Song Bích

Chương 73



Trái tim Minh Hoa Thường rối loạn, hóa ra là hắn đang nói đến chuyện này, dọa nàng sợ chết khiếp mất thôi, nàng còn tưởng rằng Minh Hoa Chương đã phát hiện ra rồi cơ.

Sau khi bình tĩnh lại, Minh Hoa Thường im lặng. Có rất nhiều chuyện nàng chỉ buột miệng nói ra thôi, có khi nàng còn chẳng xem đó là chuyện quan trọng gì, thế mà đến tận bây giờ Minh Hoa Chương vẫn còn nhớ kỹ.

Nhưng Minh Hoa Thường đã ở bên Minh Hoa Chương nhiều năm như thế rồi mà, chẳng lẽ nàng còn không biết phải nói gì với hắn nữa hay sao? Minh Hoa Thường bắt đầu nói, mãi không ngừng: “Nhị huynh, muội chắc chắn là huynh sẽ đỗ Trạng Nguyên mà, chỉ là do khi ấy muội đang nói chuyện với Tạ huynh, thế nên muội mới khó mà nói thẳng ra được, nếu cứ nói những gì muội nghĩ ra thì e là huynh ấy sẽ mất mặt lắm.”

Nghe nàng nói chuyện, tuy Minh Hoa Chương biết rõ rằng nàng là kiểu người “gió chiều nào theo chiều đó”, nhưng chẳng hiểu sao cơn tức giận đầy khó hiểu trong lòng hắn lại bất giác tan biến đi. Minh Hoa Thường lấy tờ giấy mới để viết chữ, Minh Hoa Chương ngồi dưới ánh đèn, hắn lẳng lặng nhìn nàng. Đột nhiên, Minh Hoa Chương hỏi nàng rằng: “Thường Thường, muội có cảm thấy đỗ Trạng Nguyên quan trọng không?”

Minh Hoa Thường nghe vậy thì nội tâm lại bồn chồn, từ trước tới nay Minh Hoa Chương luôn làm việc một cách kiên định và quyết đoán, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với nàng bằng giọng điệu mờ mịt thế này. Minh Hoa Thường cẩn thận cân nhắc rồi nói một cách thản nhiên: “Trạng Nguyên chỉ là một tặng vật, trong thiên hạ đâu thiếu gì người đọc sách, nhưng Trạng Nguyên lại chỉ có một. Chẳng lẽ chỉ vì những người khác không được Trạng Nguyên mà lại nói rằng bọn họ không giỏi, không nỗ lực? Chỉ cần không thẹn với lương tâm, không phụ lại bản thân mình là đủ rồi.”

Minh Hoa Chương yên tĩnh một lát, rồi sau đó hắn đứng dậy và đi đến bên cạnh nàng, chậm rãi nói: “Muội nói rất đúng.”

Minh Hoa Thường cho rằng Minh Hoa Chương tới giám sát nàng viết chữ cơ, không ngờ là hắn không hề nhìn vào nàng, mà lại đứng ở trước nến. Ngọn lửa nhảy lên, hình ảnh giấy bút như cũng nhảy nhót theo ngọn lửa ấy. Minh Hoa Thường đang chấm mực, nàng lấy làm kinh ngạc khi nhìn thấy hắn như thế, bèn hỏi: “Nhị huynh, huynh đang làm gì vậy?”

Minh Hoa Chương nhìn theo hình ảnh tờ giấy hóa thành tro tàn trong ngọn lửa, hắn nhìn cảnh tượng ấy đến xuất thần, rồi sau đó mới thản nhiên đáp lại nàng rằng: “Không có gì, chỉ là ta vừa ném đi một ít bụi bặm mục nát vô dụng đi mà thôi.”

Ngọn lửa nhanh chóng lay động, con ngươi của hắn lúc thì sáng, lúc thì tối. Đúng vậy, đạo lý đơn giản như thế mà hắn lại cần Minh Hoa Thường nhắc nhở.

Hắn thừa nhận rằng những gì Hàn Hiệt nói rất đúng, trong quan trường, quan trọng nhất là biết cân bằng và khéo đưa đẩy, phỏng đoán ý muốn của bên trên. Muốn hoàn thành công việc thì nhất định phải khuất phục đạo lý đối nhân xử thế.

Nhưng mà hắn lại không muốn. Nếu cái danh Trạng Nguyên phải cần có người tặng hắn thì hắn mới có thể đạt được, vậy thì thà rằng hắn thà rằng không có cái danh ấy.

Minh Hoa Thường thấy hành vi của Minh Hoa Chương trong đêm nay rất kỳ lạ. Đêm hôm khuya khoắt thế này mà bỗng dưng lại chạy tới phòng của nàng, chuyện này thì thôi chưa nói đến, nhưng chẳng hiểu sao hắn chỉ đốt một tờ giấy đi mà chẳng nói gì cả, rồi sau đó, hắn thấy nàng viết xong sớ luận thì cũng đi luôn. Minh Hoa Thường khóa chặt cửa sổ lại theo yêu cầu của hắn, thực sự là nàng cũng bó tay luôn, chẳng nghĩ ra được gì hết.

Rốt cuộc là tối nay hắn tới đây để làm gì? Chẳng lẽ là để kiểm tra bài tập của nàng thật ư?

… Dù hắn là huynh trưởng của nàng thật, nhưng mà, hình như là cũng không cần kỹ tính tới thế đâu.



Ngày quân đội dời đô ngày càng tới gần, theo trinh sát hồi báo, với tốc độ như bây giờ, buổi chiều ngày mai thánh nhan của Nữ hoàng sẽ đến Trường An. Mấy ngày nay Trường An nhốn nháo, đến cả núi Chung Nam tách biệt với bên ngoài cũng chẳng phải là ngoại lệ, trên núi cũng ồn ào hơn hẳn bình thường.

Hôm nay bài kiểm tra cuối cùng đã kết thúc, mọi người lần lượt nhận điểm rồi lặng lẽ xuống núi. Chỉ trong nháy mắt, căn cứ như đã trở nên trống rỗng.

Minh Hoa Thường là một trong những người cuối cùng nhận điểm. Mặt trời sắp lặn, nàng theo Minh Hoa Chương đi gặp Hàn Hiệt, khi đẩy cửa ra thì họ lại phát hiện bên trong đã có rất nhiều người.

Thấy Tạ Tế Xuyên, Giang Lăng, Nhậm Dao thì Minh Hoa Thường cũng không bất ngờ gì, nhưng nàng không ngờ là Tô Hành Chỉ và Tô Vũ Tễ cũng ở đây.

Minh Hoa Thường hơi bối rối, còn Minh Hoa Chương thì có vẻ rất ung dung, hắn điềm nhiên đi về phía Hàn Hiệt, mọi người tự nhường đường ra cho hắn: “Hàn Tướng quân.”

Minh Hoa Thường yên lặng đi theo sau Minh Hoa Chương, nàng đứng ở hàng thứ hai. Minh Hoa Chương vai rộng chân dài, hắn đứng ở phía trước nên dễ dàng che khuất Minh Hoa Thường đằng sau, Minh Hoa Thường nhân cơ hội này mà hỏi Giang Lăng bên cạnh mình: “Chuyện này là thế nào vậy?”

Giang Lăng lắc đầu, nháy nháy mắt về hướng Tô Hành Chỉ và Tô Vũ Tễ, sau đó hắn ta nhún nhún vai.

Vẻ mặt hắn ta trông rất vặn vẹo, nhưng Minh Hoa Thường lại hiểu. Bây giờ Hàn Hiệt và Minh Hoa Chương đã nói chuyện xong, ông ta nói: “Được rồi, bây giờ mọi người đã tới đông đủ, ta sẽ nói một lượt luôn. Đầu tiên, xin chúc mừng các ngươi, bốn tháng qua các ngươi đã biểu hiện rất tốt, Huyền Kiêu Vệ quyết định cho các ngươi tới Trường An làm nhiệm vụ. Đây là điểm của các ngươi, cầm đi.”

Khó trách tại sao Tô Vũ Tễ và Tô Hành Chỉ lại có mặt ở đây, hóa ra bọn họ phải ở lại Trường An.

Minh Hoa Thường không nhịn được mà ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn Tô Vũ Tễ.

Chỉ nhìn tướng mạo Tô Vũ Tễ thôi thì sẽ thấy, thật ra nàng ấy rất xinh đẹp, xinh đẹp theo kiểu dịu dàng. Nhưng nàng ấy lại có khí chất kiêu ngạo, lưng gầy ưỡn thẳng trái ngược với cảm giác nhu nhược, tựa như hoa cúc mùa thu vậy – yếu đuối, cao gầy, nhưng bản sắc quật cường lại bất biến. Chỉ nhìn vào khí chất thôi mà cũng đã có thể thấy vài nét tương đồng với Minh Hoa Chương.

Ôm tâm trạng này, Minh Hoa Thường lại nhìn sang Tô Hành Chỉ, càng nhìn thì lại càng cảm thấy bọn họ rất giống nhau.

Theo như giấc mộng dự báo, sang năm Tô Vũ Tễ sẽ tìm tới phủ Trấn Quốc Công, vạch trần việc bản thân mình mới là con gái Minh Gia, còn “con chim tu hú chiếm tổ”, “chim khách” Minh Hoa Thường sẽ im hơi lặng tiếng mà chết đi trong mùi hoa quế.

Nghĩ tới đây, Minh Hoa Thường bỗng phát hiện ra một điều rất kỳ lạ. Trong mộng, nàng đã chết ở phủ Trấn Quốc Công tại Lạc Dương, nhưng rõ ràng là hôm nay đã dời đô rồi mà, rõ ràng là phủ Trấn Quốc Công đã được chuyển vào Trường An rồi. Nếu như sang năm sau nàng không trở về Lạc Dương, thì có phải là nàng sẽ không phải chết không?

Minh Hoa Thường ngẫm nghĩ chuyện này cả buổi, rồi nàng thấy ý nghĩ này có khác nào là đang “mò trăng đáy nước” đâu. Nếu đã không tìm ra được những người muốn giết nàng, thì việc nàng ở Trường An hay Lạc Dương có gì khác nhau đâu? Cách Tô Hành Chỉ làm người có vẻ cũng không tệ lắm, nếu như nàng tận dụng một năm này để tạo mối quan hệ tốt với Tô Hành Chỉ, liệu rằng tới lúc nàng phải rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, nàng còn kịp “nương tựa vào nhau” với y hay không?

Trong đầu Minh Hoa Thường đang nghĩ đến chuyện tương lai, lại bất giác nhìn Tô Hành Chỉ chăm chú tới nỗi ngẩn người, cho tới khi người bên cạnh đụng vào nàng một cái thì bấy giờ nàng mới giật mình, hoàn hồn lại.

Minh Hoa Thường mờ mịt ngẩng đầu, phát hiện Giang Lăng đang trừng mắt nhìn mình đầy kinh ngạc, Minh Hoa Chương cầm hồ sơ kiểm tra của nàng đứng ở phía trước, chẳng biết là hắn đã chờ nàng bao lâu rồi.

Trông Giang Lăng kỳ quái lắm, hắn ta hỏi: “Ngươi nghĩ gì thế?”

Minh Hoa Thường nhanh chóng nhìn xung quanh, ánh mắt ban nãy của nàng rõ ràng như thế kia mà, đừng nói là huynh muội Tô gia, đến cả Hàn Hiệt bên trên cũng chú ý tới. Nàng vô cùng lúng túng, gắng gượng nhận lấy hồ sơ rồi đáp: “Không có gì, chỉ là, nghĩ tới việc phải rời đi thì có chút không nỡ.”

Giang Lăng muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt mê man. Mỗi ngày nàng đều nói rằng không chịu nổi rừng hoang núi vắng, đồ ăn nơi này khó ăn, hắn ta có nhìn ra được là nàng không nỡ đâu nhỉ? Huống hồ chi, cứ coi như là nàng không nỡ thật đi, vậy thì nàng nhìn chằm chằm nam tử tổ khác làm gì?

Minh Hoa Thường nói xong thì mới nhận ra bản thân mình tìm cái cớ rất tệ, thấy mọi người đều nhìn mình, nàng lúng túng lắm, chỉ hận mình sao không thể chui vào kẽ đất luôn đi. Minh Hoa Thường cuống quýt nói lảng sang chuyện khác: “Hàn Tướng quân trả bài thi cho mọi người nhanh thật, vất vả cho ngài rồi. Hả, ta là Giáp à?”

Mấy chữ cuối cùng của nàng cao vút, Minh Hoa Thường như mở cờ trong bụng, cũng không thèm để ý đến chuyện mới ban nãy nàng đã vô cùng xấu hổ, nàng vui sướng hỏi Giang Lăng rằng: “Ngươi thì sao?”

Vốn dĩ ban đầu Giang Lăng đang rất vui vẻ, nhưng khi nghe thấy lời của nàng thì hắn ta nhướng mày, hỏi nàng rằng: “Ngươi cũng là Giáp?”

Nụ cười của Minh Hoa Thường dần cứng lại: “Cũng?”

Minh Hoa Thường và Giang Lăng nhìn nhau, có một sự im lặng đến kỳ dị bao quanh họ.

Vốn dĩ hai người bọn họ đã coi thường nhau rồi, nên gần như là cùng một lúc nghĩ, nàng (hắn ta) đều nghĩ như thế này: Được Giáp sao? Hoá ra Giáp rẻ mạt đến thế cơ à?

Nhưng ngoài mặt, hai người họ vẫn tỏ vẻ cười hì hì, chúc mừng nhau và khen ngợi nhau đầy dối trá. Nhưng khi những lời này rơi vào tai Minh Hoa Chương, nó lại giống như con dao đâm vào tai hắn.

Sau khi đi vào, nàng cố ý đứng sau để lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Tô Hành Chỉ. Khi nàng và Giang Lăng cãi nhau, trông nàng rất tùy tiện, không hề dè dặt như lúc đối mặt với y.

Nàng đã tới tuổi thiếu nữ hoài xuân, mà nàng lại xinh đẹp, yêu kiều, tính cách dễ mến rất được lòng người khác, hiếm có người nào không thích nàng. Có phải là, chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ nghe được tin nàng muốn lập gia đình?

Minh Hoa Chương thản nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Minh Hoa Thường và Giang Lăng: “Yên lặng đi, Hàn Tướng quân còn có lời muốn nói.”

Minh Hoa Thường thở phào một hơi, vội vã ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đứng thẳng dậy. Hàn Hiệt “Hả?” một tiếng, ông ta cũng chẳng biết mình còn gì để nói nữa hay không.

Ông ta cố suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra, ta cũng không có gì để nói. Trong thời gian này, các ngươi đã khổ cực nhiều rồi, quay về thu dọn hành lý rồi chuẩn bị xuống núi đi thôi, muộn chút nữa là trời tối, sẽ không dễ đi đâu. Ngày mai là bệ hạ tới Trường An rồi, gia tộc các ngươi cũng sẽ trở về, tối nay các ngươi hãy soạn ra một cái cớ hẳn hoi, đừng để người ngoài tìm ra được sơ hở.”

Lời Hàn Hiệt nói nghe rất khách sáo, nhưng khi dịch nghĩa ra, đại khái có thể hiểu là: Cút đi, đừng gây thêm phiền phức cho ông ta nữa.

Bảy người im lặng, bỗng ngầm hiểu mà cáo từ nhau. Minh Hoa Chương đi cuối cùng, sắc mặt hắn vẫn rất lạnh nhạt, Minh Hoa Thường tới bên cạnh hắn và hỏi: “Nhị huynh, ban nãy muội không nhìn huynh, huynh không giận muội chứ?”

Minh Hoa Chương trông rất bình thản, hắn nói: “Không đâu. Ta có tư cách gì để tức giận với muội cơ chứ?”

Câu này nghe rất kỳ lạ, nếu như là do Giang Lăng nói thì chắc chắn là Minh Hoa Thường sẽ cảm thấy hắn ta đang rất xấu tính, nhưng đây là lời do Minh Hoa Chương nói ra, Minh Hoa Thường cảm thấy, chắc là do mình đang “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử” rồi. Nàng thầm trách cứ bản thân nhạy cảm, sau đó vô cùng vui mừng mà nói với Minh Hoa Chương rằng: “Vậy là tốt rồi. Nhị huynh, muội không quay về ở trong phủ Trấn Quốc Công được không ạ?”

Đồng tử Minh Hoa Chương co lại, lập tức quay đầu lại nhìn nàng. Tô Hành Chỉ đang đi ở phía trước cũng chấn động, y bỗng dừng lại.

Tô Vũ Tễ thấy kỳ lạ, nàng ấy quay đầu lại nhìn Tô Hành Chỉ, rất khó hiểu nên đã lên tiếng hỏi y rằng: “Huynh?”

Minh Hoa Thường hoảng sợ bởi sự lạnh lẽo trong mắt Minh Hoa Chương, thế nên nàng không để ý tới sự bất thường của Tô Hành Chỉ phía trước. Minh Hoa Thường chớp chớp mắt mấy cái, nàng nghĩ rằng Minh Hoa Chương đã hiểu lầm ý mình, thế là nàng vội vàng giải thích: “Nhị huynh, cũng không phải là do muội có ý kiến với sự sắp xếp của huynh đâu, huynh không ngại khổ cực mà tìm Đức Nghiệp quan cho muội, muội rất cảm tạ. Nhưng tháng Tư muội đã thề son sắt rằng muốn tới đạo quán thanh tu, nhưng bây giờ, chỉ mới được bốn tháng thôi mà đã về lại Công phủ, nói mà không làm, chẳng phải là sẽ làm cho người ta nghi ngờ à? Chẳng thà muội cứ thuê một tòa nhà bên ngoài, ở một mình, sau này có làm nhiệm vụ thì cũng tiện.”

Người ở đây đều biết rõ, duy chỉ có huynh muội Tô gia không biết thân phận thật của bọn họ, mà về sau hai người họ cũng sẽ phải ở lại Trường An, thậm chí là tháng sau còn cùng thi khoa cử với Minh Hoa Chương nữa. Đến lúc đó Tô Hành Chỉ có thể dễ dàng nghe ngóng được thân thế Minh Hoa Chương, thế nên, Minh Hoa Thường chẳng cần phải che giấu gì cả, cứ nói thẳng ra như thế mà thôi.

Dù sao thì, tới bây giờ nàng vẫn chưa thể tìm ra được những người muốn giết mình trong phủ Trấn Quốc Công, thế thì chẳng thà cứ chuyển ra ngoài đi, chuyển bị động thành chủ động.

Minh Hoa Thường nhìn Minh Hoa Chương đầy chờ mong, nhưng mà, Nhị huynh – người từ trước đến giờ thấu hiểu lòng người biết bao – lần này lại không nghe theo ý nàng, mắt hắn như ánh sao sáng rực, trông rất hùng hổ dọa người, nhưng giọng nói của hắn lại bình tĩnh như đầm nước: “Vì sao lại muốn chuyển ra ngoài ở?”

“Hả…” Minh Hoa Thường nghẹn họng, vắt hết óc ra mà nói: “Chuyển ra ngoài tự do hành động, muốn gặp người nào thì gặp người đó, muốn mua gì thì mua cái đó, ra vào không cần người khác đồng ý, hơn nữa, thuận tiện che giấu…”

“Được rồi.” Minh Hoa Chương thản nhiên gật đầu, nói: “Ta giúp muội giải quyết những vấn đề này, muội theo ta về nhà.”

Vẻ mặt Minh Hoa Thường cứng đờ, không rõ Minh Hoa Chương đang làm cái gì nữa. Minh Hoa Chương ngước mắt lên nhìn Minh Hoa Thường, hắn nắm chặt tay nàng rồi sải bước đi nhanh, lướt qua Tô Hành Chỉ và đi ra ngoài.

Minh Hoa Thường bị kéo đi thì lảo đảo mất hai bước, lúc lướt qua huynh muội Tô Hành Chỉ và Tô Vũ Tễ, nàng còn thân thiện mỉm cười với bọn họ.

Sau đó, nàng cảm thấy sức lực nơi cổ tay mình đã trở nên mạnh hơn.

Sau khi Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường đã ra ngoài cả một hồi lâu, Tô Hành Chỉ vẫn bình tĩnh nhìn theo hướng họ đi, ánh mắt của y làm Tô Vũ Tễ thấy rất kỳ lạ. Tô Vũ Tễ nhìn theo phía trước, ôm lòng nghi hoặc mà hỏi y rằng: “Huynh, huynh đang nhìn cái gì vậy?”

Tô Hành Chỉ hoàn hồn, y nhìn vào đôi mắt hạnh của Tô Vũ Tễ, mấp máy môi, cuối cùng, y vẫn không nói gì cả.

Y cúi đầu, che khuất thần sắc trong ánh mắt: “Không có gì.”

Tô Hành Chỉ thấy một con kiến bò trên mặt đất, lòng y thầm giễu cợt, nghĩ, hóa ra bọn họ đến từ phủ Trấn Quốc Công, hóa ra bọn họ là người tổ mẫu từng hầu hạ.

Hóa ra, thiếu niên kiêu ngạo tuấn tú cao quý chưa từng bại trận kia là Thế tử Minh gia, huynh trưởng của Tô Vũ Tễ.



Trước lạ sau quen, lần này Minh Hoa Thường đã ung dung hơn trước rất nhiều, mới giờ Tuất đã tới cổng thành. Khác hoàn toàn lần cưỡi ngựa xem hoa trước, lần này Minh Hoa Chương dẫn Minh Hoa Thường vào thành rồi tới thẳng phường Trường Hưng.

Suốt cả chặng đường, Minh Hoa Chương không nói gì cả, Minh Hoa Thường không biết vì sao huynh trưởng của mình tức giận, thế nên nàng cũng im lặng theo, không dám chuốc xui xẻo vào người. Đến khi dừng trước một tòa phủ đệ, Minh Hoa Thường ngẩng đầu nhìn chữ bên trên mới nhận ra đây là nơi nào: “Phủ Trấn Quốc Công? Đây là nhà chúng ta ạ?”

Minh Hoa Chương nghe thấy nàng nói “nhà của chúng ta” một cách tự nhiên thì lửa giận trong lòng nguôi ngoai phần nào, thản nhiên lên tiếng: “Ừ.”

Mắt Minh Hoa Thường mở to hơn, Minh Hoa Chương xuống ngựa, chậm rãi gõ vang cửa phủ. Qua một hồi lâu, cổng lớn mới được mở he hé ra, lão nô bộc hơi nghễnh ngãng, nhưng khi thấy người đến là Nhị lang quân và Nhị nương tử thì nước mắt tuôn rơi, vội vã mời Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường tiến vào.

Trong phủ không có nhiều người, thanh tịnh tới nỗi có thể ngửi thấy mùi cây cối. Minh Hoa Chương không cần lão nô bộc dẫn đường, đích thân hắn dẫn Minh Hoa Thường đi tìm chỗ ở.

Cây cổ thụ che khuất bầu trời, Minh Hoa Thường theo sau Minh Hoa Chương, xuyên qua tầng tầng lớp lớp hành lang gấp khúc, cả tòa nhà này như chỉ còn có hai người bọn họ. Trên đường đi, Minh Hoa Thường nhìn khắp xung quanh, phủ đệ này khác hoàn toàn so với phủ Trấn Quốc Công ở Lạc Dương, bức tường màu xám tro và ngói màu xanh, cây cối sum sê. Tuy rằng diện tích không lớn bằng tòa nhà ở Lạc Dương, nhưng cả hai đều mang phong cách cổ xưa, nhuốm màu năm tháng.

Đáng tiếc thay, nàng chẳng có ấn tượng gì với nơi này. Minh Hoa Thường nghĩ tới chuyện, đây là nơi mà mình từng ở hồi còn nhỏ, thì nội tâm nàng chìm trong xúc động cả một hồi lâu, nàng bồi hồi lên tiếng: “Hóa ra đây là chỗ ở của Minh gia. Không ngờ lại được gìn giữ tốt như vậy, chẳng thể nhìn ra được là đã hơn mười năm rồi không có người ở.”

Minh Hoa Chương thản nhiên nói: “Là ta phái người tu sửa lại.”

“…” Minh Hoa Thường thấy khó tin: “Không phải là trong thời gian này huynh vẫn luôn ở núi Chung Nam sao?”

“Đúng vậy, nhưng không ảnh hưởng tới việc tu sửa tòa nhà. Tổ mẫu và phụ thân xa cách nhiều năm, cuối cùng cũng sẽ trở lại chốn cũ, chúng ta phận là tiểu bối, sao có thể để bọn họ ở trong một nơi không thoải mái được?”

Minh Hoa Thường nghe xong thì trầm mặc, quả nhiên nàng là đứa con gái bất hiếu, khác hẳn so với Minh Hoa Chương, nuôi nàng còn không bằng nuôi con chó nữa.

Minh Hoa Thường nói thật: “Nhị huynh, huynh suy nghĩ chu đáo quá, can đảm cẩn trọng, cha có huynh thì đúng là may mắn của ông ấy.”

Minh Hoa Chương cười nhẹ, hắn bước chậm lại, kề vai đi bên cạnh nàng: “Không, chuyện này là chuyện ta phải làm. Muội mới là may mắn của cha.”

Câu nói này khiến Minh Hoa Thường tự thấy xấu hổ, nàng mỉm cười kéo tay Minh Hoa Chương, rồi nàng nói: “Huynh muội chúng ta đừng tranh giành cái này nữa, chúng ta cùng hiếu thuận với cha.”

Minh Hoa Thường cười đùa dựa sát vào, Minh Hoa Chương cũng không thể trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt được nữa, sự bực dọc trong lòng cứ thế mà tan đi.

Tuy rằng, tới tận bây giờ Minh Hoa Thường cũng không biết mình đã chọc cho hắn khó chịu lúc nào.

Minh Hoa Chương dẫn Minh Hoa Thường đi xuyên qua rừng trúc, vượt qua nội viện phía Đông Bắc. Đây là một nơi vắng vẻ, có rừng trúc bao quanh nên rất yên tĩnh. Trong viện, thảo mộc sum sê, bầu không khí thanh lịch và tao nhã, đóng cửa lại là thành một tiểu viện độc lập, mở cửa ra là có thể nối liền nơi đây với thế giới ngoài phủ. Cách không xa là phố Phường Tường và Hạ Môn, có thể nói là yên tĩnh trong náo nhiệt, vô cùng tinh tế.

Tất nhiên là, thứ hợp ý Minh Hoa Thường nhất vẫn là giàn nho dưới mái hiên. Minh Hoa Thường không có cảm xúc gì với mấy thứ văn nghệ, nàng thích ăn uống, thích mấy đồ vật thực dụng, ví dụ như là giàn nho này chẳng hạn.

Trong đầu Minh Hoa Thường đã nghĩ ra mười cách ăn nho. Vườn hoa trong nội viện cũng không tệ, tiếc là trông thì ngon mà không ăn được, chẳng thà năm sau cày tơi ra hết rồi đổi sang loại hoa nào có thể ăn được, cả rừng trúc bên ngoài nữa, cũng có thể tận dụng được.

Minh Hoa Thường đi một vòng từ trong ra ngoài phòng, quả thật là nàng rất mừng rỡ: “Nhị huynh, huynh chuẩn bị cho muội hả?”

“Đúng vậy.” Minh Hoa Chương chắp tay lại sau lưng, từ tốn nói: “So với việc ra ngoài ở thì muội thấy thế nào?”

Thật sự là Minh Hoa Thường không ngờ rằng chỗ này dành cho nàng, cả chặng đường hắn không nói lời nào cũng vì chuyện này ư?

Minh Hoa Thường không thể nói rõ tâm trạng của mình, nàng đứng ở dưới giàn nho mà nhìn Minh Hoa Chương, bỗng cảm thấy vừa lạ lẫm vừa xa cách.

Thời gian như một cơn gió gào thét ở trong cơ thể nàng, lúc nàng ngẩng đầu lên lần nữa thì nàng chợt phát hiện ra tất cả đều không còn giống như lúc trước nữa.

Hai người bọn họ được bọc trong tã lót nằm cùng nhau, bế người nào đi người kia sẽ khóc; cha nói rằng, từ nhỏ Minh Hoa Chương đã có bản lĩnh lớn, Minh Hoa Chương biết bò rồi mà nàng vẫn còn chưa biết, nàng vẫn hay dùng sức véo má Minh Hoa Chương, không cho hắn đi; về sau thì bọn họ đều đã có thể đi bộ vững vàng trên mặt đất, Minh Hoa Chương thì bị cha bế ra ngoại viện theo mình, còn Minh Hoa Thường thì ở trong viện ăn uống chơi đùa, không có chí tiến thủ.

Huynh muội bọn họ càng lúc càng xa cách nhau, nhưng mà, hằng năm, mỗi lúc đón giao thừa, Minh Hoa Chương sẽ luôn mang một chiếc kẹo mạch nha đến cho nàng.

Kẹo mạch nha là một loại kẹo rất dễ dính răng, nếu như ăn xong mà hàm răng chưa rơi xuống hết thì tức là người đó sẽ sống lâu trăm tuổi, tuổi thọ rất dài. Khi còn bé, mỗi lần Minh Hoa Thường ăn kẹo mạch nha, nàng đều rất sợ hãi, nàng sợ rằng răng của mình sẽ rơi xuống.

Có lẽ kẹo mạch nha mà Minh Hoa Chương mang tới rất hữu dụng, mười sáu năm qua, Minh Hoa Thường có thể ăn, cũng có thể uống, cơ thể nàng đã khỏe mạnh hơn khi còn bé rất nhiều, chẳng còn hay mắc bệnh nữa.

Nhưng mà, giờ đây bọn họ cũng đã trưởng thành rồi. Tiểu huynh trưởng nghiêm mặt mang kẹo đến cho nàng trong trí nhớ, chớp mắt đã trưởng thành, trở thành một thiếu niên cao lớn.

Minh Hoa Thường ngẩn người ra mà nhìn Minh Hoa Chương trước mặt mình, hóa ra, hắn đã cao hơn nàng rất nhiều, dù nàng có muốn véo má hắn thì nàng cũng không thể làm được nữa rồi.

Nàng cũng không thể làm hành động ấy được, vì giờ đây, nàng là một nữ tử đã đến tuổi lập gia đình, hai năm nữa hắn cũng sẽ có muội muội mới, thậm chí là thê tử, chiếc kẹo mạch nha ấy không còn thuộc về nàng nữa.

Minh Hoa Thường cười nói: “Nhị huynh, muội không hề có ý đó. Muội cũng biết cha mẹ không thiên vị, chỉ là muội không muốn mình mang thêm phiền toái đến cho huynh.”

Lá nho trên đỉnh đầu rơi xào xạc như lời thì thầm dưới sông ngân. Minh Hoa Chương cũng nghiêm túc nhìn nàng, hắn hỏi lại: “Phiền toái? Ta là huynh trưởng của muội, ta mua nhà cho muội ở, bảo vệ muội chu toàn, nhưng theo ý của muội, đấy lại là phiền toái à?”

Minh Hoa Thường nghẹn họng, có một nỗi chua xót khó tả chợt dâng trào trong lòng nàng.

Nếu như hắn là huynh trưởng của nàng thật, chắc chắn nàng sẽ chẳng biết xấu hổ mà ỷ lại vào hắn, bảo hắn giúp mình làm cái này, làm cái kia. Nhưng mà, hắn lại không phải.

Hắn là một huynh trưởng chu đáo và có trách nhiệm, nhưng mà, vốn dĩ điều tốt đẹp này chẳng hề thuộc về nàng.

Minh Hoa Thường rũ mắt xuống, nói rất nhỏ: “Nhưng mà, muội và huynh khác nhau, sớm muộn gì muội cũng phải rời khỏi Minh gia…”

Nàng thở dài rất khẽ, nhưng câu nói này như đã chạm vào vảy ngược của Minh Hoa Chương, bỗng chốc hắn hiểu ra mọi thứ.

Như có một lửa bùng lên từ sâu trong thân thể Minh Hoa Chương, rất nhiều lúc hắn cho rằng mình đã quên, nhưng những chuyện đã được cho qua nay lại bị khơi lại, rồi trong một khoảnh khắc, chúng như đã hoá thành núi lở sóng thần. Ngón tay hắn lạnh lẽo nhưng máu thì lại sôi sục.

Minh Hoa Chương kìm nén cơn tức giận, lạnh lùng hỏi: “Rời khỏi Minh gia? Rời khỏi như thế nào?”

Minh Hoa Thường cúi đầu không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, nàng là giả, tất nhiên là mười sáu năm tươi đẹp này sẽ bị đốt thành đống tro bụi trôi nổi. Nhưng, khi rơi vào trong mắt Minh Hoa Chương, nó lại mang ý nghĩa khác.

Lòng Minh Hoa Chương lạnh lẽo, quả nhiên là nàng thích người nào rồi phải không? Nàng đang nóng lòng muốn chuyển ra khỏi phủ để tiện gặp riêng người kia ư?

Nàng không trả lời, Minh Hoa Chương nói thay nàng: “Bằng việc thành hôn ư? Rõ ràng muội từng nói là muội không muốn thành hôn kia mà.”

Lúc nhận ra mình vừa nói ra những lời ấy, Minh Hoa Chương tự giật mình. Gần như là trong nỗi kinh sợ, hắn tự hỏi chính mình, hắn điên rồi sao? Tại sao lại nói ra những lời này?

Minh Hoa Thường cũng đang tự hỏi câu này, chuyện này và chuyện nàng thành hôn có liên quan gì tới nhau đâu? Minh Hoa Thường không nhịn được mà lại suy nghĩ thêm, nửa đùa nửa thật nói: “Chuyện thành hôn thì muội chưa nghĩ tới bao giờ. Nhưng dù sao thì, muội từng thấy một người cha tốt, kiên nhẫn và nhân hậu như cha, còn có một lang quân tốt, đầu đội trời chân đạp đất như huynh, vậy thì sao muội còn có thể vừa ý người khác đây?”

Lời nàng nói giống như một ngọn đèn huỳnh quang nhỏ trong cảnh hỗn loạn, trong phút chốc, sóng gió ngừng bặt, cả trại bốc cháy. Minh Hoa Chương chợt nhận ra, hắn cố chấp lâu như vậy là vì để được nghe thấy câu nói này.

Khi đã nhận thức được điều này, hắn càng trở nên sợ hãi hơn khi nhìn thấy Minh Hoa Thường ngẩn người ra, chăm chú nhìn Tô Hành Chỉ.

Lá nho lớn cỡ một bàn tay rơi xào xạc, Minh Hoa Chương chợt nghĩ, lúc hắn đang sửa sang lại ngôi nhà cũ của mình, ấy là vào đêm Thất tịch. Khi ấy, hắn nghe có người nói rằng, đứng dưới gốc giàn nho vào ngày thất tịch là có thể nghe thấy tiếng thì thầm gặp gỡ của Ngưu Lang Chức Nữ.

Tất nhiên là, việc trồng nho không liên quan gì đến việc nghe trộm từ một góc tường nơi rất xa, mà là vì, nếu những người yêu nhau đứng dưới gốc nho trong ngày ấy thì sẽ được Ngưu Lang Chức Nữ chúc phúc, vĩnh viễn kết đồng tâm, ân ái cả đời.

Truyền thuyết này chỉ nghe cho vui thôi là được rồi, không thể xem là thật được, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà Minh Hoa Chương lại mua một giàn nho rồi trồng nó trong căn nhà này.

Đường đường là phủ Trấn Quốc Công, chẳng ai rảnh rỗi và tao nhã đến độ trồng nho trong sân, dù có thì giàn nho ấy cũng đã héo úa vì hơn mười năm không có người chăm sóc rồi. Giàn nho, vườn hoa trong sân, cả nội thất của phòng, tất cả những thứ ấy đều do chính tay hắn sắp xếp, vì hắn cảm thấy nàng sẽ thích.

Lần đầu, khi hắn tới đi dạo quanh phủ Trấn Quốc Công, hắn đã vừa ý nơi này rồi. Tiểu viện này vừa sạch sẽ vừa tiện nghi, hợp cho nàng ở. Cũng gần với tiểu viện bên cạnh, đóng cửa lại thì sẽ không làm phiền tới nhau, nhưng nếu muốn ra khỏi phủ từ nơi này tất phải đi qua viện sát vách, vừa hay là nơi hắn ở.

Minh Hoa Chương chỉ nhìn lướt qua một cái như thế thôi mà đã thấy rất hài lòng, vô cùng dụng tâm khi sửa chữa lại tiểu viện này, đến cả đất trống cũng đã được xới lên hết, muốn về sau cho nàng “tu đạo” tại gia.

Hắn lấy cớ cho nàng tới Đức Nghiệp quan, nhưng lại không đành lòng để nàng tới đạo quán thật. Trấn Quốc Công chỉ có một nữ nhi này thôi, về lý hay về tình, nếu để nàng rời nhà đi thì đều rất khó nói. Lúc ở núi Chung Nam có hắn trông coi thì cũng thôi, nhưng đã trở về Trường An rồi thì chắc chắn phải cho nàng sống cuộc sống thoải mái nhất, sinh hoạt đủ đầy nhất.

Nàng không muốn lập gia đình, vậy thì không cần phải lấy chồng. Số lượng quý tộc Trường An tu đạo lễ Phật ở trong nhà cũng không ít, là do hắn thiếu nợ nàng, bảo vệ nàng cả đời là chuyện mà hắn phải làm.

Hắn hao tốn không biết bao nhiêu tâm tư cho tiểu viện này, không thua kém gì việc xây dựng một căn nhà, vượt xa phạm trù lo nghĩ cho người thân. Hắn đang làm gì? Tại sao hắn lại phải làm như vậy?

Minh Hoa Chương vẫn luôn chôn vùi vấn đề này trong lòng, vẫn luôn từ chối nghĩ tới, nhưng bây giờ, hắn biết rõ, cuối cùng thì hắn cũng không thể nào lảng tránh nó được nữa rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv