Ăn qua cơm chiều, Trầm Du và Tống Giai đi khỏi nhà họ Lê, đám người mẹ Lê là nhận biết Trầm Du, trước đây người này từng xuất hiện một lần ở trong nhà, khi đó không biết là cái thân phận gì, hiện tại thông qua giới thiệu của cô Tống người nhà Lê mới hiểu rõ, người ta là kiều bào nha, Phương Đức Minh đã bội phục phạm vi kết bạn của Lê Chanh rồi, đoán chừng cho dù sau này có người Indonesia nói là bạn của Lê Chanh thì gã cũng không giật mình, cũng khó trách, nhóc con này đẹp trai tốt tính, ai gặp rồi đều thích, đừng nói kiều bào, vị Từ tiên sinh kia cũng là cực kỳ chiếu cố nhóc này.
Đáng tiếc có một tầng thân phận mạ vàng này rồi, Trầm Du liền không tốt ở bên cạnh Lê Chanh, liền chuẩn bị đi ra ngoài tìm một khách sạn ở.
Vuốt chi phiếu trong tay bị trộm tới, di động áp bên má Trầm Du, nhẹ giọng cười cười, làm cho mấy người trốn trong chỗ tối đều không khỏi đồng thời rùng mình, Tống Giai đi được hai bước, quay đầu lại mắt nhìn cửa lớn đóng rồi của nhà họ Lê, thần sắc khó hiểu nói: “Trầm tiên sinh, nếu không có nhận sai, lần này đáp máy bay quay về là chuyên cơ tư nhân, hành khách bên cạnh hiển nhiên cũng không đơn giản, vậy anh bảo tôi làm một cái hộ chiêu bình thường cho tiểu Chanh là vì giấu diếm việc này ư? Tại sao…….. Không thể để tiểu Chanh biết?”.
Trầm Du thản nhiên liếc cô ta một cái.
“Là bởi vì……. Vấn đề thân phận?”. Tống Giai nói câu này cũng cảm thấy bản thân lá gan thật quá lớn, cô đã sớm có suy đoán thân phận của người này, một đường ngồi máy bay cô sớm nhìn ra trên máy bay cũng không người lương thiện gì, cái loại trạng thái mắt ngẫu nhiên lóe ánh sáng này căn bản khác người thường, mà Tống Giai càng hiểu rõ là, tại dưới thế lực hoành hành của nước Mỹ, trong tay có được một cỗ lực lượng càng có ích hơn so với một công ty hoặc mấy công ty trên thị trường, chính là sẽ rất nguy hiểm. Gió lạnh phất bên tai làm Tống Giai bừng tỉnh, cô ngượng ngùng buông tay, “Cái này, coi như tôi không hỏi?”.
Thanh âm của giày cao gót truyền ra ngõ nhỏ ẩm ướt, một người đàn ông nước ngoài tóc nâu đi tới từ đầu ngõ, áo quần sẫm màu, mặc tới không có gì khác tộc đi làm nước ngoài bình thường, “Trầm tiên sinh, đã đặt xong khách sạn rồi”.
Người này mở miệng nói tiếng Anh.
“Hủy đi”. Trầm Du trong trẻo nhưng lạnh lùng nói một câu, quay đầu nhìn trong ngõ nhỏ, lúc này trên đầu tường nhà họ Lê đột nhiên nhảy xuống một đạo bóng đen, người đàn ông nước ngoài đã ngầm ẩn nấp tại phía sau.
Trầm Du lặng im nhìn bóng người này, thân thể đã đi trước phán đoán đi từng bước về phía trước rồi.
Thiếu niên tóc ngắn đồ ngủ gấu Teddy ở dưới đèn đường tỏa ánh sáng trắng, có lẽ là xoa nhẹ tóc, sợi tóc đằng sau, vểnh lênh hai cọng lông ngốc, mấy người đàn ông nước ngoài từ đầu ngỏ nhỏ đoán chừng có thể nhìn thấy mơ hồ trên khuôn mặt đồ ngủ gấu, một loạt răng vừa sáng lại rõ ràng. Nhóc dùng sức phất phất tay, một bộ giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chạy xa như vậy để làm chi!! Mau trở lại!!!”.
Kỳ thật trước đây Trầm Du đã chuẩn bị tốt ở khách sạn rồi, y là một người trưởng thành, cho dù tới từ Dị giới, cũng không có thể ở hiện đại xông pha tới mức không thể tự gánh vác cuộc sống. Thế giới nào đều là giống nhau, muốn sống tốt, một là dựa vào quyền lực hai là dựa vào tiền, lại chính là quan hệ giao tế, Trầm Du mới tới không có khả năng quen biết bao nhiêu người, cũng không quyền không tiền, cũng may y trời sinh sức mạnh hơn nhiều so với người hiện đại, thâu tóm bang phái của người phụ nữ tên Lisa kia, không cần tốn nhiều sức.
Nhóc kỳ thật không cần lo cho y.
……. Cũng không cần đột nhiên mặc đồ ngủ trộm chạy ra tìm y như vậy, khiến y biết người này đối y, căn bản không phải ghét bỏ như ngoài miệng nói vậy.
Nghĩ như vậy, đáy mắt Trầm Du lại nhịn không chứa đầy ý cười.
“Tới đây”.
Lê Chanh dừng một chút, nghi ngờ nói: “Để làm chi?”.
Trầm Du nhàn nhã đứng ở đầu ngõ, bên hông là đèn đường tối mờ, đầu ngõ là ánh sáng trắng, nếu không phải ở ban đêm, cảnh tượng như vậy nhất định cực kỳ khiến người chú ý, người đàn ông ôm lấy cánh tay, “Tới tìm ta bỏ trốn?”.
“………”. Bỏ trốn em gái anh!!!
Nắm tay Lê Chanh đặt ở bên miệng khụ một tiếng, tỉnh như ruồi xoắn gấu nhỏ trên bụng dưới áo ngủ, “Ta nhưng lại không suy xét cẩn thận, ta cũng không phải không biết ngươi tới từ đâu, thành phố Vĩnh An cũng rất lớn, chẳng may trong thời gian ngắn tìm không thấy khách sạn thì làm sao đây……Liền đi ra xem một chút, không ngờ mới vừa đi chưa được mấy bước liền thấy ngươi thương xuân bi thu*, rất thê lương”.
*thương xuân bi thu: tâm tình ưu tư, bi thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi | đa sầu đa cảm
Người dù sao cũng là cậu mang tới, phủi tay liền quăng ra ngoài cũng không phải chuyện người làm, “Không cần lo lắng chuyện trận pháp, mấy đại thần sư phụ đang hỗ trợ giải trừ, ngươi chờ hai ngày nữa ta liền đưa ngươi trở về”.
Tuy rằng quả thật là như thế, nhưng người này liền muốn cho y đi như vậy? Trầm Du thật muốn lấp kín cái miệng hé ra hợp lại trước mắt, vì thế bước nhanh tới trước một bàn tay liền nắm cằm của thiếu niên, mắt nheo lại, ấn xuống đối với đường môi nhợt nhạt, ngón tay chậm rãi chuyển qua sau đầu thiếu niên, giam cầm cậu ta lùi về sau.
“Ngươi……..”. Mợ nó!!!
Vừa lòng xoa thiếu niên tóc ngắn ngốc manh, tay kia của Trầm Du lười biếng khoát lên sau eo của thiếu niên, đùa nghịch cái đuôi bông xù sau lưng của áo ngủ gấu, một bên nhấc thiếu niên dựa vào trên người y, khuôn mặt điển trai như cũ bớt chút thờ ơ, môi lưỡi xê dịch di chuyển giữa mềm mại thơm ngọt, cúi đầu nghiêm túc gặm cắn thịt cánh hoa trong suốt, yết hầu nuốt chất lỏng, phát ra tiếng vang rất có tư vị…….
Lê Chanh phản ứng lại vừa mới chuẩn bị động cánh tay cho sườn mặt anh ta một kích, lập tức liền bị một tiếng đột ngột này tháo bỏ khí lực, cậu mở to hai mắt, đầu lưỡi đã lèn phía trên bựa lưỡi người đàn ông, tại hàm trên và dưới mút mát quấn quít mờ ám di chuyển tới, hai má cứng còng sinh đau. Trầm Du ôm cậu kích động tiến vào cửa sổ rộng bên trong sân nhà họ Lê, có thể suy ra nhóc chính là từ nơi này nhảy ra sân, hiện tại quả thật càng thêm thuận tiện người đàn ông hành động.
Hai người đồng loạt ngã vào trên giường không lớn không nhỏ, áo ngủ phong phanh ngoại trừ áo ngủ kiểu gấu nhỏ lông xù xù lên, còn lại đều phác họa hết mức thân hình gầy khỏe của thiếu niên, Trầm Du bàn tay to xoắn áo ngủ, lòng bàn tay sờ qua, dưới làn da trắng mịn, mạch máu màu xanh ở dưới dòng chảy gia tốc thình thịch nảy lên, bụng mềm mại, cách áo sơmi trắng không chỉnh tề lắm của Trầm Du dán chặt vào người lộ ra thân hình tràn ngập lực bạo phát.
Quần ngủ ngăn một đạo cảm giác mát.
Trầm Du cúi đầu, nghiêm túc giơ tay xoa nhẹ vật giữa hai chân cách quần lót của cậu, Lê Chanh ngừng thở hít một hơi, tính phản xạ nhấc chân đạp lên, nước mắt nháy mắt đều chảy ra, “Mẹ nó, dừng tay!!!”.
Nước mũi nước mắt trộn lẫn lại là đầu đầy mồ hôi nóng trực tiếp ướt cả khuôn mặt, Trầm Du cũng không chê dơ, sáp qua hôn lên miệng của cậu.
Một bên là tức giận một bên là gấp, xấu hổ buồn bực của thân thể bị xâm phạm và khoái cảm cách một tầng vải dệt khiến Lê Chanh hổn hển như trâu điên cuồng hét lên nói không lựa lời, cảm giác được biến hóa khác thường của thân thể, thiếu niên lại hoảng hốt lo sợ, “Ngươi…….!!!”.
Ngoài cửa có người gõ cửa hai cái, là thanh âm của Phương Đức Minh, gã ngáp một cái, tựa hồ mới thức dậy, “Tiểu Chanh làm sao vậy? Đột nhiên kêu lên, mơ ác mộng à?’.
Lê Chanh thật tình nguyện đây là giấc mơ.
Cậu kéo quần đứng lên, không nghĩ tới chân thật nhũn, lúc này lại thiếu điều té xuống, Trầm Du kéo cậu một cái tránh cho hàng này tại thời khắc tình cảm mãnh liệt bi kịch bị chết. Chưa từng nhận được đáp lại, người ngoài cửa hiển nhiên không có bỏ qua, thậm chí lực gõ còn lớn hơn nữa, giống như có chút suy đoán xấu.
“Tiểu Chanh không sao chứ? Xảy ra chuyện gì? Nói chuyện nha, anh vào được chứ?!”.
Tiến vào liền xong đời rồi!!
“Không cần”. Trong lòng Lê Chanh quýnh lên, vừa mở miệng thanh âm khàn khàn lại dọa chính mình nhảy dựng, hắng hắng giọng, Lê Chanh giả bộ còn đang ngủ mơ mơ màng màng hô: “Em không sao”.
Tuy rằng vẫn cảm giác thanh âm bên trong có hơi khác thường, nhưng có thể là cách cửa phòng nên nghe kém, Phương Đức Minh không có gõ cửa nữa, nhẹ giọng hỏi: “Mơ ác mộng?”.
“…….Dạ”.
Bên kia thở dài, an ủi nói: “Uống chút nước ấm cho đỡ sợ, nghỉ ngơi thật tốt, ngày nóng nực đừng trùm mền qua đầu”.
“Biết rồi ạ anh rể”.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, sau đó nghe được một tiếng động đóng cửa, Lê Chanh nhẹ nhàng thở ra, cởi áo ngủ bị vén tới cổ ra, áo ngủ gấu Teedy đáng yêu che nửa người trên, thiếu niên hung tợn nhìn về phía người khởi xướng.
Đây là cái Trầm sư thúc anh nói tôi không muốn anh sẽ không chạm đó ư?
Vừa rồi đó là cái gì?!
Thả rắm sao!
Chỉ biết lừa ông đây!!!!!A!!!!
“Nó cứng rồi”. Trầm Du mặt không hề thẹn thùng nằm ngã vào một bên, vươn ngón trỏ trắng nõn chọt chọt biến hóa bên trong áo ngủ gấu Teedy của Lê Chanh, “Làm sao bây giờ”.
Lê Chanh mặt không biểu cảm trùm một lớp mền mỏng, ngăn trở người anh em áo ngủ, chỉ lộ ra một cái đầu, đôi mắt đen kịt nhìn anh ta, “Ta không có phát tình”.
“…….”. Nhóc kia nếu có thể tự mình thu hồi một đoàn trong quần lại thì loại lời nói này có lẽ còn có thể thành lập.
“Hiện tại là mùa hè”.
“…….”
“Không phải kì phát tình của động vật”.
“…….”
“Nghiêm túc ngủ còn có thể làm bạn”.
“Như thế nào mới có thể được phép?”.
“Sau khi kết hôn!”.
“Sau khi chúng ta kết hôn?’.
“Đúng”. Lê Chanh co rút khóe miệng, không hề có chút cảm giác tội lỗi lừa gạt thanh niên vô tri, tung mền mỏng quấn người ra, mắt nhìn chằm chằm người đối diện. Trầm Du ý vị thâm trường nhìn một hồi, vươn tay để ở sau đầu thiếu niên, Vậy lập tức kết hôn, nhưng mà ngươi còn nhiệt tình nhìn chằm chằm ta như vậy…….”. Sẽ không ngủ được, Trầm Du đương nhiên sẽ không nói lời thật lòng, “Sẽ nhịn không được làm chút chuyện càng có ý nghĩa”.
Lê Chanh trở người, cái đuôi gấu trừ trên áo ngủ bông xù lòi ra, ngón trỏ Trầm Du gảy dưới lông xù, lòng cảm thấy gánh nặng đường xa, nhóc tính tình bướng bỉnh không biết tới từ đâu……..Giơ tay cầm cái đuôi gấu, Trầm Du yên lặng thở dài, nhắm lại hai mắt.
Hôm sau Trầm Du biết rồi, ở Trung Quốc, đàn ông và đàn ông, không thể kết hôn.