Song Hành

Chương 46: Gặp Bác Sĩ



Lâm Mặc tựa vào cửa xe đốt một điếu thuốc, ánh mắt thâm sâu ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập không ngừng qua lại.

Cô lấy điện thoại từ trong túi quần ra, đánh một cuộc gọi.

"Gia chủ."

"Việc đến đâu rồi?"

"Đã giải quyết hết, chỉ còn thuốc vẫn đang qua khâu kiểm nghiệm."

"Bao lâu?"

"Hai ngày."

"Được."

Lâm Mặc dập máy, trước mắt bỗng có bóng người xẹt qua, một tờ giấy chạm xuống mũi giày.

Trêи mặt giấy trắng tinh ghi chín chữ: Món quà thứ mấy rồi nhỉ? Hài lòng chứ?

Lâm Mặc gảy gảy tàn thuốc, hờ hững nâng mắt. Trêи đường phố đông đúc, nào còn thấy bóng người vừa nãy?

Khúc Thừa từ phía sau đi đến, nheo mắt nhìn tờ giấy, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong không rõ ý vị, nghiền ngẫm nói: "Tại sao ông ta lại nhắm vào Đỗ Điểm?" Hiển nhiên một màn vừa rồi đã được anh thu vào mắt.

"Không biết." Ánh mắt Lâm Mặc dừng tại con mèo trong chiếc lồng trêи tay anh, cũng câu môi cười, khe hở giữa hai bờ môi chậm rãi tràn ra một làn khói đục mơ hồ, "Hẳn là ông ta có một vòng quay, đến khi ra tay đều sẽ ngẫu nhiên chọn một người."

Tiếp theo, cô thờ ơ buông tay, Khúc Thừa dùng chân dụi tắt điếu thuốc trêи mặt đất, thu hồi tươi cười, "Đi thôi."

Dứt lời thì tiến lên, mở cửa xe cho Lâm Mặc, cũng đặt cái lồng dưới chân cô, sau đó nhẹ đóng cửa lại, đi đến ngồi vào ghế lái.

Không gian trong xe rất yên tĩnh, lại lắng đọng.

Bình thường Lâm Mặc vẫn luôn kiệm lời, đa phần đều chỉ có một mình Khúc Thừa dẫn dắt chuyện để nói. Mà hôm nay anh cũng đặc biệt im ắng, nghiêm túc lái xe, sườn mặt thoáng chốc có nét lạnh lùng.

Lâm Mặc chống cằm nhìn con mèo từ đầu đến giờ vẫn luôn yên lặng nằm dưới chân mình. Đó là một chú mèo Anh thuần chủng khoác bộ lông ngắn mềm mại màu xám tro, bây giờ nó đang nằm cuộn tròn, cái má béo núc gác lên đệm chân mũm mĩm. Điểm nổi bật là cặp mắt màu vàng đồng lúc này đang khép hờ lại, thần sắc ảm đạm cho thấy lúc này nó đang cực kỳ buồn, buồn thiu.

"Nó tên là Honey."

Khúc Thừa nhập tâm lái xe nhưng kỳ thực vẫn luôn chú ý tới Lâm Mặc, thấy cô nhìn con mèo béo ị kia không rời mắt bèn lên tiếng.

Lâm Mặc hơi buồn cười khi nghe cái tên đầy trơ trẽn như thế, "Là cậu ta đặt?"

Khúc Thừa dừng đèn đỏ, nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô, "Ừ."

Lúc vừa ra khỏi bệnh viện Phú Hào đã gọi điện đến, bảo anh hai tiếng nữa đến sân bay đón, còn một đòi hai đòi phải mang con mèo Honey đến. Thế nên sau khi đưa Lâm Mặc đi ăn sáng, Khúc Thừa liền hỏi cô có muốn đi cùng không, dưới cái gật đầu của Lâm Mặc, hai người lập tức ghé tiệm thú cưng đón con mèo này, bây giờ đang trêи đường đến sân bay.

_

"Đang ở đâu?" Khúc Thừa đứng tại một nơi thưa thớt người ở sân bay, nói vào điện thoại.

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười giòn tan, giọng nói du dương như rót đường vào tai truyền đến: "Ehi, quanto a notte?"*

Khúc Thừa lập tức im lặng.

Cái thằng thô bỉ.



_____

"Này người anh em." Chất giọng vừa giống đàn ông vừa không giống đàn ông kia lại vang lên, có vài phần lúng túng,

"Tao thấy mày rồi, đằng sau quay, hướng mười giờ hai mươi lăm mét."

Phú Hào ra vẻ đại gia nói hết hơi, cuối cùng lại chêm vào một câu: "Honey của tao đâu?"

Khúc Thừa đứng yên tại chỗ, nhếch mép: "Tự đi đến."

Âm thanh mang mười phần ngả ngớn lại truyền đến: "Mấy em gái này hăng quá, mày phải đến cứu tao. Tao không thể vì vậy vì nọ mà phản bội Honey."

Khúc Thừa im lặng nghe, quả thực nghe ra một tràng tiếng nói ngọt ngào nũng nịu của một đám oanh oanh yến yến quấn quýt bên kia.

Khúc Thừa bỏ lại một câu "đứng yên ở đó" rồi trực tiếp cúp máy, xoay người bước đi.

Anh không thể kéo dài quá lâu, Lâm Mặc còn đang đợi ở trong xe.

Dựa theo lời của Phú Hào, Khúc Thừa đi vài bước liền thấy được mục tiêu đang ở cách đây không xa.

Chàng trai diện một cái áo khoác dù rộng thùng thình, khóa kéo vòng tròn bằng kim loại được kéo đến tận cổ, mặc chiếc quần jean màu đen, dưới chân là đôi giày thể thao năng động.

Chàng trai khom lưng ngồi trêи vali, trêи đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang được kéo xuống mắc ở cằm để lộ ra ngũ quang tuấn tú rạng ngời. Xung quanh chàng trai bị một đám nữ giới bao vây, líu ríu to nhỏ, thế nhưng từ đầu tới giờ chàng trai chưa từng để ý đến bọn họ, chỉ hờ hững ngước cổ nhìn trời, đầu lưỡi thờ ơ nhô ra, miết qua miết lại chiếc khuyên trêи môi, hai tay cắm vào túi áo. Một điệu bộ bất cần xa lánh.

Khúc Thừa cười một cái, sau đó nhẹ nhàng cất bước đi đến chỗ chàng trai.

"Thằng nhóc." Anh mở miệng kêu lên một tiếng.

Tức thời mọi người đều quay đầu lại, tiếp đó chỉ còn cách tách ra, nhường đường cho hai nhân vật chính đối mặt.

Phú Hào đầu tiên là kinh hỉ nhìn anh, sau khi quan sát Khúc Thừa từ trêи xuống dưới liền ghét bỏ hất cằm: "Honey?"

Đám phụ nữ đứng bên cạnh trợn tròn mắt.

Hon... honey cơ à...

Chẳng trách lại lạnh nhạt với bọn họ như thế.

Biết người ta là hoa đã có chủ, tức thì khí thế của bọn họ liền yếu xìu, tiếc nuối nhìn hai mỹ nam trước mắt một cái, cuối cùng cụp lưng, xoay gót rời khỏi.

Honey của người ta đã tới đón, mặt còn lạnh như vậy, không đi thì ở lại làm gì.

"Đang ở trong xe, đi thôi." Khúc Thừa bước đến lôi người xuống sau đó đưa tay kéo lấy vali, dẫn đường đi trước.

Phú Hào ở sau lưng Khúc Thừa âm thầm bĩu môi, tay vẫn đút vào túi áo, tốc độ dưới chân nhanh chóng tăng lên.

Phú Hào đứng một bên mở cửa xe ngồi vào, tầm mắt hướng đến người ngồi ở ghế phụ lái, ngạc nhiên "yo" lên một tiếng: "Ai đây?"

Khúc Thừa sau khi cất hành lý cũng tiến vào trong xe, nhìn Lâm Mặc nói: "Đây là Phú Hào."

Tiếp theo hướng đến chàng trai ở phía sau, thuận miệng nói: "Lâm Mặc."

Ai ngờ chỉ bằng hai từ, mắt Phú Hào liền sáng rực lên, nhào người về phía trước, nhe răng cười: "Ễ! Hóa ra là em dâu à?"

"Em dâu? Ai cho mày gọi cô ấy như vậy." Khúc Thừa một bên khởi động xe, cười khẩy: "Gọi chị dâu, biết chưa?"



Phú Hào méo miệng, khinh miệt xì một tiếng: "Chị dâu thì chị dâu."

"Nào nào chị dâu, bắt tay một cái." Cậu vươn cánh tay từ bên cổ Lâm Mặc.

Lâm Mặc không tỏ ý kiến, chỉ đưa tay đáp lễ.

Khúc Thừa thu vào mắt toàn cảnh này, trong lòng nhộn nhạo vui vẻ, tâm trạng hư thối vừa rồi cũng bị đánh bay mất.

Cô không khước từ cách gọi này, có phải là đã bắt đầu chấp nhận mình?

Đúng lúc này, một tiếng meo cao giọng vang lên, tiếp đến là âm thanh "thùng thùng" náo loạn.

Phú Hào vừa nghe liền biết là con mèo nhà mình, mừng rỡ kêu lên: "Honey!"

Lâm Mặc liếc nhìn con mèo mập đang loay hoay xù lông dưới chân mình, có lẽ nó đã nghe được tiếng nói của chủ nhân nên gấp gáp muốn gặp mặt, tìm cách ra khỏi lồng.

Cô không nói gì, chỉ bình tĩnh cầm cái lồng lên, đưa cho người ở phía sau.

Chú mèo nhìn thấy Phú Hào tức thì càng háo hức, kêu meo meo không ngừng.

Phú Hào ngay cả miệng cũng cười đến toe toét, bật mở khóa cái lồng giam màu xám, Honey trong đấy lập tức nhào vào lòng cậu, đôi chân béo ú nhanh nhẹn giẫm đạp lên lồng ngực của Phú Hào, sau đó vụng về giữ lấy cổ của chủ nhân, chiếc lưỡi màu hồng thân thiết du ngoạn trêи mặt cậu làm Phú Hào cười không dứt.

Lâm Mặc nhìn chú mèo vừa nãy còn kiêu ngạo nội hàm, không màng tiếp xúc với thế giới bên ngoài lúc này lại liên tục kêu lên vui vẻ như thế, đôi mắt lúng liếng nước, cái đầu thân mật cọ cọ Phú Hào, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác diệu kì.

Cứ như vậy, không khí trong xe bất giác cũng trở nên sôi động. Rõ ràng là mọi người ai làm việc nấy, thế nhưng lại trông rất hài hòa và náo nhiệt.

Phú Hào để Honey ɭϊếʍ một hồi rồi lấy hai tay bưng mặt nó lại, để nó đứng im. Cậu chuyển cạp nón ra phía sau đầu, cười híp mắt ghé gần mặt đến, "Cục cưng có nhớ anh không?"

Chú mèo lập tức kêu lên một tiếng đáng yêu.

Phú Hào vừa lòng gật đầu, hôn chụt lên mũi nó một cái, đầu ngón tay bóp bóp má Honey, nhíu mày: "Lại ốm hơn rồi."

Honey chớp chớp đôi mắt màu vàng đồng đáng thương nhìn cậu, chột dạ vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ ngón tay Phú Hào.

Phú Hào tức khắc tan rã, hôn chùn chụt lên mặt Honey: "Không sao, về nhà anh liền nuôi cho cưng mập lên."

Khúc Thừa phải nói đã nhìn cảnh này không biết bao nhiêu lần, tâm lý cũng có phần ổn định.

Nhưng anh thật sự không nghĩ một con mèo và một con người còn có thể làm loại chuyện này.

Khúc Thừa trực tiếp không thèm để ý đến, vươn tay đến nắm chặt tay Lâm Mặc, ngón trỏ không ngừng vẽ loạn.

Lâm Mặc bị cào đến mở mắt, liếc nhìn anh thay ý muốn hỏi.

Khúc Thừa chỉ cười không nói gì, tay vẫn tiếp tục cào cào.

Bàn tay truyền đến cảm giác ngưa ngứa làm Lâm Mặc bị ngứa đến bực mình. Cô trở tay lại, nắm chặt bàn tay của Khúc Thừa, mười ngón tay đan vào nhau.

Mặc dù không thể tiếp tục vẽ, Khúc Thừa lúc này lại quắc mắt cười, tay càng ra sức nắm chặt.

Phú Hào ở phía sau tự nhiên bị ép thu cảnh này vào mắt, khoa trương trề môi nhìn Khúc Thừa một cái.

Lần đầu tiên nhìn thấy, thằng bạn... cảnh này. Khỏi phải nói có bao nhiêu kinh dị.

Cậu chớp chớp mắt, cũng cầm lấy bàn chân nhỏ bé của Honey, bóp bóp véo véo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv