Cảnh Hàn cực kỳ xấu hổ, người này dám trước mặt Niếp Thanh Lam nói những lời vô lễ với mình, thật sự quá mức.
Nàng vốn định cho hắn một quyền, sau đó về phòng không để ý đến hắn nữa, cho đến khi hắn chịu nhận sai ba lần, nếu không sẽ không tha thứ cho hắn, đột nhiên, nàng cảm thấy từ bàn tay to của Lục Minh phát ra một cổ nhiệt lưu, truyền từ tay hắn vào tay mình, xâm nhập vào kinh mạch Thái Âm, sau đó chuyển qua "Thiếu Thương", "Ngư Tế" rồi lại chuyển cổ tay về "Thái Uyên", "Liệt Khuyết” rồi đến "Khổng Thủ", "Xích Trạch", thông qua "Thiên Phủ", "Vân Môn" ở bả vai, rồi quay về trước ngực.
Hắn đang làm gì?
Càng làm cho Cảnh Hàn kinh ngạc hơn chính là cổ nhiệt lưu ấy từ ngực bắt đầu di chuyển xuống, đi theo "Thái Âm" rồi xuống “Thiên Khê", “Thái Bao" "Đại Hoành" trước ngực và từ từ xuống vùng cấm ở dưới.
“Buông em ra!" Cảnh Hàn vừa thẹn vừa giận, cổ nhiệt lưu kia làm cho cả người nàng như bị điện giật, hơn nữa còn có cảm giác bị Lục Minh nhìn thấu thân thể.
Nàng dừng sức để tránh, giãy thoát khỏi bàn tay của Lục Minh.
Niếp Thanh Lam cũng thấy Lục Minh đã quá đáng, lấy tay đẩy ra, sẳng giọng : "Đại sắc lang, anh có thôi đi không?"
Chẳng ai biết vì sao Lục Minh bị hai nàng đẩy cho một cái té xuống đất run rẩy mãi vẫn không đứng dậy. Hai nàng không chấp nhất nữa vội vàng đỡ lấy hắn, nhưng khi vừa chạm vào da thịt hắn, hai nàng đều thất thanh la hoảng lên, bởi vì các nàng phát hiện ra cơ thể Lục Minh như một tảng băng.
“Anh không sao... đừng chạm vào anh!" Lục Minh cực lực giãy dụa nói, lúc mở miệng thở ra một cổ khí lạnh như băng.
“Anh sao rồi?" Niếp Thanh Lam phát hiện sắc mặt Lục Minh đông lạnh, đôi môi run run, kinh ngạc không hiểu.
Trong lòng Cảnh Hàn đã hiểu được một chút, vừa nãy Lục Minh muốn chữa bệnh cho mình, nhưng mà hàn khí trong người đã làm hắn bị thương. Đồ ngu ngốc, sư phụ đã từng nói, hàn khí trong người là loại chí hàn, hắn làm sao có thể!
Lục Minh không ngờ hàn khí trong cơ thể Cảnh Hàn lại khủng bố như vậy, còn hơn cả nữ y tá, mà quan trọng hơn là hàn khí này làm cho cơ thể mình bị đông cứng lại. Hắn sợ cứ tiếp tục ngồi sẽ biến thành tượng băng trước mặt hai nàng, vội vàng đứng dậy chạy vào phòng tắm, dừng nước để làm tan băng. Hai nàng chạy theo dìu hắn, nhưng không ngờ đầu gối bị đông cứng làm hắn té ngã trong phòng tắm.
“Đừng chạm vào anh, anh không sao, anh muốn đi tắm, các người đừng nhìn lén!" Lục Minh cự tuyệt hai người, dùng sức lết vào bên trong, đóng cửa cái "rầm".
Trong khoảng khắc cửa đóng, hai nàng đã nhìn thấy được trên mặt hắn đã đông thành băng.
Niếp Thanh Lam chụp lấy vai Cảnh Hàn, hỏi : "Vừa rồi phát sinh chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì?"
Hai mắt Cảnh Hàn đỏ lên, giọng run run, nói: "Hắn. . . hắn muốn giúp tôi chữa thương..."
Mặc dù cách lớp cửa phòng, nhưng hai nàng vẫn cảm thấy được hơi lạnh từ bên trong, cánh cửa kim loại bị đông thành băng. Niếp Thanh Lam hét to vài tiếng, không nghe Lục Minh trả lời, phát hiện ra hắn đã khóa cửa, cắn răng một cái, đạp cái cửa văng đi. Cửa vừa bay ra, một cơn gió lạnh muốn thấu xương như ở Sibiri ập ra.
Thân trên của Lục Minh không còn mảnh vải, gục trong bồn tắm, vòi hoa sen mở hết mức, không ngừng xối xuống đầu hắn.
Trên bề mặt của bồn tắm đã xuất hiện vài khối băng mỏng.
"Mau đi ra ngoài, anh muốn tắm!" Lục Minh muốn hét lớn, nhưng lúc phát ra âm thanh là khàn khàn suy yếu như một người bệnh nặng, đừng nói hai nàng, ngay cả hắn cũng phải giật mình.
"Không, bình thường có chuyện em sẽ nghe lời anh, nhưng bây giờ anh đừng đuổi em đi!" Hai mắt Niếp Thanh Lam cũng đỏ lên, hét một tiếng về phía Lục Minh, nàng biết hắn cần trợ giúp, nhưng thúc thủ vô sách, gấp đến độ rơi lệ. Cảnh Hàn cũng như vậy, tâm loạn như ma, bất quá nàng phát hiện ra Lục Minh đang dùng nước để tan băng, vội vàng nhảy vào trong bồn tắm, đở đầu hắn lên.
Hành động của nàng nhắc nhở Niếp Thanh Lam, hai nàng vội vàng mở hết toàn bộ vòi nước trong phòng tắm, không ngừng xối lên người Lục Minh để làm tan băng.
Cảnh Hàn tắt vòi hoa sen đi mở máy nước nóng, không ngừng phun lên người Lục Minh.
Hắn cảm giác được cơ thể ấm lên, trạng thái chuyển biến tốt đẹp, ngẩng đầu lên cười một chút, hướng về hai nàng nói: "Được rồi, để anh với máy nước nóng, anh không có việc gì, thật sự không sao mà!"
"Có hai đại mỹ nhân hầu hạ anh, mà anh lại run run lên vậy" Niếp Thanh Lam nhìn cơ thể hắn dần dần hồng lên, trong lòng yên tâm, vừa rồi bất chấp ngượng ngùng, dùng tay xoa bóp cho hắn, để giúp máu lưu thông, khôi phục nhiệt độ cơ thể, từ từ bóp xuống quần Lục Minh, dùng sức xoa hai chân bị đóng băng của hắn, còn Cảnh Hàn cũng đang xoa bóp sau lưng cho hắn.
"Thật ấm áp..." Lục Minh cảm thán vô hạn, thể xác và tinh thần vô cùng thoái mái, hưởng thụ sự xoa bóp nhẹ nhàng của hai nàng, bất tri bất giác từ từ thiếp đi.
"Vừa rồi thật nguy hiểm, tiểu tử này làm việc không để ý đến hậu quả. Chờ hắn tỉnh, phải dạy dỗ hắn lại một phen!" Niếp Thanh Lam bận rộn nửa ngày, chân tay mệt mỏi, cuối cùng phát hiện ra mình đang ngâm nước chung với Lục Minh, thân thể hắn chuyển biến tốt đẹp, khôi phục huyết sắc, ngủ rất an ổn, trong lòng vừa vui mừng vừa tức giận, trong miệng nhẹ trách, nhưng tay lại cầm lấy khăn lông nhẹ nhàng lau khô mái tóc ướt sũng của hắn, hành động như một cô gái ôn nhu, làm cho Cảnh Hàn bên cạnh cũng phải ngẩn ngơ.
"Biểu tỷ, thật ra hắn rất xứng với chị, chị nên ở lại Lam Hải chiếu cố hắn, em phải đi!" Lần đầu tiên trong đời Cảnh Hàn gọi Niếp Thanh Lam là biểu tỷ.
"Nhưng người trong lòng hắn thích, chính là em!" Niếp Thanh Lam sinh lòng ái mộ, ôm lấy Cảnh Hàn, khẽ thở dài: "Tiểu tử này làm cho người ta thích, chị không phủ nhận, đối với hắn có chút hảo cảm, nhưng chị không thể cướp đi người yêu của em, Cảnh Hàn, chị không thể..."
"Em cũng không sống được bao lâu, hơn nữa theo hắn không có khả năng" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hàn lộ ra vẻ ảm đạm.
Qua một hồi lâu, nàng lại nhẹ giọng nói: "Biểu tỷ, hắn cũng thích chị, điều kiện của chị như vậy, người đàn ông nào không động tâm?"
Niếp Thanh Lam ôm lấy Cảnh Hàn, nói: "Đừng đi, nếu chúng ta đã cùng thích một người đàn ông, như vậy chúng ta cứ dùng bản lĩnh để cạnh tranh công bằng, chị không cần em nhường, và chị cũng không nhường, em cảm giác là không sống được lâu, tại sao trong thời khắc cuối cùng, lại không cùng chị cạnh tranh? Trừ khi em cho rằng em không phải là đối thủ của chị! Cảnh Hàn, một lần thôi, để xem hắn thích ai nhất?”
"..." Cảnh Hàn không trả lời, chỉ nhìn về phía Lục Minh đang ngủ say, gật đầu rất nhẹ.
Khi Lục Minh tỉnh dậy, phát hiện ra đang ôm trong lòng một thân thể mềm mại, định thần nhìn kỹ lại, đó chính là Niếp Thanh Lam đang mặc nội y nằm sát bên.
Nhìn lại bản thân, quần áo không có, trên ngực còn đang bị một cánh tay ngọc ôm lấy, Lục Minh phát hiện ra đây không phải là bàn tay của Niếp Thanh Lam, xoay đầu lại nhìn, thấy phía sau có một mỹ nhân đang ngủ say ôm chặt lấy lưng mình, người đó chính là Cảnh Hàn. Hai nàng, sao lại ở phòng mình, còn ngủ chung một chỗ nữa chứ?
Ba người cùng giường?
Cái này là mơ, hay là thật?
Lục Minh nghĩ đến nữa ngày cũng chẳng hiểu gì hết, nhưng trong lòng, sau lưng là đại mỹ nhân... cái này không thể là giả được.
Hai thân thể mềm mại ở hai bên làm cho Lục Minh vô cùng kích động, khí huyết cuồng biểu, có một sự phấn khởi trào dâng, cơ hồ như muốn phá rách cái quần lót. Niếp Thanh Lam trong lòng đang mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm nhận được có một vật thể nóng đang cạ cạ vào bắp đùi mình, nhất thời thanh tỉnh vài phần, đưa tay xuống chụp lấy, muốn tìm hiểu xem cái gì mà nóng vậy, phát hiện ra nó cứng như sắt, không khỏi giật mình, mở mắt ra nhìn: "Cái gì vậy?"