"Ninh... Ninh ca!"
"Ừm?" Liêu Ninh đút hai tay vào túi quần, hứng thú nhìn Chu Hồng trước mặt.
Cho nên... vừa vào lớp lại gọi cậu ta vào phòng thể ɖu͙ƈ, ấp úng nửa ngày không nói là có ý gì?
Chu Hồng của ngày hôm nay thế nhưng phong cách thực lạ thường, áo sơ mi nghiêm túc bỏ vào váy, nơ đeo trêи cổ áo cũng trịnh trọng đường hoàng, đến cả gấu váy cũng được ủi thẳng, một đầu tóc dài xõa ra, một bên được vén phía sau tai. Lúc này hai gò má ửng hồng, đôi mắt lúng liếng do dự, cắn chặt môi, ngập ngừng: "Em..."
Liêu Ninh nhìn nhìn cô ta, cũng không gấp, đưa tay hất hất tóc của mình. Cậu ta vận một chiếc áo thun màu đen ở bên trong, bên ngoài khoác áo sơ mi đồng phục, tay áo vốn lửng lại được xắn lên hai vòng. Nhìn qua vừa trẻ trung lại năng động.
Chu Hồng hướng ánh mắt đến người con trai mà mình thầm mến từ nhỏ đến lớn trước mặt, tay nắm chặt con thỏ bông nhỏ sau lưng, cuối cùng kiên quyết nói ra: "Em thích anh!"
"Hơ?!" Liêu Ninh trợn trắng mắt, lập tức cứng đờ người.
"Khoan! Em, em vừa nói cái gì?" Em gái của Chu Lăng, thế mà mẹ nó tỏ tình với cậu ta?
"Em nói, em thích anh! Ninh ca, em thích anh! Anh có nhớ..."
"Ờ à..." Liêu Ninh đảo mắt, xua xua tay: "Việc này, Tiểu Hồng à... Em có hiểu lầm không? Kiểu như thích anh, có lẽ là tình cảm giữa anh trai em gái, anh... anh không nghĩ..."
"Không đâu!" Chu Hồng chớp chớp đôi mắt hơi ửng đỏ, gấp gáp đưa con thỏ bông lên, nói chuyện không rõ ràng: "Anh còn nhớ cái này không? Đó là năm em sáu tuổi, anh đã tặng cho em, vườn hoa, sau nhà..."
Liêu Ninh nhìn trân trân con thỏ màu trắng cũ kĩ, vô thức đáp: "Khi nào..."
Đôi mắt Chu Hồng dại ra, môi tái nhợt mấp máy: "Anh... Anh không nhớ?"
Chốc lát lại lắc đầu, vội bắt lấy tay Liêu Ninh: "Ninh ca, anh không nhớ cũng không sao. Chỉ là em thật sự, thật sự rất rất thích anh. Chúng ta... yêu nhau nhé?"
Liêu Ninh chớp mắt cho mình tỉnh táo lại, lấy tay đỡ trán. Không phải cậu ta chưa từng gặp qua ai tỏ tình với mình, nhưng mà... Đây là em gái của Chu Lăng! Cậu ta từ nhỏ tới lớn cũng không để người này vào mắt, cùng lắm là xem như có đứa em họ ở xa. Yêu? Không thể nào!
Nghĩ đến đây, Liêu Ninh gượng cười, gỡ bàn tay của Chu Hồng ra, khẽ nói: "Tiểu Hồng, anh... ừm... Anh vẫn luôn xem em là em gái, tình yêu gì đó, căn bản chưa hề nghĩ đến. Vậy nên... anh xin lỗi, chúng ta không thể."
Nói xong cũng không cho Chu Hồng cơ hội trả lời, giả bộ gấp gáp: "Sắp tới giờ vào học rồi, anh đi trước đây. Em cũng sớm vào."
Tiếp đó, đôi chân nhanh nhẹn bước đi. Bỏ của chạy lấy người.
[...]
"Ngày mai tới hạn?" Tịch Ngôn ngồi ngã người ra ghế, chân để vào hộp bàn, vừa đánh ra một con bài vừa hỏi.
Cả bàn phút chốc im lặng, không khí trở nên nghiêm túc làm cho bọn học sinh xung quanh đang âm thầm quan sát không hiểu mô-tê gì.
Nhưng cũng chỉ là trong giây lát, Đường Lam Thiên đập mạnh một con bài xuống bàn, bất mãn oán giận: "Ngôn thật là đáng ghét nha! Không thể đánh lá nào nhỏ một chút sao?"
Chu Lăng cùng Liêu Thần đồng thời nhíu mày.
Liêu Thần cũng thản nhiên đánh ra một quân bài, nói: "Ngôn, cậu vẫn nên cẩn thận một chút."
Tịch Ngôn một bộ dáng bình tĩnh, không có gì là bị tác động, khuỷu tay chống lên đầu gối hơi co lại, nhếch mép đáp: "Chỉ nói có một câu. Từ khi nào các cậu lại trở nên hèn nhát như vậy?"
Trong lúc mọi người đang căng thẳng, bỗng có một bàn tay vỗ mạnh lên trêи bàn.
Bốn người đưa mắt nhìn sang.
Liêu Ninh một tay chống bàn một tay chống hông, đầu rũ xuống, thở dốc liên tục.
"Lăng... Lăng tiểu tử, em, em gái cậu vừa... vừa mới tỏ tình với tôi!"
Cực nhọc nói ra một câu, cậu ta liền vội tìm đến một cái ghế, ngồi xuống đớp từng ngụm không khí.
....
"Thần Thần! Người ta cần một đôi, một đôi đó! Tại sao cậu lại hạ sảnh cơ chứ!"
"Cái đồ Măng Cụt cậu, ngậm miệng vào."
"Ngôn! Hừ, đã bảo đừng có gọi tớ như vậy!"
"Mẹ nó! Không phải tôi mới là tâm điểm sao?" Liêu Ninh lại chạy tới đập bàn.
Tại sao lại lờ tôi đi? Đó là một cái tin shock!
"Ồ?" Chu Lăng khép bài vào, thản nhiên hỏi: "Kết quả?"
"Khụ khụ... Đương nhiên là, đường nhiên... khụ..." Liêu Ninh khụ nửa ngày, cuối cùng cũng không nói ra được cái gì hay.
"Đương nhiên là anh từ chối rồi." Liêu Thần liếc nhìn anh trai mình đang lúng túng, trong lòng sáng tỏ.
Đường Lam Thiên buông bài xuống, bàn tay nhỏ lục lọi tìm gói bánh, vừa ăn vừa cất giọng trong veo: "Chuyện Hồng Hồng thích Ninh Ninh, tớ cũng biết đó nha!"
Liêu Ninh chớp chớp mắt, nhìn Chu Lăng.
"Tôi cũng vậy."
Lại hướng ánh mắt đến em trai mình.
"Em đương nhiên biết."
Trong lòng kêu gào: Ngôn!! Cậu đừng!
Tịch Ngôn nâng vai, gật đầu.
"Các cậu..." Đầu ngón tay run run chỉ vào mặt bốn người, cuối cùng hạ tay xuống, nhắm chặt mắt, vẻ mặt khó ở: "Tôi còn chẳng biết."
"Nó vốn để ý đến cậu từ khi còn nhỏ." Chu Lăng thu dọn lại bộ bài trêи bàn.
Liêu Ninh nhíu mày: "Nhắc mới nhớ, lúc nãy có đưa cho tôi xem một con thỏ bông cũ xì, nói cái gì năm sáu tuổi, sau vườn hoa. Tôi lại không nhớ mình có tặng cái đó."
"Năm cô ấy sáu tuổi? Là lúc anh chín tuổi? Hình như năm đó anh thật sự được bà chị nào đó tặng con thỏ bông vào ngày sinh nhật, sau buổi tiệc lại chạy biệt tăm biệt tích với nó, đến tận tối mới trở về, lại mất đi con thỏ. Không nhớ?"
"Con thỏ đó vừa vặn ở trêи tay em tôi." Chu Lăng tiếp lời.
Liêu Ninh lập tức nghẹn họng. Bình tâm suy nghĩ.
Hình như... thật sự có chuyện đó.
Sinh nhật năm chín tuổi, đó là năm mà Liêu gia phất lên trong giới thương nhân nên tổ chức rất hoành tráng. Hầu như toàn sân vườn rộng rãi đều dùng để đãi tiệc. Khách ra vào rất đông, toàn là những gia tộc quyền quý, có người đến nhân cơ hội lôi kéo quan hệ, cũng là có người đến thật tâm chúc mừng.
Chỉ nhớ cậu ta và Thần phải đứng bên cạnh ba mẹ đón rất rất nhiều người, vừa phải tươi cười cảm ơn từng lời chúc vừa phải chống chịu cơn đói bụng cào ruột.
Cửa vào dần dần thưa thớt, cuối cùng không còn ai, cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi, nào ngờ lại thấy một chiếc BMW chậm rãi dừng lại, một cô gái bước xuống, có chút trẻ, rất trẻ.
Thoạt nhìn khoảng mười mấy tuổi, dáng người không cao lắm, khuôn mặt tuy đẹp nhưng lại có chút lạnh, hơn nữa còn đi trễ, thật sự là không để Liêu gia vào mắt. Hừ!
Ấn tượng không tốt!
Cô gái khoan thai bước đến, chào hỏi qua ba mẹ rồi lại nhìn vào hai nhân vật chính, nói chúc mừng sinh nhật rồi tặng hai hộp quà.
Sau đó cáo từ, quay lại vào xe, trở về.
Ơ hay!
Cậu ta thở phì phò tức giận, thật không biết điều! Cứ thế cứ thế! Trở về? Tiểu Liêu Ninh thật sự nóng nảy.
Thế là đứng ngay ở ngoài cổng, xé toang hộp quà ra.
Này, dừng lại cái đồ điên! Quay lại đây! Con thỏ bông trắng này là thế nào, hả?!
Không tặng mô hình đồ chơi quý giá, cũng không tặng thiết bị điện tử hiện đại, không có DVD game bản giới hạn, lại tặng cái thứ đồ chơi này.
Mặt mày Tiểu Liêu Ninh nhất thời nhăn nhó, tố cáo với ba mẹ lại bị mắng một trận, cuối cùng chạy ra sau sân vườn... khóc.
Ai ngờ còn chưa kịp khóc lại nghe thấy tiếng khóc.
Tiểu Liêu Ninh vén bụi rậm ra, thân hình nhỏ bé đi vào liền nhìn thấy một cô bé đang ôm đầu gối ngồi thút thít.
"Chẳng lẽ... Đó là cô ấy?"
"Chính nó." Chu Lăng gật đầu.
"Nói đến mới thật là. Không kể thì thôi, vừa kể liền lại nhớ đến cái con người đáng ghét đó." Ngữ khí nghiến răng nghiến lợi.
Tịch Ngôn có hơi tò mò, hỏi: "Thần được tặng cái gì?"
Dây thần kinh của Liêu Thần giật giật: "Thỏ bông hồng."
"Đấy, các cậu nghĩ xem!" Liêu Ninh nổi giận: "Bỏ qua vấn đề thân phận, bọn tôi đều là con trai, lại đi tặng thỏ bông, cô ta đúng là không hiểu phong tình!"
[...]
"Cuộc thi nghệ thuật hằng năm..."
Bây giờ đang là giờ chuyên tiết của chủ nhiệm, Lâm Mặc ngồi trêи bục giảng, đọc lướt qua mục "Sinh hoạt".
Đến đây thì hơi ngừng lại, cô nhíu mày hỏi: "Là gì?"
Cả lớp yên tĩnh đến mức một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, không ai trả lời.
"Két..."
Cuối lớp bỗng vang lên tiếng kéo ghế, Hạ Khuê Dung xoắn xuýt cầm ngón tay nửa ngày, rốt cuộc quyết định đứng lên, rụt vai, nhỏ giọng: "Thưa cô, đó... là, tất cả mọi người trong lớp đều phải tham gia, mỗi lớp ba... ba tiết mục..."
"Không." Lâm Mặc ngắt lời cô bé, sau đó lại nghiêng đầu nhìn cả lớp: "Tôi muốn hỏi, tiết mục mà các em muốn tham gia, là gì?"
Mọi người nhất thời đờ ra, nhìn nhìn lẫn nhau.
Ồ! Ý tứ chính là như vậy?!
Ngay sau đó, lớp học bỗng vang dội lên từng câu đề nghị hùng hồn. Mọi người đều quy củ mà lần lượt đứng lên, đóng góp ý kiến của mình.
"Em cảm thấy trình diễn nấu ăn tương đối thích hợp."
"Em thích tự họa."
"Em nghĩ chúng ta nên hát."
"Múa thì sao ạ?"
"Hay là chúng ta có thể thành lập một tổ đội, biểu diễn game?"
...
"Múa, hát, diễn kịch." Lâm Mặc từ một làn mưa đạn, chọn ra được ba đề nghị tương đối thích hợp.
"Cuối tuần tập trung tại trường, không chấp nhận lý do vắng mặt."
Mà lại có vấn đề.
Điều đau đầu của hoạt động này, chính là giáo viên chủ nhiệm cũng phải tham gia vào một trong ba tiết mục.
Thành thật mà nói, kiến nghị này mang tính chuyên nghiệp rất cao, có thể rèn luyện hoàn thiện các kĩ năng và phương diện của học sinh lẫn giáo viên.
Nhưng mà, Lâm Mặc không cần.
Nhưng không đồng nghĩa là cô có thể từ chối, vừa không hợp lý lại vừa để lại ảnh hưởng, sẽ dẫn đến sự chú ý của một số người đang nấp ở phía sau rình mò.
Vậy nên, vẫn là thuận theo tự nhiên thôi.
"Bắt đầu điểm danh."
Lâm Mặc nói xong câu đó, lại giở quyển sổ điểm danh ra, bắt đầu đọc tên từ người đầu tiên cho tới học sinh cuối cùng, khi chuẩn bị khép sổ lại, bên tai liền truyền đến một tiếng gọi phách lối.
"Này!" Liêu Ninh vốn luôn luôn im lặng quan sát, lúc này bỗng chỉ về phía bên trái, hỏi: "Sao ba người bọn họ lại không được đọc tên?"
"Đứng lên."
Liêu Ninh cũng không có nghe lời như vậy, cười khẩy: "Đừng có ra lệnh cho tôi." Lại nói: "Tại sao lại không đọc tên bọn họ?"
Lâm Mặc nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp làm lơ.
Những người còn lại trong lớp chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội, nhưng thật ra trong lòng đã sớm hoảng.
Năm thành viên trong Ngũ Giác, không nghi ngờ gì, Liêu Ninh cậu ta là người có tính khí nhất đó!
Nói đụng cậu ta một sợi tóc liền bị đánh cũng không ngoa.
Liêu Ninh lúc này thật sự đã nóng trong lòng, quát lên: "Trả lời!"
Lâm Mặc chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày.
Bảo người khác đừng ra lệnh cho mình, thế nhưng lại dùng thái độ này tới ra lệnh cho người ta.
Đủ kênh kiệu.
"Đứng lên đi."
Tịch Ngôn ở một bên nhìn Lâm Mặc, lúc này thế nhưng lại lên tiếng.
Liêu Ninh cau mày, đập mạnh bàn một cái, tức giận đứng lên, giọng điệu càng không tốt: "Bây giờ thì trả lời được chưa?"
Lâm Mặc vẫn tiếp tục làm ngơ, ung dung thưởng thức cảnh sắc sau một lớp lăng kính.
"Mẹ!"
Liêu Ninh mắng mỏ một tiếng, định cất bước đi về phía bục giảng, tay có hơi ngứa, lại muốn đánh người rồi.
Ai ngờ vừa mới nhấc được một bàn chân, hai bên cánh tay đã nhanh chóng bị Liêu Thần cùng Chu Lăng giữ lại.
"Bỏ tôi ra! Tôi phải cho cô ta biết thế nào là lễ độ!"
Theo sau đó, mồm miệng cũng đồng thời bị bịt lại, ngăn không cho cậu ta phát ra một âm tiết.
Chu Lăng đẩy đẩy gọng kính, đứng lên, có mực hỏi: "Tại sao chúng tôi lại không được điểm danh?"
Lâm Mặc lúc này quay đầu lại, thản nhiên hỏi: "Chúng em? Tên."
Chu Lăng hít sâu một hơi, đáp: "Chu Lăng, Tịch Ngôn, Đường Lam Thiên."
Lâm Mặc đưa mắt nhìn một vòng tốp năm người ở cuối lớp, lát sau ánh mắt dừng lại trêи mặt Chu Lăng, lạnh nhạt nói: "Ban nãy các em không chào tôi, tôi còn nghĩ là vắng rồi."
Liêu Thần nhướng mày, cũng đứng lên: "Tôi cũng không chào cô, tại sao vẫn được điểm danh?"
"Đúng đó cô à, hôm qua bọn em cũng đâu có chào, cô vẫn đọc tên điểm danh cơ mà?" Đường Lam Thiên cất giọng ngọt ngấy.
Lâm Mặc nghe vậy thì nghiêng đầu, hơi câu nhẹ khóe môi, thâm ý nói: "Đã nghĩ được đến đây lại không tìm ra kết quả, cũng quá ngu ngốc."
Liêu Thần nhíu mày, đang lúc định phản bác lại nhìn thấy Lâm Mặc mấp máy miệng, bâng quơ