*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kho hàng thuê ở ngoại ô phía Tây không phải kho hàng lớn nhất trong xây dựng, nhưng cũng ít có cái kho khác có thể sánh bằng, nguyên nhân chính là vì như thế phí thuê mới cao thái quá, Đỗ Hành không nghĩ tới một ngày chính mình lúc còn sống có thể thấy kho hàng đầy tận nóc……
Chất đống như vầy cũng hơi đầy quá đi?
Người đàn ông trung niên ấm ức bỗng ngồi xổ mở cửa sờ túi quần, bật bật lửa châm điếu thuốc, nuốt mây phun khói xem xét bùn đất và dược liệu đầy tràn. Nói tới dược liệu cũng liền coi như thôi đi, gã sớm liền có chuẩn bị tâm lý đối chỗ thần kỳ của ông chủ nhỏ này rồi, mấu chốt là đám bùn đất này đều là tới từ đâu vậy? Đoán chừng ngay cả đất đều để người ta đào nguyên cả khối luôn đi?
Đỗ Hành móc móc miếng đất, từ bên trong nhổ một cọng rể của dược liệu, ngắm bộ rễ bên dưới một hồi, phát hiện cái rễ quả nhiên kéo đứt không ít, bình thường càng là dược liệu quý báu giống như nhân sâm đều phải đào luôn cả bộ rễ, làm hỏng bộ rễ liền gọi tiết nguyên khí rồi, rất mất giá, hiện tại nhìn nhìn bộ phận nhỏ của bộ rễ một đám lớn dược liệu này cũng đều là đứt rồi, làm cho Đỗ Hành than thở đau lòng nửa ngày, cuối cùng vẫn tự nghĩ thông rồi.
Chừa rễ lại cũng tốt, qua mười năm trăm năm nữa lại có thể thành dược liệu, này cũng kêu để lại đường sống, dù sao loại chuyện tát ao bắt cá này không thể chấp nhận được.
Suy nghĩ một chút Đỗ Hành vẫn là vỗ vỗ đất trên người đi ra kho hàng, ngoài cửa đang đậu hai cái máy kéo, lòng Đỗ Hành nói suy nghĩ của ông chủ nhỏ nhà mình vẫn là rất đơn giản, nếu bùn đất trong kho ít chở ra ngoài đổ bỏ không sao hết, nhưng đổ bỏ bùn đất của cả một kho hàng chính là chuyện lớn, lập tức đưa cho hai lái xe mỗi người một gói thuốc lá, “Làm phiền hai anh rồi, là tôi phán đoán sai, bây giờ máy kéo các anh quả thật là không dùng được rồi, chút tiền ấy các anh thu coi như phí vất vả là được, thật sự là thật có lỗi”. Gã chắp chắp tay. “Thật có lỗi”.
“Được rồi”. Hai lái xe cũng không ậm ờ, bản thân chính là kinh doanh thu tiền chạy việc, người không dùng được lại cho phí vất vả cũng không cần phải oán giận cái gì, phải nói Đỗ Hành cư xử chính là chính trực, khó trách trước đó có thể một mình chống đỡ đưa công ty mình ra thị trường, chỉ phần bản lĩnh tùy cơ ứng biến nói chuyện người thường luyện bao nhiêu năm cũng không nhất định có.
Máy kéo đi dọc theo lộ trình ban đầu ngược về, Đỗ Hành rít một ngụm thuốc tới tận cuối điếu thuốc, đau đầu lát nữa đám bùn đất này đi đâu về đâu đây, vẫn là quyết định hoãn hoãn chuyện này trước, trước cửa kho hàng khóa kỹ của Đỗ Hành hình như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên đi vào dùng túi nựa đựng nửa túi đất, một đường cầm về nhà.
Bị vợ và nhân tình kết hợp chèn ép, toàn thân Đỗ Hành chỉ còn được ba vạn tệ, con gái vào viện tốn hao hơn phân nửa, số còn lại toàn bộ dành cho thuê nhà và ăn uống, hiện tại gã thuê ở chính là căn nhà nông dân bình thường, vị trí không ở trung tâm thành phố cũng không tốt, giao thông cũng rất bất tiện, chính là may mà giá rẻ, vốn là nhà nông chuẩn bị mua làm phòng cưới cho con trai con dâu, nhưng mà con dâu chê nhà nhỏ quá, nhà cũng liền để không, để Đỗ hành chiếm lợi.
Hiện tại hai cha con ở tại trong căn nhà nhỏ này, đồ dùng trong nhà đều là mới, coi như tạm ổn
“Nữu Nữu”. Đỗ Hành lấy cái chìa khóa mở cửa, về nhà liền thấy cửa phòng của Nữu Nữu mở, con bé có thể là một mình chờ tới chán chết rồi chính mình nằm sấp trên giương nhỏ ngủ say sưa, Đỗ Hành kêu một tiếng liền không kêu nữa, treo áo khoác rửa sạch tay, đắp chăn lại cho Nữu Nữu, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, nói thật Đỗ Hành không biết nuôi con nít lắm, hồi nhỏ gã là con một, dưới không có ăm trai em gái phải chăm sóc, Nữu Nữu lại là đứa con đầu của gã, trước kia đều là vợ gã bà chủ nhà đảm đang chăm sóc lo liệu mọi việc, hiện tại ly hôn rồi, Đỗ Hành kiên quyết không giao ra quyền nuôi nấng Nữu Nữu, chân chính cướp được đứa bé huyết mạch tương liên nhưng cũng có hơi phát mộng.
Liền ví dụ như lần bị bệnh này, nếu bình thường gã chú ý thêm chút, con gái cũng không cần chịu tội làm phẫu thuật.
Đỗ Hành xắn tay áo làm cơm trưa, để ly sữa lên trên bàn, lại đọc báo một lát nhớ tới chính mình còn cầm bùn đất về……
“Ba ba, hoa cúc nhỏ…….”. Nữu Nữu dụi mắt đi ra từ phòng ngủ, trên tay còn cầm một bông cúc màu đỏ cam, bông này là hôm qua nhặt được ở dưới lầu, cô bé muốn trồng nó, ngâm ở trong nước, nhưng mà Đỗ Hành biết ngâm trong nước tuy rằng có thể giữ tươi được một hai ngày, lại vẫn như cũ không ngăn được bông cúc khô héo, dù sao thực vật vẫn là cần bùn đất —— đây cũng là nguyên nhân hôm nay gã lấy nửa túi bùn đất.
Nữu Nữu tò mò sáp tới gần.
“Ba ba mang đất về ạ?”.
“Ừ, ăn cơm trước”. Đỗ Hành cầm lấy bông cúc nhỏ, dắt con gái đi rửa sạch tay, tùy ý cám cành bông cúc vào trong túi nhựa, “Nhớ kỹ trước khi ăn cơm phải rửa tay, bằng không sẽ có vi khuẩn đi vào trong bụng, sau đó sẽ đau tựa như lần trước ở trong bệnh viện”.
Đỗ Hành nói tới khá khoa trương, nhưng mà cô bé vẫn tin thật, nhớ tới trước đó lúc ở trong bệnh viện bị bệnh, Nữu Nữu ôm bụng vẻ mặt biểu lộ sợ hãi, “Con nhớ kỹ rồi”.
Sau khi ăn xong, Nữu Nữu thừa dịp Đỗ Hành thu dọn chén đũa liền nhón chân đi qua xem bông cúc nhỏ của chính mình, Đỗ Hành tức cưới nhìn động tác của cô bé, nhưng mà sau khi bàn tay mập nhỏ xốc cái túi nhựa lên, Đỗ Hành kinh ngạc phát hiện, cánh của bông cúc vừa rồi còn héo úa kia không chỉ có mặt ngoài khôi phục trơn nhẵn, còn tươi tắn sáng bóng, căn bản không giống như là bông hoa bị ngắt qua rồi, mọc còn có tinh thần hơn so với hoa trong nhà vườn hoa.
Kỳ quái.
Trong lòng người đàn ông a một tiếng, gã cũng không phải là trẻ con như Nữu Nữu, thân là một người đàn ông trung niên, cho dù gã không có hiểu sâu về tác dụng của bùn đất, nhưng cũng sẽ không tin tưởng một chút có thể làm cho bông cúc khôi phục sức sống, đây là ở hiện đại cũng không phải là câu chuyện cổ tích gì…….Ngoai trừ bùn đất này thật sự có cái chỗ khác thường gì đó……. Chẳng lẽ là bởi vì từng gieo trồng lượng dược liệu quá lớn nên nhiễm dược lực?
Đỗ Hành cảm thấy trí tưởng tượng của mình hơi phong phú, nhưng chuyện này vẫn nghẹn trong lòng gã, buổi chiều gã lại chạy tới kho hàng một chuyến, xách một giỏ bùn đất trong kho hàng trồng xuống mấy hạt giống hoa lan bình thường, ngày hôm sau liền mọc ra cây con.
Ngày thứ ba cây con mọc cành, thân cây đều xanh biếc cực kỳ đẹp, ngày thứ tư liền ra nụ hoa…….. Ngày thứ năm Đỗ Hành nuốt ngụm nước miếng, ôm một chậu lan mới ra nụ hoa đi chợ lan cho chuyên gia trồng hoa xem một chút.
Ông bác xoay qua xoay lại nụ hoa, ấn lá cây lại nghiên cứu hình dạng của nụ hoa, trong lòng thầm nghĩ không thể nào, khụ hai tiếng, nói: “Của cậu là Trung Hoa kỳ lân, mọc cũng không tệ lắm, nhưng mà chưa nở hoa thì cũng nói không chính xác, phải biết rằng loại hoa lan quý báu này chân chính trồng tốt mấy chục vạn tới trăm vạn cũng có thể, nếu như cậu bán thì chúng tôi bằng lòng mua năm mươi vạn”.
“……..”. Đỗ Hành hỗn độn trong gió.
“Ông chủ, đất trong kho hàng không ném được, cậu nói thẳng với tôi đi, tôi đảm bảo không nói ra ngoài, có phải đám đất này do viện nghiên cứu chuyên môn nghiên cứu chế tạo ra hay không? Trước đó tôi dùng nó trồng mấy cấy hoa lan ra nụ hoa, người của chợ hoa và chim trực tiếp mở miệng muốn mua lại với giá năm mươi vạn, tôi mua chính là hạt giống hoa lan bình thường không có khả năng đều có thể trồng ra hoa lan danh quý (nổi tiếng và đắt giá), nhưng nó cố tình liền mọc thành như vậy rồi, này khẳng định là công dụng của bùn đất”. Cuộc gọi từ Trung Quốc rất nhanh vượt qua lục địa gọi tới nước Mỹ, thanh âm kích động của Đỗ Hành từ trong điện thoại truyền ra, cùng khi ở bệnh viện hoàn toàn là hai loại trạng thái một trời một vực, lúc này thanh âm của người đàn ông trung niên tràn ngập sức sống.
Lê Chanh nghe mà sửng sốt sửng sốt, mới từ trong giấc ngủ tỉnh táo lại có hơi ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nói đúng là bùn đất cậu mang về từ Đại Châu giới, có lẽ trong Tần Lĩnh bí cảnh tầng thứ nhất hoàn toàn bị đại trận bao phủ nén sâu linh khí vào trong đất, cũng bởi vậy cất chứa bồi dưỡng ra không ít linh thổ, bị chính mình đánh bậy đánh bạ mang về hiện đại…… Cậu ấn ấn cái trán, “Vầy đi, em cho anh số điện thoại này, có hạng mục gì muốn hợp tác có thể gọi số điện thoại này ưu tiên liên hệ một chút, đối phương là anh rể em, giữa đôi bên đều có thể tạo điều kiện cho nhau.
“Ông chủ tốt!”.
Đỗ Hành có lẽ là thật sự bởi vì bùn đất bị chút kích thích, bình thường người này là sẽ không dễ dàng kích động, Lê Chanh trợn tròn mắt nhìn trần nhà tối đen, cúp điện thoại mở màn hình chủ, trên ánh sáng yếu ớt này, biểu hiện bây giờ đang là ba giờ sáng.
Qua bốn giờ nữa sẽ đi trường quay……..
Bên cạnh vươn ra một bàn tay, chuyển di động thành chế độ rung, sau đó đè Lê Chanh ngã vào trên giường, tóc bông bông xoã tung giống con gấu xù lông, người đàn ông động tác nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của cậu, “Ngủ”.
Như là biết Lê Chanh đang lo lắng cái gì, người đàn ông trấn an đặt lòng bàn tay lên trán cậu, “Ngày mai sẽ nhớ gọi ngươi”.
Lê Chanh không biết khi nào thì dưỡng thành thói quen di động không thể rời khỏi người, không phải giống thanh niên bây giờ thích lướt Weibo chát chít hoặc là chơi game, mà là sợ có cuộc gọi nhỡ, gần đây công việc quấn người, một bên là điện thoại anh rể trong nước và Đỗ Hành, một bên lại là điện thoại của đạo diễn《Hạm đội Ngân Hà》sắp quay, cho dù vai diễn của chính mình chỉ là một vai phụ, nhưng mà khởi bước đầu tiên của sự nghiệp luôn cực kỳ quan trọng.
“Ta có thể đặt báo thức”.
“Ta gọi ngươi”.
Đè xuống đôi tay phản kháng, Trầm Du đặt di động của cậu nhóc lên tủ đầu giường bên cạnh, giơ tay che mắt của cậu ta, tuy rằng không biết gần đây đóng phim nói ngoài miệng của Lê Chanh là cái gì……..
Con mắt đen kịt của người đàn ông lóe lóe trong bóng đêm.
Khi bữa sáng của khách sạn đưa tới, Tống Giai trơ mắt nhìn nghệ sĩ nhỏ Lê Chanh của nhà mình, là bị Trầm Du dịu dàng ……. đánh thức, hôm nay Tống Giai lấy áo sơ mi quần dài cho Lê Chăn mặc, dù sao cũng là đi đóng phim, vẫn mặc đồ thể thao liền rất tùy tiện rồi.
Hai người lại mặc áo sơmi quần dài như nhau, thẳng tới ngồi trên xe, Tống Giai mới hậu tri hậu giác* ý thức được, chính mình vì sao cũng dẫn Trầm Du theo, hàng này là ai mà còn muốn theo đi trường quay chứ? Chính mình còn ngại không đủ đau đầu sao?
*hậu tri hậu giác: làm xong xuôi hết rồi mới nhận ra
Lê Chanh thấy rõ thần sắc Tống Giai khác thường, theo ánh mắt của cô nhìn tới người bên cạnh chính mình, áo sơmi trắng quần dài đen, khí tức của người đàn ông này một bộ lạnh lùng thản nhiên, tay trái khoát lên phía trên, như là gà mái che chở cho con ấp chính mình dưới cánh tay, cậu nhưng thật ra không có như Tống Giai sợ truyền ra chuyện xấu vậy, mà là đột nhiên nghĩ tới một điểm, người này tựa hồ không biết tiếng Anh, chính mình nói là người bạn Mỹ cư nhiên không biết tiếng Anh, sau này ngộ nhỡ lộ tẩy chẳng phải là vô pháp lấp liếm sao?
Sau khi xe tới nơi, Lê Chanh xuống xe quét mắt trường quay đằng sau, chuẩn xác tìm được vị trí của đạo diễn Patrick, đồng thời bên cạnh gã ta còn có người nước ngoài già trẻ lớn bé Lê Chanh một người cũng không biết, cậu ném một cái ánh mắt hướng về phía Trầm Du, giữ chặt tay áo áo sơmi của đối phương, thấp giọng nói: “Ngươi không biết nói tiếng Anh, theo ở phía sau đừng nói chuyện”.
“Ừm”.
“Cho dù gặp được người nói tiếng Trung cũng ít nói chuyện”. Lê Chanh sợ anh ta khiến cho người khác hoài nghi, Tống Giai sở dĩ tin tưởng tin tưởng là bởi vì có chính mình ở bên cạnh chu toàn, cho Trầm Du một thân phận, những người khác cũng không nhất định có thể lừa gạt qua được.
Trầm Du thâm trầm liếc cậu một cái, cho cậu một cái ánh mắt yên tâm đi.
Lúc này trên trường quay đã tiếng người ồn ào rồi, nơi này đều không phải là sân khấu ngoài trời, mà là ở trong một sảnh lớn cực kỳ hoa lệ, kém nhiều so với trường quay công ty Kim Điển cố ý sửa sang ra, lại thắng ở diện tích lớn, vả lại dưới ánh đèn phụ trợ có vẻ lấp lánh sáng chói, phần đông nghệ sĩ dẫm lên trên sàn nhà lóe ánh sáng ngọc lưu ly như là đi ở sàn T (sàn diễn thời trang hình chữ T).
Mấy ngày nay Patrick vì trước quay phim chuẩn bị bận tới không dứt ra được, cho tới hôm nay mới bắt đầu cử hành nghi thức quay phim, ở trong nửa tiếng Lê Chanh trình diện, hai vị ảnh đế nổi tiếng của nước Mỹ và ảnh đế Phương Bỉnh Như của Trung Quốc đều trình diện, Lê Chanh nghe Tống Giai thấp giọng giới thiệu, ngẩng đầu nhìn hướng vị này đế thù lao đóng phim kinh người này, thực tế trước đó cậu không có xem qua được mấy bộ phim, cũng không hiểu biết lắm đối kỹ năng diên xuất của Phương Bỉnh Như, nhưng mà căn cứ một ít áp phích trên phố lớn ngõ nhỏ còn có thể nhận ra người thật.
Cũng không phải mã ngoài đẹp trai cỡ nào, thậm chí khóe mắt hơi hơi có chút nếp nhăn thật nhỏ, nhưng mà cũng là do Lê Chanh tu luyện, cách quá xa không nhìn kỹ cũng không nhìn ra, sắc mặt người đàn ông hồng hào, nhìn qua cực kỳ khỏe mạnh, bên môi luôn treo một mạt mỉm cười thiện ý.
Có lẽ là từ xuất đạo tới nay một mực đóng phim, cho nên sau khi xuống xe mỗi một bước đều vẫn duy trì biểu cảm hoàn mỹ, làm cho người ta soi không ra nửa điểm sai sót.
So sánh với hai vị ảnh đế nước Mỹ bên cạnh, vị ảnh tuổi hơn bốn mươi này có vẻ khá điệu thấp*, nhưng Lê Chanh vẫn là thấy rõ một số ngôi sao diện ảnh nước ngoài lúc nãy khá phô trương khi nhìn thấy Trương Bỉnh Như thì cười đi qua chào hỏi, bạn gái đi theo bên cạnh gã là Thọ Linh, theo như lời Tống Giai, vị này cũng là ngôi sao nữ Trung Quốc hơn ba mươi tuổi bắt đầu tiến quân Hollywood, ngoại hình xinh đẹp, thực lực cũng đồng dạng rất mạnh.
*điệu thấp: khiêm tốn, k khoe khoang. nói chung là làm việc một cách kín đáo hoặc cố tình ẩn giấu cái tài/giỏi/giàu có của mình.
Lê Chanh không tranh không cướp đứng ở góc, sau một lúc lâu đột nhiên nhìn thấy đám người yên lặng lại, không ít người đều nhìn phía vị trí của chính mình, Lê Chanh đứng im, lại cảm thấy Tống Giai ở sau người đẩy đẩy cậu, “Đạo diễn gọi em đi qua kìa”.
Cậu xa xa nhìn qua, chỉ thấy đạo diễn Patrick vẫn đang động tác giơ tay, hai người giống như trước đó nói tới chút gì đó, Phương Bỉnh Như đối diện cậu cũng mỉm cười nhìn qua, đáy lòng Lê Chanh căng thẳng, dẫn linh khí chạy một lần làm cho toàn thân thư giãn lại, bước chân không nhanh không chậm đi qua, “Đạo diễn”.
Patrick vỗ vỗ bờ vai của cậu, cười lớn một tiếng, “Phương, không phải nói tôi vẫn che giấu không nói tới cậu bạn nhỏ đồng dạng tới từ Trung Quốc sao, hiện tại cậu gặp rồi đó, đây là Eddie mà tôi thường treo ngoài miệng đó, không nghĩ tới trẻ như vậy đúng không, nhưng mà nếu ngày đó cậu thấy qua buổi thử vai của nhóc này, nhất định sẽ giật nảy người!”.
“Quả thật là không nghĩ tới……..”. Phương Bỉnh Như gật gật đầu, ánh mắt mang ý cười nhìn Lê Chanh, “Có thể đạt được thừa nhận của đạo diễn, Lê tiên sinh quả thật là anh hùng xuất thiếu niên”.