Lâm Mặc sau khi bắt tay vào giải quyết vấn đề của chuỗi doanh nghiệp nhà William thì liền phát giác ra nguyên nhân chính.
Không phải là bạo loạn nội bộ giành quyền kế thừa, mà là vì có người nhúng tay vào.
Sau khi ông William qua đời, quyền thừa kế giao lại cho độc tôn - đứa con trai duy nhất cũng là điều đương nhiên.
Mà sau khi Harvey kế thừa doanh nghiệp thì cũng chẳng có ai chối bỏ. Tất nhiên, họ cũng không dễ tính như vậy, có lẽ là sợ bứt dây động rừng, vẫn luôn chờ đợi thời cơ thích hợp để hạ bệ anh ta.
Thế nhưng hơn một tuần sau liền có động tĩnh rồi.
Tiền trong ngân sách bị rò rỉ.
Một tập đoàn sở hữu nhiều lưới doanh nghiệp lại bị hao hụt một khoảng kinh phí lớn, không cần nói cũng biết có bao nhiêu bất lợi.
Hơn ba ngày sau, cảnh sát lại điều tra đến một vụ rửa tiền.
Nói rửa tiền cũng không hẳn. Nhiều nhất chỉ là hiềm nghi.
Mà sau khi điều tra hẳn hoi, nguồn tiền hoàn toàn hợp pháp.
Nhưng tiếp theo lại có vấn đề xảy ra, người bị hiềm nghi trùng hợp lại là phó tổng của công ty nhà William.
Ai mà không biết, chính lúc Harvey lên nắm quyền, anh ta là người ủng hộ hết mình nhất.
Nhưng bấy nhiêu đó cũng chẳng kết luận được điều gì.
Hao hụt tài chính, lỗ hỏng vẫn chưa được lắp đầy, mà Harvey anh ta cũng không có biện pháp lắp đầy lỗ hỏng kia.
Anh ta vốn không thích cũng không giỏi tiếp xúc với tài chính và kinh doanh, trong nhất thời liền không thể chống chọi được những vấn đề đang ập đến.
Cộng thêm vụ việc rửa tiền chưa được thành lập kia, nhất thời mọi cổ đông trong công ty cũng đều xì xào bàn tán, muốn giành lại thực quyền.
Vì là thủ đoạn rửa tiền mặt, lại không biết trước đó có phải đã qua mấy nguồn tiền bẩn hay không, làm sao cơ quan công lực có thể truy ra tiền từ đâu đến và vào tay ai?
Thêm vào anh ta vốn còn có thế lực gì đấy ở bên ngoài.
Có phải anh ta tham nhũng hay không còn chưa biết được, nhưng trong mắt bọn họ, vốn dĩ chỉ còn cần một chứng cứ là có thể luận tội Harvey, căn bản ai cũng đã tin rằng chính anh ta là người bòn rút ngân sách của công ty.
Lại thật sự trùng hợp.
Vào đúng lúc đang eo hẹp tài chính, một cổ đông lớn của công ty lại tình nguyện tài trợ, lắp số vốn lớn vào lỗ hỏng còn thiếu, tức thì một cuộc tranh đoạt ngầm giữa tân chủ tịch cùng vị cổ đông đó liền diễn ra.
Hạ bệ Harvey, chỉ còn là việc sớm hay muộn.
Lâm Mặc vừa tới đã điều tra qua vị cổ đông này. Trước đó hẳn còn rất an phận.
Sớm không làm, muộn không làm, vì cớ gì nhắm chuẩn vào giai đoạn này mà ra tay? Nói không có người ở phía sau giật dây thì không ai tin.
Lâm Mặc ngước mắt lên nhìn Harvey: "Anh đến cùng là đắc tội ai?"
Anh ta chớp mắt vô tội, nhăn mày bất mãn: "Làm sao người ta biết được chứ? Frances..." Cố ý kéo dài giọng: "Giới giải trí mà, nói đắc tội liền đắc tội."
Lâm Mặc giơ tay vuốt nhẹ đuôi mắt của mình: "Giới giải trí cũng có thương nhân?"
Harvey nhìn điện thoại cười cười, lơ đãng đáp lời: "Không ít."
Lâm Mặc khẽ nhấc đầu lông mày, không nói gì nữa.
Cô lại không nghĩ là người trong giới showbiz ra tay.
Tranh đấu đến mức nào đi chăng nữa, việc khiêu chiến một tập đoàn châu Âu, không phải nói làm là làm.
Vậy mà đến bây giờ vẫn chưa từng lộ mặt...
Hừm...
Quyền hạn cao như vậy, cô lại không thể loại trừ Khúc Thần ra khỏi vòng tròn này...
[...]
"Khúc tổng, việc bên kia... Chúng ta gặp một ít trục trặc."
Khúc Thừa nghe tiếng chuông điện thoại, còn tưởng rằng là Lâm Mặc gọi đến, vui vui vẻ vẻ bắt máy, ai ngờ truyền đến lại là một chất giọng trầm khàn đặc trưng của đàn ông, mặt liền sắc xuống, mà sau khi nghe được tin tức bên kia liền đen thêm mấy phần.
"Nói."
"Là, có người ngáng chân."
Ánh mắt của Khúc Thừa dần trở nên lạnh lẽo: "Ai?"
Anh thật sự... có dự cảm không tốt lắm.
"Là SK."
Khúc Thừa nhìn vào khoảng không, đôi mắt âm trầm hắc ám.
Cảm thấy toàn thân mình đều trở nên lạnh lẽo, đông cứng.
Anh đã không hề ngần ngại mà tin tưởng cô, cô nói rằng công ty có việc, tăng ca xuyên đêm, anh tuy nhớ nhưng cũng nén không gọi đến, tuy lo cho cô nhưng cũng chịu đựng không tới làm phiền.
Vậy mà...
"Khúc tổng, Khúc tổng..." Người bên kia mãi không thấy trả lời, bèn gấp gáp gọi hai tiếng.
"Sao?"
"Chuyện này phải giải quyết sao ạ?"
Khúc Thừa chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, môi khẽ mấp máy, phun ra vài từ lạnh như băng: "Thu tay đi, cậu đấu không lại cô ấy."
Anh nói xong thì cúp máy, tay siết chặt điện thoại, đáy mắt phản chiếu màn mưa rì rào vang dội ngoài trời, lát sau cúi đầu xuống, nhấn tay bấm gọi đi.
Chuông reo vài giây liền có người bắt máy, Khúc Thừa nghe vào bên tai tiếng hít thở thanh lãnh, một lát sau mới cất giọng: "Em đang ở đâu?"
Chỉ là một dạng câu hỏi thông thường, nghe qua như bâng quơ, nhưng cả hai người đều hiểu được tầng lớp ý nghĩa sâu xa trong đó, Lâm Mặc ɭϊếʍ môi, nheo mắt đáp: "Xem ra, thật sự là anh."
Khúc Thừa vẫn cố chấp gằn giọng: "Trả lời anh."
"London."
Một cỗ bức bối từ trong lòng trào ra, Khúc Thừa đứng dậy đi đến bên cửa kính, một quyền lại một quyền đập xuống, gào thét với người ở đầu dây bên kia: "Em đến đó làm gì? Hả? Em đến đó làm gì?!"
"Hẳn là anh biết rõ."
"Má nó!" Khúc Thừa cơ hồ là đập hết những gì có thể đập, như điên cuồng mà gân cổ thét lên: "Em đến để gặp nó! Em đến để gặp thằng đó! Em vậy mà còn gạt anh!"
Khúc Thừa cảm thấy mình thật sự muốn hỏng rồi!
Anh dừng lại, hít thở sâu vài hơi, ngón tay chống đỡ một bên thái dương, giọng điệu phập phồng: "Em đợi ở đó, bây giờ anh sẽ đặt vé."
Khúc Thừa vừa nói vừa mặc quần áo vào, ngay lúc chuẩn bị lao ra cửa, tiếng nói của Lâm Mặc truyền đến: "Tối nay em sẽ lên máy bay."
Bước chân khựng lại giữa không trung, Khúc Thừa đút tay vào túi quần, siết chặt nắm đấm, tiếng nói ẩn ẩn kìm nén, lại âm trầm quỷ quyệt: "Được." Anh nặn ra một nụ cười khó coi: "Vậy thì, đợi em về."
[...]
Lâm Mặc vừa xuống khỏi máy bay, tầm mắt liền nhắm chuẩn đến một phương hướng.
Khúc Thừa đứng cạnh bên chiếc Bentley màu nâu sẫm, lưng đứng thẳng, tay buông thõng xuống hai bên, môi mím chặt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, tựa như đang chờ đợi ai đó.
Cơ hồ là ngay lúc cô nhìn đến, Khúc Thừa lập tức cất bước đi về phía bên này.
Chỉ vài bước đi đã đến trước người cô, hai người im lặng đứng đối mặt nhìn nhau, bầu không khí quỷ dị tựa như bị tách rời đến một thế giới riêng biệt, mọi quang cảnh xung quanh cũng như bị lu mờ trước sự giao lưu này.
"Đi thôi." Lâm Mặc là người lên tiếng trước.
Khúc Thừa nghe cô nói nhưng cũng không hề nhúc nhích, chỉ biết lặng người đứng, đôi mắt trầm tĩnh phảng phất như bị bao trùm bởi một tầng sương mờ cứ chăm chú nhìn Lâm Mặc, cố định ở một chỗ, chưa phút giây nào dao động.
Lâm Mặc nhìn tình cảnh này, bật cười lắc đầu, buông tầm mắt: "Đừng cư xử như em là người có lỗi."
Nói rồi liền chủ động kéo tay anh, xoay gót bước đến nơi chiếc xe đang đậu.
____
Khúc Thừa ngồi vào ghế lái, liếc nhìn Lâm Mặc qua gương chiếu hậu, sau khi cô thắt dây an toàn xong xuôi, anh liền đạp ga lao thẳng đi.
Một đường thẳng tắp lái về nhà, mắt anh chỉ nhìn chòng chọc vào con đường phía trước, gương mặt cương nghị âm trầm lại bất biến như pho tượng, không hé răng nói một lời, chân giẫm mạnh hết sức vào bàn đạp.
Phanh———
Về đến nơi.
Khúc Thừa trực tiếp mở cửa bước xuống xe, không nói không rằng nhấc chân đi vào nhà.
Lâm Mặc an vị trong xe nhìn anh qua cửa kính ô tô, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Đợi một lúc sau liền thấy Khúc Thừa đi ra, vẻ mặt âm trầm giật phăng cánh cửa xe.
Lâm Mặc nhếch môi, chưa kịp nói gì, đầu liền tiếp xúc với lồng ngực cứng rắn, bị ép tiếp nhận một cái ôm mạnh bạo.
Tiếp đó, hơi thở nóng hổi lập tức bao trùm trêи đỉnh đầu, giọng nói khàn khàn trầm ấm lại vờn quanh bên tai: "Phải, em không có lỗi. Là anh tự đặt cao chính mình, cứ nghĩ mình quan trọng trong lòng em. Nhưng mà..."
Khúc Thừa cắn chặt răng: "Anh giận vì em gạt anh, anh giận em vì thằng đó mà gạt anh."
"Khúc Thừa." Lâm Mặc gọi tên anh.
"Tại sao lại ra tay với Harvey? Anh..."
Ầm!
Khúc Thừa đột nhiên đập mạnh vào cửa xe, nâng mắt nhìn cô: "Đến bây giờ mà em vẫn còn quan tâm đến việc này?"
Anh cau chặt mày, khuôn mặt ngày thường tuấn mĩ lại trở nên hung tợn, gằn từng tiếng: "Thằng đó rốt cuộc có cái gì mà em phải để tâm như vậy?"
Ánh mắt của Lâm Mặc bỗng sắc bén hơn mấy phần: "Bây giờ anh không thể nói chuyện được."
Quá mất khống chế.
Lâm Mặc nói rồi liền gạt một cánh tay đang chống lên thành xe của anh xuống, định bước ra khỏi xe.
Chỉ là còn chưa kịp hành động lại bị Khúc Thừa đẩy trở về, ấn mạnh lên chiếc ghế sau lưng: "Có cái gì mà không thể nói chuyện? Em nói xem? Anh liền ngay lập tức đi giết chết nó!"
Lâm Mặc im lặng.
"Sao?" Khúc Thừa cười khẩy: "Nói giết nó em liền im? Sao lại không trả lời nữa? Tôi có cái gì mà không thể nói chuyện với em? Vậy thì nó có thể sao? Thằng đó có thể, vì cái gì tôi lại không?"
Lâm Mặc bình tĩnh nhìn anh, giọng nói trầm ổn: "Anh nghĩ em đã ngủ với anh ta?"
"Làm sao?" Khúc Thừa "a" một tiếng, tức tối bật cười: "Em còn ngủ với nó?"
Lâm Mặc thở dài di chuyển tầm mắt, trực tiếp bỏ qua Khúc Thừa.
Thật sự không cách nào nói lý được với người này.
Bình thường thì rất thuận theo mình, đến lúc nổi giận lại chẳng biết kìm chế tâm tình, ăn nói lung tung, bẻ gãy mọi lý luận.
Càng đáp lời anh thì càng hỏng, căn bản là Khúc Thừa không hề nghe lọt tai những gì cô nói, cũng chẳng thèm suy nghĩ trước khi cất lời.
"Nhìn tôi!" Khúc Thừa bóp cằm cô, ép cô đối diện với mình, dữ dằn hỏi: "Có phải em đã..."
Những lời muốn nói đều bị ngăn chặn nơi khóe môi. Bỗng nhiên bị hôn, Khúc Thừa đương nhiên muốn kháng cự, anh nghiêng đầu né đi nhưng lại bị Lâm Mặc kéo lại, tiếp tục nụ hôn.
Từ phản kháng thành bị động, cuối cùng là bị cuốn sâu vào cơn mê cháy bỏng mà Lâm Mặc trao cho, cuồng nhiệt đáp lại.