Xe bánh mì một đường đi theo Lê Chanh, nhìn thấy cậu bỏ máy cày lại trong trại chăn nuôi, sau đó cùng người đàn ông đi cùng cùng nhau trở lại biệt thự nhà họ Lê, xe bánh mì còn muốn tới gần một chút, nhưng chẳng dè mới vừa chạy được máy mét, liền bị mấy vệ sĩ cản lại, trên người đối phương còn có logo của vệ sĩ Từ thị, cực kỳ lễ độ nói với người trung niên trong xe tải đối diện: “Tiên sinh, nơi này là biệt thự tư nhân”.
Người trung niên nhân khúm núm tỏ vẻ không cẩn thận xông vào, sau đó quanh quẩn một hồi tại ngoài cửa biệt thử nhà họ Lê, đứng ở dưới tàng cây liễu cách đó không xa. Người trung niên đốt một điếu thuốc lá, phun ra hai ngụm khói thuốc: “Mỗi ngày theo dõi người giàu có nhưng tiền lại mua heo lại mua dê……..”.
“Có cái ý nghĩa gì chứ…….”.
Lê Chanh ăn cơm tối xong, dẫn Trầm Du lại trở lại Đại Châu giới, dỗ vị tu sĩ phi thăng kì thực lực cường đại này tới trại chăn nuôi giúp đỡ nhân viên cửa tiệm quản lý đám heo con mới vừa chuyển tới, Lê Chanh đứng ở trước cửa tửu lâu Gia Thường nhà mình, mơ hồ có thể thấu triệt cảnh tượng sau này của tửu lâu này sẽ càng hơn hẳn một gian tửu lâu, chính là chính mình cũng không thường thường ở đây, nếu là bởi vì tửu lâu cạnh tranh mà khiến cho tửu lâu gặp phải cái phiền phức gì, này nhưng liền mất nhiều hơn được.
Tự hỏi một chút, Lê Chanh gọi trướng phòng (= nhân viên kế toán) tới: “Biết phụ cận có tửu lâu nào thực lực khá cường đại không?”.
“Có”. Trướng phòng suy tư một chút: “Liền chỉ là nằm trong Cửu Di thành, Mộc thị tửu lâu của phía bắc, còn có thực phường ba mươi sáu nhà liên hợp của phía tây, đều là địa đầu xà (trùm một khu) khó lường, thậm chí chủ sự của hai nơi này cơ bản đều là tu sĩ luyện phách cảnh”.
Ở trong Cửu Di thành, luyện phách cảnh cũng đã là đại danh từ của cao thủ, về phần thoát phàm cảnh đều là nhân vật cấp trưởng lão của “Nhất tông nhị môn tam thế gia”, hiếm khi xuất hiện, nếu một tửu lâu có thể có một người chủ sự luyện phách cảnh, vậy rất khó lường.
“Giúp ta liên hệ một chút hai tửu lâu này, hỏi bọn họ có ý mua gia cầm trong trại nuôi dưỡng của chúng ta hay không, chúng ta có thể mỗi tháng cung cấp hạn mức lượng gia cầm cùng rượu, nhưng giá tiền của mỗi cân cần thảo luận”. Lê Chanh nói: “Chúng ta chẳng qua vừa tới Cửu Di thành, lại có thể giành được cục diện của hiện tại, cơ bản đều tại trên người đám gia cầm này, bọn họ tốt nhất nguyện ý bắt lấy cơ hội lần này”.
Trướng phòng muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, vẫn là nói: “Lão bản, chúng ta một nhà độc chiếm càng tốt, tại sao còn phải chia một phần cho bọn họ? Này chẳng phải là đều chia tiền cho người khác sao?”.
Lê Chanh lắc đầu: “Cửu Di thành không so sánh Lục Man thành được, người bên này thực lực mạnh hơn rất nhiều, liền chủ sự của hai nơi mà ngươi nói đều là cường giả luyện phách cảnh, khó đảm bảo bọn họ sẽ không đỏ mắt* tửu lâu Gia Thường, tới cướp đoạt gia cầm của chúng ta nuôi dưỡng, chỉ cần có thể giữ vững trại nuôi dưỡng, chúng ta còn có, cuồn cuộn không ngừng, làm ăn mà, hòa khí phát tài. Chỉ cần có thể ổn định phát triển, một chút xíu thiệt thòi đó, ta còn là chịu được”.
*đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng
Trướng phòng như có chút hiểu ra gật gật đầu, sờ sờ râu trên cằm: “Trách không được trướng phòng của tửu lâu Mộc thị kia, mỗi lần gặp ta vẫn âm dương quái khí*, biết vấn đề ở đâu liền tốt rồi, phần sau liền dễ dàng giải quyết”.
*âm dương quái khí: chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường.
Lê Chanh cười cười.
Kỳ thật còn có một cái biện pháp càng thỏa đáng, chính là lợi dụng lực lượng của Trầm Du, dù sao anh ta xuất thân Trầm gia, lại thăng cấp làm nhân vật cấp trưởng lão, che chở tửu lâu Gia Thường không tính cái gì.
Nhưng bởi vì trước đó ở Trầm gia nghe xong một tin tức như vậy, tuy nói hiện tại trong lòng không tồn khúc mắc nữa rồi, nhưng trong tiềm thức Lê Chanh không quá muốn đi tiếp xúc bên kia, hơn nữa dù sao tửu lâu Gia Thường cũng là kinh doanh của chính mình, giao cho người khác trông chừng cũng không tốt lắm.
Những tính toán này Lê Chanh liền không chuẩn bị nói cùng Trầm Du, dù sao đã nghĩ tới phân chia cùng tửu lâu khác rồi, còn lại chính mình liền có thể giải quyết, dù sao cậu cũng là tu vi luyện phách cảnh, tuy rằng trên vũ lực còn yếu chút so với luyện phách cảnh dân bản xứ của Đại Châu giới.
Nửa tháng trôi qua, trại nuôi dưỡng cỡ lớn của tửu lâu Gia Thường tại Cửu Di thành tiếp tục mở rộng phạm vi, đã thu gom rất nhiều chủng loại gia cầm, thậm chí còn có bò dê chủng loại khác nhau tới từ các tỉnh, Lê Chanh biết hương vị thịt dê bò địa vực khác nhau đều khác nhau, cho nên dứt khoát lấy ra tài chính dự phòng của công ty cực địa Lan Phương tất cả đều dùng để thu mua những cái này, nhất thời trên trại nuôi dưỡng tất cả đều thân ảnh của bò mập dê mập vui vẻ ăn cỏ.
“Ăn nhanh nhanh, ăn no mới có thể mau mau lớn lên…….”. Tiểu nhị trông nom gia cầm miệng ngậm cọng cỏ, sờ sờ đầu của dê con bên cạnh, bị sừng của đối phương đâm hai cái, ngay cả cảm giác đau đớn đều không có, tiểu nhị chu chu môi: “Sinh ra ở thời đại này rất tốt, giống ta thời cha ta, nào gặp qua yêu thú thực lực vừa yếu lại thịt ăn ngon giống bọn mày, sau này tích chút tiền, mua hai con về cho ông ấy ăn đỡ thèm”.
Trong miệng y phân bố ra nước bọt, không khỏi lại nghĩ tới tháng trước sau khi phát xong lương tháng và tiền thưởng lão bản mời ăn gà xào ớt, thật sự là mỹ vị Đại Châu giới hiếm có.
Tài chính dự phòng của Cực địa Lan Phương đã ít đi hai triệu đôla, này đối với quốc gia có lẽ không tính con số lớn, nhưng đặt ở trên một công ty trong hai năm ra đời và phát triển, được cho là đầu tư lớn nhất, tuy rằng Đỗ Hành không biết Lê Chanh dùng tài chính làm cái gì, nhưng gã cũng không lo lắng, thiếu niên đó, thủ đoạn khiến tiền sinh tiền cao hơn so với gã, ít nhất gã liền không lấy tới nhiều da lông và dược hoàn hiếm có như vậy.
Gần đây phần lớn thời gian Lê Chanh đều phát triển tại Đại Châu giới, cho nên ở hiện đại cũng chẳng qua một tuần trôi qua thôi, hôm nay vốn chuẩn bị chở đám vịt còn lại đi Đại Châu giới hết, không nghĩ tới mới vừa ăn sáng xong, chợt nghe tới Phương Đức Minh nói trong tiệm tới một đám người, nói là muốn Cống Dược phường nộp lên cho quốc gia làm cống hiến, loại lời thoại hiên ngang lẫm liệt này của đối phương nghe xong đều cảm thấy có chút khiếp sợ, rốt cuộc là quốc gia nào cho bọn họ quyền lực lớn như vậy?
Từ Hoằng Nghĩa tại khắc đầu tiên nhận được tin tức đã chạy qua từ Từ thị.
Lê Chanh và Trầm Du sau đó ngồi xe tới đó, nhìn tới sáu bảy người đàn ông mặc đồ bó đang đứng ngoài cửa Cống Dược phường, thậm chí một người cầm đầu cậu còn gặp qua.
“Ông chủ Phương, tôi biết anh luyến tiếc sản nghiệp của chính mình, nhưng tình huống hiện tại anh cũng thấy đó, động vật đều bắt đầu biến dị rồi, mạng sống của người thường đều không chiếm được bảo đảm, càng yêu cầu những người như chúng tôi lên chiến trường vào sinh ra tử bảo vệ nhân dân, chỉ cần Cống dược phường củ nhà các anh giao cho nghành chúng tôi, như vậy thương vong của chúng tôi có thể giảm bớt gấp đôi”. Hạ Lợi Chính nhăn mày nói đạo lý cùng Phương Đức Minh.
“Chúng tôi có thể tặng một phần dược hoàn cho quốc gia”. Phương Đức Minh nghe xong càng là lắc đầu, “Nhưng muốn tôi giao ra Cống dược phường một tay phát triển lên, thực xin lỗi, chỉ sợ tôi không thể đáp ứng, tôi tin tưởng quốc gia có công lý tồn tại, cường thủ hào đoạt (cướp trắng trợn bằng vũ lực) như vậy đều là hành vi trộm cướp.
Hạ Lợi Chính suy nghĩ một chút: “Đóng góp cùng nhu cầu của chúng tôi kém rất xa”.
“Hạ tiên sinh, cậu làm như vậy là hoàn toàn trái với pháp luật của quốc gia”. Từ Hoằng Nghĩa biết Hạ Lợi Chính, có thể nói không chỉ có nhà họ Phù hiểu biết rất sâu đối Từ Hoằng Nghĩa, nhà họ Từ đã từng đồng dạng thân là gia tộc lớn của thủ đô, đều hiểu biết đối người của nhà họ Phù, vị trí hiện tại của Phù Nhất Vi, chính là thủ trưởng của Hạ Lợi Chính, như vậy hoàn toàn có thể nghĩ ra, đối phương hôm nay đột nhiên tới đe dọa Phương Đức Minh giao ra Cống dược phường, kỳ thật đều là ý của nhà họ Phù.
“Tôi biết các cậu có chút đặc quyền, nhưng Cống dược phường tại trong thành phố Lang động đất quyên tặng dược hoàn giá trị hơn một ngàn vạn tệ, thậm chí tại trong một năm gần đây không ngừng làm từ thiện, cung cấp nuôi dưỡng không ít người cuộc sống bấp bênh, cậu làm như vậy, không sợ khiến những nhà từ thiện này lạnh lòng sao?”. Từ Hoằng Nghĩa sắc mặt có chút âm trầm: “Nói tới cùng, vẫn là ý của nhà họ Phù nhỉ, Hạ tiên sinh, đừng bị người khác che hai mắt”.
“Thủ trưởng cũng là vì nhân dân”. Hạ Lợi Chính bất vi sở động*: “Nếu Phương tiên sinh là làm từ thiện, như vậy khẳng định hiểu được cứu một người là nhỏ, cứu người trong thiên hạ là lớn, nộp Cống dược phường lên cho nghành chúng tôi, liền tương đồng với cứu người trong thiên hạ……”.
*bất vi sở động: không bị dao động, không bị thuyết phục
“Giao tài sản của nhà chúng tôi cho các anh liền tương đồng cứu khắp thiên hạ? Tuy rằng tôi tố chất tốt, nhưng mà nhịn không được muốn nói một câu, mặt anh sao có thể lớn như vậy chứ?”. Lúc này một âm thanh véo von chen vào.
Nhưng mà chờ Hạ Lợi Chính nghe hiểu được nội dung của câu nói này, nhất thời thay đổi sắc mặt, con cái của nhà ai không chút giáo dục gì thế, những lời này không phải là nói gã da mặt dày sao?
Gã xoay người, còn chưa phản ứng kịp, thân thể đã bị một đạp đạp tới trên mặt đất, lúc này gã lại ngẩng đầu, chỉ thấy mấy đội viên phía sau chính mình cũng dồn dập kêu đâu một tiếng bị ném xuống đất, giống như búp bê vải không hề có sức đánh trả.
“Làm sao có thể?”. Gã thấp hô một tiếng, gã từ nhỏ liền đi theo sư phụ tu luyện nội công, tuy rằng còn xa xa chưa tới cảnh giới đại thành, nhưng cũng có thể dễ dàng đánh bại mười mấy người lính đặc chủng mạnh nhất, làm sao sẽ bị một thiếu niên đạp ngã?
“Liền anh loại thực lực này còn cứu vớt thiên hạ?”. Lê Chanh bị gã làm tức giận nở nụ cười, “Tôi tùy tiện duỗi duỗi chân đều muốn thiếu chút nữa đá chết anh rồi, anh muốn đi cứu vớt ai? Cũng không phải hiệp sĩ lợn. Tắm sớm đi ngủ đi”‘.
hiệp sĩ lợn
Hạ Lợi Chính trên mặt tức giận tới đỏ bừng, trong lòng tức giận bốc lên, vèo một cái lật người đứng lên từ trên mặt đất, đối với Lê Chanh chính là một cái ra tay tàn nhẫn, chiêu thức ấy vung tới, dựa theo phán đoán bình thường, nửa cánh tay của Lê Chanh cũng phải tàn phế.
“Chanh tử…….”. Phương Đức Minh kinh hô một tiếng, thân thể hoàn toàn theo không kịp tốc độ của Hạ Lợi chính, gã cơ hồ đã tưởng tượng tới bộ dáng thiếu niên ngã xuống đất.
Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng.
Lê Chanh bước chân biên độ nhỏ dịch chuyển một chút, mặt không đổi sắc tóm lấy cánh tay của Hạ Lợi Chính, kết quả đôi tay thoạt nhìn cực kỳ to khỏe kia lại truyền lên một tiếng vang nhỏ, Lê Chanh giật mình, cảm giác xương cốt trong lòng bàn tay đều nát bét, cậu trong lòng nói thầm một tiếng, giống như xuống tay có chút nặng nha. Nhưng mà này cũng là bởi vì trước đó do Hạ Lợi Chính ra tay rất tàn nhẫn, Lê Chanh dưới sự tức giận…….Xảy ra cái gì đều là có thể.
Hạ Lợi Chính cũng đã nhận ra trạng huống của thân thể chính mình, trong vòng vài giây này thế nhưng đổ một thân mồ hôi lạnh, gạt ngã gã một lần còn có thể nói là may mắn, nhưng ngay mặt đối kháng như vậy dễ dàng tóm nát xương cốt của gã, này quả thực là không phải con người rồi.
Cho dù lúc gặp ở sân bay, nhìn tới bản lĩnh một tay ném hòn đá của đối phương, Hạ Lợi Chính cũng không cảm thấy thiếu niên này có năng lực đối kháng chính mình, nhưng hiện tại gã biết, gã là nhìn nhầm rồi!
Nhà này là cái gốc cứng!
“Anh đi đi”. Lê Chanh thả tay ra: “Dẫn theo người của anh rời đi, vì nước vì dân là chuyện tốt, nhưng mà khiến người ta dâng đồ của mình cho người khác vì lợi ích riêng, đó là chỉ có kẻ ngốc mới có thể làm, bản thân các anh nghĩ không thông, cũng đừng xem những người khác đều là ngu ngốc được không”.
“Sau này Cống dược phường sẽ tặng dược hoàn cho quốc gia, cũng chỉ trong hạn mức”.
“Đương nhiên, trên thực tế, người nhà chúng tôi cũng không cần những người các anh bảo vệ”.
Hạ Lợi Chính cái gì cũng không nói bước đi, bảy tám đội viên đằng sau mới từ trên mặt đất đứng lên đi theo, bóng dáng chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt, Lê Chanh trong lòng thở dài, cảm ơn Từ Hoằng Nghĩa rồi, về nhà liền bắt đầu buồn bực.
Có đôi khi không phải bạn muốn đi chiến đấu, mà là có người buộc bạn đi chiến đấu.
Hôm nay bọn họ tới cướp sản nghiệp của bạn, ai có thể biết ngày mai bọn họ sẽ không tới bắt cóc giết người chứ? Chuyện trái pháp luật làm một lần, cũng sẽ không sợ làm lần thứ hai.
Hơn nữa nhà họ Phù rất bụng dạ hẹp hòi, không nói bắt đầu vô duyên vô cớ gây phiền phức cho chính mình, chính là đằng sau một chút mâu thuẫn nhỏ liền vẫn không chịu buông tha chính mình.
Chỉ sợ đợi tới bọn họ có dược hoàn và vũ lực, có danh tiếng tốt, làm sụp đổ Cống dược phường đều là chút chuyện nhỏ.
Không được.
Vẫn phải nghĩ cách, khiến chính mình sẽ không bị uy hiếp như vậy.
“Đại Mao”. Lê Chanh cười tủm tỉm ngẩng đầu, kiễng mủi chân chống đỡ thâan thể của chính mình, một phen chắn bờ vai của anh ta, hai người trán chạm trán: “Tới lúc anh tỏa sáng rồi!”.
Trầm Du: “…….”
“Có bao nhiêu đàn em đều kêu tới đây, mặc kệ tư chất thế nào, chỉ cần không phản bội là được, em ra đan dược bồi dưỡng đội ngũ, có thể dễ dàng chém giết cái loại động vật biến dị này”. Thiếu niên ngẩng đầu, một cọng lông ngốc trên đầu lắc lư theo động tác hưng phấn của cậu.
Trầm Du nhìn nhìn cậu, xoa nhẹ đầu tóc ngắn của thiếu niên, suy nghĩ, vẫn là trước tiên tiêm thuốc dự phòng cho cậu: “Người là có, chính là tới khi đó có thể sẽ có nhiều chút”.