Từ xa trong bóng tối, vô số điểm sáng lên màu đỏ kì dị tựa như vô số đom đóm biến dị đang bay tới.
Âm thanh vỗ cánh vang lên bên tai, cùng với tiếng xé gió lướt tới, càng đến gần càng nhìn ra vẻ lộn xộn, chẳng khác gì một đàn dơi đang chao lượn lung tung.
Đó là tộc huyết biên bức, có đến gần mấy trăm thành viên. Hội tụ mọi đặc điểm giống với Cổ Lạp: màng cánh mỏng có móng vuốt, hai cái sừng nhỏ ngắn trên đầu, mắt đỏ như ngọc, ngay cả tóc tai lộn xộn cũng là màu đỏ sẫm nốt, lông tơ thưa thớt che đi những vị trí quan trọng.
Bọn họ bay lượn xung quanh vị trí của Cổ Lạp.
"Vì sao chỉ có một nửa?"
Cổ Lạp ngờ vực khi quan sát thấy tộc của mình chỉ có phân nửa số thành viên, họ là tộc huyết biên bức duy nhất trên đại lục này. Nghe lướt qua mấy trăm thì cảm thấy nhiều, nhưng so với những giống loài khác thì ít đến đáng thương.
Bởi vậy nên tộc huyết biên bức rất đoàn kết, các thành viên đều bình đẳng ngoại trừ một thủ lĩnh duy nhất có dòng máu mạnh nhất, dĩ nhiên, đó là Cổ Lạp.
Vài huyết biên bức phát ra âm thanh kì lạ hồi đáp lại với câu hỏi của hắn, chúng vẫn giữ tốc độ lượn vòng chung quanh, cái bóng đen mà chúng tạo ra thỉnh thoảng vụt qua vách đất.
Cổ Lạp nghe xong thì đã rõ.
Không hiểu vì sao nhân tộc trên kia chọc đến bầy dã thú nào đó mà lại xảy ra chiến tranh. Có thương vong có mùi máu phiêu tán, nó hấp dẫn băng nhóm thích ăn máu tươi này.
Nhưng mà hắn đã có KaLa, bây giờ nhân tộc đối với hắn trở nên vô vị và cực nhàm chán.
Nghĩ đến KaLa, Cổ Lạp cáu gắt, tung đôi cánh dơi mỏng lượn đi.
Cả bọn huyết biên bức lặp tức đuổi theo sát nút, y như một đàn dơi đông nghìn nghịt ngửi thấy mùi ngon mà rượt đuổi.
*
Bên này, Tử xà vọt đi với tốc độ xe lửa trên vách đá dốc đứng. KaLa ngồi dưới cổ nó dùng hai chân hai tay ôm gắt gao lấy thân rắn lớn, nhìn phía dưới chỉ có một màu đen âm u mà tim vọt lên tới cổ họng.
Thân rắn uốn dẹp trườn lên những vách đất lộ ra bên ngoài, thỉnh thoảng quệt qua mấy bụi cây nhỏ, mỗi lần trườn là y như rằng mấy viên đất đá sẽ xoàn xoạt rớt xuống. Làm KaLa sợ hãi cái thân rắn nặng nề này bám không chặt, hoặc là xui xẻo trườn qua một khu vực trơn nhẵn, rơi xuống là cái chắc...
..
Với tốc độ đôi cánh và khả năng đánh hơi tìm con mồi của huyết biên bức, thì rắn lớn có thể sẽ bị lần ra trong phút chốc. Nhưng tử xà cũng xảo quyệt không kém, nó toàn lựa con đường quanh co rồi khúc khuỷu, ngay cả KaLa cũng không biết rốt cuộc có phải nó đi đúng hướng hay không. Tất nhiên cô sẽ không nghĩ trườn lên cao là sẽ ra khỏi được nơi này.
Tử xà vẫn phóng băng băng đi, đến khi không khí càng ngày càng ẩm ướt mát mẻ. Tử xà chợt dừng lại. Nó ra sức thè rụt cái lưỡi chẻ nhánh nhưng đã ngửi thấy mùi gì đó.
KaLa thấy lạ: "Sao vậy?" Cô ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, không quan sát được bao nhiêu cả, toàn là đêm tối âm u.
Tử xà bỗng ngoẹo đầu qua một hướng, đến đây, KaLa ngửi thấy một mùi hương thơm nồng, thơm kì lạ tựa như mùi vị tanh ngọt của máu nóng. KaLa sực tỉnh, lắc lắc đầu của mình, lấy ngón tay day day trán. Thật không ngờ là cô vừa bị mùi hương lạ lùng này gây mê hoặc.
"Tử xà!"
KaLa ra sức vỗ vỗ thân rắn, tay chạm lên lớp vảy lành lạnh của nó, hơi sốt ruột vì sợ nó bị cái mùi này dụ dỗ.
Thật chẳng ngờ là lần này tử xà lại không để ý đến cô, nó trườn lên một phiến đá. Đã thích ứng được với bóng tối nên vẫn có thể quan sát trong phạm vi năm mười mét, KaLa nhìn thấy một bụi cây có gai nhỏ với vài bông hoa đỏ thẫm. Hô hấp của cô chợt nặng nề...
KaLa nhận ra loài hoa này.
Rắn lớn cũng dần tiến lại gần bụi cây.
"Tử xà..!" Cô kêu lên, hai tay ôm chặt lấy cổ nó: "Nghe lời đi, đừng ăn nó..."
Tử xà bỗng khựng lại, đuôi rắn lớn vòng lên nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô như an ủi. KaLa thoáng yên tâm thì miệng rắn bỗng há ra, cái lưỡi chẻ nhánh cuốn đứt một nhánh hoa lan máu.
KaLa choáng váng, từ lưng rắn nhảy xuống phiến đá, mặt kệ lòng bàn chân giẫm lên gai nhỏ ứa ra máu mà ôm lấy đầu rắn.
Lần đầu tiên cô mặc kệ hậu quả, dùng hết sức một tay móc hòng muốn mở ra miệng rắn, một tay vỗ lên đầu nó.
KaLa tức giận quát: "Nhả ra! Nhả ra!!"
Cô dường như dùng sức vỗ mạnh dưới miệng của nó.
Tử xà không hiểu sao, nhưng nó vẫn không giận.
Đột nhiên, nó cuốn lấy thân mình cô ra sức phóng đến một hướng.
KaLa hồi hồn bị nó quấn lấy, nghe phía sau có âm thanh vỗ cánh lộn xộn rất đông đúc, tiếng vỗ cánh xé gió tạo ra một giai điệu khó nghe. KaLa quay lại nhìn nhưng chẳng thấy gì, tiếng động này thật đúng là làm cho con người rùng mình sợ hãi.
*
Nhờ vào khả năng đặc biệt của mình, Cổ Lạp thấy rành mạch những gì ở phía trước kể cả những góc chết.
Hắn nhìn thấy con rắn lớn kia không chỉ trộm đi huyết hoa mà mình dưỡng ra, mà còn cướp đi bảo bối của hắn.
Muốn dùng siêu sóng âm của tộc để chặn con rắn chết tiệt kia lại, nhưng lại sợ KaLa cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi thứ sóng âm này. Cổ Lạp chỉ có thể dùng hết sức tung cánh đuổi theo Tử xà.
Vừa hay, tử xà quẹo vào một khu vực toàn là dây mây rũ xuống, dày đặc ngang trời, huyết biên bức chỉ có nước luồn lách rượt đuổi. Cho dù hình thể nhỏ với khả năng chao lượn linh hoạt, nhưng vẫn có vài chục thành viên huyết biên bức bị vướng cánh vào dây leo rễ cây mà vùng vẫy một hồi.
Loại cây giống dây mây này đặc biệt dài, chúng mọc ra từ vô số kẽ đất đá phía trên và rũ xuống, tựa như bức màn chắn của thiên nhiên, rắn lớn cũng khó khăn mà di chuyển.
Vành tai như yêu tinh của Cổ Lạp bỗng nhúc nhích, thích giác đặc biệt phản xạ lại một lượng lớn âm vực mạnh mẽ... đang truy đuổi ngay phía sau xa xa tộc huyết biên bức.
Cổ Lạp cảm giác được loại nguy hiểm đó, lặp tức vỗ mạnh cánh mỏng. Hắn nhất định phải cướp KaLa về bảo hộ trong lòng, bởi vì hắn biết, sắp có một trận ác chiến nhất định phải đối mặt!
Tộc huyết biên bức bỗng điên cuồng vỗ cánh theo sát phía sau, KaLa quay đầu lại nhìn thấy cả đàn gì đó đen thui, mắt mở to...
Dơi!?
Là Cổ Lạp!
Cô chưa kịp nảy ra suy nghĩ kêu Tử xà dừng lại, thì một tiếng vọng trầm đục truyền tới từ phía trước. Rắn lớn phóng xuống như một mũi tên, hơi nước mát mẻ lặp tức truyền tới.
Rầm!!
Bụi phấn và vô số tảng đá trắng nhỏ bay tứ tung, ánh sáng trắng làm KaLa phải nhắm lại đôi con ngươi đen tránh chói mắt.
Thân rắn lớn ngưng trườn mà dừng lại.
Khi đã thích ứng với ánh sáng, KaLa hé mở mí mắt, kinh ngạc nhìn bức tường đá vôi trắng xóa trước mắt.
Trên cao có tia sáng nhè nhẹ, vài thạch nhũ lấp lánh lóe lên gần đó.
Họ đã vào động đá vôi từ hướng nào, vực thẳm này thông với núi đá vôi, KaLa nghi ngờ là vậy rồi.
"Khzzzz!!!"
Vào lúc này, tử xà bỗng rít lên một tiếng, thân nó không khống chế được dập mạnh xuống nền đá "Ầm!". KaLa kinh hô, bị hành động đột ngột này hất văng cả người lăn xuống.
"Tử xà!!!"
Âm thanh lo lắng của cô vang lên, rồi vọng lại từ nhiều hướng khác.
__________
_____
"Tử xà, Tử xà!!"
KaLa lo lắng kêu tên nó, hiện tại người cô dựa sát vách tường đá trắng, từng chút một trở nên hoảng loạn nhìn nó.
Ầm, ầm.
Rắn lớn giống như phát điên, thân rắn tím quằn quại cuộn tròn, rồi lại mở ra, đuôi rắn quét mạnh. Cả thân nó liên tục đập mạnh lên mặt đá không thương tiếc.
"Đừng..!" KaLa hô lên muốn khóc, tử xà mặc dù phát điên dập thân thể to lớn của nó, nhưng nó vẫn không đụng đến KaLa.
Nó cố gắng quằn quại kéo lê thân thể ra xa, KaLa rơi nước mắt nhìn vảy nó tróc xuống, da rắn dẻo dai từng chút một nứt toạt, máu chảy ra kéo dài thành vệt thành vệt trên nền đá.
Sạt sạt sạt...
Tiếng đập cánh vang lên, KaLa đưa tay bụm mặt, nước mắt chảy xuống không ngừng. Tử xà... Tử xà...
Cơ thể bỗng được một vòng ngực lành lạnh ôm lấy. Cổ Lạp dùng đôi cánh mỏng vòng ôm cả người KaLa, mang theo tấm da lông đỏ sẫm ấm áp kia nhét vào ngực cô. Ánh mắt đỏ rực đề phòng nhìn về phía con rắn lớn. Nó đang...
Lột xác, thay da đổi thịt mới.