông bàn tay đang nắm tay Diệp Nhược Thuần ra đặt lên đùi, tay kia khoác nhẹ lên thành ghế của Lâm Mặc.
Nhưng là...
Cô cũng không hề để tâm đến, chỉ nhàn nhạt trò chuyện cùng người kế bên: "Này Frances em đoán xem, họ đang muốn làm gì vậy? Hai người này mà đứng cùng một chỗ thì chắc chắn có mưu đồ!"
Ánh nhìn của cô vẫn hướng về phía sân khấu, bàn tay chống cằm, ngón trỏ gõ nhẹ lên má theo tiết tấu: "Không biết."
Harvey hơi nhăn mũi: "Nói chuyện với em đúng là chẳng thú vị gì cả."
Ánh mắt nhẹ liếc sang anh ta: "Thế thì im lặng đi."
Anh ta chưa kịp đáp lời thì tiếng nói của Lâm Tuấn Phong truyền đến: "Xin chào mọi người. Cảm ơn mọi người hôm nay đã có mặt tại đây để chào đón chủ tịch của tập đoàn Lâm Ngộ trở về!!!"
Tiếng vỗ tay vang lên.
Đỗ Điểm tiếp lời: "Vâng ạ. Chắc chắn mọi người sẽ không biết người này là ai, vậy sau đây chúng tôi sẽ giới thiệu cho mọi người biết vài điều chi tiết về cô ấy, xin mời anh Tuấn Phong."
....
Sau đó là một đoạn tiểu sử dài thật dài, từ ngày tháng năm sinh đến sở thích thói quen, ngay cả ảnh chụp cũng được chiếu lên.
Harvey ngồi ở dưới hưng phấn hỏi: "Frances Frances!! Ảnh này em chụp lúc nào vậy? Đẹp quá! Cho anh đi!"
Lâm Mặc có chút dở khóc dở cười: "Chụp lén đấy."
Cô thở dài: "Xem ra là đang mai mối cho em rồi."
Anh ta quýnh cả lên: "Tuấn Phong và Estra sao lại có thể như vậy? Không phải anh là người sáng giá nhất sao? Phải chọn anh chứ!!"
Khúc Thừa ngồi cạnh bên nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, anh cắn môi.
Mai mối ư? Tức là...cô sẽ cưới người khác?
Sẽ tùy ý hôn người khác?
Sẽ gọi hắn ta là bảo bối?
Mỗi tối sẽ thì thầm chúc hắn ngủ ngon?
Nghĩ đến đây anh cảm thấy hơi thở như bị ai đó tước đoạt đi, hít thở không thông, anh phải nghiến chặt răng để kiềm chế nổi cuồng loạn đang dần trào ra, bàn tay nắm chặt vang lên những tiếng "răng rắc" đang biểu thị cho sự ấm ức của anh ngay lúc này.
"Anh có sao không?" Bỗng một giọng nói đầy quan tâm vang lên bên tai.
Anh vội vàng nắm chặt bàn tay của Lâm Mặc, quay về hướng cô mỉm cười: "Không, anh không sao."
Cô như hơi xoay đầu nhìn sang anh, nhíu mày.
Anh giật mình nhận ra, người đang hỏi không phải là cô, mà là Diệp Nhược Thuần.
Nói cách khác, từ đầu đến giờ cô chưa từng dừng ánh mắt trêи người anh...
Anh ngơ ngác nhìn cô nhưng chỉ nhận lại được một ánh mắt hờ hững.
Lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh như vậy.
"Xin lỗi." Anh cười khổ buông tay cô ra.
Khúc Thừa...
Vừa mới bắt đầu mà mày đã thảm hại như vậy rồi...
"Anh Thừa, có chuyện gì vậy anh?" Diệp Nhược Thuần như không hề để ý thấy hành động bất thường của anh, nghiêng người qua hỏi.
Anh lắc đầu, bàn tay đặt trêи đùi vẫn nắm chặt: "Không có gì."
"...Và sau đây!!! Xin mời nhân vật chính của chúng ta lên đây nói vài lời ạ! Xin một tràn pháo tay thật nồng nhiệt dành cho cô ấy! Chủ tịch Lâm của chúng ta!!!"
Lâm Tuấn Phong vừa nói vừa đi xuống hàng ghế ngồi nắm tay cô bước lên.
Lâm Mặc đứng vững vàng ở giữa sân khấu, tay đặt lên micro, mắt quét một vòng khắp khán đài, toàn thân toát ra một hơi thở lạnh lùng thần bí, trông cô lúc này như một vị chủ cả bễ nghễ thiên hạ đang quan sát chúng sinh, mọi người vô thức nín bặt chờ đợi cô cất tiếng.
Không khí toàn trường bỗng nhiên trở nên căng thẳng, có người còn đang cố kiềm chế cả tiếng hít thở của mình.
Vài giây sau, cô mở miệng, tiếng nói rất nhẹ, rất chậm nhưng lại kiên cố vững chãi: "Xin chào mọi người, tôi là Lâm Mặc. Trong suốt sáu năm qua đây là lần đầu tiên tôi xuất hiện với cương vị người đứng đầu của Lâm Ngộ. Đối với những doanh nghiệp khác chắc hẳn tôi cũng không cần phải nhiều lời, còn đối với nhân viên của tôi, mong các bạn hãy luôn giữ vững tình hình này, và ngày càng đưa công ty phát triển hơn. Cảm ơn các bạn. Cuối cùng..."
Cô đưa tay lên ra hiệu: "Mời mọi người dùng tiệc." Sau đó khẽ quét ánh mắt đến Lâm Tuấn Phong còn đang trơ mắt muốn nói gì đó rồi bước về chỗ ngồi.
Mọi người bừng tỉnh, tiếp theo tiếng vỗ tay liên tiếp vang vọng.
Anh giật thót nói thầm với Đỗ Điểm bên cạnh: "Biết rồi biết rồi biết rồi! Em ấy biết rồi!"
Đỗ Điểm quay sang nhìn anh như một tên ngốc: "Đương nhiên là chị Lâm Mặc biết rồi. Anh cho rằng chị ấy cũng ngu ngốc như anh sao? Mấy trò mèo của anh chị ấy cũng thèm vào đi đoán!"
Lâm Tuấn Phong cốc đầu cô một cái: "Cái con bé này! Ai cho em mắng anh là đồ ngốc hả?"
Cô đỡ trán thở phì phò: "A!! Đau lắm đó!!"
"Đau lắm sao?" Anh nhớ mình dùng lực rất nhẹ mà.
"Sao không đau cho được!!"
"Đưa đây, để anh xoa."
...
Khúc Thừa khẽ nói nhỏ với Diệp Nhược Thuần: "Em ở đây tìm gì ăn đi, anh ra ngoài ban công hút thuốc một chút."
"Ừm, em ở đây chờ anh." Cô ta cũng không dám yêu cầu điều gì.
Chưa đợi cô ta nói hết câu thì anh đã xoay gót.
Cô ta nhìn lên phía sân khấu, ánh mắt như đốt lên một ngọn lửa đố kỵ.
Lâm Mặc...
Lúc đầu cô tưởng chị ta chỉ là một cổ đông nhỏ trong Lâm Ngộ.
Không ngờ...vậy mà chị ta lại là chủ tịch!!
Tại sao?? Tại sao chị ta lại có tất cả?!
Ngay cả địa vị, tiền bạc.
Ngay cả một gia đình hạnh phúc.
Ngay cả tình yêu của anh ấy!!
Cô ta thu hồi lại ánh mắt nóng rực, đi tới chỗ của những vị phu nhân đang trò chuyện bên kia, treo lại trêи môi một nụ cười thuần khiết.
...
Khúc Thừa vén bức màn đi ra ngoài ban công, không ngoài ý muốn khi thấy Lâm Mặc đang ở đây.
Lúc nãy anh đã thấy cô hướng phía này mà cất bước.
Một mình.
Cô đang nhoài người lên lan can hút thuốc, khi thấy anh đến thì vẫn chầm chậm rít thêm một hơi rồi dụi tắt điếu thuốc, sau đó xoay người bỏ đi.
Anh vội nắm chặt tay cô lại, Lâm Mặc hơi nghiêng người, nhướng mày nghi vấn.
Bàn tay được tiếp xúc với da thịt của cô, mềm mại, mịn màng làm cho anh càng nắm chặt hơn, anh nhấp môi: "Tại sao lại mời tôi đến đây?"
Để tôi nghe những lời này.
Làm tôi trở nên bất thường như vậy...
Cô im lặng không nói, anh tiếp tục lấn tới: "Tại sao lại không nói? Nói đi, có phải cô còn yêu tôi nên mới..."
"Không phải đó đã là chuyện của ngày trước rồi sao?" Cô hơi ngước mắt lên.
Anh đờ đẫn nhìn cô, màn đêm trong mắt cô như vỡ vụn, vỡ vụn rồi nhưng lại không còn sự ôn nhu quen thuộc làm tan rã tảng băng lạnh lẽo đó nữa.
Cả người anh cũng trở nên lạnh buốt, cổ họng như bị nghẹn một cái gì đó làm anh không thể nói nên lời.
Mà nếu có nói được đi nữa...
Thì anh phải nói gì tiếp theo đây?
Anh cố mấp máy môi: "Cô..."
Lâm Mặc lạnh lùng cắt ngang lời anh: "Tôi có thể đi được chưa?"
Tầm mắt cô nhìn đến chỗ cánh tay mình đang bị nắm chặt, đầu mày hơi chau nhẹ, nhẹ đến mức không ai phát hiện được.
Nhưng mà Khúc Thừa lại phát hiện được!
Trong tim chợt nhói lên một chút, anh vội hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra từng chữ: "Nói cho tôi biết trước, tại sao cô lại mời tôi đến đây?"
Đáy mắt của cô có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Là Tuấn Phong."
Niềm hy vọng trong mắt anh như bị rút cạn: "Không phải, cô nói dối, cô..."
"Không cần thiết." Lâm Mặc lại cắt lời anh một lần nữa.
Anh thả lỏng tay của cô ra, rũ mắt nhìn xuống đất, cô quay lưng bước đi.
Một mình anh lẻ loi đứng đó, tấm màn che màu đỏ đang in bóng của anh, có phần đơn bạc.
Trong gió đêm, tiếng thì thầm cô độc khẽ vang lên: "Đúng vậy, cô ấy không cần..."
Cô không cần phải lừa anh...