Một thanh niên văn nghệ mới từ trong [Tieba Sống Còn] lắng đọng lại tình cảm đối loài người, ngẫu nhiên xâm nhập Tieba Lê Chanh, trợn mắt há hốc mồm nhìn tốc độ đẩy bình luận sôi sục trong Tieba này.
“Chú Ba đảng lui tản đê! Chanh Chanh rõ ràng cùng Kiều ảnh đế là một đôi được không!!”.
“Kiều ảnh đế đó là cái quỷ gì, hiện tại chú Ba xuất hiện ở trong nhà Chanh tử, quả thực là bằng chứng như núi, thật không thể thật hơn, mấy người chờ xem, nói không chừng là sau động vật biến dị biến đi hết, hai người này còn ôm nhau đó!”.
“……Đọc bình luận của lầu trên, tuy rằng tui không phải chú Ba đảng, nhưng không biết tại sao, kì lạ rất chờ mong “.
“Chờ mong +1”
“Chờ mong +10000”.
Thanh niên văn nghệ: “……”
Tui phắc!
“Mọi người đều làm sao vậy? Hiện tại đều là thời khắc sống còn của loài người, các người cư nhiên còn đang chú ý một ngôi sao?”. Thanh niên văn nghệ có chút không chấp nhận được, cảm giác thế giới quan mới bồi dưỡng ra từ Tieba Sống Còn nháy mắt bị xoát mới, nói thế nào đây, so sánh Tieba Chanh và Tieba Sống Còn, cái trước giống như ăn tết, náo nhiệt nổi vô cùng, cái sau giống đưa tang, tuy rằng nhân số cũng rất nhiều, nhưng phần lớn đều im lặng, đề tài thảo luận cũng nặng nề.
Nhưng thanh niên văn nghệ nhưng không hề ghét cái loại cảm giác ăn tết của Tieba Chanh, dù sao vui vẻ bản thân là có thể bị cuốn hút, ở trong này lướt một hồi gã đều cảm thấy tràn ngập hy vọng đối nhân sinh.
Có cái mấu chốt gì không qua được chứ?
Nhìn đi, hiện tại, còn có một đám ngốc đang điên cuồng theo đuổi ngôi sao, xem nhân số cũng có mấy trăm hơn một ngàn.
Người ta còn một chút cũng không gấp gáp.
Chính mình một người thủ đô gấp cái gì?
Cho dù động vật biến dị thật tấn công hướng loài người, thủ đô cũng phải là nơi an toàn nhất, dù sao Trung Nam Hải (chắc chủ tịch nước) ở nơi này, quân đội ở nơi này, người lãnh đạo ở nơi này, truyền thừa của trung tâm văn hóa chính trị sau cùng đều phải nơi này.
Gã mở ra một bài đăng nóng nhất, nhìn tới bên trong video của [tiểu Lục phi thường] đăng lên, bên trong có nhân viên huấn luyện chính diện chống lại tập kích của động vật biến dị, nhưng lại không có xuất hiện một người thương vong.
Phải biết rằng phân tích từ trong video đó, đám này đều có thể là động vật biến dị cấp hai cấp ba đó! Cấp….hai, ba đó là cái khái niệm gì! Cấp hai cũng liền thôi đi, tới trên người động vật biến dị cấp ba, quả thực chính là tiết tấu một cái nước mũi đều có thể phun chết trai đẹp ốm yếu.
Thanh niên văn nghệ lập tức từ trong thảo luận bên dưới tìm được rồi một cái từ mấu chốt.
“Võ quán Trầm thị?”. Thanh niên văn nghệ nhìn cái tên này, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một tia gợn sóng, hay là đây là trong truyền thuyết, xe tới trước núi ắt có đường, thuyền tới đầu cầu tất nhiên thẳng, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*? Nếu chính mình có cơ hội bước vào võ quán Trầm, có phải có thể có sức chiến đấu nghịch thiên như vậy hay không? Nhưng mà nghe nói võ thuật đều là từ nhỏ luyện, chính mình đã hơn hai mươi tuổi rồi, xương cốt sớm đã định hình, có thể có cơ hội hay không?
*Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát
Trích từ trong câu thơ của Lục Du:Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn – Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối rồi, liễu rũ hoa cười lại gặp làng
Bên căn biệt thự đã tiến hành đàm phán gay cấn, trên cơ bản là Hạ Lợi Chính đang thở dài, đội viên đằng sau gã mồm năm miệng mười đang nói chuyện, những người khác bảo trì im lặng, người của võ quán Trầm thị không chú ý những cái đó, lại bắt đầu bốn phía giết chết động vật biến dị. Cũng không biết đám động vật biến dị này rốt cuộc tới từ nơi nào, chất lượng khác biệt cùng cái loại cỏ đuôi chồn hoang dã, đám này sức chiến đấu đều là cực kỳ cường đại.
Bớt đi đám người của Hạ Lợi Chính, mọi người đau cũng vui sướng, tuy rằng đối phó gian khổ một chút hơn so với vừa rồi, nhưng kiếm được cũng nhiều không phải sao.
Đội viên A nói: “Loại tư thế sát khí đầy người và liều mạng thế này, tôi như thế nào cảm giác chúng nó có thù cùng chúng ta?”.
Đội viên B: “Giống loài khác biệt làm sao nói cảm tình? Cậu có lẽ có thể tiếp nhận người nước ngoài ngôn ngữ không thông, nhưng cậu sẽ thích một con kiến sao, đoán chừng đi ở trên đường đều sẽ đạp chết đó”.
Đội viên A: “Tôi biết rồi, liền ví dụ như voi thấy anh, cũng sẽ muốn đạp chết”.
Đội viên B cười nhạt: “Hiện tại đã không có voi bình thường rồi, chỉ có voi biến dị, cái loại động vật này bình thường đều cao hơn cấp ba, nó thấy tôi sẽ không đạp chết tôi, sẽ một hơi phun chết tôi”.
“Anh nói không biết liền không biết việc này?”. Lúc này Lê Chanh đã đi vào lầu một biệt thự nhà họ Lê, Xám Nhỏ bán manh kêu hai tiếng một cái nhảy phốc lên trên đầu gối cậu, bị Trầm Du sau đó ngồi bên cạnh cậu một tay quẳng ra ngoài.
Nói cũng kỳ quái, nhiều động vật đều bị không khí lây nhiễm trở thành động vật biến dị như vậy, Xám Nhỏ nhưng hình như không có nửa điểm ảnh hưởng, đối việc này Lê Chanh quy kết là bởi vì đối phương từng nếm qua đan dược của Đại Châu giới.
Hạ Lợi Chính: “Mặc kệ cậu tin hay không tin, tôi quả thật không biết, làm người tôi vẫn là hiểu, sẽ không làm loại thủ đoạn mưu tài giết người này”.
Triệu Khoan trên mặt có chút khó coi.
Bây giờ gã còn bị người đè trên mặt đất, hình tượng rất là chật vật, nhưng khiến gã cảm thấy khó chịu nổi chính là, đồng đội cùng ngành an toàn cùng đi tới không chỉ có không có ý giải cứu gã, ngược lại mở miệng mỉa mai.
“Nhưng dù sao Triệu Khoan cũng là đồng đội cùng ra ngoài làm nhiệm vụ, tôi phải dẫn anh ta về, xử trí cụ thể còn phải xin chỉ thị cấp trên”. Hạ Lợi Chính hơi hơi nghiêm nghị, nói tiếp.
“Cấp trên các anh sẽ xử trí”. Lê Chanh lộ ra bộ dáng dở khóc dở cười: “Đừng đùa, vốn chính là nhà họ Phù hạ mệnh lệnh, tin anh mới là có quỷ, Như vậy đi, hiện tại cao thủ khan hiếm tôi cũng sẽ không đánh chết anh ta, dù sao giết người là phạm pháp, không phải bất kể ai đều cố tình vi phạm pháp luật, để anh ta ở lại đây làm người phục vụ bưng trà rót nước cho võ quán Trầm thị chúng tôi, khi nào thái độ đoan chính thì khi đó lại trở về, tuy rằng tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật, nhưng mà không phải người lấy ơn báo oán”.
Lê Chanh: “Anh hẳn là hiểu rõ, thân phận của anh ta, cho dù dựa theo pháp luật nhốt tại trong tù cho tôi cái công đạo, tôi cũng không tin”.
Triệu Khoan cắn răng không dám tin.
Hạ Lợi Chính: “…….”
Hạ Lợi Chính cười khổ, ngẫm lại sân bay ngày đó chính mình vẫn là vênh váo tự đắc, lòng đang lại hận không thể tìm cái khe chui vào, nhân sinh thật là gặp gỡ tế ngộ bất đồng*: “Xem ra tôi là không có lựa chọn rồi”.
*tế ngộ bất đồng (gặp gỡ khác biệt): cùng một việc cùng một người nhưng khác nhau ở chỗ người gặp phải việc đó người đó lại có cái kết khác nhau
“Về phần người một lòng nhằm vào nhà họ Lê của chúng tôi”. Lê Chanh nhíu mày, đối phương lặp đi lặp lại nhiều lần gây phiền toái, cuối cùng còn náo loạn một hồi như vầy, nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua là không khả năng…….. Trầm Du nhìn cậu nhìn hắn một cái, thuận miệng gọi Đan Văn tới: “Đội trưởng Đan, từ giờ trở đi quán quán Trầm thị tuyển nhận thành viên đối bên ngoài, hễ là có người chống lại nhà họ Phù, đều có thể gia nhập võ quán, sau này càng tạo thành không ít phiền toái cho nhà họ Phù, võ quán sẽ xem tình huống khen thưởng ngưng khí hoàn”.
“Về phần người của nhà họ Phù cùng với thuộc hạ của nhà họ Phù, võ quán Trầm thị miếu quá nhỏ, từ chối không nhận”. Lê Chanh bỏ thêm một câu.
Đan Văn mắt sáng lên, chiêu mộ thành viên vói gã mà nói không có ảnh hưởng gì, nhưng khen thưởng ngưng khí hoàn đằng sau mới chính thức là khiến gã động tâm, hiện tại động vật biến dị tàn sát bừa bãi, nhà họ Phù gì đó hiển nhiên đều kém hơn so với gia tăng thực lực.
Hạ Lợi Chính cảm thấy Lê Chanh mệnh lệnh này thật là có chút kỳ lạ, chẳng lẽ võ quán Trầm thị có khen thưởng như vậy? Phải biết rằng cao thủ của quốc gia cũng không chỉ là trình độ như Hạ Lợi Chính, chân chính có thực lực nhiều không kể hết, tuy rằng nhà họ Phù có thể nắm giữ người không nhiều lắm, lực lượng của võ quán Trầm thị so sánh không đáng là gì cả.
Có thể nói mệnh lệnh của Lê Chanh trên cơ bản sẽ không tạo thành thương tổn gì đối nhà họ Phù.
Rất nhanh theo một loạt tin tức truyền ra từ võ quán Trầm thị, Hạ Lợi Chính liền bỗng nhiên hiểu rõ cái gì đó rồi.
Không phải bởi vì Lê Chanh không biết tự lượng sức mình.
Chính là bởi vì……..Hiểu biết của chính mình quá ít.
Ngay tại ngày hôm sau động vật biến dị tấn công nhà họ Lê, liền truyền ra bí quyết nâng cao thực lực của thành viên võ quán Trầm thị: sau khi giết động vật đổi lấy điểm cống hiến tại quầy lễ tân, có thể mua ngưng khí hoàn.
Trong nhật báo Thủ Đô miêu tả chuẩn xác từng từ đối sự kiện này, nếu nói còn có người hoài nghi võ quán Trầm thị như thế nào sẽ có dược hoàn nghịch thiên như vậy, như vậy mời xem thân phận của ông chủ võ quán Trầm thị, chính là em rể của ông chủ Cống dược phường. Cống dược phường ngay cả Lục vị hồi huyết hoàn và Dũ thương đan đều nghiên cứu chế tạo ra, như vậy xuất hiện của ngưng khí hoàn cũng có thể nghĩ ra.
“Đây là một cái thành quả nghiên cứu vượt thời đại, tại thời khắc động vật biến dị hoành hành, võ quán Trầm thị xuất hiện ngưng khí hoàn, cơ hồ có thể lấy lực bản thân chống đỡ truyền thừa của cả dân tộc, có thể suy ra tại càng nhiều năm sau, tồn tại của ngưng khí hoàn, sẽ trở thành dược hoàn mà võ giả truy đuổi tán tụng”.
“Không biết ngưng khí hoàn có thể sản xuất hàng loạt hay không, nhưng mà theo chúng tôi nghe ngóng, dược hoàn của Cống dược phường dùng dược liệu đều là cực phẩm, chỉ sợ số lượng đều sẽ rất ít”.
“Chân trước tới động vật biến dị, chân sau liền có ngưng khí hoàn, thật là trời không diệt Hoa Hạ chúng ta!”.
“Nhà họ Phù, Đó là cái gia tộc gì? Đây là…….. từng đắc tội võ quán Trầm thị sao? Dưới tình huống như vậy, võ quán Trầm thị còn chuyên môn phun ra lời đả kích nhà họ Phù, nhà họ Phù này chỉ sợ phải ăn ngủ khó yên ổn rồi”.
“Ha ha, cái này kêu là nhân quả, trước đó nhà họ Phù thế lớn đè người phong sát Lê Chanh tại giới giải trí, sau đó lại ngấp nghé sản nghiệp người ta, hiện tại ngược lại chính mình đi lên đường cùng rồi”. Đây là một người hàng năm ở trong giới giải trí, một đoạn ký ức hãy còn mới mẻ đối năm đó nhà họ Phù chèn ép Lê Chanh, xem như khá hiểu nội tình.
Cùng lúc đó, Lê Chanh gửi một phần quà cho một đám fan trung thành nhất ủng hộ Tieba và Weibo của mình, sau khi mở hộp quà nhỏ ra, đám fan trung thành này phát hiện, trong hộp quà của chính mình cư nhiên để một viên dược hoàn nho nhỏ.
Đây là một viên dược hoàn, không phải người của võ quán Trầm thị, cho dù cầu cũng cầu không được.
“Trời ơi, tui đang nằm mơ sao, món quà thần tượng cho tui cư nhiên là ngưng khí hoàn, nghe nói thứ này ở tại chợ đen giá bán đều tăng tới mấy trăm vạn một viên, còn có giá vô giá nữa, trên cơ bản tất cả đều là hàng giả”. Một fan sau khi nhận được quà của Lê Chanh, tay đều đang run.
Cô tự nhiên sẽ không cảm thấy Lê Chanh cho chính mình là hàng giả, dù sao bản thân Lê Chanh chính là ông chủ của võ quán Trầm thị, lại là em vợ của ông chủ Cống dược phường, lấy ra mấy viên dược hoàn vẫn là chuyện nhỏ.
Chập tối cùng ngày, Lê Chanh cười tủm tỉm chụp tấm hình đối hộp quà còn thừa, lại tự chụp chính mình, đăng lên Weibo: “Cùng Đại Mao cùng nhau chuẩn bị quà cho các fan trung thành của tôi, cám ơn đồng hành cho tới bây giờ. Vui vẻ, hạnh phúc”.
Một fan trung thành tại bên dưới cảm khái: “Lần đầu cảm thấy, thích Chanh tử, trở thành một fan não tàn, là quyết định chính xác nhất đời này của tôi, không có ngôi sao nào rõ ràng có thể làm tới một bước này”.
Mọi người nhận được quà lòng hiểu không nói ra ngoài, không công bố nội dung của món quà, nhưng kỳ thật có không ít người đoán được chút gì đó, thảo luận cũng ẩn ẩn từng có một hai câu truyền đi.
Lúc này có người kinh ngạc nói: “Đại Mao là ai?”.
“Nghe lên giống tên thú cưng”.
“Rõ ràng là người, được không”.
“Tui nhìn bên trong tấm hình, sườn mặt của người đàn ông đằng sau Chanh tử, đó chính là Đại Mao nha”.
“……..Tui nhìn giống chú Ba đó”.
“Kỳ thật là gọi yêu đó, Chanh tử đã cùng một chỗ cùng chú Ba rồi, như vậy rất rõ ràng, Đại Mao chính là gọi yêu của chú Ba rồi, gần đây thần thu hoạch song song tình yêu và sự nghiệp”.
Lê Chanh vô cùng cao hứng ngâm tắm nước nóng, áo ngủ mặc sùm sụp đi ra từ trong phòng tắm, mắt nhìn động thái của Weibo, lại bất ngờ phát hiện mọi người đều chệch đường rồi…….Cậu cẩn thận nhìn kỹ n lần Weibo của chính mình, không khỏi ngẩn ngơ, thì ra cư nhiên thuận tay đăng tên của Đại Mao lên rồi.
Lê Chanh: “…….”
Trầm Du: “Sao vậy?”.
Lê Chanh theo bản năng nhét di dộng dưới drap giường, còn phải nghĩ cái gì đó để lấp liếm bèn đặt mông ngồi lên, chớp chớp mắt, Lê Chanh mặt cứng ngắc cười: “Nhớ anh”.
Trầm Du: “……”