Song Bích

Chương 71: Dời đô



Mùa thu tháng Tám, cái nóng cứ quanh quẩn trong cả một ngày dài. Núi Chung Nam, nơi cỏ rậm rừng sâu, những ngọn gió khẽ lách mình qua từng tán lá cây rừng, khiến cho cả ngọn núi rộn ràng trong bao tiếng xào xạc lá.

Tấm mành trúc được cuộn lại và treo trên cao, những chùm tua rua nhẹ nhàng đong đưa trong gió. Minh Hoa Thường ngồi bên cửa sổ song dọc, tóc nàng được búi lên theo kiểu Nguyên Bảo kế, kiểu búi tóc này khá đơn giản nhưng lại khiến cho cần cổ thon dài và gò má trắng nõn của nàng nổi bật lên.

Nàng không đánh phấn hay trang điểm gì cả. Nàng chỉ mặc một bộ y phục màu trắng đơn giản và thoải mái hằng ngày hay mặc, ngoại trừ dây buộc tóc màu xanh nhạt được buộc sau gáy ra, thì trên người nàng không còn bất kỳ một món trang sức nào khác nữa.

Ngày nắng ở Trường An cực kỳ oi bức, chỉ vào những lúc như là trước khi mặt trời mọc và sau khi mặt trời lặn thì con người ta mới thấy dễ chịu hơn đôi chút. Ngoại trừ việc phải luyện võ vào mỗi sáng ra thì thôi không nói đến, trong cả một ngày dài, chỉ có khoảng thời gian chạng vạng tối này là họ có thể chuyên tâm đọc sách.

Minh Hoa Thường rũ mắt chuyên tâm cầm một cuộn hồ sơ dày dặn, bấy giờ, cửa viện đột ngột bị đẩy ra, nàng nghe thấy tiếng động thì ngước mắt lên nhìn, đang định đứng dậy thì đã bị người đến lên tiếng cản lại: “Muội không cần đứng lên đâu, cứ đọc sách của muội đi.”

Minh Hoa Chương cũng ăn mặc theo lối đơn giản, gọn gàng trong tông màu trắng. Dây thắt eo buộc cao tôn lên bờ vai rộng, eo hẹp và đôi chân dài của hắn. Khi được trông thấy cái cảnh hắn bước từ trong bóng cây ra, bấy giờ con người ta mới thật sự hiểu được ý nghĩa của cái gọi là “cao lớn thẳng tắp”, “tươi tốt tựa tùng xanh giữa xuân”.

Minh Hoa Chương đang ôm mấy cuộn quyển trục trong lòng, hắn đi đến chỗ cửa sổ thì dừng bước lại. Từ trên cao, hắn có thể dễ dàng thấy được nội dung của cuộn hồ sơ trong tay Minh Hoa Thường: “Muội vẫn đang xem quyển trục về đường Giang Nam à?”

“Vâng.” Minh Hoa Thường nói: “Hiếm có hồ sơ của vị thứ sử nào được ghi chép chi tiết như vậy, không những có đính kèm báo cáo khám nghiệm tử thi của người đã chết, mà còn ghi lại lai lịch, gia thế của hung thủ nữa. Đây là những tài liệu “tai nghe mắt thấy”, vô cùng quý giá, tất nhiên là muội phải xem từ từ, phải đọc cho thật kỹ rồi.”

Minh Hoa Chương không nói gì, hắn cúi người tiến đến gần cửa sổ, mấy cuộn quyển trục mà hắn đã mang đến được đặt ở bên cạnh nàng, sau đó hắn nói: “Đây là bản ghi chép Hàn Hiệt mới tìm thấy, trong đó có ghi lại tình tiết vụ án và lời khai của hung thủ, có thể sẽ có ích cho bức chân dung của muội.”

Minh Hoa Thường nghe xong thì vui mừng lắm, nàng vội mở cuộn quyển trục mới ra, vừa mở vừa nói: “Thật sao ạ? Cái này đến đúng lúc thật, người phá án chỉ quan tâm đến người chết, họ chỉ mong đến khi bắt được hung thủ, bắt hung thủ nhận tội là xong, cơ bản là họ không hề quan tâm đến việc hung thủ là loại người như thế nào. Mọi người đều nói việc khám nghiệm tử thi là một cách để cho người chết được lên tiếng, vậy mà hung thủ thì… rõ ràng là họ vẫn còn sống ở đó như thế, nhưng lại chẳng có ai nghĩ đến việc để bọn họ lên tiếng. Không biết hang sâu bao nhiêu, thì làm sao hàng phục được mãnh hổ đây? Chỉ khi biết được hung thủ nghĩ gì thì chúng ta mới có thể biết được án mạng xảy ra như thế nào, làm cách nào để tìm ra được hung thủ, và cách để ngăn chặn kịp thời, không cho án mạng xảy ra.”

Minh Hoa Thường đã phàn nàn về việc này rất nhiều lần. Tháng Tư vừa qua, sau khi bọn họ tìm được bản vẽ cung Đại Minh ở Trường An, chẳng những không cho bọn họ nghỉ một ngày nào, mà Hàn Hiệt còn bắt bọn họ quay lại huấn luyện ngay.

Bây giờ đã là tháng Tám rồi, trong bốn tháng qua, Minh Hoa Thường vẫn ở trong rừng sâu núi thẳm, vẫn luyện cưỡi ngựa, đấm bao cát, có những lúc nàng còn phải làm “bao cát” cho người khác đánh cả ngày nữa cơ. Thể lực và sức bền của nàng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, nàng không còn là con nhóc vô dụng “mới chỉ đỡ được có một quyền thôi mà đã gục, mới đi được có hai bước thôi mà đã thở hổn hển” như trước nữa.

Ít nhất thì bây giờ nàng đã có thể chịu được hai quyền.

Ngoại trừ luyện võ ra, Hàn Hiệt cũng không để bọn họ được phép chểnh mảng trong phần “văn” và phần “thực chiến”. Trong vòng bốn tháng qua, bọn họ đã được học ám hiệu, học giết người, học cứu người, học phong tục địa phương ở khắp mọi nơi, thậm chí là họ còn được học cả phong thủy Đạo giáo và những kiến thức kỳ lạ khác nữa. Đây là “nồi cơm hỗn hợp” mà tất cả mọi người đều phải học. Ngoài ra thì Minh Hoa Thường còn được “ưu ái” hơn hẳn những người khác, vì vào mỗi ngày, ngoài giờ học – cũng là khi mà những người khác đang nghỉ ngơi, nàng phải đọc thêm hồ sơ của các triều đại trước.

Những vụ án mà có thể là Minh Hoa Thường sẽ có cơ hội trải nghiệm đã ít thì nay lại càng ít hơn, dù sao thì nàng cũng chưa “yếu bóng vía” đến nỗi như thế, chưa đến mức “đi đến đâu cũng có thể gặp được người chết”. Minh Hoa Chương rất phản đối việc nàng phá án nhờ vào trực giác, hắn khăng khăng cho rằng kinh nghiệm quan trọng hơn trực giác, và việc lắng nghe kỹ càng quan trọng hơn nhiều so với việc chỉ dựa vào lời nói phiến diện. Minh Hoa Chương đã tìm ra được rất nhiều cuộn hồ sơ và mang chúng đến cho Minh Hoa Thường, hòng để cho nàng có thể tích lũy thêm kiến thức về các loại tội phạm trong những vụ án trước đây, giúp nàng rèn luyện kỹ năng phác họa chân dung nghi phạm.

Mấy tháng qua Minh Hoa Thường đã quá cực khổ, ngày nào cũng như ngày nào – ngoại trừ thời gian ngủ ra thì gần như là nàng không có thời gian rảnh, nhưng phải thú thật là, nàng cũng đã “thu hoạch” được rất nhiều thứ.

Giai đoạn đầu thì nàng còn loay hoay nghiên cứu hồ sơ, nhưng rồi, dần dà, nàng bắt đầu tìm ra được những điểm sai sót trong đống hồ sơ đó. Năng lực xử lý vụ án của quan phủ địa phương thì mỗi nơi mỗi khác, rất ít người có thể đứng ở vị trí trung lập và mô tả về hung thủ một cách khách quan, thế nên, Minh Hoa Thường thường phải đọc những đoạn văn dài vô nghĩa rồi mới có thể tìm ra được một, hai lời chứng có ích. Vì vậy mà nỗi oán hận của nàng trong vấn đề này cực kỳ sâm đậm, mỗi lần nhìn thấy Minh Hoa Chương, nàng đều không nhịn được mà lại phàn nàn với hắn mấy câu.

Minh Hoa Chương đã quen việc nàng phàn nàn với mình như thế rồi, hắn đặt một tay lên bệ cửa sổ, thở dài một hơi rồi nói: “Đây là hồ sơ của Tứ Đô, đã được soạn kỹ càng lắm rồi. Người đời đặt nặng quan kinh thành, coi nhẹ quan vùng ngoại ô. Hằng năm, các tân khoa tiến sĩ đều nghĩ đủ mọi cách để ở lại Trường An, Lạc Dương; những người khác thì cũng sẽ di chuyển đến những vùng đất “giàu cá nhiều thóc” như là Giang Nam. Mặc dù Trường An, Lạc Dương và Dương Châu đều rất sầm uất và thịnh vượng, cuộc sống của người dân thì rất sung túc, nhưng đây cũng chỉ là ba trong số ba trăm năm mươi châu của Đại Đường thôi, thậm chí là còn chẳng nằm trong một trăm chi nữa kìa. Ngoại trừ vùng lãnh thổ rộng lớn như kinh đô và các khu vực lân cận ra, thì có rất ít trưởng quan có học thức cao và hiểu biết rộng, các quan lại phía bên dưới thì lại càng không đáng nhắc đến.”

Minh Hoa Thường ngẩng đầu nhìn người thiếu niên trước mặt mình. Tuy hai người đang cách nhau một cánh cửa sổ, nhưng gương mặt lại cách nhau rất gần. Cái nóng của một ngày đầu thu vẫn còn vương vấn; màu lá xanh lốm đốm hắt lên người hắn, làm cơ thể hắn như được phủ lên một lớp màu xanh nhàn nhạt; làn gió khẽ thổi qua, phát ra âm thanh xào xạc ở phía xa xa.

Hình như là hắn lại cao lên nữa rồi, đôi vai dần trở nên rộng hơn, làm nổi bật lên những đường nét rắn rỏi của một nam tử. Nhưng ở hắn vẫn còn giữ lại chút mảnh khảnh của một thiếu niên, đôi lúc sẽ khiến cho người ta có cảm giác hắn giống như là cây tre sau cơn mưa rào vậy – mềm dẻo mà thẳng tắp, liêm khiết mà lỗi lạc. Khi hắn nhắc đến việc quan lại ở những châu khác yếu kém, thì trong con ngươi đen nhánh ấy chỉ toàn là vẻ nghiêm túc, dường như hắn thật sự rất sầu lo về vấn đề này.

Tất nhiên là Minh Hoa Thường sẽ không bỏ sót câu hắn vừa nói là “Đại Đường” rồi. Nhưng bây giờ quốc hiệu là “Chu”.

Nhưng Minh Hoa Thường không sửa lưng hắn, nàng chỉ nói: “Nhị huynh, khi muội đọc những hồ sơ này, điều khiến muội bận tâm nhiều nhất không phải là vấn đề thiếu người, mà là vấn đề lãng phí.”

Minh Hoa Chương nghe vậy thì cũng nghiêm túc hẳn lên, hắn hỏi nàng: “Muội nói thử cho ta nghe xem nào?”

“Muội lấy Trường An làm ví dụ nhé. Về quan viên của phủ Kinh Triệu ấy, có nói thế nào thì chúng ta cũng không thể nói là họ bất tài được. Nhưng vào những lúc phá án thì bọn họ chỉ biết để cho cấp dưới của mình lãng phí thời gian và công sức. Bọn họ thẩm vấn hết tất cả mọi người xung quanh hiện trường vụ án, nếu không bắt được người khả nghi thì mở rộng phạm vi điều tra, rồi sau đó lại tiếp tục nằm vùng, đề ra nghi vấn rồi lại gặng hỏi tiếp. Đám quan lại cấp thấp cũng là người mà, lâu dần mà cứ như thế mãi, rồi cũng sẽ đến lúc họ thấy mệt mỏi, thấy chán nản; cả ngày bọn họ cứ phải lao lực như thế, vậy mà chỉ có thể nhận lại được phần lương bổng ít ỏi, khó tránh khỏi việc sẽ xảy ra chuyện vu oan giá họa để qua mắt cấp trên. Đây không phải lỗi của nha dịch hay quan nhỏ, mà là lỗi của trưởng quan bên trên.”

Minh Hoa Chương lắng nghe rất nghiêm túc, hắn gật đầu ra hiệu cho nàng: “Muội nói tiếp đi.”

“Và khi muội đọc hồ sơ phá án của bọn họ, rõ ràng là muội đã thấy có rất nhiều công việc không cần thiết, đơn thuần chỉ là họ đang giày vò nhau trong vô ích thôi. Muội cũng có thể hiểu được suy nghĩ của chủ quan, vì bọn họ là quan phụ mẫu của một phương mà, nên nếu không bắt được hung thủ thì sẽ ảnh hưởng đến thành tích làm việc của bọn họ, và rất có thể là sẽ liên lụy đến nhiều bên, dẫn đến việc Lại bộ xuống kiểm tra và đánh giá. Bọn họ không dám mạo hiểm, nên họ chỉ đành giao trách nhiệm cho cấp dưới của mình, để cấp dưới “bày binh bố trận”, “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”; họ không quan tâm xem những quan lại cấp thấp của bộ Khoái [*] này có mệt mỏi hay không. Nhưng, rõ ràng là luôn có những điểm chung nhất định ở phần lớn những tên hung thủ ngoài kia. Ví dụ như là những kẻ cưỡng gian rồi giết hại nữ tử ấy, đa phần họ đều đã từng có tiền án đốt phá trước đó; hay ví dụ như là những kẻ tra tấn và giết chết nạn nhân một cách dã man ấy, có thể là họ thường bắt đầu bằng việc giết hại động vật; có rất nhiều người, nếu chỉ nhìn ngoại hình thôi thì ta sẽ tưởng rằng họ rất tàn nhẫn, rồi cuối cùng họ lại bị quan phủ nhận định là kẻ giết người vì thù hận. Trong mắt của muội, thật ra hung thủ làm vậy là vì…”

[*] Theo mình tìm hiểu được thì quan lại trong “bộ Khoái” làm những công việc khá giống với cảnh sát của bây giờ – họ sẽ đi tuần tra, truy bắt tội phạm trong khu vực. Hằng ngày thì họ sẽ đi tuần tra trên phố, quét dọn nha môn, canh gác phủ nha; ngoài ra thì còn có việc bảo vệ quan phủ,… (Theo Tangthuvien)

Minh Hoa Thường bỗng khựng lại, nàng đang định nói là hung thủ bất lực, vì không thể cứng lên nổi nên mới trút giận lên thi thể, cảnh tượng ấy trông như thể là có khuynh hướng bạo lực, nhưng thật ra, đó phải là suy nhược tình dục mới đúng.

Nhưng mà, nàng nên nói những lời này với Minh Hoa Chương thế nào đây?

Minh Hoa Chương chống tay lên bệ cửa sổ, hắn hơi khom người xuống, hắn nhìn nàng chăm chú. Hôm nay hắn mặc Viên Lĩnh bào [*] kiểu tay áo hẹp màu trắng, cổ tay áo đã được xắn lên, trên đó có vẽ hoa văn bảo tướng phức tạp. Dưới cổ tay áo ấy, người ta thấp thoáng thấy xương cổ tay tinh tế và cánh tay thon dài mà mạnh mẽ của hắn.

[*] Viên Lĩnh bào là trang phục đặc trưng bởi phần cổ áo hình tròn. Từ thời nhà Đường trở đi, đa phần Viên Lĩnh bào đều là dạng Bào, tức là phần thân áo khá rộng, bao trùm toàn bộ cơ thể của người mặc. Độ rộng ống tay áo ở thời Đường còn hẹp, bó sát vào cổ tay.

Hắn luyện võ quanh năm và rất kỷ luật trong vấn đề ăn uống. Thế nên, lúc hắn mặc y phục bình thường và kết hợp với cử chỉ phóng khoáng, thì người ta sẽ tưởng rằng tay chân hắn vừa dài vừa gầy, nhưng thực tế là cánh tay của hắn không hề nhỏ gầy một chút nào cả.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Minh Hoa Chương như đầm nước óng ánh, hắn thấy nàng dừng lại thì chủ động hỏi: “Vì gì cơ?”

Không biết Minh Hoa Thường nghĩ đến cái gì nữa mà tự dưng nàng lại đỏ mặt. Nàng quay mặt đi, ho khan mấy tiếng để che giấu sự khác thường của mình, rồi sau đó nói tiếp trong sự ấp a ấp úng: “Muội vẫn chưa nghĩ ra.”

Minh Hoa Chương lẳng lặng nhìn nàng, tất nhiên là cái lý do như thế này không thể thuyết phục được hắn rồi, nhưng hắn cũng không gặng hỏi thêm, chỉ nói rằng: “Được rồi, muội cứ từ từ suy nghĩ đi. Những gì muội nói có lý lắm, mặc dù khoa cử tuyển sĩ đã trao cơ hội cho rất nhiều hộ gia đình nghèo khó, nhưng những người được chọn đều là văn nhân, họ vẫn còn một chặng đường rất dài phía trước để có thể trở thành quan chấp chính. Những điểm chung mà muội vừa tổng kết lại rất hữu ích, muội đã bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ góp nhặt chúng lại rồi viết thành sách chưa?”

“Muội ạ?” Minh Hoa Thường nghe xong thì vô thức bật thốt ra câu trả lời luôn: “Nhị huynh, có phải là huynh không biết đâu, thư họa của muội rất kém, làm thơ thì lại diễn đạt không lưu loát. Mấy chuyện như thế này thì nên giao lại cho cao sĩ, hoặc ít nhất thì cũng nên để cho vị tài nữ nào đó viết ấy, vậy thì sẽ tốt hơn nhiều.”

Minh Hoa Chương đột ngột kéo búi tóc Nguyên Bảo kế của nàng, rồi hắn khẽ cười và nói: “Muội đừng đánh giá thấp bản thân mình như vậy. Những người được gọi là “tài nữ” kia làm thơ là vì để ca tụng công đức, mà muội lại là vì muốn lên tiếng thay cho người đã khuất, vì quyền của người đang sống. Không xu phụ bậc vương hầu mà đang làm một chuyện rất cao cả, thế nên muội cao quý hơn bọn họ nhiều. Đáng lý ra bọn họ nên cảm thấy hổ thẹn khi so sánh với muội chứ, hà cớ gì muội lại phải sợ bọn họ hả?”

Minh Hoa Thường sửng sốt, nhưng nàng vẫn còn hơi do dự: “Nhưng muội…”

“Cứ từ từ thôi.” Minh Hoa Chương nói: “Nếu có thể viết thành một quyển sách, phổ biến rộng rãi khắp mọi nơi, thì vừa có thể dạy cho các trưởng quan nên phân phối nhân lực có hạn như thế nào, lại vừa có thể dạy nha dịch cách truy nã hung thủ. Nếu được như thế thì không biết số vụ án oan sai trong thiên hạ này sẽ giảm đi bao nhiêu đây? Thường Thường, muội chỉ cần quan sát hiện trường gây án một lúc thôi mà đã có thể vẽ ra chân dung hung thủ, tài năng của muội không hề thua kém Tạ Tế Xuyên đâu. Ngày nay, người có tài đều chỉ một lòng hướng về con đường làm quan, phụng sự đế vương, có mấy ai chịu lo toan chuyện bách tính trăm họ đâu? Ta hy vọng muội sẽ phát huy được thiên phú của mình, làm được điều gì đó thật sự có ý nghĩa.”

Minh Hoa Thường ngước mắt lên, nàng chợt trông thấy ánh mắt Minh Hoa Chương nhìn mình. Ánh mắt hắn bình tĩnh và trầm ổn, như dòng nước tĩnh lặng cuộn chảy nơi thăm thẳm sâu, sự im lặng đó như chất chứa cả một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn.

Ban đầu Minh Hoa Thường không hiểu vì sao Minh Hoa Chương lại phải nỗ lực đọc sách luyện võ, không hiểu vì sao hắn lại phải ra sức khổ luyện như thế. Chắc chắn hắn là người có tự giác và kỷ luật nhất mạnh mẽ nhất mà nàng từng thấy. Hắn đã có tất cả rồi, vậy thì hắn còn kiên trì vì điều gì nữa?

Nhưng đến giờ phút này, cuối cùng thì Minh Hoa Thường cũng đã hiểu được rồi. Minh Hoa Chương không phải là kiểu người đặt việc chạy theo quân tử trên đầu môi, mà từ tận đáy lòng mình, hắn thật sự tin tưởng vào lời nói của Khổng Tử và Mạnh Tử, hắn thật sự bước trên con đường quân tử theo cách riêng của chính mình.

Bất giác, Minh Hoa Thường như bị cuốn vào bầu không khí chính nghĩa hào hùng đó, nàng chầm chậm gật đầu: “Được, muội sẽ thử một chút vậy.”

Gió núi từ ngoài tiền sảnh thổi tới, mành trúc trên đỉnh đầu khẽ đong đưa, ánh mắt hai người chạm vào nhau, gò má cách nhau chưa đầy nửa thước. Bấy giờ, Minh Hoa Chương mới nhận ra là khoảng cách giữa bọn họ có phần hơi gần quá. Hắn đang nghĩ xem nên lặng lẽ giải quyết vấn đề này như thế nào, thì đột nhiên, cánh cửa sau viện bị người ta đẩy ra, rồi có một giọng nói hào sảng đĩnh đạc vang lên: “Nóng chết đi được, Minh Hoa Thường, ngươi đã viết xong bài sơ luận hôm qua chưa…”

Minh Hoa Chương đứng thẳng lên ngay, Minh Hoa Thường cũng vội ngồi thẳng người dậy, nàng giả vờ đọc sách để che giấu đi sự bối rối của mình. Giang Lăng sôi nổi đi nhanh tới, nhìn thấy cảnh này thì hắn ta hơi sửng sốt: “Hai người đang làm gì thế?”

Thật ra, lúc Giang Lăng hỏi câu này, hắn ta không có ý tứ gì khác cả. Minh Hoa Chương là huynh trưởng của Minh Hoa Thường, việc hắn xuất hiện ở trong phòng của muội muội mình là một chuyện rất đỗi bình thường, việc hắn đứng nói chuyện với muội muội qua khung cửa sổ thì càng bình thường hơn thế nữa. Nhưng mà, cách hai người này vội vã tách nhau ra, vội vã phủi sạch quan hệ, đã khiến hắn ta thấy hơi là lạ.

Minh Hoa Chương thấy dáng vẻ quen cửa quen nẻo của Giang Lăng thì sắc mặt hắn trở nên khó coi: “Ngươi đến đây để làm gì?”

“Ta đến chép… À, không phải, ta đến để xem bài sơ luận của Minh Hoa Thường, xem nàng ấy đã viết thế nào rồi.” Giang Lăng đã quen thuộc với nơi này lắm rồi. Hắn ta không cần Minh Hoa Thường chào hỏi mình nữa, việc quen thì dễ làm mà, thế là, cứ thế, hắn ta đi vào trong phòng mà lục lọi tới luo, chẳng hề nhận thức được rằng đây là gian phòng của một nữ tử. Sau khi hắn ta tìm được vở bài tập của Minh Hoa Thường, hắn ta lật qua lật lại, ngạc nhiên đến nỗi ngẩng phắt đầu lên: “Ngươi chưa viết à?”

“Đúng vậy.” Minh Hoa Thường nói với thái độ vô cùng thành khẩn: “Ta còn đang chờ các ngươi viết xong để tham khảo bài của các ngươi đây.”

Vẻ mặt Giang Lăng có phần phức tạp, hắn ta nói: “Trùng hợp thật đấy, ta mới đi từ bên chỗ Tạ Tế Xuyên qua đây, hắn ta cũng chưa viết luôn.”

Minh Hoa Thường hỏi: “Vậy Nhậm tỷ tỷ thì sao?”

“Nàng ta ấy hả?” Giang Lăng nhướng mày đầy khoa trương: “Cứ cho là nàng ta viết xong rồi đi, nhưng mà ngươi dám chép à?”

Minh Hoa Thường im lặng một lúc rồi nhìn về phía sau lưng hắn ta. Giang Lăng bị dọa giật mình, hắn ta nhanh chóng quay đầu lại, khi thấy cửa chính trống không, không có ai hết thì mới thở phào, rồi nói: “Ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ả đàn ông đó tới rồi cơ.”

“Nhậm tỷ tỷ, Tạ huynh, hai người đến rồi.”

“Lại còn dùng trò này nữa chứ.” Giang Lăng cười nhạt, ra vẻ khinh thường mà nói: “Dù ả nam nhân đó có đến thật đi chăng nữa, thì ta cũng không sợ đâu nhé. Trước đây là do ta nhường nàng ta thôi, còn bây giờ thì nàng ta đã không thể đánh bại ta được rồi. Lúc ở trong lớp, chỉ là do ta cho nàng ta chút mặt mũi thôi. Nếu ta mà nghiêm túc lên, nghiêm túc đánh nàng ta đến nỗi khiến cho nàng ta phải lăn lê bò trườn khắp nơi, há chẳng phải chỉ là chuyện động một ngón tay thôi à?”

Minh Hoa Thường muốn nói rồi lại thôi, nàng chỉ nhìn hắn ta rồi hỏi một câu duy nhất: “Ngươi có cần suy nghĩ lại không?”

“Cái này thì có gì cần phải nghĩ đâu chứ!” Giang Lăng ngẩng đầu, ưỡn ngực, trông hắn ta rất ngạo nghễ, hắn ta lại nói: “Một quyền của ta có thể đánh gục năm tên tiểu bạch kiểm [*] như Tạ Tế Xuyên, chỉ là, nếu muốn xem được bài tập văn chương của hắn ta, ta vẫn nên giữ mặt mũi cho nhau, không thể tuyệt tình với hắn ta quá được.”

[*] Tiểu bạch kiểm (小白臉) thường được hiểu theo 2 nghĩa. Nghĩa đầu tiên là chỉ những anh chàng đẹp trai sống bám vào những người phụ nữ giàu có, hoặc sống dựa vào số tiền mà bạn gái, người tình của mình chu cấp. Nghĩa thứ hai dùng để chỉ những người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai theo kiểu thanh tú (ví dụ như là người đàn ông có làn da trắng trẻo, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt thư sinh,…), nghĩa thứ hai này nhấn mạnh vào ngoại hình của người đàn ông đó (trái ngược với hàm nghĩa đầu tiên – ý muốn xúc phạm, coi thường nhiều hơn). Đôi khi, “tiểu bạch kiểm” còn được dùng để thể hiện thái độ khinh thường, chán ghét trước những người đàn ông đẹp trai. (Theo Baidu)

“Vậy à?”

Giang Lăng không hề do dự một chút nào cả, đáp lại “Đúng vậy” ngay. Sau khi hắn ta nói xong thì mới cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ, tại sao giọng nói này lại truyền đến từ phía sau lưng hắn ta thế nhỉ?

Giang Lăng chầm chậm quay đầu lại, thấy người vừa “được” mình gọi là “tiểu bạch kiểm” đang đứng ngay bên cạnh cửa, “tiểu bạch kiểm” mỉm cười nhìn hắn ta: “Thì ra là vậy, cảm tạ ngươi vì trước kia ngươi đã thủ hạ lưu tình.”

Giang Lăng thấy Nhậm Dao đứng bên cạnh Tạ Tế Xuyên, quan trọng hơn cả là nàng ấy đang nghiến răng nghiến lợi, hắn ta chỉ cảm thấy đầu mình ong ong. Nhậm Dao bẻ khớp ngón tay, khiến chúng kêu “răng rắc”, nàng ấy cười lạnh và nói: “Được rồi, ta muốn xem thử xem, liệu ai mới là người phải lăn lê bò trườn khắp nơi.”

Trong viện vang lên những tiếng hét chói tai đầy thê lương, Minh Hoa Thường nhanh tay lẹ mắt ghé vào cửa sổ, hô lớn ra bên ngoài: “Mọi người muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, đừng có phá hỏng viện của ta!”

Đáp lại nàng là một loạt các âm thanh da thịt va chạm vào nhau một cách nặng nề, nàng không biết bọn họ có nghe thấy hay không. Minh Hoa Thường bám vào cửa sổ, rất sầu não mà nói: “Vất vả lắm mới trồng được mấy bông hoa cúc nở đẹp, ta còn định qua mấy ngày nữa sẽ làm bánh trung thu từ chúng đó, đừng có đè hỏng hoa của ta mà.”

Tạ Tế Xuyên thản nhiên đi ngang qua “hiện trường vụ án”, hắn ta bình thản bước lên bậc thang, nói với Minh Hoa Chương rằng: “Quả nhiên là ngươi đang ở đây, làm ta tìm ngươi mãi. Hàn Hiệt có chuyện tìm ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Chủ yếu là chuyện xuống núi.” Tạ Tế Xuyên nói: “Nữ hoàng dự định sẽ đón Trung thu ở Trường An, cũng đã hạ lệnh khởi hành, dự kiến là ba ngày nữa sẽ vào đến thành. Lần dời đô này được tiến hành rất rầm rộ, ba tỉnh lục bộ, Vương tôn Công chúa, Công hầu Bá tước đều đi theo, phủ Trấn Quốc Công cũng đã được lên danh sách đi theo hầu giá. Trên danh nghĩa, ngươi đến Trường An là để chuẩn bị cho kỳ khoa cử, nhưng nếu tổ mẫu và phụ thân của ngươi đã đến đây rồi thì ngươi không thể không xuất hiện được đâu, vì nếu không xuất hiện thì sẽ rất khó giải thích.”

Sau khi các trưởng bối đến Trường An, Minh Hoa Chương sẽ không thể tự do đi lại như thế này nữa, hắn thở dài rồi nói: “Ta biết rồi, cảm ơn ngươi đã truyền lời, ta sẽ đi tìm Hàn Hiệt.”

Minh Hoa Chương nói xong nhìn về phía hai người vẫn đang vui vẻ đánh nhau kia, giọng hắn trầm xuống, hắn lại nói: “Được rồi, buổi khảo hạch cuối cùng sắp diễn ra rồi, các ngươi không ôn luyện thì chớ, thế mà còn có tâm trạng ở đây quậy phá nữa.”

Minh Hoa Thường đau lòng thay cho bánh trung thu của mình, nàng tức giận nói hùa theo: “Đúng đó.”

“Cả muội nữa.” Không ngờ Minh Hoa Chương bỗng quay đầu lại và “chĩa mũi nhọn” về phía nàng, hắn nói: “Lúc nào trong đầu muội cũng chỉ có ăn thôi, Giang Lăng tùy tiện đẩy cửa đi vào, lại còn dám đặt chân vào trong phòng của muội để lục lọi, muội cứ để mặc cho hắn ta làm vậy à?”

Minh Hoa Thường nghe hắn nói xong thì hơi ngẩn người ra, nàng ngạc nhiên thốt lên: “Nhưng mà, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy mà…”

Vậy có nghĩa là, đây không phải là lần đầu tiên. Lửa giận trong Minh Hoa Chương càng cháy to hơn. Tạ Tế Xuyên thấy vậy thì nói: “Chỉ là chuyện vặt vãnh thôi mà, chuyện này mà ngươi cũng phải so đo à? Hình như là hơi hẹp hòi quá rồi đấy.”

“Chuyện vặt vãnh?” Minh Hoa Chương lạnh lùng nhìn Tạ Tế Xuyên: “Có nam tử không gõ cửa mà đã xông vào khuê phòng của muội muội ngươi, còn lật tung phòng của muội ấy lên, lẽ nào ngươi cũng cảm thấy đấy chỉ là chuyện vặt vãnh thôi ư?”

Tạ Tế Xuyên khoanh tay, rất chân thành khi nói ra mấy chữ thế này: “Ta không có muội muội.”

Suýt chút nữa là Minh Hoa Thường đã bật cười thành tiếng rồi, nhưng Minh Hoa Chương lại liếc qua chỗ nàng một cái, Minh Hoa Thường im bặt, nàng ngoan ngoãn tựa đầu bên bệ cửa sổ. Minh Hoa Chương thấy vẻ mặt nàng ngơ ngác, trông vô cùng vô tội, nhưng còn trong ánh mắt thì chỉ toàn là vẻ “cây ngay không sợ chết đứng”, hắn tức giận cốc lên trán nàng một cái thật kêu, rồi hắn nói: “Chỉ biết ăn thôi.”

Minh Hoa Thường không dám né, gắng gượng chịu cái cốc đầu đầy “đau đớn” này. Hai tay nàng chống lên cằm, tức giận trừng mắt lên: “Ăn thì có sao đâu? Trời đất bao la, ăn cơm là chuyện lớn nhất.”

Ánh mắt của Minh Hoa Chương quét tới, dưới ánh mắt nghiêm nghị khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực của huynh trưởng nhà mình, dù Minh Hoa Thường không hề muốn một chút nào cả nhưng vẫn phải thốt lên: “Được rồi, muội biết rồi, lần sau muội sẽ không cho hắn ta chép bài tập về nhà nữa.”

“Còn gì nữa?”

Minh Hoa Thường cố gắng vắt óc ra mà nói tiếp: “Đọc sách thì phải khóa cửa à?”

Tạ Tế Xuyên bị ngó lơ cả một hồi lâu, bấy giờ hắn ta mới ra vẻ lo lắng mà lên tiếng: “Được rồi đấy, ta đến đây không phải là để chứng kiến cảnh huynh muội các ngươi hòa thuận, tôn kính nhau đâu nhé. Ngươi lấy lý do chuẩn bị cho khoa cử để vào thành Trường An ở, chưa đầy một tháng nữa là kỳ thi sẽ diễn ra đó. Nếu đến lúc đó ngươi thi không được, thế thì có khác nào đang làm trò cười cho thiên hạ đâu.”

Trông thì thấy có vẻ như Minh Hoa Chương không quá hứng thú với kỳ khoa cử lần này, hắn nói với điệu bộ vô cùng thản nhiên: “Chỉ cần làm bộ ra dáng một chút thôi, số lượng người nội bộ đã được lên danh sách xong rồi, thi hay không thi cũng không quan trọng.”

“Đó là chuyện khác.” Tạ Tế Xuyên nói: “Nữ hoàng vì để ngươi có thể tiến vào quan trường mà đã cố tình tổ chức một kỳ thi khoa cử. Nếu ngươi không đi, thế chẳng phải là đã uổng phí công sức làm nền của chúng ta rồi sao?”

Minh Hoa Thường tựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt nàng đảo qua đảo lại quanh hai người, nàng hỏi: “Tạ huynh, huynh cũng muốn tham gia khoa cử tháng Chín này à?”

“Đúng vậy.” Tạ Tế Xuyên cười nói: “Không chỉ có ta, mà nhóm người Thiên Sơn kia cũng sẽ tham gia. Nhị muội muội à, muội nghĩ ai sẽ đỗ Trạng Nguyên?”

Minh Hoa Thường cười khúc khích, trông nàng rất ngọt ngào khi trả lời hắn ta: “Chắc chắn là huynh trưởng của ta rồi.”

Câu trả lời này của nàng không có gì là sai cả, Minh Hoa Chương là huynh trưởng giả của nàng, Tô Hành Chỉ là huynh trưởng thật của nàng, Tạ Tế Xuyên là bằng hữu của Minh Hoa Chương, miễn cưỡng một chút thì cũng có thể gọi hai tiếng “huynh trưởng”. Không cần biết ai sẽ là Trạng Nguyên, vì người đó đều là huynh của nàng hết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv