Đầu giờ chiều tất cả thành viên trong đội phải cùng xuất kích trấn áp một cuộc hỗn chiến tranh giành địa bàn giữa hai băng đảng trước khách sạn Caravelle Sài Gòn. Ngay sau khi nhận sự phân công của đội trưởng Cao Tùng Quân tất cả tập trung tại khu quân dụng để nhận trang bị là bộ giáp chống đạn và một súng ngắn. Hơn 20 cảnh sát từ nhiều phòng ban khác nhau tập trung giữa sân theo sự chỉ huy của Cao Tùng Quân. Lúc này Mạnh Cường mới để ý thấy còn có sự xuất hiện của cảnh sát chống bạo động ngoài áo giáp thì họ còn trang bị thêm khiêng và dùi cui. Sau một tiếng hiệu của chỉ huy Tùng Quân tất cả lên xe ra hiện trường. Mạnh Cường định leo lên chiếc xe thùng chuyên dụng lớn thì bỗng có ai đó vỗ vai cậu. Khi quay mặt lại nhìn cậu thấy đó là Tùng Quân.
"Cẩn thận! Đừng để bị thương trong ngày đầu chuyển công tác." Tùng Quân mỉm cười nhìn Mạnh Cường.
"Rõ thưa sếp." Mạnh Cường đứng nghiêm tay đặt trước đầu.
"Lên xe đi chút gặp lại."
Mạnh Cường đứng thừ người nhìn theo hướng đi của Tùng Quân, lòng cậu lúc này có cảm giác gì đó khó nói một thứ cảm giác có chút gió, cũng có chút lửa, có một chút ấm áp. Lâu lắm rồi không ai nói với cậu những lời quan tâm như vậy. Cậu vốn tưởng rằng bản thân rất ghét mấy lời vu vơ sáo rỗng ấy, nghe thấy là buồn nôn nhưng hôm nay có lẽ quan điểm cậu đã bị lung lay.
Khi cảnh sát ập tới thì hai bên băng nhóm đã bắt đầu lao vào đánh nhau. Tùng Quân nổ ba phát súng chỉ thiên làm cho bọn côn đồ kinh hãi dừng tay sau đó là tháo chạy thoát thân khi nhìn thấy lực lượng cảnh sát hùng hậu phía sau Tùng Quân.
"Tiến lên không để cho tên nào chạy thoát." Chỉ huy Tùng quân phất tay ra hiệu cho toàn đội tiến công. Hai tiếng sau cuộc vây ráp, Tùng Quân đứng ngồi không yên đi qua lại trước cửa phòng cấp cứu, phía đối diện là Phương Linh và Tiến Đức đang dựa tường mắt nhìn về phía bảng đèn cấp cứu đầy lo lắng. Khoảng hai mươi phút sau cửa phòng cấp cứu bật mở, Mạnh Cường bước ra với một phần bắp tay quấn chặt băng trắng.
"Ra rồi." Lúc này Tùng Quân mới dừng di chuyển hướng về phía trước.
Thấy Mạnh Cường, Phương Linh bật người khỏi tường lao tới hỏi han: "Sư huynh anh không sao chứ? Có cần phải nhập viện không? Sư huynh đói không em mua gì cho sư huynh ăn."
"Để cho sư huynh nghhỉ chút, hỏi gì hỏi nhiều vậy." Tiến Đức kéo Phương Linh ra phía xa.
Lúc này Tùng Quân mới bước lại gần.
"Ổn không? Chưa chết?" Tùng Quân mặt tỏ ra vô tâm.
"Vẫn còn sống." Mạnh Cường đáp lại.
"Vậy thì tốt. Cậu làm tôi lo..." Tùng Quân bỏ lửng câu nói.
"Sếp là đang quan tâm tới tôi sao?" Miệng Mạnh Cường hiện lên ý cười.
"Lo đương nhiên là lo. Tôi lo dưới sự chỉ huy của mình mà có một đồng đội hy sinh thì danh tiếng bao năm sẽ tan biến mất."
"Sếp Quân lo cho anh lắm đấy sư huynh, từ khi anh được đưa vào phòng cấp cứu, sếp Quân cứ lo lắng bồn chồn đứng ngồi không yên. Có Tiến Đức làm chứng cho lời khai của em." Phương Linh chen vào cuộc đối thoại.
Bên cạnh Tiến Đức đang cật lực gật đầu đồng thuận.
ads
Tùng Quần nhìn hai người diễn trò vô cùng chán ghét nhưng không cách nào xử lý được đành im lặng giả vờ như không nghe thấy gì.
"Cám ơn sếp Quân." Mạnh Cường nhìn Tùng Quân một cách chân thành.
"Không có gì? Ai biểu Sếp Châu đã giao cậu cho tôi." Tùng thật tâm đáp.
"Ừ. Nhưng cũng phải cám ơn sếp lúc đó đã kịp bắn hạ tên côn đồ nếu không lúc này tôi đã nằm ở phòng lạnh rồi."
Tùng Quân cảm thấy rùng mình khi nghe từ phòng lạnh vì từ này mọi người trong đội thường dùng khi nói tới nhà xác.
"Chuyện phải làm thôi. Mà cậu có muốn nghỉ nửa buổi chiều không? Về nhà tịnh dưỡng đi."
"Vết thương cũng không quá nguy hiểm tôi còn cầm cự được, trong sở vẫn còn nhiều việc."
Tùng Quân đắn đo một lúc "Về sở thôi."
"Đi về, sư huynh để em dìu anh." Phương Linh chạy lại đứng cạnh Mạnh Cường nắm lấy tay cậu.
Lúc đầu Mạnh Cường có ý giật tay ra nhưng sau đó lại thôi vì cậu thấy được sự quan tâm trong sáng của cô bạn đồng nghiệp.
Vừa nhìn Tùng Quân bước chân vào phòng làm việc, Huy Đạt như con lật đật chạy lại báo tin không lành.
"Sếp Châu đang đợi anh và anh Cường trong phòng."
Mồ hôi trên trán Tùng Quân rịn ra lấm tấm, anh cảm thấy như sắp bị đưa ra pháp trường. Và suy nghĩ đó của anh là hoàn toàn chính xác.
Ầm. Sếp Châu đập mạnh tập hồ sơ xuống mặt bàn, phía trước mặt là Tùng Quân và Mạnh Cường đang im lặng quan sát.
"Cao Tùng Quân cậu làm việc như vậy sao chỉ một cuộc bố ráp đơn giản mà phải nổ súng bắn bị thương một người, đồng đội thì bị chém phải nhập viện khâu mười mấy mũi. Cậu làm chỉ huy kiểu gì vậy? Cậu muốn tôi phải ăn nói sao với cấp trên đây?" Sếp Châu ngả người ra ghế ánh mắt tóe ra lửa nhìn Tùng Quân.
"Xin lỗi sếp Châu, là do tôi sơ xuất." Tùng Quân nghiêm người đáp.
"Còn cậu nữa Đồng Mạnh Cường, cậu được bao nhiêu cân nặng, với thể lực của cậu mà cũng đậu vào phòng cảnh sát điều tra sao? Chỉ có một tên côn đồ đơn giản mà không khống chế được còn làm cho bản thân bị thương." Sếp Châu đập mạnh tay xuống tập hồ sơ.
Tùng Quân thấy những lời này của sếp Châu thật sự khó nghe "Thưa sếp không phải là một tên mà là ba tên. Bọn chúng cùng tấn công trung sỹ Cường, hai tên đã bị đồng chí Cường hạ còn một tên..."
Ầm... sếp Châu lần nữa đập tập hồ sơ xuống mặt bàn.
"Cao Tùng Quân... cậu đang đấu võ mồm với tôi đó à?" Giọng sếp Châu khẽ rít lên.
"Dạ không tôi chỉ đang báo cáo sự thật."
"Sự thật là cậu làm chỉ huy thất trách." Sếp Châu nhìn qua Mạnh Cường " Còn cậu thì chính bản thân cũng không tự bảo vệ được thì sao bảo vệ được người dân. Hai cậu ra ngoài làm bảng kiểm điểm ngày mai nộp cho tôi. Ra ngoài."
"Dạ rõ thưa sếp." Tùng Quân hô lớn nhưng có sự không phục trong âm điệu.
"Xin phép sếp Châu chúng tôi ra ngoài làm việc." Mạnh Cường gật đầu chào bước tới mở cửa chờ cho Tùng Quân ra khỏi phòng thì cậu mới đóng cửa lại.
Lúc tức giận bước đi của con người bỗng trở nên nhanh và dài hơn trong phút chốc Mạnh Cường đã không thấy Tùng Quân đâu. Tiến Đức mặt nhăn nhó, khó coi bước từ trong phòng ra cứ thế mà cấm đầu cấm cổ đi miết không thèm nhìn người xung quanh đến ngay cả khi lướt qua Mạnh Cường cậu ta cũng không biết. Nhìn tình hình Mạnh Cường đoán rằng Tiến Đức vừa trở thành nạn nhân của một vụ án giận cá chém thớt. Trong phòng lấy bàn của Tùng Quân làm trung tâm mọi người tự cách xa cái trung tâm ấy với bán kính tối thiểu 3 mét, mọi cử động của Tùng Quân đều làm cho tất cả giật mình thon thót. Mạnh Cường rất biết an phận lui về chỗ ngồi của mình cố hoàn tất phần việc đã được phân công và tìm cách ít phát ra tiếng động nhất. Sau một khoảng căng thẳng thì không khí dần trở lại bình thường lúc này Mạnh Cường mới dám thở mạnh một cái, cậu dám chắc là trong 15 phút vừa qua nhịp thở của cậu đã giảm đi phân nửa. Đến gần cuối giờ chiều thì Phương Linh tất tả từ ngoài chạy vào.
"Sếp Quân đã có bốn trường hợp liên hệ muốn đến nhận diện xác phân thây." Phương Linh đứng trước mặt Tùng Quân báo cáo.
"Tốt, sắp xếp cho họ sáng mai đến "phòng lạnh" làm thủ tục nhận diện."
"Đã rõ." Phương Linh đáp xong thì rời đi ngay.
5 giờ 30 chiều Tùng Quân mệt nhoài lái xe về nhà. Tới cổng chung cư anh nhìn thấy vợ chồng Tuyết Trinh và Thượng Quang đang chất va ly hành lý lên xe taxi. Vợ chồng họ là hàng xóm của Tùng Quân, trong khi anh ở phòng 1704 thì họ ở phòng 1707 phía đối diện. Tùng Quân dừng xe bước xuống tiến lại gần hai người bọn họ.
"Bây giờ anh chị ra sân bay luôn à?" Tùng Quân thân thiện bá vai Thượng Quang.
"A sếp Quân, thật là mai mắn còn kịp gặp cậu trước khi bay. Đúng vậy bây giờ đi luôn. Bà nhà tôi hối đi sớm vì sợ kẹt xe lỡ chuyến thì phiền lắm."
"Lần sau anh chị về nhớ gọi cho tôi, tôi sẽ làm tài xế miễn phí cho hai người."
"Nhất định." Thượng Quang ngập ngừng "Lần này đi chắc lâu lắm mới về lại Việt Nam." Có chút buồn phảng phất trong đội mắt dài của Thượng Quang.
"Ông xã tụi mình đi thôi tới giờ rồi." Tuyết Trinh nhìn đồng hồ, nhỏ nhẹ nói.
"Thôi vợ chồng tôi đi có dịp sẽ về thăm cậu." Thượng quang và Tuyết trinh cúi đầu chào Tùng Quân rồi lên xe.
Tùng Quân đứng vẫy tay chào hướng về phía chiếc taxi. Bỗng Thượng Quang hạ cửa kính, nhô đầu ra nói về phía anh "Tôi có gửi trả cậu mấy quyển sách đã giao cho người nhà cậu, cùng với mấy cân xoài với me, ăn kèm với mắm ruốc bữa trước là tuyệt cú mèo."
Tùng Quân chỉ nghe được tới đoạn người nhà cậu còn đoạn sau thì bị tiếng xe cuốn đi mất. Khoan người nhà nào, mình một thân một mình thì làm gì có người nhà nào. Tùng Quân mở cửa thật nhẹ, khi bước vào phòng khách cậu thấy một chàng trai đang nằm ngửa trên sô pha, hai chân gác lên bàn, miệng nhóp nhép miếng xoài xanh, mắt xem chương trình thực tế trên ti vi. Tùng Quân bấm nút tắt ti vi khoanh tay trước ngực nhìn chàng trai.
"Làm gì ở đây?"
"Em nhớ anh nên qua đây thăm anh." Người thanh niên đáp với vẻ mặt phụng phịu.
"Mẹ với chị hai có biết em qua đây không?" Tùng Quân tiếp tục truy hỏi.
"Biết chứ." Người thanh niên khịt mũi.
"Vậy để anh gọi điện cho chị hai." Tùng Quân lôi điện thoại trong túi ra.
"Đừng anh..." Tùng Lân bật người khỏi ghế.
Thình lình điện thoại Tùng Quân rung lên, trên màn hình hiện ra hai chữ Chị Hai. Anh liền nghe máy.
"Chị Hai em nghe."
"Tùng Quân hả Tùng Lân nó có qua chỗ em không? Nó bỏ nhà đi hai ngày nay rồi. Chị gọi mà nó không bắt máy."
Tùng Lân xoa hai tay trước mặt Tùng Quân năn nỉ anh che giấu cho mình.
"Nó đang ở nhà em..."
Tùng Lân thả người xuống ghế sô pha, cậu cảm thấy cuộc đời mình tới đây là kết thúc rồi.
"Em kêu nó nói chuyện với chị" Giọng Tùng Vân lanh lảnh trong điện thoại.
Tùng Lân dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía anh trai mình.
"Hay tạm thời cứ để Tùng Lân ở nhà em, vài bữa nữa em sẽ khuyên nó về nhà. Chị thấy sao?"
"Thế cũng được, chị cúp máy đây mẹ xuống tới rồi."
Chưa kịp phản ứng thì tiếng tít tít đã vang lên từ đầu dây bên kia.
"Anh đừng đuổi em, em không muốn về cái nhà đó nữa đâu." Giọng Tùng Lân thoảng thốt.
"Lại cãi nhau với mẹ?"
Tùng Lân lắc đầu sau mấy giây suy nghĩ thì gật đầu.
"Lý do lần này là gì?"
"Là... là chuyện đăng ký chuyên ngành cho đại học. Em không muốn học bác sĩ đâu mà mẹ cứ một mực ép em."
"Thế em muốn học gì?"
"Em muốn học về điêu khắc gỗ." Tùng Lân bỗng trở nên tự tin lạ thường.
"Ăn cơm chưa?"
Tùng Quân bất ngờ chuyển chủ đề khiến Tùng Lân không theo kịp.
"Anh không cản em học điêu khắc sao?" Tùng Lân lí nhí.
"Không! Cản làm gì, sau này em có thế nào thì bản thân em, còn vợ con em tự chịu chứ có ảnh hưởng gì tới anh đâu. Không cản, nhất định không cản."
Tùng Lân bây giời mới cười thật tươi nhìn anh trai mình "Anh, em muốn ăn gà rán với coca cola."
"Tiền." Tùng Quân chìa tay ra trước mặt Tùng Lân mấy ngón tay anh bắt đầu chuyển động như năm con rắn.
"Em là học sinh thì làm gì có tiền."
"Không có tiền mà dám học người ta bỏ nhà đi bụi. À còn chuyện này nữa em đi ngay..."
"Anh..." Tùng Lân hốt hoảng "Em còn chưa ăn mà anh lại muốn đuổi em."
Tùng Quân lúc này đã chuyển qua chế độ nghiệm túc không đùa "Đi ngay vào trong mặc quần lót vào, anh không chấp nhận tệ nạn thả rong ngay trong nhà này."
Sau khi Tùng Lân chạy biến vào phòng, Tùng Quân lấy điện thoại đặt hai phần gà rán với nước, xong xuôi anh thả lưng vào ghế chợp mắt một chút.