Một gã bảo an khác còn đang kinh ngạc, Hạ Linh lăn xuống đất bắn tiếp một phát, viên đạn xuyên qua tim hắn, tên bảo an ôm ngực, lảo đảo ngã xuống.
Lục Minh thầm khen Hạ Linh có bản lãnh và tĩnh táo.
Đáng tiếc là, nàng không biết năng lực của mình, cũng không tin tưởng mình dám nổ súng. Lúc Lục Minh nhặt lên súng lên, nàng còn khuyên Lục Minh: "Cậu giao khẩu súng cho Lí Quốc Thắng đi, hắn trước kia là bộ đội xuất ngũ".
Tên Lí Quốc Thắng là bảo tiêu của Lan tỷ, cũng muốn lấy khẩu súng của Lục Minh mà sử dụng.
"Ngươi cũng có súng, còn muốn lấy của ta?" Lục Minh nghĩ thầm, súng trong tay ngươi còn chưa sử dụng, dựa vào gì đòi lấy của ta?
"Súng của ta chỉ còn lại có một viên đạn!" Lí Quốc Thắng đưa súng của mình ra đổi cho Lục Minh, làm hắn cũng không biết nói gì.
"Đi nhanh đi, một hồi bọn kia nghe được tiếng súng sẽ lục soát tới đây" Chị Lan sợ đến mặt mày thất sắc, thanh âm run rẩy không ngừng, nàng cơ hồ muốn dựa vào Từ Hào, tên bảo tiêu đang đỡ nàng mới có thể miễn cưỡng bước đi. Giai Giai cùng Ngu Thanh Y cũng không khá hơn mấy, các nàng nhìn thấy Hạ Linh giết người, máu tươi đầy đất, cảm giác buồn nôn dâng lên, phải cố lắm mới không nôn ra tại chổ.
"Bây giờ không phải lúc khóc, cũng không phải lúc nôn mửa, nhất định phải kiên trì, các nàng cần dùng hết khí lực theo sau chúng ta thoát hiểm…" Lục Minh an ủi Giai Giai, dùng tay vỗ vỗ lên đầu của nàng.
Vừa nhìn sang Ngu Thanh Y, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn ngập kinh hoàng, hắn cũng thương cảm, xoa nhẹ đầu của nàng.
Quả nhiên có Lục Minh an ủi. Hai nàng mau chóng ổn định tâm tình được một chút.
Hạ Linh nhìn lên phía trên, phát hiện không có nguy hiểm. Phất tay ý bảo mọi người nhanh chóng theo kịp. Vừa chạy lên hai tầng trên, mấy tên phỉ đồ nghe thấy tiếng động, lớn tiếng quát: "Đứng lại. Nếu không chúng ta nổ súng!"
Run run chạy ở chính giữa, chị Lan nhất thời bị hù dọa, hoảng hốt hét rầm lên, thân thể như nhũn ra, té xuống cầu thang.
Từ Hào vội vàng đỡ nàng lên. Lí Quốc Thắng chạy cản phía sau, mồ hôi lạnh đầy mặt. Hắn giơ súng hướng tên phỉ đồ đang chạy tới bắn hai phát. Hy vọng có thể hù dọa chúng, cản trở bọn phỉ đồ đuổi bắt. Quả nhiên, tiếng súng vừa vang lên, dường như có một tên trúng đạn, đám còn lại nhanh chóng tìm chổ ẩn núp, vừa không ngừng nổ súng phản kích.
Lí Quốc Thắng bắn trúng kẻ địch, đắc ý quay đầu lại quát: "Mọi người mau đi. Tôi ở lại đây quyết tử với bọn chúng…"
Hắn vừa nói xong, đột nhiên có một gì đó ném tới, quay tròn trên mặt đất.
"Chết rồi!" Lục Minh có dự cảm bất hảo, đang chuẩn bị nhắc nhở người nầy đừng quá anh dũng, tưởng mình là siêu nhân, không nghĩ tới lời còn chưa có ra khỏi miệng, đối phương liền ném tới một trái lựu đạn.
Cách xa nhau khoảng cách một tầng cầu thang, Lục Minh nhanh chóng đẩy Giai Giai hai nàng nằm xuống, không có cách nào quan tâm tới bọn Lí Quốc Thắng.
Một tiếng nổ vang vọng cả tầng lầu làm cho mọi người đinh tai nhức óc.
Lục Minh quay đầu lại nhìn, Lí Quốc Thắng bị lựu đạn nổ tan tành, cả người huyết nhục mơ hồ.
Ở giữa cầu thang, Từ Hào che chắn cho chị Lan cũng bị thương. Bả vai cùng bắp đùi đều có vết máu. Chân chị Lan có một chỗ bị mảnh đạn văng trúng, máu chảy không ngừng, nàng đau đến thất thanh, nước mắt tuôn trào. Từ Hào bất chấp thương thế, một tay dìu nàng đứng lên, nhanh chóng xông lên phía trên. Nếu không ai cản phía sau, phỉ đồ dùng lựu đạn ném theo, vậy ngoài Lục Minh và Hạ Linh ra, phỏng chừng Từ Hào, Lan tỷ, Ngu Thanh Y, Giai Giai các nàng sẽ mất mạng.
"Để ta cản họ!" Lục Minh nhìn thấy Hạ Linh muốn trở lại tập kích, lập tức đẩy nàng ra sau, không cho nàng xông lên lung tung, chỉ là đi chịu chết.
Phỉ đồ ở tầng trên nghe tiếng nổ, nói không chừng còn đang mai phục.
Từ Hào đã bị thương, lực chiến đấu giảm đi, có thể dìu chị Lan là tốt rồi, hơn nữa Hạ Linh cho dù xuống tới cũng vô dụng, nàng không thể ứng phó với lựu đạn!
Lục Minh vừa chạy xuống vừa nói, còn chưa kịp nhặt súng của Lí Quốc Thắng lên, lại có một vật đen đen bay lại.
Hạ Linh, Giai Giai cùng Ngu Thanh Y các nàng sợ đến hét ầm lên, ngay cả nhắc nhở cũng không kịp.
Lựu đạn còn bay giữa không trung, không đợi nó rớt xuống, Lục Minh lăng không bay lên, đá trái lựu đạn bay ngược trở về.
Nổ vang một tiếng, vài tên phỉ đồ cũng bị lựu đạn nổ trúng, cả người cháy đen, một người thân thể nát bấy ngã xuống hành lang.
"Ta vốn là cầu thủ ưu tú của đội bóng đá ở trường, tuy không phải tiên phong, nhưng cũng có chút năng khiếu" Lục Minh nhìn thấy đám phỉ đồ bị ăn lựu đạn, nói vọng sang rồi nhặt súng lục chạy về. Không đợi hắn đứng vững, Giai Giai sớm đã nhào vào trong lòng hắn, ôm chặt không buông, như sợ hắn bất ngờ biến mất.
"Gặp nguy không loạn, tốt!" Hạ Linh khen hắn một câu.
"Lợi hại, một cước của cậu thật tiêu sái, cậu là thành viên trong bóng đá của trường sao? Tôi sao lại chưa từng thấy cậu thi đấu?" Ngu Thanh Y bây giờ còn có tâm tình hỏi chuyện này.
"Tôi thật ra ở trong đội bóng rổ, bất quá đá bóng cũng có thể đá thắng trường bạn, đây là chuyện nhỏ thôi!" Lục Minh nghĩ cô học hơn ta ba lớp, ta còn là mới vừa vào trường thì cô đã đi ra ngoài biểu diễn khắp nơi, hơn nữa ngươi học hệ âm nhạc, cho nên không thấy mình thi đấu cũng rất bình thường, Giai Giai thì khác, nàng là sinh viên hệ tin tức, đội phó đội truyền thanh, nàng còn từng làm phóng viên đến phỏng vấn mình nữa! Lục Minh nhớ ra cảm giác trước kia được Giai Giai phỏng vấn, nếu không có việc này chắc cũng không quen mình…
Hạ Linh đi đầu dò đường, dẫn mọi người xông lên tầng lầu phía trên.
Đột nhiên nàng phát hiện lầu thứ hai mươi này mới là hang ổ chính thức của phỉ đồ, bên trong có chừng ba mươi, bốn mươi tên phỉ đồ, cầm trong tay các loại súng ống, đang cúi đầu nghe một gã trung niên phát biểu.
Nàng trong lòng kinh ngạc vô cùng, vừa phát hiện ra liền xoay người quay lại, vội vàng lui ra.
" Người nào?" Tên kia phỉ đồ tựa hồ nghe tiếng động lạ, lớn tiếng hét lớn.
" Lui vào phòng......" Lục Minh thủ thế, ý bảo tất cả mọi người trốn vào phòng hai bên hành lang. Lục Minh mang theo Giai Giai, Ngu Thanh Y vọt vào một gian phòng, phát hiện bên trong không có ai, thầm thở dài một hơi. Chị Lan còn đang hoảng loạn, nàng luống cuống tay chân không biết vào phòng nào, Từ Hào không có biện pháp, đành đuổi theo bảo vệ nàng, Hạ Linh canh giữ ở phía sau gấp đến nghẹt thở, quát chị Lan đi nhanh, cuối cùng cả nhóm trốn vào phòng của Lục Minh, đóng vội cửa phòng, lẳng lặng nấp ở đó.
"Đi ra, nếu không ta nổ súng!" Phỉ đồ đuổi xuống tới, vừa lục soát vừa bắn loạn xạ vào từng cửa phòng làm gỗ vụn bay tứ tung.
"Đừng nổ súng, ta đầu hàng, ta đầu hàng…"
Bọn phỉ đồ sau khi nghe tiếng động, vừa đuổi xuống, bọn họ đang chuẩn bị lục soát phòng Lục Minh, đột nhiên cửa phòng kế bên mở ra.
Một người đàn ông giơ cao hai tay, vẻ mặt cầu xin đi ra.
Hắn bị nhóm phỉ đồ xách lỗ tai, còn chỉa nòng súng vào đầu, dẫn xuống lầu dưới.
"Nguyên Điền, ngươi không phải nói toàn bộ phòng ốc đã lục soát qua sao? Như thế nào còn có thể có người?" Lục Minh nghe thấy một giọng nói đàn ông giận dữ vang lên, trong lòng trầm xuống, thì ra bọn phỉ đồ là người Nhật, bọn chúng rất có thể là tổ chức mua bán nội tạng người còn sót lại.