Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 50: Lấy được chứng nhận



“Là tính cái rắm!”. Ông lão cũng không giận, cười tủm tỉm nói: “Bao nhiêu người chen rách đầu cướp danh ngạch đó, sau này phần phân phối phần  cho cháu đúng lúc bớt đi, phần này không biết là tính cái rắm gì”.

Tống Quý An bĩu môi, gã còn liền chướng mắt, “Không hiếm lạ, lấy tài chính từ trong ra cho cháu, tự cháu đi mua dược liệu”. Gặp qua dược liệu hoàn mỹ nhất, ai còn nhìn thứ kém cỏi này nữa chứ, “Phải, liền lấy tốt nhất, kiên quyết không thể tạm bợ”.

Lão Tống trong lòng ngạc nhiên kinh ngạc một tiếng, kì quái, phải biết rằng quốc gia chuyên môn bồi dưỡng đặc biệt cung ứng dược cũng không phải là tiền có thể mua được, hơn nữa bởi vì đám dược liệu này chữa trị là cấp bậc cán bộ cao cấp trở lên, cho nên mỗi một cây dược liệu đặc biệt cung ứng đều dược hiệu kinh người, phân lượng mười phần, không ai dám làm giả. Bởi vậy mọi khi vừa nói muốn lấy phần dược liệu đặc biệt cung cấp kia phân phối trên tay nó thì nó lập tức giống như chết rồi, hôm nay trạng thái này là uống thuốc chuột à, không chỉ không cần phần dược liệu đặc biệt cung cấp kia, thậm chí yêu cầu tự đi mua?

Đương nhiên lão Tống cũng không phải người đơn giản, nhất là cháu trai nuôi bên người từ nhỏ, thằng nhóc Tống Quý An này từ trước đến nay rất quỷ quái, không biết trong lòng có cái chủ ý gì, không cần dược liệu đặc biệt cung cấp, vậy nhất định có thể tìm được thứ càng tốt so với dược liệu biệt cung cấp.

Đôi mắt ông híp lại, thản nhiên nói: “Có đồ tốt giấu giếm làm gì, là đàn ông, liền dẫn ông nội cháu đi xem đi”.

Ông nội của cháu đó không phải là ông sao, Tống Quý An thịt đau run run một chút, nửa ngày không dám hé răng, từ nhỏ gã liền hiểu được một đạo lý, vơ được thứ tốt đừng ồn ào càn rỡ, ồn ào xong tất cả mọi người đều biết, lần sau mình liền không còn cơ hội rồi. Đừng nhìn ông Tống nói tới bình thản như vậy, hôm nay vừa thừa nhận cùng ông ấy, lần tới không chừng ngay cả lông dược liệu đều sờ không được.

Ông lão nở nụ cười, “Không dẫn đi liền trực tiếp hủy bỏ danh ngạch phân phối, coi là tự động từ bỏ, ngay cả tài chính đều không có”. Không phải nói dược liệu đặc biệt cung cấp là cái rắm, trong tay không có tài chính ngay cả rắm đều không mua được.

“Ông nội, ông không thể như vậy nha!”. Tống Quý An đau khổ gãi đầu, vì tài chính vẫn là bi thương mở miệng, “Con dẫn ông đi là được……. Mấu chốt là người ta mới vừa trang hoàng xong còn chưa mở tiệm nữa, hiện tại cháu đi cũng vô dụng”.

“Đi vô dụng đó là cháu”.

Vừa nói như vậy với Tống Quý An mang vẻ mặt không muốn, ông Tống ngược lại thật muốn đi, y thuật cháu ông không tính là đứng đầu, ánh mắt cũng nhất đẳng cực tốt, lúc mới vừa bắt tay vào trung y liền đem ánh mắt nhắm ngay dược liệu nhà nước đặc biệt cung cấp, tóm không được không buông tay, lúc này có thể vì một cái tiệm dược từ bỏ dược liệu đặc biệt cung cấp, chứng minh dược liệu của tiệm này ở trong lòng cháu trai tuyệt đối không phải tầm thường.

Tống Quý An đã làm tốt dự định xấu nhất rồi, thánh thủ y học đức cao vọng trọng như ông cụ, nếu ông ấy biết nhiều dược liệu cực phẩm như vậy, đoán chừng trong một hai ngày toàn bộ viện y khoa đều biết hết, thậm chí tầng cao nhất đều chạy tới chuẩn bị chia một chén canh cùng chính mình.

Lái  xe mặt lộ vẻ xanh xao ngoặt tay lái hướng ghế phụ lái,  xoay tay lái rẽ hai đoạn quốc lộ, tắt máy, đậu ở trước cửa tiệm sơn đỏ, bảng hiệu vẫn là che kín, nhìn không ra chữ. Ông  Tống nhìn bên ngoài hai cái, lái xe hiểu ý gật đầu, từ trong ví da lấy ra giấy chứng nhận công tác nhanh như chớp chạy vào, trước đó Tống Quý An là đầu óc cứng đờ ngẩn ngơ đi thẳng tới, ông cụ Tống khẳng định không thể làm như vậy.

Tiệm dược chưa khai trương liền vẫn chưa phải là tiệm dược, cho dù muốn nhìn một chút cũng phải đánh tiếng trước một tiếng cùng chủ nhà.

Nhìn giấy chứng nhận của người tới, Phương Đức Minh lúc đầu vẫn là có chút nghi hoặc, bình thường người lớn tuổi chút cho dù chính mình không cố ý hỏi thăm cũng ít nhiều phân rõ vấn đề cấp bậc,  nếu nhớ không nhầm đặc hộ (chăm sóc đặc biệt, hộ lý đặc biệt) của cấp tỉnh  được cho là cấp cao nhất, hơn nữa khác biệt cùng chuyên gia bình thường của cục bảo vệ sức khoẻ, phàm là xưng là đặc hộ, tất cả đều là phục vụ quan chức cấp tỉnh và lãnh đạo thế hệ trước lùi về.

Loại người thân phận này có thể chạy tới trong tiệm mình sao?

Không phải là kẻ lừa đảo chứ!

Trong tiệm vừa mới nhập không ít dược liệu quý báu, khiến người ta nghấp nghé đều không phải là không có khả năng, Phương Đức Minh trong lòng căng thẳng, nhất thời chủ ý có chút bất định, nhất là sau khi dõi theo lái xe đi ra ngoài cửa thấy rõ bộ dạng của Tống Quý An, chút bất an này càng sâu rồi —— đây không phải người trẻ tuổi tới đây mấy tiếng trước sao, lúc ấy nhìn chằm chằm nhân sâm hoang dã trong tủ thủy tinh tới nước miếng đều sắp chảy ra, khó trách lại dẫn người tới.

Nhưng mà sao lại càng nhìn càng như là kẻ lừa đảo vậy? Trước cử người trẻ tới điều tra tình hình, sau đó một người già tới giả vờ thần bí, thân phận là nhân vật đứng đầu giới y học quốc gia, nói không chừng chuyện kế tiếp muốn nói chính là chuẩn bị tới thu mua dược liệu nhà gã.

Phương Đức Minh vẫn là có hiểu biết đối chuyện này, thánh thủ đứng đầu y khoa chân chính, dược liệu trong tay tất cả đều là quốc gia đặc biệt phái chuyên gia bồi dưỡng, đâu có thể nào sẽ để ý đồ trong tiệm gã chứ?

Dẫn một già một trẻ vào tiệm, Phương Đức Minh rất rõ ràng nhìn đến lúc ông lão nhìn thấy tủ dược đằng sau gã thì mắt sáng rỡ, hoài nghi trong lòng càng tăng lên, gã đã 70% nhận định hai người trước mặt này là lừa đảo, còn là kẻ lừa đảo đạo hạnh cực kỳ cao thâm, bởi vì bình thường cho dù là lúc kẻ lừa đảo giả dạng làm thầy thuốc, trên người cũng không nhất định sẽ có khí chất như là hàng năm hun đúc ở trong nước thuốc.

Ánh mắt ông lão xẹt qua từng cái hộc tủ ở đằng sau, không khỏi hài lòng gật gật đầu, quả nhiên thằng nhóc Tống Quý An này phát hiện đồ tốt, lần này không phải là tâm huyết dâng trào đùa ông một cái, chỉ sợ căn bản không tưởng tượng được tiệm dược vừa nhỏ lại hẻo lánh này cư nhiên cất giấu nhiều trân phẩm như vậy, liền ấn nhân sâm hoang dại trong tủ thủy tinh, ở trong mắt người thích sưu tầm, tùy tiện lấy ra nữa một cây cũng là vô giá, thường thường nhân sâm hoang dại càng lớn tuổi càng hiếm có, ở trên chợ đen lại thường thường có giá cực cao, chân chính giao dịch giá cả khẳng định cao rất nhiều so với gái quy định.

“Đẳng cấp không thấp”. Lão Tống làm ra đánh giá thận trọng đối dược liệu, không nói khoa trương giống Tống Quý An, tuy rằng thằng nhóc này có thể vớt được rìa mép dược liệu đặc biệt cung ứng, lại không vớt tới cực phẩm nhất bên trong đặc biệt cung ứng, thực tế nhân sâm trong tủ kính ngang bằng dược liệu đặc biệt cung ứng, nhưng mà người sau số lượng cực kỳ ít ỏi, thậm chí có đôi khi một cây đều không có, người trước lại thoạt nhìn quả thực phải tóm một đống, lão Tống mất thấy đây coi như là duyên số, phát hiện cái bảo địa như vậy, trong lòng cực kỳ cao hứng, lòng nói cho dù dược liệu mấy trăm năm trước hay là mấy gia tộc cổ đại, loại tồn tại tiệm dược phẩm chất này liền tuyệt đối không sập tiệm được.

“Ông nội, ông đây là lại có cái ý tưởng gì?”. Tống Quý An khẩn trương nhìn ông nội mình, sợ đối phương đại diện đặc hộ của viện y khoa toàn tỉnh bao hết dược liệu của tiệm dược này, tới khi đó đừng nói dùng tiền mua, gã ngay cả sờ đều sờ không được á?

Lão Tống thấy cháu trai sốt ruột thượng hoả, ngược lại vuốt râu chậm rãi trầm ngâm, râu ông lão rất nhiều, trắng như tuyết, làn da nhìn láng mượt hon người cùng tuổi rất nhiều, tiên phong đạo cốt giống cái kẻ lừa đảo.

Phương Đức Minh sợ đối phương suy nghĩ xong liền đánh cái chủ ý gì, vội vàng cắt ngang ý nghĩ của ông ta, “Có lời gì ngài cứ nói thẳng đi”.

“Là Phương tiên sinh à”.

“Vâng”.

“Không biết Phương tiên sinh có đồng ý hợp tác cùng cục bảo vệ sức khoẻ tỉnh Nam Giang không?”. Ông lão bình thường gặp mọi người là hở ra là cấp tỉnh cấp quốc gia, nói tới cục bảo vệ sức khoẻ tỉnh Nam Giang tự nhiên sẽ thuận miệng, cơ bản quên dân chúng bình thường  đứng ở trước mặt chính mình có năng lực tiếp nhận tin tức cực sốc này hay không ——Tống Quý An nhưng thật ra chú ý tới sắc mặt thay đổi của Phương Đức Minh, trong lòng không khỏi tức cười, người này đừng coi mình và ông nội mình là kẻ lừa đảo chứ.

Phương Đức Minh: “……..”. Quả nhiên bày ra tầng thân phận trước đó hữu dụng rồi, đây là chuẩn bị đại diện cục bảo vệ sức khoẻ tỉnh Nam Giang muốn làm thu mua, ngài sao lại không nói thẳng ngài là đại diện quốc gia tới?

Phương Đức Minh bị người lừa rồi, liền một cái thân thể lại hận không mọc ra thêm ba cái tâm nhãn (mắt nhìn người í), thừa dịp ông lão đối diện lại bắt đầu làm tự giới thiệu quay đầu quăng cái ánh mắt mơ hồ với Lê Chanh, thiếu niên cầm di động, hiểu ý rời khỏi đại sảnh tiệm dược.

Nói thật sau khi nghe lời nói của lão Tống khiến Lê Chanh rất là động tâm, hợp tác cùng cục bảo vệ sức khoẻ trong tỉnh chỉ cần tài chính đúng hạn, bản thân bên này hoàn toàn là không áp lực, hơn nữa bạn làm ăn có chỗ tốt của bạn làm ăn, cố gắng trong tiệm sau này có thể có chút đặc quyền không lớn không nhỏ, ở trên mặt đặc quyền, cho dù cấp trên tùy ý tiết lộ chút xuống đối tiệm dược của anh rể mà nói đều cũng đủ người một nhà ăn no căng rồi.

Vì thế sau đó nhìn đến ánh mắt của anh rể…….

Chẳng lẽ ba người này có vấn đề?

Lê Chanh đi tới sân sau, cuối cùng quay đầu lại mắt nhìn lái xe, sau đó là Tống Quý An nét mặt cực kỳ nhăn nhó, tiếp theo chuyển tới trên người ông lão bên cạnh, vẫn cảm thấy ba người cấp chính mình cảm giác cũng không tệ lắm, nhất là ông lão lớn tuổi nhất, mỗi một cử động truyền ra mùi vị khiến người ta thoải mái.

Không giống như là người xấu.

Nghĩ như vậy, vì để ngừa chuyện không may, cậu vẫn là nghiêm túc gọi điện thoại báo cảnh sát, “Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát……..”.

Sắc mặt Lê Chanh như cũ đi trở về, đội lừa đảo hư hư thực thực một già một trẻ đã ngồi xuống rồi, trong tay ông lão cầm một cái rể cây sau khi phơi nắng, “……..Nhìn ra được đều là mới vừa phơi nắng ra, tuy rằng phẩm chất coi như không tồi, nhưng mà so với thượng phẩm bên Sơn Tây, đảng sâm, bổ trung ích khí, kiện tì ích phế, người bình thường dùng có công hiệu bổ máu, thích hợp phân làm dược thiện (thuốc mà dùng kiểu nấu như đồ ăn rồi ăn ấy), tôi thấy cậu sắc mặt tái nhợt chỉ sợ là, khí huyết lưỡng hư, ăn chút đảng sâm vừa lúc trị tận gốc”.

Phương Đức Minh nửa tin nửa ngờ.

Lão Tống mỉm cười: “Gần đây cậu ăn không ngon phải không, đại tiện loãng, ngẫu nhiên cũng dễ dàng choáng váng?”. Phương Đức Minh ngạc nhiên liếc ông ta một cái, gật gật đầu,  những bệnh trạng này trên người gã nhưng thật ra đều có, cũng là vì bận rộn chuyện tiệm dược, nhiều thứ kiềm nén trong lòng, ăn uống không đúng bữa, lại ngủ muộn, vốn cũng không nghĩ nhiều, việc này bị ông lão một lời điểm ra mới biết, thì ra chính mình là bị bệnh rồi.

“Chỉ cần vậy thôi, không phải bệnh nặng gì, cho dù không uống thuốc tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt rồi”.

Phương Đức Minh liên tục gật đầu, trong lòng thổn thức hai tiếng, lòng nói kẻ lừa đảo này quả thật có chút tài năng.

Tống Quý An: “…….”

Lê Chanh: “……..”

Tống Quý An ngồi không nổi nữa, lập tức tay đút túi quần dựa vào tường bên cạnh, xem dược liệu từng ngăn tủ, tâm động thì tâm động, đáng tiếc đều là của nhà người ta, gã di chuyển ánh mắt, vừa chuyển mắt thấy dược thiếu niên nhà tiệm thuốc, đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm chính mình, tuy rằng ngồi lù lù không nhúc nhích ở bên cạnh cha mẹ, thần thái đôi mắt nhỏ nhưng rất linh hoạt, đi theo nhìn các thứ. Tống Quý An hưng trí nổi lên, ngừng một lát trên mặt đối phương, vươn tay ra, “Bắt mạch nhé?”.

Lê Chanh vươn cánh tay.

Người này so ra kém ông cụ Tống nhìn sắc mặt người ta có thể phán ra chứng bệnh, thầy thuốc Tống tốt xấu coi như là thầy thuốc có thể vào cấp quốc gia, học vấn y thuật gia truyền nhiều hơn so với chuyên gia bình thường, bắt mạch giống như chơi đùa ấy, ngừng một hai phút, mí mắt Tống Quý An liền giật giật, thân thể thiếu niên bình thường tuổi không lớn có sức sống, nhất là con trai, cực nhỏ sinh bệnh, bất quá nguyên nhân chính là trong lúc dậy thì rất khinh suất, cho nên dễ dàng lưu lại bệnh tiềm ẩn, Tống Quý An bị kích động tiến lên bắt mạch, lúc này mới phát hiện cậu nhóc không riêng nhìn thấy khỏe mạnh, trái tim khỏe mạnh như một con trâu.

Khó trách làn da còn bóng loáng hơn so với tơ lụa, nhẵn nhụi có thể nói là trời sinh, làn da phiếm ánh sáng, muốn phán đoán thân thể một người khỏe mạnh hay không, theo phương diện độ sáng bóng của làn da đồng dạng có thể nhìn ra được.

“Anh cũng là thầy thuốc?”. Lê Chanh nhìn gã thu tay về, cũng không hỏi chính mình có cái vấn đề gì, vẻ mặt của Tống Quý An biểu lộ rõ ràng, lại chính là nếu ngay cả loại tu sĩ thiên địa linh khí nhập thân loại trừ cặn bã của thân thể còn có thể có bệnh, vậy người của Đại Châu giới thật tình không cần phải tu luyện rồi.

“Ừ”.

“À”. Lê Chanh mắt nhìn ngoài cửa, hai người này bày tư thế bàn chuyện làm ăn, rõ ràng là không chịu sớm rời đi, không biết cảnh sát khi nào thì tới.

Tống Quý An không nhge thấy tính toán trong lòng Lê Chanh, còn tưởng người nhà Lê Chanh mở tiệm dược, cho nên có nhiều hứng thú đối với y học.

Nghĩ tới đây, trong ánh mắt Tống Quý An nhưng thật ra nhu hòa mấy phần, năm đó tuổi xấp xỉ cùng Từ Hoằng Nghĩa, thời gian trôi qua gần 30 tuổi là không còn trẻ tuổi rồi, cũng chân chính tại phương diện trung y gã coi như không lão luyện, có thể có thành tựu hiện giờ một là dựa vào hoàn cảnh gia đình hun đúc, lại chính là đáy lòng thích y học, giờ phút này nhìn thấy thiếu niên nhở hơn mười tuổi cúi đầu đùa nghịch một cọng đảng sâm, vui mừng nói không nên lời.

“Thích học y?”.

“Ừm”. Nói học y, trước kia là có ý tưởng này, rất nhiều người đều nói qua bác sĩ thu nhập cao, ít nhất cơ bản nhất nuôi sống gia đình là không thành vấn đề, hiện tại có hàng hóa mua đi bán lại, đợi tiệm dược khai trương, chính mình có cơ hội khác kiếm tiền thông qua tiệm dược chuyển cho trong nhà, liền sẽ không rất thiếu tiền nữa.

Tống Quý An cười cười: “Chuẩn bị về sau làm phương diện này?”.

“Sẽ không”.

“Tại sao?’. Lần này không chỉ Tống Quý An, Phương Đức Minh vẫn chú ý bên Lê Chanh cũng kinh ngạc hỏi ra tiếng, trước kia nói thi đại học, ngoại trừ đại học A nổi tiếng cả nước, thằng nhóc này thích nhất cũng không phải là khoa y nổi tiếng của đại học B sao?, “Không phải thành tích của em……”. Nghĩ tới có người ngoài ở đây, Phương Đức Minh há hốc miệng lại là không nói ra đoạn sau, gã nhíu mày, lúc này lại muốn hút thuốc rồi, “Về nhà nói sau”.

Kỳ thật cho dù không học y cũng không thành vấn đề, nhưng Phương Đức Minh nhìn thần sắc của cậu em vợ, tựa hồ trong lòng làm ra lựa chọn rồi, không giống như là tình huống như trong nhà đoán, dù sao vẫn là tuổi còn nhỏ, thành tích thi đại học hơn bảy trăm điểm, lãng phí liền rất thiệt  thòi.

Một lớn một nhỏ rơi vào im lặng, ngoài cửa liền vang lên thanh âm mở cửa xe, sau đó hai xe năm cảnh sát mở cửa xe nhanh nhẹn đi vào trong tiệm, thấy bốn người mặt đối mặt đang ngồi có chút phát mộng, sau khi báo cảnh sát, trường hợp gặp mặt hài hòa như vậy, ngay cả người bị hại là bên nào đều phân biệt không được.

“A, là kiểm tra giấy chứng nhận đi”. Lão Tống khí định thần nhàn* nhìn khách tới đằng sau chính mình, Tống Quý An từ trong tay lái xe cầm giấy chứng nhận đưa qua, thuận tiện cũng lấy ra giấy chứng nhận trong túi mình tới cầu kiểm tra.

*khí định thần nhàn: bình tĩnh

Ông cháu hai người đều không phản ứng quá lớn gì, nhìn không giống kẻ lừa gạt có tật giật mình, ngược lại bình tĩnh giống người báo cảnh sát.

Cảnh sát: “……”

“Là thật hả”. Một cảnh sát mở ra giấy chứng nhận, thấy rõ con dấu của bí thư văn phòng tỉnh Nam Giang và sở vệ sinh, đối chiếu ảnh chụp cùng lão Tống và Tống Quý An một phen, quả thật giống như đúc, “Gọi điện thoại hỏi một chút”.

“Hỏi ai đây?’. Một người cảnh sát hỏi.

“Sở vệ sinh đó, đây không phải có con dấu sao?”. Người cảnh sát chỉ vào con dấu đỏ thẫm bên phải, trực tiếp không nhìn bên trái, đùa à, sở vệ sinh còn đỡ, sở trưởng sở vệ vinh chính là nhân vật số một cục bảo vệ sức khoẻ, ít nhất làm thầy thuốc, trị bệnh cứu người tính tình tốt, cần phải là vì tra xét chuyện nhỏ xíu của loại người này liền gọi cho chỗ bí thư tỉnh ủy, vậy liền không phải ngu ngốc à, đó trực tiếp chính là con lừa.

Lúc này trực ở sở vệ sinhlà một nhân viên mới vào, nhận được điện thoại hỏi thăm của cảnh sát còn kích động một trận, lập tức mở ra máy tính tra xét lục lọi số hiệu đối phương đọc ——NJ0003, nhân viên mới gõ số trên bàn phím, lòng nói số hiệu này nhìn rất quen nha, mấy số 000 đều không phải là nhân vật cao tầng của sở vệ sinh sao, vội vàng kiểm tra một phen, chỗ trống trên màn hình nhoáng lên một cái, hiện ra một đoạn tư liệu ngắn gọn: Tống Tang Kí, nam, dân tộc Hán, chuyên gia đặc thỉnh (đặc biệt mời tới) của sở vệ sinh, đặc hộ cấp tỉnh, viện sĩ phân viện trung y y viện quốc gia……..

Trong mười phút, cảnh sát nhận được, tin tức sở vệ sinh gửi tới, lấy ảnh chụp ông Tống trong giấy chứng nhận đối chiếu, nhất thời lắp bắp kinh hãi, hai tay trao trở về, “Làm phiền chuyên gia Tống rồi, giấy chứng nhận của ngài không có vấn đề gì”. Nói xong xoay người gật gật đầu nói với Phương Đức Minh, “Trải qua kiểm chứng, hai vị này đích thực đều là chuyên gia của sở vệ sinh, mọi người có thể yên tâm”.

Cảnh sát cực kỳ hiểu tâm lý của Phương Đức Minh, đặc hộ cấp tỉnh danh tiếng lẫy lừng chạy tới một tiệm dược chưa khai trương yêu cầu hợp tác, phản ứng đầu tiên của người bình thường chỉ sợ đều sẽ cảm thấy là kẻ lừa đảo.

Chắc là có cái gì đặc sắc đây.

Cảnh sát mắt nhìn tiệm dược nhỏ, sau này lúc mua thuốc có thể tới nơi này, tuy rằng xa chút, nhưng đặc hộ cấp tỉnh người ta đều chạy tới hợp tác rồi, chất lượng của dược liệu có thể kém được sao? Tới được trình độ này của lão Tống, tiền tài và vân vân liền không hề quan trọng, người ta chữa bệnh cầu chính là người bệnh khỏe mạnh cùng y thuật của bản thân, mua thuốc cầu chính là thuốc tốt, làm sao quản việc buôn bán, có thể làm cho loại chuyên gia cấp bậc này đề xuất hợp tác, khẳng định là bởi vì thuốc của tiệm nhà này hợp mắt người ta.

Phương Đức Minh xấu hổ tiễn cảnh sát ra ngoài, sau khi lên xe nữ cảnh sát quay đầu lại nhìn một cái, đột nhiên bước chân ngừng lại, “Đây không phải tiểu Từ tiên sinh sao?”. Thành phố Vĩnh An liền một cục công an lớn bấy nhiêu, xảy ra chuyện gì đại để đều mấy tổ thứ nhất tổ thứ hai đi làm, hôm nay đúng lúc là nữ cảnh sát đi làm nhiệm vụ, không nghĩ tới vào một tiệm dược xa xôi cư nhiên có thể nhìn đến thiếu niên anh hùng tiểu Từ tiên sinh.

Lúc ấy vụ án đó cô chính là ngay tại hiện trường.

Người khác không nhận ra, cô khẳng định là có thể liếc mắt một cái nhìn ra.

“Tiểu Từ tiên sinh sao lại ở trong này?”. Nữ cảnh sát tò mò hỏi, cụ thể thì không rõ nhưng cô nhớ rõ thiếu niên này hẳn là sống ở gần xung quanh ngân hàng Tuyết Hoa chứ, hoặc là chính là sống cùng Từ tiên sinh ——

Cho dù là…….Con riêng không có giấy kết hôn, nhưng thiếu niên ngoan ngoãn như vậy, ai làm cha sẽ không thích?

Lê Chanh nheo mắt: “Đây là tiệm của anh rể em”. Cậu bất đắc dĩ ngẩng đầu mắt nhìn thần sắc của Phương Đức Minh, không khỏi thở dài, phát hiện đối phương quả nhiên vẻ mặt rối rắm, tựa hồ đối người khác kêu em vợ mình “Tiểu Từ tiên sinh” tỏ vẻ cực kỳ…….khó hiểu.

Rõ ràng thằng nhóc này theo mẹ vợ họ “Lê” mà!!! Cho dù là trước kia theo họ cha cũng là nên họ “Lâm” chứ!!! Xin hỏi loại xưng hô “Từ” này rốt cuộc là như thế nào đi ra!!

“À, thì ra đây là……..”. Thì ra đây là tiệm dược của nhà thân thích Từ tiên sinh, nữ cảnh sát vẻ mặt bừng tỉnh, chỉ cần dính liếu tới Từ Hoằng Nghĩa, nữ cảnh sát nhất thời cảm thấy bảng hiệu che kín ngay cả chính mình đều nhìn không ra đều xa hoa rất nhiều.

Gọi nữ cảnh sát chuẩn bị lên xe, nam cảnh sát đằng trước quay đầu lại, ngay cả cửa sổ cũng chưa kịp đóng bắt đầu hưng phấn hỏi: “Đây là cái tiểu anh hùng kia à? Con trai của Từ Hoằng Nghĩa tiên sinh?’.

Lê Chanh: “…….”

Phương Đức Minh: “…….”

Tống Quý An: “………”. Ai??? Con trai của Từ Hoằng Nghĩa!!! Không phải gã nghe được như vậy chứ? Đúng rồi việc này giống như một đoạn thời gian trước gã nghe nói qua, còn tưởng rằng người nào tung tin vịt! Hóa ra là  thật!

Đảng sâm trong tay ông Tống lạch cạch một tiếng rớt xuống bàn, ông lão mặt không chút thay đổi bình tĩnh nhặt lên, chầm chậm để về chỗ cũ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv