Diệp Thiên nhìn thấy Ninh Lạc phải đi, gấp gáp nói: "Đợi một chút, ta thấy người đã hiểu lầm, ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là nghĩ muốn hiểu rõ tình huống của phụ thân lúc sinh thời trong khoảng thời gian này, cái chết của hắn đến bây giờ vẫn còn chưa minh bạch, với tư cách là nhi tử, ta không có khả năng ngồi yên không để ý đến, hi vọng người có thể thông cảm." Về nước đã được một tuần lễ, nhưng là cái chết của phụ thân đến bây giờ vẫn không hề có tin tức, Diệp Thiên rất không cam lòng, thầm nghĩ từ chỗ Ninh Lạc hiểu rõ thêm một chút chuyện, xem liệu có hay không đối tượng khả nghi.
Ninh Lạc không phải vì chuyện gì khác, mà là nàng cùng Diệp Sơn đã từng cùng sống chung tại nơi này, hiện tại vừa mới ra đi vài ngày, nàng không dám đề cập chuyện của Diệp Sơn, sợ buổi tối ngủ không được, tuy nàng là y tá, nhưng đối với loại chuyện này rất là kiêng kị.
Diệp Thiên nóng lòng muốn giúp phụ thân tra ra nguyên nhân cái chết, Ninh Lạc rất đồng tình, nhưng lại sợ bản thân buổi tối sẽ bị dọa đến nỗi ngủ không nổi, nói cũng không được mà không nói cũng không được, hiện tại nàng cảm giác tiến thoái lưỡng nan. "Diệp Thiên, ngươi muấn ta nói về sự việc của ba ba ngươi cũng được, nhưng ngươi... Phải đáp ứng ta một chuyện!" Ninh Lạc do dự một chút, cuối cùng quyết định cùng hắn hảo hảo nói chuyện, nàng đối với Diệp Sơn tuy không có tình cảm, nhưng trên danh nghĩa là vợ chồng, Diệp Thiên trên danh nghĩa là nhi tử của, không giúp không thể nào chịu được. "Cảm ơn, chỉ cần mẹ nói cho ta biết, bảo ta làm cái gì cũng được!" Diệp Thiên mừng rỡ như điên.
Ninh Lạc chứng kiến dáng vẻ tươi cười như trẻ con của Diệp Thiên, lập tức thoải mái không ít, cũng mỉm cười, "Nhớ kỹ, ta là mẹ của con, ở bên ngoài con có thể gọi tên của ta hoặc là xưng hô như thế nào cũng được, nhưng trong nhà con nhất định phải gọi mẹ cho ta." "Mẹ!" Diệp Thiên rất thức thời gọi một tiếng. "Nhi tử ngoan thực nghe lời!" Ninh Lạc che miệng cười khẽ, "Cái này cũng không sai biệt lắm, tốt rồi, không náo loạn với con nữa, con nếu muốn nghe thì đi tới phòng mẹ đi, bất quá con phải đáp ứng là mụ mụ ngủ rồi mới được phép rời đi a." Ninh Lạc dáng cười rất đẹp, mỗi lần nàng cười trên khuôn mặt còn sẽ xuất hiện tiểu má lúm đồng tiền, thời điểm tức giận lại là một hình tượng khác, nhưng bất luận là cười hay không cười đều khiến cho Diệp Thiên cảm thấy nét đẹp Ninh Lạc đã thẩm thấu đến từng tế bào. Diệp Thiên đi theo Ninh Lạc tiến đến gian phòng của nàng, lập tức một mùi hương bay tới, trong phòng sắp xếp chỉnh tề, trên giường cũng rất sạch sẽ, nhìn ra được Ninh Lạc bình thường là một nữ nhân ưa sự ngăn nắp sạch sẽ.
Phòng Ninh Lạc cũng không lớn, khoảng tầm hơn ba mươi mét vuông, bất quá nàng bố trí lại tạo cảm giác ấm áp, Ninh Lạc ngồi trên giường, cầm gối ôm vào trong ngực, chuẩn bị thật tốt, mang theo giọng điệu vui đùa nói: "Nhi tử, con muốn biết điều gì cứ hỏi mụ mụ a!" Diệp Thiên nhếch miệng, trước giờ chưa từng so đo với Ninh Lạc, bị chiếm tiện nghi thì cứ chiếm a, dù sao đều là người một nhà cả, "Cha ta lúc làm việc ở bệnh viện, người lúc đó có ở đấy không?" Diệp Thiên đối với Ninh Lạc không có ấn tượng gì, hắn lúc nhỏ cũng đi vào bệnh viện thành phố chơi đùa mấy lần, nếu có y tá xinh đẹp hắn nhất định sẽ nhớ rõ, lúc đó Diệp Sơn bề bộn nhiều việc, Diệp Thiên một mình không có việc gì chạy khắp nơi, có không ít y tá rất yếu thích hắn đấy. "Mẹ hai năm trước mới đến Thành phố Minh Châu đi làm đó!" Ninh Lạc ngồi ở trên giường, chậm rãi giải thích, "Nhà của mẹ cũng không ở Minh Châu mà là ở Yên Kinh, cha ta là ngườ iYên Kinh còn mẫu thân mới là người Minh Châu, tới nơi này là vì trong nhà đã xảy ra mâu thuẫn, cho nên muốn ly khai cái nhà kia." "Mẹ lúc ấy đi đến Bệnh Viên Chợ Rẫy phỏng vấn, phụ thân con lúc đó là một trong các giáo sư tham gia phỏng vấn!" Ninh Lạc nói tới chỗ này thở dài một tiếng, nhân sinh thế sự vô thường, hôm qua hai người chỉ người xa lạ, về sau không hiểu trời đưa đất đẩy làm sao mà sống chung dưới một mái nhà, càng kỳ quái hơn chính là, nàng cùng Diệp Sơn làm giấy hôn thú, cũng may hai người chưa bao giờ phát sinh qua chuyện quan hệ nam nữ quan hệ đó.