Lê Chanh giơ tay sờ soạng máu trên cổ, cầm khăn mặt trên bàn lau lau cho người này, làn da màu trắng dần dần lộ rõ ra, ngay sau đó là mặt mũi dẫn dần rõ ràng của Trầm Du, Lê Chanh giữa mày vừa động, vội vàng dò xét hơi thở của anh ta, coi như ổn định. Cậu nhăn mày nhìn anh ta, nhưng thật ra không phát hiện miệng vết thương gì, cậu suy nghĩ một chút, còn là ghét bỏ “hừ ” một tiếng.
Ai bảo anh mang lão tử đi?
Đáng đời!
Cậu kéo kéo cánh tay của đối phương quàng tại trên người chính mình, bả vai khiêng người đưa vào phòng đơn nhỏ bên trái, cũng may gần đây danh tiếng Lê Chanh tăng lớn, không chỉ có có một mình một phòng hóa trang, càng nhiều phòng nghỉ, nếu không Trầm Du vừa xuất hiện từ hư không, phải dọa người của đoàn phim sợ ngây người rồi.
Lê Chanh đắp mền lên trên người Trầm Du, cầm khăn mặt lau một lần từ trên xuống dưới cho anh ta, lại mở cửa sổ của phòng nhỏ ra, cuối cùng xua tan không ít mùi máu tươi dày đặc trong phòng.
Lại cúi đầu nhìn một cái, quần áo trên người đã rất nhăn nhúm bẩn thỉu nhìn không ra bộ dáng.
Tống Giai chờ ở ngoài phòng hóa trang, sau một lúc lâu rốt cục nghe được thanh âm soạt một tiếng cửa mở, Lê Chanh nhô đầu ra từ bên trong, trong tay đưa qua một cái gói lớn, giống như là chứa một bộ đồ, gói lớn có vẻ mềm lõm, bộ dáng ẩm ướt.
“Không vừa người à?”. Tống Giai hỏi một câu nhìn qua, mới vừa tùy tay đón lấy, đột nhiên mở to hai mắt, sau đó thanh âm nghẹn trong cổ họng, chỉ thấy bên trong gói lớn, trang phục thử trên dưới tất cả đều là máu.
Tống Giai: “…..”
Lê Chanh làm một cái tư thế tay suỵt: “Trước đừng hỏi, quăng bỏ cái này đi, lại đổi một bộ mới khác”.
Tống Giai: “À à, được”.
Lê Chanh mắt nhìn bóng dáng rời đi của Tống Giai, đóng cửa lại xoay người trở lại phòng nghỉ, lúc này người đàn ông máu chảy đầm đìa trên giường đã biến mất không thấy rồi, trong cái mền lại giống như bọc cái gì đó lớn bằng hai bàn tay, thứ đó hơi hơi động một cái, sau đó một cái bóng lủi ra từ bên trong, đứng ở trên giường, lắc lắc máu chó dính trên lông.
Đúng là Lê Đại Mao lâu không thấy rồi.
Lê Chanh: “…..”
Đại Mao ô ô nhào qua, chân cọ cọ chân của Lê Chanh, tròng mắt ướt sũng, có vẻ đặc biệt đáng thương, Lê Chanh thế nhưng cảm thấy cực kỳ đáng yêu, cậu vững quyết tâm hừ một tiếng: “Làm sai liền phải nhận trách nhiệm, bán manh (= làm ra vẻ cute) cũng không cứu anh được”.
Nhét một loại đan dược chữa thương vào trong miệng Đại Mao, lại dùng linh lực quang hệ của chính mình vận chuyển khắp toàn thân trên dưới anh ta, tuy rằng Lê Chanh không biết Trầm Du rốt cuộc bị thương ở đâu, nhưng cũng cố gắng hết mức có thể.
Tiếp theo Tống Giai ở bên ngoài hô một tiếng, Lê Chanh đóng cửa lại đi ra ngoài.
Chó trắng nhỏ ngẩng đầu chậm rãi rủ xuống, nó nhắm mắt lại trầm lặng một hồi, nếu vạch ra lông trắng thấm lớp máu kia đoán chứng có thể nhìn ra mạch máu dưới cơ thể nó thường thường căng phồng một chút, nó toàn thân buộc chặt, không bao lâu phun ra một ngụm máu tươi đen đặc, lúc này nó thần kinh thả lỏng, thân thể cũng mệt mỏi nhũn xuống.
Trầm Du suy đoán, hòn đá màu đỏ đó, ước chừng giống như nội đan của yêu thú, là năng lượng nội hạch của chủ nhân thiên ngoại quang, sau khi đối phương bị mũi tên Xạ Nhật xuyên thấu, ước chừng đem một đạo lực lượng cuối cùng gởi lại ở bên trong nội hạch, chính mình xui xẻo trúng thầu.
Trầm Du sắc mặt có chút khó coi.
Cũng may có cái nhẫn của cậu nhóc ở đó, mang theo chính mình xuyên qua tới hiện đại.
Nơi này không có linh khí, chính mình không thể hấp thu linh khí, xạ tuyến đó đồng dạng cũng vô pháp hấp thu linh khí, lẫn nhau chỉ có thể giằng co.
Thẳng tới cậu nhóc đó cuối cùng dùng linh lực quang hệ tu bổ vết thương cho chính mình, lúc này mới khiến cho chính mình có năng lực bức ra hồng quang xạ tuyến suy yếu ra bên ngoài cơ thể, Trầm Du mắt nhìn một tia màu máu ẩn trong máu đen rơi trên mặt đất, yên lặng điều động tâm thần, chuyển hóa dược lực trong miệng.
…….
[Hạm đội Ngân Hà] của Patrick sau khi công chiếu, nếm tới ngon ngọt của phim khoa học viễn tưởng rồi, sau đó lại tiếp nhận không ít kịch bản phim khoa học viễn tưởng, nhưng thật ra có chút hứng thú đối một cái kịch bản giả định về gien thú.
—— [Gien truyền thuyết]
Clark một đứa bé vứt bỏ được một ông lão nhặt rác nhặt được, trước mười lăm tuổi thẳng tới khi ông lão qua đời đều chỉ có thể dựa vào nhặt rác sống qua ngày, cậu nhặt rác rưởi cũng đổi đủ kim tệ, thi đậu học viện tinh cầu gien sơ đẳng, từ đó triển khai con đường của một truyền kì.
Patrick ban đầu dự định sáu phần, cho nên xây dựng tổng thể trường quay cực kỳ xa hoa, sáu phần phim, dự tính tổng cộng phải quay thời gian hai năm, cho nên toàn bộ phương tiện đều hoàn mỹ.
Lê Chanh vừa rồi chính là đi vào phòng hóa trang thay quần áo, trên người cậu mặc chính là sau khi nhận được thư thông báo nhập học, nam chính dùng nhặt phế liệu đổi lấy kim tệ mua được bộ âu phục đầu tiên, tuy rằng chỉnh thể coi như thẳng thớm, nhưng vừa nhìn chất lượng liền có vấn đề, cực kỳ phù hợp cảnh tượng, nhưng trên bộ đồ này dính máu chỉ có thể đổi sạch, ngay sau đó Lê Chanh mặc một bộ âu phục khác làm ẩu đi ra.
Sắc mặt cậu bị bôi phấn tới vàng như nến, nhìn qua trạng thái tinh thần không tốt lắm, lúc nhìn người khác có chút co quắp, di đường lại vẫn như cũ thân hình cao ngất, biểu hiện ra một cái hình tượng người thiếu niên nội tâm cao ngạo lại xuất thân nghèo khổ.
“A, rất hoàn mỹ”. Patrick mắt sắc nhìn thấy cậu đi tới, không thể không nói dùng Lê Chanh đóng vai loại nhân vật điện ảnh truyền kỳ này cực kỳ phù hợp hình tượng, bởi vì bản thân cậu làm việc liền cực kỳ chuyên tâm, làm cho người ta cảm giác khá phù hợp cùng chủ đề.
“Đó là ai?”. Mắt nhìn bóng dáng của Lê Chanh, một thiếu niên tóc vàng ngồi ở khu nghỉ ngơi của trường quay, nhướn lông mày bên trái, có vẻ có chút không đếm xỉa tới. Trên ngón tay gã đeo một cái nhẫn, đá quý tinh thuần bên trên lóe lên, cư nhiên có kích cỡ lớn như vậy, đủ có thể thấy gia đình của thiếu niên giàu có.
“Nam chính của bộ phim lần này, quan hệ không tồi cùng đạo diễn, cậu chủ Phoebe đừng đế ý quá, ít gây chuyện chút”.
“Chẳng qua là một diễn viên nhỏ”. Thiếu niên khinh thường xùy một tiếng, tâm tính của thiếu niên từ trước đến nay là tùy tiện, ngẫu nhiên nhìn tới một người tuổi xấp xỉ chính mình, nhưng có thể đạt được địa vị rất cao tại giới giải trí, làm cho trong lòng Phoebe rất mất cân bằng, “Nếu bối cảnh không đơn giản, có sức có ảnh hưởng như tập đoàn Duxton có chúng ta ở nước Mỹ không?”.
“Có lẽ ngài nghe nói qua, cậu ta là chủ tịch của công ty Cực địa Lan Phương, anh rể của câu ta thành lập Cống dược phường, nắm giữ kỹ thuật chữa bệnh ngay cả cao tầng Duxton đều động tâm, hiện tại trong xã hội thượng lưu ở nước Mỹ đều bắt đầu lưu truyền dược hoàn (thuốc viên)của Cống dược phường, bởi vì Cống dược phường chỉ ưu tiên cấp cho người Trung Quốc tiêu thụ, cho nên bên này một viên thuốc đều là ngàn vàng khó cầu”. Người đại diện nhắc nhở nói.
“À”. Phoebe ánh mắt đảo đảo, không có nói cái gì nữa.
Giữa trưa thử trang phục chấm dứt, Lê Chanh khóe léo từ chối lời mời tiệc rượu của Patrick, ôm một con chó trắng nhỏ cùng Tống Giai trở lại khách sạn, người trong trường quay nên đi liền đi, nên tản liền tản, chỉ còn lại có mười mấy nhân viên công tác ở lại trực.
Phoebe đi dạo một vòng giữa trường quay, đột nhiên thấy có người xách một cái lồng nhốt động vật đi sát qua bên người gã, gã kỳ dị nhìn thoáng qua, trong lòng hơi có cân nhắc, gọi một tiếng: “Từ tùưd”.
“Anh cầm cái gì vậy?”.
“Người nọ dừng một chút, quay đầu thấy là thiếu niên phú nhị đại (nhà giàu đời F2), cười nói: “Đây là đạo cụ đóng phim”.
“Đạo cụ của ai?’. Phoebe hỏi.
“Không phải nói gien thú của nam chính là thỏ tai cụp sao?”. Nhân viên công tác này thấy Phoebe có hứng thú, đưa lồng sắt trên tay qua, để sát vào Phoebe một chút, chỉ chỉ: “Cậu xem đây là sáng nay mua về từ chợ thú cưng, màu đồng tử đều đẹp hơn so với con thỏ bình thường, dùng để lên hình là tuyệt nhất”.
Phoebe ngồi xổm xuống nhìn nhìn, quả nhiên cảm thấy con thỏ này có chút khác biệt, gã dùng ngón tay đùa đùa, trên mặt lộ ra một ý cười, “Là rất đáng yêu, anh chuẩn bị mang đi đâu vậy?”.
“Đưa tới phòng hóa trang của Lê tiên sinh”.
“Để tôi chơi một lát, lát nữa tôi mang qua thay anh”. Phoebe đoạt lấy lồng sắt, còn thuận tay lôi con thỏ từ trong lồng sắt ra xoa xoa lông, con thỏ híp mắttlại sợ hãi run lên một chút. Nhân viên công tác suy nghĩ, tuy rằng phòng hóa trang là của một người, nhưng lúc không ai, cũng không cấm nhân viên công tác đi vào, khẳng định không có đồ đạc quan trọng gì sợ mất: “Nãy cũng được”.
Nửa giờ sau, Phoebe đẩy của phòng hóa trang của Lê Chanh ra, thả lồng sắt vào, tỉnh bơ đi ra.
Phoebe đút tay vào túi quần, hưng phấn huýt sáo.
Suy nghĩ xấu xa, có lẽ tới ngày mai, phòng hóa trang của Lê Chanh sẽ tràn ngập một mùi quái dị nồng đậm và một đám phân thỏ —— gã nhớ động vật như con thỏ này, miệng ăn bao nhiêu liền ị ra bấy nhiêu.
Hừ.
Trong phòng hóa trang, con thỏ dịu ngoan nằm ở trong lồng, cái mũi ngửi ngửi, môt lát sau, chậm rãi đi ra từ cửa của lồng sắt, nó đi một chút ngửi một một chút, rất nhanh chạy tới trong phòng nghỉ.
Con thỏ chầm chậm đi qua, cúi đầu ngửi ngửi, lông thỏ trắng tinh và vết máu đen đặc không hài hòa tới cực điểm, trong lỗ mũi phun ra một hơi, tựa hồ cảm thấy không phải đồ ăn của chính mình, nó giũ giũ lông, một cái chân ngắn nhỏ đạp lên.
Một tia màu máu uốn lượn từ dưới chân nó tới con mắt, con thỏ cả người chấn động một chút, ầm ầm té xuống xuất. Cũng không biết trải qua bao lâu, cục trong trắng nhúc nhích một cái, con thỏ giống như uống rượu lảo đảo đứng lên.
Nó ợ ra một hơi, trong miệng phun ra một luồng sương mù màu máu, chậm rãi tan ra ở trong không khí.
Ngày hôm sau, con thỏ trong phòng hóa trang không thấy rồi, nghe nói là Phoebe mang qua rồi quên đóng cửa lồng, khiến cho con thỏ trốn khỏi trường quay….Nhưng mấu chốt là, không ai chân chính nhớ tới, cửa của phòng hóa trang, bản thân nó là đóng chặt.
*
Nước Mỹ trên đường xe cộ chen chúc, một con thỏ dùng tốc độ như ngựa chạy băng băng, nó hai mắt đỏ bừng, thỉnh thoảng ợ ra một hơi, tức khắc một luông sương mù màu đỏ tiêu tán ở trong không khí.
Nó tỉnh tỉnh mê mê đi ngang qua công viên, đi ngang qua vườn bách thú, đi ngang qua khu dân cư, đi ngang qua thôn xóm nhỏ…….Chó bướm trong lòng người phụ nữ ngửi ngửi sương mù đỏ như có như không trong không khí, bỗng nhiên như là bị cái gì hấp dẫn, ánh mắt trống rỗng mặt hung dữ nhe răng.
chó bướm
“Barbara, mày sao vậy?”. Người phụ nữ sờ sờ đầu của nó.
Chó bướm giật mình, ánh mắt trống rỗng khôi phục thành màu đen kịt, nó cúi đầu nức nở một tiếng, tựa hồ có chút bất an nhúc nhích một cái, dùng đỉnh đầu cọ cọ bàn tay của người phụ nữ.
“Nó sẽ không cắn người chứ?”. Một người bạn rất sợ chó bên cạnh người phụ nữ thỉnh thoảng nhìn con chó bướm trong lòng cô ta một cái, có chút sợ hãi nói.
“Sẽ không”. Người phụ nữ cười cười, “Chó là bạn tốt của con người, cậu đối nó tốt, nó liền cực kỳ thích cậu”.
“Đi phòng của bản thân anh đi”. Lúc này một con chó khác ở khách sạn, nhưng không có vận may tốt được người ôm vào trong lòng, Lê Chanh một bàn tay chặn ót của Lê Đại Mao ấn nó lùi ra sau, liên tiếp lui về phía sau, “Đừng tưởng rằng tội nghiệp tôi liền sẽ tha thứ anh”.
Lê Đại Mao: “Ô ô”.
Nó cắn cắn lông của chính mình, từ trên cổ cởi ra một cái vòng cổ móc một cái nhẫn, ngậm tại trong miệng hiến cho thiếu niên đang phẫn nộ.
Thực hiển nhiên nó không nghĩ tới thiếu niên nhìn thấy cái nhẫn càng thêm phẫn nộ rồi, trực tiếp tóm cái nhẫn qua, tiếp theo đóng cửa phòng ầm một tiếng, thanh âm long trời lở đất khiến cho cả tầng lầu đều giống như chấn động.
Trầm Du: “…….”
Trầm Du: “Ô ô”.
Cửa phòng khóa rồi.
Trầm Du: “…..Ô ô”.
Trong cửa phòng không có âm thanh gì.
Trầm Du: “Grào!”.
Vẫn như cũ không hề tiếng động.
Trầm Du đen mặt, chậm rì rì đi hai bước, vươn chân trước, thật cẩn thận…….Cào cào cửa, thanh âm răng rắc răng rắc từ trên cửa vang lên, một lớp vỏ gỗ từ trên cửa rớt xuống.
Một cái gối bay nhanh tới cửa, bùm một tiếng nện ở trên cửa.
Thiếu niên đầu cuộn trong ổ mền, tiếng nói bực bộ truyền ra từ bên trong: “Lại cào nữa liền đá anh ra khỏi đây”.
Đây là làm sao vậy?
Trầm Du vểnh cái lỗ tai, hơi do dự một chút, không biết tại sao trong lòng có điểm khổ sở. Chân y nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, đứng ở cửa một lát, phẫn nộ xoay người đi hướng phòng khách.