Nếu bạn có một ngôi sao mình thích, lúc đầu người ấy là người vô hình, sau lại nghiêng ngả lảo đảo trở thành diễn viên nhỏ hạng hai, tiếp theo trở thành tiểu anh hùng nhỏ cứu trợ phòng chống động đất, cuối cùng còn cùng ca sĩ hạng một tham gia một buổi concert, này liền coi như xong đi.
Nhưng nếu có một ngày như vầy, ngôi sao nhỏ mà bạn chú ý, đột nhiên thành thiên tài nổi bật nhất của hội giao lưu âm nhạc Luân Đôn, thậm chí diễn tấu ra âm nhạc được bậc thầy cấp quốc gia bình luận âm nhạc cấp thế giới, vậy bạn nên làm gì bây giờ?
Hiện tại fan đều trợn tròn mắt, đột nhiên cảm thấy được trình độ thưởng thức của chính mình cũng cao lớn lên rồi, hạ gục thế nào đây?
Không ít fan trung thành lập tức đặt vé, thậm chí đã bắt đầu xoa tay chuẩn bị đi xem hội âm nhạc cảu Lê Chanh, có một loại người, mặc kệ cậu ấy làm gì, bạn đều sẽ nguyện ý đi theo cậu ấy.
Bởi vì bạn biết, cậu ấy vĩnh viễn là hoàn mỹ.
Nhưng mà ngời dự đoán của moi người, Lê Chanh từ chối lời mời hội âm nhạc tiếp theo của Lauren, đối với mục đích của chính mình, Lê Chanh rất rõ ràng, một buổi hội âm nhạc cho dù ngồi đầy người cũng sẽ không vượt qua hai vạn, giá trị tín ngưỡng của chính mình hấp thu còn không bằng quay một tập phim truyền hình, lần đầu tiên cậu tham gia hội giao lưu âm nhạc, chủ ý là vì nâng cao địa vị.
Đã có người muốn tại trong nước chèn ép đối phó chính mình, như vậy chính mình liền nhảy khỏi sự chèn ép này một lần nữa lấy được một thân phận, khiến người tác loạn thấy được sờ không được, đây mới là hiệu quả tốt nhất.
Ba ngày sau, tập đầu của [Ảnh Sát] chiếu trên TV, bởi vì bên trên quấy nhiễu khiến cho phim truyền hình cũng không chiếu ở giờ vàng, mà là tại thời gian gần mười giờ, mỗi ngày chiếu hai tập.
Có lẽ là bởi vì giai đoạn trước tuyên truyền mang lại hiệu quả, cho dù không phải ở giờ vàng, rating của bộ phim khi mới khỏi chiếu cư nhiên cũng đạt tới 2.5%, thậm chí còn ẩn ẩn có xu thế tăng lên.
Khương Ngọc Sinh nằm ở trên sô pha ở lầu hai biệt thự của nhà mình, trong tay đốt điếu thuốc lá, ánh mắt xuyên thấu qua khói thuốc dừng ở TV trước mặt, tuy rằng là một tay gã giám sát một tay chế tác, nhưng bởi vì lượng công việc lớn, không cách làm tới một một điểm đều thập toàn thập mỹ, tù mở đầu tới xem, kỳ thật vẫn là có không ít vấn đề, chính là mấy vấn đề này ở trong mắt người xem lại không ảnh hưởng toàn cục, không ảnh hưởng xem phim.
Đúng mười giờ tập đầu chiếu hết, một vết máu vẩy lên trên màn hình dần dần biến đen, theo trên vết máu ẩn ẩn có hàng loạt đao phong lóe sáng, theo một tiếng đao rời vỏ vang lên, chiếu ra hai cái chữ to[ [Ảnh Sát], ánh sáng trắng ở trên vết máu càng chói mắt.
“Đã tới 2.6 % rồi”. Thái Tô Tô nghe điện thoại xong đi trở về, gã lướt qua TV, trước mắt đang chiếu qua đoạn mở đầu một chút, nơi ở gia tộc của Trần Sinh gặp tập kích, đã nhanh chóng rời đi, tại chỗ chỉ còn lại có vách nát tường xiêu, Trần Sinh chính là là ở một cái tình cảnh như vậy lên sân khấu, y vốn cưỡi ngựa, trên mặt còn mang theo ý cười sắp sửa trở về nhà, nhưng đôi mắt vừa động, giây tiếp theo tươi cười này liền cứng lại rồi.
Khương Ngọc Sinh liền tại lúc này nghe tới rating siêu cao, cảm giác phải vượt qua không ít so với dự đoán, hài lòng thỏa dạ một hồi, theo thói quen giơ tay kéo một cái, ôm người vào trong lòng.
Thái Tô Tô trên mặt tối sầm lại: “Đừng chạm em”.
“Sao vậy?”. Khương Ngọc Sinh quay mặt qua, có chút không hiểu gì hết, bản thân mình lại như thế nào trêu chọc em ấy?
“Đi tìm ngôi sao nhỏ của anh đi”. Thái Tô Tô ngoảnh mặt qua bên khác, gỡ tay Khương Ngọc Sinh ra, trong tay bay ra tới một cuốn tạp chí, bộp một tiếng rơi xuống trên đùi Khương Ngọc Sinh, “Chu Lục Nguyệt diễn viên mới nổi gì đó, Khương nữ lang Chu Linh Liên gì đó, không đều là món ăn của anh sao, còn có cái người đi dạo phố cùng anh trên tạp chí gần đây này”.
“Này chỉ tình cờ thôi……. Hiện tại những người này vì nổi tiếng chế tạo tai tiếng đều là chuyện như cơm bữa, anh sao có thể hẹn người khác đi dạo phố chứ, lại không phải em”. Khương Ngọc Sinh ngước mắt nhìn tạp chí mới ra, quả nhiên nhìn thấy chính mình và một người nữ đồng thời xuất hiện ở trên trang báo, không khỏi trong lòng thầm hận đám phóng viên này sao lại luôn rãnh rỗi gây chuyện thế này, nhưng mà cũng may gã cuối cùng cũng biết mình đắc tội người khác rồi.
Nhìn Thái Tô Tô đang ép nước trái cây, Khương Ngọc Sinh chai mặt vội vàng đón lấy công việc trong tay đối phương: “Để anh, để anh, em mau nghỉ ngơi…….”.
Thái Tô Tô đúng lý hợp tình ngồi vào sô pha, tiện tay ném tạp chí vào thùng rác liền nhìn thấy trên di động có một tin nhắn tới, bên trên nói rating đã đạt tới 3% rồi.
Rating 3%, đã tương đương với tiết mục giải trí làm tới cực kỳ thành công, này đối với phim truyền hình đề tài dân quốc mà nói, càng là một cái đột phá to lớn, dù sao hiện tại đã không phải lúc mười mấy hai mươi năm trước rồi, hiện giờ tiết mục đa dạng phong phú, từng thời gian đều có chương trình đặc sắc, trừ phi kịch bản đủ cứng, bằng không cũng không tạo ra rating 3% được.
Lần này Khương Ngọc Sinh hiển nhiên là chiến đấu giành thắng lợi rồi!
Thái Tô Tô lướt Tieba của [Ảnh Sát], thấy Tieba mới vừa thành lập chưa tới nửa tháng này đột nhiên tràn vào một đám người mới, có một số thậm chí chỉ nói là tới vì Lê Chanh, bậc thầy âm nhạc tuổi trẻ đã khiến nhóm fan đều kích động gào khóc lên, tự nhiên tác phẩm gần nhất này sẽ khiến cho mọi người chú ý, hơn nữa người ngưỡng mộ danh tiếng mà tới lại chiếm cứ phần lớn.
Thái Tô Tô nếu có chút đăm chiêu.
[Ảnh Sát] có được thành công bất ngờ, chỉ sợ không chỉ có là công lao tuyên truyền của giai đoạn trước, còn có hiệu quả cường thế phóng ra của Lê Chanh.
Ai cũng thật không ngờ, đối phương sau khi bị phong sát, sẽ lấy tư thái xuất hiện như vậy, không phải không nghĩ tới cậu ta có thể còn có thể vùng dậy, nhưng Thái Tô Tô chính là chưa từng đoán được, tốc độ vùng dậy của thiếu niên, rất nhanh rồi.
*phong sát: phong tảo, đóng băng mội hoạt động, không cho xuất hiện trên truyền hinh, các chơng trình giải trí……..Tóm lại làbị dìm tòa diện
Tối hôm nay, bao nhiêu người sau khi đi ngủ lúc hơn một giờ sáng, mơ thấy một thiếu niên mặc quân phục dân quốc.
“Là chúng ta xem thường cậu ta”. Lầu ba biệt thự xa hoa nào đó của trang viên Vân Cảnh của thủ đô, Phù Nguyên Đức hơn bốn mươi tuổi ngồi ở trong thư phòng, trước mặt ông ta chính là một phần tình báo về Lê Chanh, không nghĩ tới mặc dù là đối với thân phận một ngôi sao của Lê Chanh, bọn họ đều chèn ép không được.
“Nếu lúc đó liền giáng một đòn thật mạnh, cũng không cần chờ tới bây giờ, nhìn phong quang* của cậu ta”. Trong mắt người thanh niên ngồi ngay ngắn đối diện hiện lên một tia tàn khốc, không nhắc tới một ít ân oán của nhà họ Phù và nhà họ Từ, làm con cháu trẻ tuổi của gia đình quyền quý, bản thân gã liền không vừa mắt Từ Hoằng Nghĩa, năng lực của đối phương hiển nhiên mạnh hơn so với gã, nếu không có không theo chính trị, chỉ sợ lúc này gã đã đi ở đằng trước mình rồi.
*phong quang: thành tựu rực rỡ.
Đây là Phù Nhất Vi luôn luôn kiêu ngạo khó có thể tha thứ.
“Tầm nhìn của con quá nhỏ, một ngôi sao nhỏ còn không tạo ra được bao nhiêu bọt sóng đâu, cho dù trong tay cậu ta có một công ty ở nước ngoài, căn bản cũng sẽ không sinh ra cái uy hiếp gì đối chúng ta, chủ yếu là anh rể của cậu ta và người của nhà họ Phù, địa vị siêu nhiên của Cống dược phường không dễ động, nhà họ Từ còn có lão Từ chống đỡ quan hệ nhân mạch ở trung ương mạnh hơn nhiều so với chúng ta, hiện giờ liền ngay cả lãnh đạo cao nhất cũng phải nể mặt nhà họ Từ, đây là chúng ta không so được”.
Rõ ràng lúc trước đã bệnh nguy kịch rồi, nội tạng đều sắp hỏng hết rồi, hiện tại lại bởi vì Cống dược phường chữa khỏi bệnh gan.
“Nhưng mà ngôi sao nhỏ này, vẫn là phải đả kích, con nói đúng, lần trước vẫn là rất nhân từ, lần này trước nhiệm kỳ mới tốt nhất làm suy yếu một tầng lực lượng của nhà họ Từ, bằng không nếu nhà họ Từ cản trở việc này, ta không nhất định có thể theo kế hoạch lại lên một cấp”. Phù Nguyên Đức nghĩ tới rất xa, ông nhiều lần do dự, vẫn là mở một cái sổ tay bên trong hộc bàn, lật tới tờ ghi chép cuối cùng, trên mặt cả trang giấy trống viết một dãy số điện thoại rõ ràng.
“Lần này cậu ta hẳn là trốn không được rồi?’. Phù Nguyên Đức nghĩ.
*
Một quan chức người Trung Quốc ở nước ngoài là vén áo thấy khuỷu tay*, mặc kệ ở Trung Quốc địa vị lớn bao nhiêu, chỉ cần không tới cái cấp bậc trung ương cao nhất kia, người nước ngoài là sẽ không nể mặt gì, cho nên cách nghĩ của Phù Nguyên Đức đều không phải là yêu cầu chính phủ trợ giúp gây áp lực, ông còn không làm được việc này, ông chỉ có thể như cũ như cũ ở trong tối ngáng chân.
*vén áo thấy khuỷu tay: chả là cái gì hết
Chính là dưới ngắn tay chẳng với tới trời, cái ngáng chân này tự nhiên cũng sẽ không là nhà họ Phù tự mình ra tay. May mắn, lúc Phù Nguyên Đức còn trẻ, từng có một lần giao dịch cùng lính đánh thuê quốc tế, chính tại trong lần giao dịch đó, cha của Từ Hoằng Nghĩa liền chết, thậm chí tới bây giờ còn không có có thể tìm ra manh mối, này đủ để chứng minh sự cường đại của lính đánh thuê quốc tế.
[Ảnh Sát] chiếu ngày thứ ba, lúc nội dung phim triển khai tới tập sáu, chính là tối muộn khoảng mười một giờ rưỡi, nước Mỹ đang giữa trưa, lúc này trong văn phòng của một tòa nhà cao ốc, người làm việc ôm văn kiện đi qua đi lại như thoi đưa.
“Welner, nhiệm vụ hôm nay của anh”. Cô gái tóc đỏ đi ra từ trong văn phòng trụ sở chính, cô giơ tay đưa ra một tờ giấy trắng giống như một tờ giấy công việc cho nam nhân viên mặc âu phục màu xám đi ngang qua, bình thường khi cấp trên phân phối công việc, nếu không phải phân phó miệng, sẽ viết trên giấy.
Nam nhân viên cầm lấy tờ giấy, lộn ngược lại, gã nhíu mày, con mắt màu nâu nhất thời hiện lên một tia thú vị, chỉ thấy mặt trái viết mấy chữ tiếng anh bay bướm: “Anh chàng mới tới, sau khi tan làm mời anh uống cà phê, địa điểm xxxxx. Jenny”.
Qua một lát, khi nam nhân viên đi ngang qua cô gái tóc đỏ, đặc biệt thả lại tờ giấy lên bàn cô ta, dưới mặt trái của kiểu chữ bay bướm, là trả lới sắc bén giống như dao găm, nét chữ sắc bén quả thực không giống biểu hiện thành thật của đối phương biểu hiện tới bây giờ.
Bất quá ở nước Mỹ nhưng có câu nói “Nét chữ nết người”, tuy rằng Jenny cảm thấy nét chữ của đối phương có chút kỳ quái, lực chú ý lại toàn bộ đặt ở trên câu trả lời cuối cùng kia.
Cô hài lòng thỏa dạ cong môi dưới, tìm ra một cái gương nhỏ trừ trong túi xách, dậm phấn lại cho khuôn mặt mình, màu môi đỏ tươi, trong gương phản chiếu ra một cô gái thanh xuân, này nhất định là là một buổi trưa vui vẻ.
Jenny nghĩ.
Địa điểm hẹn của hai người cách nơi làm việc không xa, nhưng giá trị chế tạo cực cao, thậm chí đối diện còn có một khách sạn cấp năm sao, cho nên người tới tiệm cà phê cũng đều có chút xuất thân. Lúc nam nhân viên tới gần tiệm quán cà phê, giống như tới lần đầu tiên, chuyên chú nhìn khắp trong ngoài tiệm cà phê, trong mắt còn thỉnh thoảng phát ra ánh sáng, giống như rất thưởng thức nơi này.
Jenny cười cười, cũng không có vì biểu hiện như nhà quê của đối phương mà khinh bỉ, ngược lại cực kỳ thưởng thức, người đàn ông không làm bộ trước mặt con gái như vậy, thật sự không gặp được nhiều: “Lần đầu tới đây?’.
“Trang tría rất đẹp”. Người đàn ông trả lời, lúc này đã đã ngồi đối diện Jenny, chỗ này sắt cửa sổ, có thể từ cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Xe cộ xa hoa thỉnh thoảng đi qua trên đường khách sạn đối diện cũng bắt đầu người tới người đi.
Nửa giờ trôi qua, hai người từ công việc chuyện trò tới cuộc sống, nam nhân viên tựa hồ rất biết nói chuyện, trêu cô gái tới bật cười, Jenny vén tóc dài của chính mình, tỉ mì nhìn khuôn mặt của đối phương, lúc này cô phát hiện đối phương đã quay đầu mắt nhìn đối diện, sau đó nhanh chóng quay lại, tựa hồ chính là đang bức rức, nhưng nếu tình huống như vậy xảy ra rất nhiều lần, liền ngay cả Jenny cũng cũng phát giác ra bất thường.
“Welner, anh đang đợi ai sao?”.
“Không, tôi chỉ là……cảm thấy cô rất đẹp, có chút không dám nhìn cô”. Trên mặt Welner lộ ra tươi cười dịu dàng, bộ dạng gã quả thật rất đẹp trai, một đôi mắt màu nâu thâm thúy giồng như nam diễn viên trong phim, giống như bên trong hàm chứa rất nhiều thứ.
Những lời này thành công làm cho Jenny cười lên, chỉ sợ không có cô gái không thích người khác khen mình đẹp, nhất là đối tượng hẹn hò của chính mình.
Trên mặt Welner cũng đỏ một chút, cho dù là do nắng chiếu hay thẹn thùng, trên mặt gã đều là rất đỏ, nhưng mà lúc này, dư quang gã vừa động, ở cửa khách sạn thấy được một cái bóng dáng quen thuộc.
“Jenny, tôi đi WC”. Welner đứng lên từ ghế dựa, lúc này Jenny mới phát hiện dáng người của anh ta quả là cao lớn, cả cái bóng người đều có thể bao phủ chính mình, thậm chí…….Trên cánh tay lộ ra ngoài áo sơmi của anh ta, cao lớn còn có cơ bắp và gân xanh, anh ta nhất định rất thích tập thể thao, có lẽ là chạy bộ thời gian dài, có lẽ là thường xuyên ngâm mình ở trong câu lạc bộ thể hình.
“Được, em chờ anh”. Độ cong trên mặt Jenny gia tăng mấy phần, cô khuấy cà phê, nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Welner, biến mất ở chỗ rẽ trong tiệm.
“Welner, ở đâu”.
Tiếng tin tức tích tích vang lên từ đồng hồ của Welner, Welner ấn một cái, bên trong truyền ra một tiếng nói lạnh lùng, gã lại ấn đồng hồ một cái: “Phát hiện mục tiêu, khách sạn hướng ba giờ, cách cao ốc Write 500 mét, ở giữa có một vành đai xanh*”.
*Vành đai xanh (Green belt) là một chính sách được sử dụng trong kế hoạch giữ lại phần lớn các khu vực chưa phát triển, hoang dã, hoặc đất nông nghiệp xung quanh hoặc lân cận đô thị. Tại Vương quốc Anh, vành đai xanh là một chính sách để kiểm soát phát triển đô thị.
tui hiểu đơn giản là khu xanh hóa trong đô thị hoặc là các khu thiên nhiên hoang dã chưa bị khai thác…..
Welner đi dọc theo con đường về phía trước, một bên chú ý mục tiêu phía trước, ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp lại cực kỳ quen thuộc kia, đi dọc đường một phút đồng hồ, Welner nói với đồng hồ: “Cậu ta 88% có thể sẽ đi ngã rẻ ở ngã tư kế tiếp”.
Lê Chanh ở lỳ trong khách sạn hai ngày, kỳ thật hôm nay cậu vốn không cần đi ra ngoài, chính là Tống Giai đi ra ngoài trao đổi với đạo diễn người Mỹ Eugene về một bộ phim điện ảnh, cần Lê Chanh ra mặt, lúc này thiếu niên mới vội vàng kết thúc tu luyện, sau khi đột phá luyện ý cảnh tầng thứ năm đi ra khỏi khách sạn.
Luyện ý cảnh là cảnh giới thứ tử trong hệ thống bảy cảnh giới lớn, sau đó chính là cường giả hiếm có của Đại Châu giới mới có thể đạt tới luyện phách cảnh, sau đó nữa chính là thoát phàm cảnh trong truyền thuyết, cũng là người mạnh nhất đương thời.
Lê Chanh muốn hoàn toàn từ luyện ý cảnh đột phá tới luyện phách cảnh, lấy kế hoạch trước mắt tới xem, ít nhất còn cần một đoạn thời gian.
Nhưng mà bản thân luyện ý cảnh đã có sẵn một ít cảm tri (cảm nhận, nhận biết), cho nên cho dù cách xa nhau hơn mười mét, vừa ra khỏi cửa cậu liền phát hiện có người ở đàn nhìn chằm chằm chính mình, cái loại cảm giác bị khí ky* khóa chặt này khiến cậu cực kỳ khó chịu.
*khí ky: là cơ chế vận hành khí trong cơ thể con người, kể cả kinh mạch và các cơ qua nội tạng.
Nguồn: baidu
“Ai vậy ta”. Thiếu niên lẩm bẩm một mình, bước chân cũng không hề dừng, cũng không có thay đổi phương hướng, chính là thẳng tắp đi tới giao lộ gần nhất.
Welner theo sát bước chân thảnh thơi của thiếu niên, dưới nắng gắt cơ thể cũng đổ không ít mồ hôi, che giấu cơ thể và bước chân, tại dưới loại trạng thái này, cho dù mồ hôi chảy vào trong mắt, gã cũng không để ý, tựa hồ tình huống như vậy đối gã mà nói sớm đã chuyện bình thường rồi.
Người bên này vẫn là khá nhiều, dù sao cũng là lưu lượng người của ngã tư đông đúc, xe cộ cũng không ít, lúc Welner xuyên qua giữa dòng xe cộ, thế nhưng không có một chút tổn thương, gã chạy nhanh mấy bước tới gần một bên nhánh rẽ của giao lộ, đột nhiên động tác đứng hình một chút.
Welner vẻ mặt mù mịt đứng ở tại chỗ,, trên đầu lập tức đổ một đầu một hôi lạnh, mắt của gã sẽ không nhìn nhầm, làm sao sẽ…..không có ai như vậy?
Welner không phải kẻ ngốc, gã thậm chí là một lính đánh thuê rất có kinh nghiệm, cơ hồ là ở ngay sau khi tiến vào giao lộ, gã liền cũng biết, chính mình bị phát hiện.
Hiện tại duy nhất phải làm chính là làm sao đảm bảo đối phương không trốn trong chỗ tối.
Dư quang của hai mắt gã phán đoán khoảng trống bốn phía, bỗng nhiên liền một khoảnh khắc, một góc tường quay ngược lại gần đằng trước, chỉ thấy chỗ vốn không ai phái sau xuất hiện một bóng người.
Người này một thân quần áo đơn giản, thả lỏng đứng ở ngã rẽ của giao lộ, mắt đen tỏa sáng, Welner chỉ có thể nhìn thấy cái bóng ngược sáng, một cái góc mặt nhu hòa, co giống khuôn mặt của người Trung Quốc.
…….Giống y như tấm hình trong túi quần của gã bây giờ.