Đây là một căn thạch động tương đối kín đáo, trong này có đầy đủ tất cả các vật dụng cần thiết. Nguyên Lâm lúc này đang nằm trên một phiến đá, bên dưới có lót một tấm đệm bông mỏng giữ ấm.
Đằng trước phiến đá phẳng là đống lửa đang cháy riu riu. Từ ngày ngất lịm hiện tại đã vào ngày thứ bảy, trong ánh lửa nhẹ nhàng ấm áp cảm nhận thấy rõ, Nguyên Lâm một lần nữa bừng tỉnh trong tiếng hét thất thanh.
Ngó qua ngó lại chung quanh bốn bề tối mịt, quay phải quay trái xác nhận tình hình tựa không còn gì nguy hiểm. Rồi cậu lại một lần nữa hét lên một tiếng rõ to trong sự hoảng hốt.
Nguyên do là sau khi cậu ta phát hiện thấy cánh tay của chính mình hiện giờ đã mọc lại nguyên vẹn. Vội vàng lấy cánh tay trái sờ lấy cánh tay phải kia bóp lấy bóp để, hoá ra là hàng thật giá thật chứ không phải trò quỷ quái của tên Lang Bát bày ra.
Cậu từ từ vận sức nhấc nhẹ cánh tay lên, vẫy vẫy thử vận động thì cánh tay cư nhiên vận động bình thường, điều này lại làm cho cậu ta không giấu nổi sự vui sướng hiển lộ trên khuôn mặt, dùng sức lực tát lấy ba cái rõ đau trên mặt, không biết liệu đây có phải là đang mơ không?
Sau lại sờ lên má xoa lấy xoa để. Rồi cười khổ vì hành động ngu ngốc vừa rồi của bản thân mình. Lúc này không giấu nổi sự phấn khích nhảy dựng lên lao về phía trước đống lửa.
Múa múa xoay xoay vài vòng, miệng vu vơ hát ngân nga lên mấy câu. Rồi bỗng tự nhiên dừng lại khi thấy khuôn mặt cùng dáng bộ hững hờ của Lang Bát, đằng bên này Lang Bát đang ngồi nhìn từ nãy giờ, vẻ mặt chán nản cất tiếng:
_ Huynh bị như này lâu chưa?
Nghe vậy Nguyên Lâm cũng tụt hết cả hứng, không ngưng đưa cánh tay vẫy đi vẫy lại. Nhưng sắc mặt Lang Bát vẫn vẻ không chút quan tâm, trơ mắt đứng nhìn như đang nhìn một con loăng quăng diễn trò. Nguyên Lâm bấy giờ mới lên giọng vẻ trách móc:
_ Bộ đệ không nhìn thấy cánh tay mới của ta sao?
Lang Bát lúc này bèn cúi gằm mặt xuống hồi lâu, khuôn mặt tự tối sầm lại. Thấy không ổn Nguyên Lâm ta cũng nghiêng đầu nhìn vào trong ánh mắt đó. Sau khi hít lấy một hơi thật sâu, Lang Bát bắt đầu xả như mưa những uất ức đã hứng chịu mấy ngày vừa qua:
_ Tổ sư nhà huynh, sáng ngất, tối ngất, sao huynh không ngất hẳn luôn đi, một người ngất thôi đã đành đằng này còn 2 người. Một mình ta phải chạy từ sáng đến tối, khó khăn lắm mới an táng xong cho hai lão bá, rồi lại phải vất vả lắm mới lấy được 2 người về đây. Đã vậy còn vẫn chưa kịp tỉnh, khổ thân ta chăm sóc nước nôi hết hôm này đến hôm nọ. Tỉnh dậy còn không đa tạ ta lấy một câu, đằng này còn ngồi đấy nhảy nhảy múa múa hả? Ôi trời ơi, số tôi sao khổ thế này hả trời, biết vậy thì thà để cho bọn Thương Nhân bán huynh lên kinh đô xẻo thịt cho rồi, …
Vừa nói cậu nhóc vừa múa tay múa chân, chỉ trỏ chỗ này chỗ kia. Cảm chừng như là nói bằng tay chân còn nhiều hơn cả nói bằng mồm vậy.
Nghe thế Nguyên Lâm ta cũng như bừng tỉnh, đôi mắt mở lên to tròn, cảm thông trong lòng vì mình mà cậu nhóc này cũng đã vất vả rồi.
Mấy câu Lang Bát nói ra, nghe vậy nhưng cũng không hề có chút ác ý hay hờn dỗi nào cả, bất chợt Nguyên Lâm tiến lại gần phía Lang Bát đang không ngừng khua môi múa tay chân chưa dừng được. Hành động tiến tới của Nguyên Lâm, lại càng làm cho Lang Bát hét lớn thêm hơn cả ban nãy:
_ Huynh tránh ra đừng có tiến lại ôm ta, ta sợ nhất là bị nam nhân ôm.
Rồi cả người co rúm chân tay lại, Nguyên Lâm lúc này trong người tự nhiên đang có một tia đồng cảm mà giờ lại hóa hư vô luôn, từ từ mở miệng nói rõ từng chữ một:
_ Đệ … có … bị … điên … không? Ta muốn hỏi là Trương Thúc và Huyền Mẫu đệ an táng sao rồi. Với lại đây là đâu? Tự nhiên cánh tay này của ta từ đâu mà ra?
_ Đệ lại cứ tưởng huynh sẽ đến ôm đệ nữa. Chuyện cánh tay từ từ huynh sẽ hiểu ra nguyên nhân sau.
Lang Bát đặt tay lên ngực an ủi, thở phào một cái vẻ mặt bắt đầu trở lại trạng thái bình thường. Không khí dần dần lắng xuống ánh mắt buồn sầu dần lộ ra, nãy giờ không hề để ý, trên tay Lang Bát vẫn đang cầm một cây gì đó.
Trên lá có màu vàng nhạt tỏa ra dị hương tương đối khó chịu. Nguyên Lâm lấy tay bịt nhẹ mũi mà chăm chú nhìn từng hành động của Lang Bát. Xem chừng đây là một loại thảo dược, cậu ta ngồi xuống bên bếp lửa đằng trước mặt đã được nhóm sẵn nãy giờ.
Rồi từ từ khuôn viên đá đặt bên cạnh bếp lửa, tiếp tục thêm một viên đá nữa, như là để làm thành cái kiềng ba chân. Thấy vậy Nguyên Lâm cũng nhảy vào giúp nhặt thêm hòn đá cuối cùng đặt vào, xong xuôi thì mới mở lời:
_ Phải rồi, Yên Nhi đâu?
Lang Bát không nói gì, lấy trong góc ra một chiếc nồi cũ có sẵn ít tuyết đun lên, đẩy đẩy nhẹ nhàng từng thanh củi, dùng miệng thổi cho lửa to lên. Bỏ cây thuốc trong tay vào sắc. Tiếp đó lấy tay chỉ ra phía mà Nguyên Lâm ban nãy nằm:
_ Tỷ ấy nằm kia! Nay là ngày thứ 8 rồi, không biết tỷ ấy có tỉnh lại được không nữa.
Nguyên Lâm lúc này mới giật mình quay ngoắt sang, Yên Nhi vậy mà lại đang nằm cạnh cậu thế mà nãy giờ không hề phát hiện. Ngay cả nhịp thở cũng trở nên yếu ớt, cảm giác như là một người đã chết. Tình trạng của cô ấy còn tệ hơn Nguyên Lâm ta khá nhiều, lâu ngày vậy rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Chỉ với một cái gạt nhẹ tay của tên Liêm Chung mà đã dẫn đến sự tình như này. Nếu như mạnh thêm chút nữa khả năng là mất ngay cái mạng, nếu vậy thì toàn bộ sự giao phó của Trương Sâm quá cố gần như vứt bỏ.
Nguyên Lâm từ từ ngậm ngùi tiến lại gần, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô bé, đôi tay ôm chặt đưa đặt lên trán mình. Trong lòng tự cầu nguyện một cách đầy hi vọng "Muội nhất định phải tỉnh lại, phải tỉnh lại. Là bọn ta đây có lỗi với cả gia đình muội". Trong vô thức nước mắt lại từ từ lăn xuống trên má Nguyên Lâm lúc nào không hay.
Đằng xa thì lang bát cũng chỉ biết lặng nhìn, thở dài, ngồi nghịch mấy trò vô bổ lấy một que củi khác cắm xuống đất hất hất lên, rồi lại cúi xuống thổi vào bếp lửa trước mặt. Quay về phía Nguyên Lâm mà rằng:
_ Tỷ ấy bị thương vùng gáy khá nặng, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng với trình độ của đệ hiện tại thì chỉ cứu được đến đó thôi. Còn mặt khác thì phải chờ xem số kiếp của tỷ ấy vậy. Nhưng huynh đệ ta nếu mang theo tỷ ấy thì quả là một gánh nặng to lớn. Mà bỏ lại thì đệ quả thật không nỡ.
Được hồi lâu tự dằn vặt chính mình thì Nguyên Lâm cũng đứng dậy. Trở lại ngồi bên hòn đá được kê sẵn bên bếp lửa, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa cháy rực trước mắt. Trầm ngâm nửa ngày thì quay lại phía Lang Bát mà hỏi thăm:
_ Ta muốn đến thăm mộ phần phu thê Trương Thúc, đệ có thể dẫn ta đi được không?
Lang Bát chỉ thở dài, vừa chỉ tay ra ngoài vừa nói:
_ Huynh ra ngoài động, đi về hướng tây, men theo đống dấu chân đệ để lại là đến. Thuốc sắc sắp xong rồi, đệ phải ở lại chăm và canh chừng Yên tỷ nữa. Động huyệt này đệ vô tình phát hiện khi tìm chỗ chôn cất cho phu thê Trương bá bá, ngọn núi nơi xảy ra chuyện khá xa nơi đây. Tuyệt đối là an toàn, huynh cứ yên tâm mà đi.
Không nói thêm câu nào nữa, Nguyên Lâm đứng lên đi thẳng ra ngoài. Rồi nhìn ra xung quanh, căn động này bên trong khá sâu và rộng rãi, vậy mà bên ngoài kín đáo đến lạ thường, xung quanh có nhiều mỏm đá cây cối. Nếu không để ý kỹ thì chắc không bao giờ phát hiện ra.
Bên trong động còn có một khúc gập ở giữa, chặn hết ánh sáng lọt ra vào. Nếu ở bên trong chắc chắn sẽ không thể phân biệt được ngày đêm.
Hiện tại là sáng sớm ánh nắng đã bắt đầu chiếu rọi, sau khi ngắm được một hồi, Nguyên Lâm cúi xuống đất. Theo những gì mà Lang Bát dặn dò. Mặc dù đã nắng nhưng bên ngoài vẫn tương đối lạnh, do tuyết ngừng rơi nên dấu chân nhìn kỹ thì vẫn dễ dàng phát hiện, Nguyên Lâm từ từ men theo đến một nơi có địa thế khá cao, chung quanh có thể nhìn về bốn phía, tiên cảnh hữu tình.
Sau một hồi đi qua đống tán cây thông, tiếp tục quẹo phải quẹo trái. Cuối cùng là hai lăng mộ vừa đắp hiện lên trước mặt khá cẩn thận, tựa hồ nhóc Lang Bát cũng mất không ít thời gian để đào nên.
Không khí trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, Nguyên Lâm nhìn phía ngôi mộ mà không kìm được nước mắt tiếp tục tuôn xuống. Hai chân quỳ dưới đất, hành lễ cúi bái:
_ Thúc Thúc, Thẩm Thẩm hai người hãy ra đi thanh thản, con đây đảm bảo dùng cả tính mạng để bảo vệ Yên Nhi một đời bình an. Hai người trên trời có linh thiêng mong hãy phù hộ cho Yên Nhi được khỏe lại.
Vừa nói cậu ta vừa cúi xuống dập đầu, tiếng khóc vẫn nhẹ nhàng cất lên trong cổ họng. Được một hồi chừng 1 canh giờ, thì bỗng nhiên một thanh âm của một nữ tử khác lạ không biết từ đâu cất lên:
_ Sáng khóc, tối khóc, còn suốt ngày la với hét thật là điếc tai quá đi.
Nguyên Lâm giật bắn người tí nữa thì rớt cả quai hàm xuống đất. Ánh mắt thất kinh nhìn về phía ngôi mộ của Huyền Mẫu. Trong đầu cậu vô số suy nghĩ hiện ra" Lại chuyện kỳ lạ gì nữa đây? Mấy ngày nay sao lắm chuyện kỳ lạ vậy chứ."
Cả người cậu bỗng đổ mồ hôi ướt cả sống lưng. Trong lòng tự thắc mắc "Có phải âm thanh phát ra từ bên đó không nhỉ?" vừa dứt cái suy nghĩ thì âm thanh kỳ lạ đó lại tiếp tục vang lên.
_ Đúng rồi, là ngươi đã hại chết cả nhà ta. Ta bắt ngươi phải đền mạng.
Lúc này Nguyên Lâm trở nên chết lặng. Đôi chân cứng lờ đờ, hàm răng run như cầy sấy cắn vào nhau lạch cạch, hai mắt chỉ biết nhìn về phía ngôi mộ không rời mắt.
Cậu đã trải qua sinh tử hai lần rồi, mà toàn bộ là người đối với người, nhìn thấy rõ hình thù thì còn biết phòng tránh. Còn riêng nói về khía cạnh gặp ma giữa ban ngày thì chưa thấy bao giờ, từ nhỏ nghe nhiều đến câu chuyện thêu dệt về oan hồn đòi mạng. Cậu trong đầu không ngừng nghĩ thầm "Thôi xong, bá mẫu chết oan giờ đến đòi mạng rồi".
Được hồi thì tự nhiên Nguyên Lâm lúc này hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, có vẻ như trong cậu đã thông suốt điều gì đó. Phút giây sợ hãi ban nãy bỗng nhiên biến mất, nhẹ nhàng duỗi tay chân cúi xuống bên phía phần mộ mà rằng:
_ Là con có lỗi với hai người rất nhiều. Nếu mạng của con có thể khiến hai người yên nghỉ thì hãy cứ lấy. Nguyên Lâm con sẽ không một lời oán than.
Rồi tiếng cười phá lên khoái chí bắt đầu phát ra, lúc này mới ra vẻ giọng xem chừng cũng là một cô nhóc.
Nguyên Lâm đứng dậy phát tắc, lấy tay tát lên mặt mình hai cái rõ đau. Tựa rất bàng hoàng về những âm thanh vừa rồi, một vài suy nghĩ linh tinh xuất hiện trong đầu cậu ta. "Ôi trời, có lẽ qua chuyện vừa rồi mà mình bị điên mất rồi. Giờ trong đầu mình còn tự phát ra âm thanh nữa"
Vừa nghĩ dứt thì giọng nói bắt đầu vang lên:
_ Ngươi không có nằm mơ hay bị điên đâu, hóa ra suy nghĩ của ta bên này lại có thể truyền âm thanh sang bên kia. Cái này đúng là hay thật à nha.
Nguyên Lâm dần dần nhắm mắt nhẹ nhàng tự an ủi bản thân mình trong phút chốc, rồi tò mò hỏi lại:
_ Cô là ai, sao lại ở trong đầu ta tự nói chuyện vậy?
Chẳng để Nguyên Lâm kịp nói dứt câu, cô bé bên kia đáp lại với vẻ cau có:
_ Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Tự nhiên hôm trước đang ngủ thì nghe thấy nhiều âm thanh kỳ lạ trong đầu. Lúc đầu ta cũng tưởng ta bị điên rồi nên đi khám rất nhiều, cuối cùng chẳng ra vấn đề gì cả. Mãi mấy ngày sau mới phát hiện, hóa ra đằng kia cũng là người thật nên mới thôi. Giờ thì ta dám chắc rồi…
_ Ngươi dám chắc cái gì? - Nguyên Lâm thắc mắc gặng hỏi
_ Ngươi là nhân vật game của ta, ta đang điều khiển nhân vật của mình ở một thế giới khác, ta sẽ cày ngươi lên trở thành bá chủ của thế giới này hahahaha.....
Nghe tới đây thì Nguyên Lâm, bắt đầu cảm thấy bực mình ra mặt. Vừa chịu bao nhiêu là đau thương, hiện tại Yên Nhi sống chết không rõ. Đột nhiên lại bị một tiểu cô nương khác không biết từ đâu mà ra, không ngừng nói năng lung tung trong đầu, cậu tỏ rõ thái độ khó chịu:
_ Cô nương à? Cô bị điên thật rồi đấy, ta không phải là cái gì đó của cô. Khôn hồn thì biến ngay ra khỏi đầu tôi đi.
Nói xong cậu ta cúi người phía ngôi mộ hành lễ lần cuối, rồi quay đi trở về phía thạch động. Nghĩ thầm "chắc chắn Lang Bát biết điều gì đó" phải về hỏi cho ra nhẽ mới được. Tự nhiên thanh âm cô nhóc lại phát lên:
_ Thôi ta không trêu ngươi nữa, giờ nói thật này. Mọi suy nghĩ trong đầu ngươi ta đều nghe rõ, nên đừng hòng nghĩ cái gì đó khác. Cái tên tiểu đệ đệ đó của ngươi không đáng tin đâu, trong những ngày ngươi bất tỉnh ta nghe được nhiều thanh âm kỳ lạ lắm đó.
Nguyên Lâm tức đến thất khiếu bốc khói, ngay lập tức đáp trả lại lời nói của đối phương:
_ Hừm, đừng xía mồm vào chuyện của tôi. Cái gì cô cũng có thể có, nhưng ta dám chắc là cô không có cái gọi là duyên.
Nói xong, Nguyên Lâm quay người đi một mạch trở về sơn động ban đầu. Cô nhóc trong đầu cậu ta, cũng vì thế mà luyên thuyên suốt cả dọc đường. Cậu vốn dĩ là người trầm tính ít nói, giờ thì chẳng biết là kiếp trước cậu làm chuyện ác gì. Mà giờ nhặt cả bộ nói nhiều nam nữ đủ cả, một mình tên Lang Bát đã khiến cậu ta nếm mùi đời rồi giờ còn thêm cô nhóc này nữa.
Quả thật là sống chẳng yên thân!