Song Bích

Chương 67: Thủy thác [*]



[*] Thuỷ thác là một kỹ thuật vẽ tranh cọ nước.

Tiếng trầm trồ khen ngợi vọng từ dưới lầu lên càng làm cho sự yên tĩnh ở nơi đây trở nên nổi bật hơn. Minh Hoa Chương lên tiếng trước: “Lục soát hiện trường đi, đừng tiên nhập vi chủ [*]. Dù hai người có nghi ngờ ai thì bây giờ cũng hãy quên đi, tìm ra manh mối, hung thủ tất sẽ bị phơi bày.”

[*] Tiên nhập vi chủ: Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới).

Minh Hoa Thường biết Minh Hoa Chương nói rất có lý, nàng không thể phạm sai lầm ấy được. Minh Hoa Thường hít sâu một hơi, chẳng còn ám ảnh việc người nào có thể tiến vào phòng kín nữa, mà chỉ tập trung xem xét hiện trường giết người trước mặt, như thể đây là một vụ án mới toanh.

Minh Hoa Thường cố ý trở lại gian phòng ngăn nhỏ, nàng đẩy cánh cửa bí mật ra, tự trải nghiệm lại cảnh tượng trước khi Trương Tử Vân chết từ góc độ của hung thủ.

Lâu rồi cánh cửa bí mật không được sử dụng nên lúc đẩy ra, nàng phải cố hết sức, hơn nữa, phía trước còn có bức bình phong ngăn lại, vậy nên chỉ có thể đẩy he hé ra thôi.

Nhưng mà, thế là đã đủ rồi, Minh Hoa Thường chui vào khe cửa, thứ lọt vào mắt đầu tiên là một bức tranh mỹ nữ. Bức tranh mỹ nữ trông vô cùng lộng lẫy, màu sắc rực rỡ che lấp bóng người, từ ngoài nhìn vào thì người ta sẽ cho rằng đây chỉ là vật trang trí, có ai ngờ rằng phía sau nó có cất giấu một cánh cửa bí mật đâu.

Minh Hoa Thường lặng lẽ di chuyển, cẩn thận đi qua bức bình phong. Cánh cửa bí mật này được xây dựng ở trong phòng ngủ, xung quanh có giường chiếu, bàn trang điểm, cách bố trí khá đẹp mắt. Nhưng mà, với Minh Hoa Thường, thứ bắt mắt nhất chính là bức bình phong nằm sau cái bàn dài, nó được khắc hoa từ trên cùng cho đến tận phía dưới.

Trên bàn có đặt giấy và bút mực, chỗ đang đứng có dính màu đỏ sậm, xung quanh giấy vụn rơi lả tả. Trước bàn có một khoảng trống mà người ta cố ý chừa ra, mơ hồ có thể thấy hình người.

Đó là vị trí Trương Tử Vân tử vong, theo như dấu vết còn sót lại, có thể thấy rằng, lúc Trương Tử Vân chết, hắn ta đã dựa vào bàn, trên mặt đất cũng không có dấu vết đánh nhau, đến cả vết máu cũng ít nữa, chỉ có những giọt máu loang lổ thôi.

Khó trách tại sao phủ Kinh Triệu lại phán rằng Trương Tử Vân tự sát, thật sự là cái chết của hắn ta quá im ắng.

Minh Hoa Thường tiếp tục quan sát cách bài trí những vật dụng khác trong phòng. Sau bức rèm có bày một bàn trà, trên đó đặt một bộ chén rượu từ Tây Vực, trông vô cùng tinh xảo, có vẻ như chén rượu đã được dùng rồi, một trong số đó nằm lăn trên mặt đất; chẳng biết vốn dĩ đã vậy rồi, hay là sau khi người của phù Kinh Triệu tới tra án thì va vào làm đổ.

Bên cạnh bàn trà có một vò rượu chưa mở, vốn dĩ là hai vò cơ, nhưng vò rượu đã uống được một nửa đã bị người của phủ Kinh Triệu mang đi rồi.

Minh Hoa Thường cẩn thận quan sát vò rượu một lúc, cuối cùng, nàng vẫn quay trở lại bên cạnh cái bàn dài. Không có hắn ta, trên bàn có một chỗ khiến nàng cảm thấy rất kỳ lạ.

Trên bàn có một bồn nước cạn, nước ngập đến một nửa, trong nước có một vệt mực trôi nổi. Vì lâu ngày không dùng đến, nên trên mặt nước đã có một lớp bụi mỏng.

Thật sự là Minh Hoa Thường không thể lý giải được cái bồn nước này được dùng để làm gì, nàng bèn hỏi: “Cái bồn nước này là…”

Minh Hoa Chương đang nghiên cứu vết máu ở chân bàn, nghe vậy, hắn đẩy Tạ Tế Xuyên: “Ngươi khá thông thạo thuỷ thác pháp mà, ngươi giải thích đi.”

“Ta không thạo.” Tạ Tế Xuyên bất đắc dĩ đứng lên, hắn ta bước tới cái bàn rồi chỉ vào bút mực mà khua tay khua chân giải thích: “Đây là một kỹ thuật vẽ đặc biệt, tên là thủy thác pháp, cũng có thể gọi là phù mặc pháp. Đầu tiên là cho nước trong vào cái bồn nhỏ, lấy bùn thô màu xám, tốt nhất là phải để yên như thế mấy canh giờ. Sau đó, lấy bút chấm màu vẽ, múa bút trên mặt nước, sẽ có hiệu quả tốt nhất nếu tiến hành quá trình này nhanh chóng và liền mạch, nếu sau này thêm thắt vài nét hay sửa lại thì nó sẽ hoá tầm thường. Chờ đến khi nét mực đã loang ra thì ngâm giấy Sinh Tuyên vào nước, sau đó, lấy ra hong khô, bước cuối cùng cũng là bước quan trọng nhất, chính là bước vẽ tranh.”

Minh Hoa Thường bất ngờ: “Còn cần phải vẽ nữa ư?”

“Tất nhiên rồi.” Tạ Tế Xuyên nói: “Sau khi mực đỏ hoà vào nước, đến bản thân người vẽ cũng không thể đoán được trông nó sẽ ra sao, nét mực cũng vô cùng kỳ lạ, nhưng nhờ thế mà nó sẽ kiểm tra được bản lĩnh và sự khéo léo của người vẽ. Nếu là họa sĩ giỏi, có thể vẽ theo nét mực nhòe, như vẽ thêm mắt cho rộng, thậm chí là, với mấy vị hoạ sĩ có kỹ năng tuyệt đỉnh, họ có thể vẽ ra cổ tùng, quái thạch [*], cả nhân vật nữa.”

[*] Tảng đá với hình thù kỳ lạ.

Nghe thôi là đã thấy khó, Minh Hoa Thường thật tâm khen ngợi, sau đó nàng hỏi: “Nước này đã được dùng rồi à?”

Tạ Tế Xuyên gật đầu: “Trong nước có mực, được dùng rồi.”

“Vậy, có nghĩa là chỉ có thể dùng nước một lần thôi?”

Thủy thác pháp cần nước lặng trước, không thể vừa vẽ vừa đổi, tương đương với việc, mỗi lần chỉ có một cơ hội thử. Tạ Tế Xuyên lườm nàng: “Nếu không thì muội nói thử xem, vì sao thủy thác pháp lại khó học?”

Minh Hoa Thường lặng lẽ ngậm miệng lại luôn, nàng nhìn những thứ khác trên bàn. Bên trái bàn để bồn nước, bên phải trải một bức tranh, ở giữa là sách và giấy Tuyên Thành.

Minh Hoa Thường vừa vào đã chú ý tới bức tranh này, nhưng nàng vẫn luôn kìm nén sự tò mò ấy lại, chờ đến khi xem xét hết bố cục tổng thể trong phòng rồi mới quan sát bức tranh.

Bên dưới bức tranh này vẽ một lư hương, có một làn khói lượn lờ, được bốc lên từ trong lư hương. Trong làn khói có núi đá kỳ lạ, cổ tùng tiên nhân, hay nhất là một cánh cửa gỗ sau lư hương, làn khói quấn quanh ô cửa sổ. Trong hư có thật, trong thật có hư, cảm giác không gian và dòng cảm xúc quái gở hiện rõ trên trang giấy, mang hàm ý như hạt cải giữa trời đất, tiên cảnh trong bình.

Bức tranh trong làn khói này vẽ ra từ huân nhiễm [*] thủy thác pháp, nét mực chạy từng vòng, phiêu bạt tan ra, không thể nắm bắt được, sự huyền diệu ấy là điều mà sức người không thể đạt tới được. Những nét vẽ được bổ sung sau của vị họa sĩ này cũng rất tuyệt vời, những tảng đá, cây thông kỳ lạ và vết mực mờ hoàn toàn hòa làm một. Có thể miêu tả là, vụng về và khéo léo bổ trợ cho nhau.

[*] Kỹ thuật Sfumato làm mềm sự chuyển đổi giữa các màu, bắt chước một khu vực nằm ngoài vùng mà mắt người đang tập trung vào hoặc mặt phẳng ngoài tiêu điểm. Đây là một trong những phương thức vẽ tranh kinh điển của thời Phục hưng.

Đến cả tay ngang như Minh Hoa Thường cũng thấy đẹp. Đáng tiếc chỉ là tranh bán thành phẩm, nếu như bức tranh này được hoàn thành thì chẳng biết là sẽ đẹp tới cỡ nào.

Sau khi Minh Hoa Thường thưởng thức xong bức tranh, nàng nhìn sang bên cạnh. Rất nhiều giấy tuyên thành ngổn ngang chồng chất trên bàn, cũng có không ít bị rơi xuống đất, có vẻ như có người đã vẽ nên bức tranh tiên cảnh lư hương tại nơi đây.

Minh Hoa Thường chỉ vào bồn nước, hỏi: “Tạ huynh, bức vẽ này đã để lại nét mực đó trong nước à?”

Tạ Tế Xuyên lạnh nhạt liếc nhìn Minh Hoa Thường: “Tóm lại là muội đang có một sự hiểu lầm gì đó với ta phải không? Ta không phải Đại La Thần Tiên, muội hỏi ta ư?”

“Xem dấu vết ở hiện trường thì đúng là vậy.” Minh Hoa Chương kiểm tra vết máu xong thì đứng lên, hắn chỉ vào một tờ giấy trên mặt đất: “Nét mực trên tờ giấy này có hình dạng gần giống với bức tranh, nhưng khoảng cách giữa các vòng tròn lớn hơn, phù hợp với sự khuếch tán của mực trong nước. Nếu như ta đoán không nhầm thì chắc là Ngọc Quỳnh đang biểu diễn thủy thác pháp cho Trương Tử Vân, nhưng còn chưa vẽ xong thì nàng ta đã bị tú bà gọi đi hầu khách quý. Trương Tử Vân ở một mình trong phòng để chờ, hắn ta là người yêu thích tranh, nhìn thấy kỹ thuật kỳ lạ này thì rất ngứa tay, cũng muốn thử. Hắn ta mang giấy trắng tới, bỏ vào trong bồn thác mực, cũng muốn vẽ như Ngọc Quỳnh, tiếc là không thành công.”

Nói rồi, Minh Hoa Chương chỉ vào những tờ giấy khác rồi nói: “Những thứ này toàn là tác phẩm thất bại của hắn ta.”

Suy luận này rất hợp lý, Minh Hoa Thường nghe xong thật lòng khâm phục. Nàng không ngờ là có thể phỏng đoán được thời gian nhờ vào nét mực loang, đến cả chi tiết này mà Minh Hoa Chương cũng có thể chú ý đến nữa chứ.

Có vẻ như Tạ Tế Xuyên đã quen với cái cảnh này lắm rồi, hắn ta tìm nơi không có đồ đạc gì rồi ngồi xuống, ngáp một cái, uể oải nói: “Buồn ngủ quá, ta muốn về ngủ.”

“Ngươi nghiêm túc một chút đi.” Minh Hoa Chương nghiêm mặt nói: “Ta đã lập quân lệnh trạng [*], trong vòng mười ngày, chắc chắn là chúng ta phải mang bản vẽ cung Đại Minh bị mất trộm về, không phải nói đùa đâu.”

[*] Quân lệnh trạng: Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.

“Đúng vậy, vì vậy trông cậy vào ngươi hết đấy.” Tạ Tế Xuyên chống cằm, ra vẻ lười biếng mà nói: “Được hay không ta cũng thế thôi. Ta tin ngươi, có thể hoàn thành công việc này sớm hay không thì phải xem ngươi thế nào rồi.”

Minh Hoa Thường nhìn Tạ Tế Xuyên đầy kinh ngạc. Thật sự thì, Tạ Tế Xuyên như thế này không hề khớp với công tử Tạ thị trong tưởng tượng của nàng. Nhưng mà, nghĩ tới việc hắn ta ngủ ở trên lớp, sau khi tỉnh lại thì có thể trả lời nội dung bài một cách dễ dàng, Minh Hoa Thường lại cảm thấy rất hợp lý.

Điều này đậm chất Tạ Tế Xuyên.

Minh Hoa Thường không có thiên phú như Tạ Tế Xuyên, càng không muốn ôm áp lực vào người như Minh Hoa Chương, nàng thầm cảm thán trong lòng như thế rồi lại nghiêm túc làm việc của mình. Tạ Tế Xuyên nghiêng đầu, hắn thấy Minh Hoa Thường ngồi xổm trước bàn mà nhìn bức tranh chăm chú không nhúc nhích, thật sự không nén nổi sự hiếu kỳ nữa nên mới hỏi: “Muội muội, rốt cuộc là muội đang tới để lười biếng cùng ta hay là đến để phá án thế?”

Minh Hoa Chương đang tìm kiếm manh mối, nghe vậy thì hắn lạnh lùng lườm Tạ Tế Xuyên.

Hiếm thấy đấy, hắn ta cũng biết mình đang lười biếng cơ à.

Minh Hoa Thường hoàn hồn lại, chậm rãi lắc đầu: “Ta đang suy nghĩ xem, không biết lúc vẽ bức tranh này thì người vẽ đã nghĩ cái gì.”

“Hả?” Sự hào hứng trong Tạ Tế Xuyên bị khơi dậy: “Cũng có thể nhìn ra được điều này ư?”

“Đương nhiên.” Minh Hoa Thường nói: “Văn như người, chữ như người, thì vẽ cũng như người thôi. Trí tưởng tượng là tấm gương phản chiếu lại nội tâm tác giả, vẽ thì lại càng phản ánh đúng điều này hơn.”

Nói xong, nàng thở dài: “Chứng cứ xác thực quan trọng như vậy mà phủ Kinh Triệu lại không mang đi, năng lực phá án của bọn họ đáng lo ngại thật.”

Tạ Tế Xuyên gật đầu, vô cùng đồng tình với câu này: “Đúng vậy. Vì vậy, Nhị muội muội à, muội nhìn ra được cái gì rồi?”

Minh Hoa Thường chỉ bức vẽ thủy thác bên phải và bản thảo bỏ xung quanh: “Đây là do hai người vẽ.”

Tạ Tế Xuyên nhíu mày, giọng điệu khi nói nghe cực kỳ “ảo diệu”: “Chẳng phải đã rõ rành rành ra đó rồi à?”

“Câm miệng.” Minh Hoa Chương chậm rãi đi tới, sắc mặt hắn rất nghiêm túc: “Để muội ấy nói hết.”

“Bên phải màu sắc tươi tắn, bút pháp tinh tế, nhưng cho người ta cảm giác rất cẩn thận, như đang cố gắng kìm chế gì đó. Thật ra có rất nhiều lựa chọn độ loang của mực, nhưng nàng ta lại vẽ cổ tùng quái thạch, tiên cảnh bồng lai, rồi lại thêm lư hương, ô cửa sổ,… các loại vật lòe loẹt khác hòng làm hạn chế đi sự loang màu của mực, muốn nói với người ngoài rằng, tất cả chỉ là tưởng tượng. Ta cảm nhận được rằng, nàng ta đã vẽ bức tranh này khi mà nàng ta đang cảm thấy bị dồn nén. Nàng ta rất muốn có một chốn tiên cảnh, chỉ cần tiến vào sương mù là có thể chạy trốn, thế nhưng lòng nàng ta lại rất bi quan, biết rõ tất cả những điều này chỉ là giả dối, nàng ta mãi mãi không thể thoát ra khỏi gông xiềng, khi chiếc lư hương bị đốt sạch hết, nàng ta sẽ phải tỉnh lại.”

Rất phù hợp với tâm lý của Ngọc Quỳnh, nếu bọn họ chưa từng nhìn thấy Ngọc Quỳnh mà chỉ dựa vào những miêu tả này, thì họ cũng có thể tưởng tượng sơ sơ bộ dạng của họa sĩ. Tạ Tế Xuyên sờ sờ cái cằm, nói: “Xem ra, về sau không thể tùy tiện vẽ tranh trước mặt người khác được rồi.”

Nghe cả buổi mà hắn ta chỉ đúc kết ra được mấy thứ này thôi ư? Minh Hoa Chương mặc kệ Tạ Tế Xuyên, hỏi Minh Hoa Thường: “Vậy ý đồ của người còn lại thì sao, có thể nhìn ra được không?”

“Nét mực của hắn ta quá ít, muội cố thử xem.” Minh Hoa Thường nói: “Thật ra cách mà hắn ta vẽ cũng rất kỳ lạ. Có mẫu trước mặt mà hắn ta lại không dùng thuốc màu, tất cả giấy vẽ đều là đen trắng, không có ngoại lệ nào cả. Đường cong màu đen phóng túng hỗn loạn, làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Muội cảm nhận được rằng, lúc vẽ tranh này, nội tâm của hắn rất hung hăng, đến cả nét vẽ cũng mang tính công kích rất mạnh mẽ.”

Minh Hoa Chương hỏi: “Còn gì nữa không?”

Minh Hoa Thường chỉ tay vào một trang giấy rồi nói: “Vết mực trên tờ giấy ngày càng hỗn loạn thì càng chứng tỏ rằng, theo thời gian dần trôi qua, nội tâm của hắn càng lúc càng mất khống chế. Nhưng mà, các huynh nhìn mấy tờ này đi, rõ ràng là chúng được xếp chồng lên nhau, nhưng mà trên đó chỉ có nước, không có nét vẽ.”

Tạ Tế Xuyên hỏi: “Có thể là hắn ta vẽ nhiều nên mệt rồi, sau đó thì tâm trạng lại nóng nảy, chẳng muốn vẽ tiếp nữa, phải không?”

“Không đúng.” Minh Hoa Thường nhíu mày, lẩm bẩm: “Khi cảm xúc của một người tích tụ cùng cực rồi, cuối cùng sẽ bộc phát ra, không thể bất thình lình lắng lại như thế. Nhưng mà, trong mấy tờ giấy này, muội không nhìn thấy được sự trút giận, chỉ thấy bình tĩnh và che giấu.”

Minh Hoa Chương nghe ra được sự bất thường: “Ý của muội là…”

Trong đầu Minh Hoa Thường dần xuất hiện một cảnh tượng, nếu như thi thể Trương Tử Vân chưa bị mang đi, vừa hay mấy tờ giấy này còn bị vương vãi bên cạnh thi thể hắn ta nữa. Lúc Minh Hoa Thường mở miệng, tuy có hơi do dự, nhưng nàng vẫn nói: “Mấy tờ giấy nháp này không phải là do Trương Tử Vân vẽ đâu.”

Minh Hoa Chương phản ứng lại kịp, gần như là hắn đã nói cùng một lúc với Tạ Tế Xuyên: “Là hung thủ!”

Sắc mặt Minh Hoa Chương thay đổi ngay lập tức, hắn đi tới bên cạnh bàn để quan sát mấy tờ giấy ấy. Đến cả Tạ Tế Xuyên cũng tập trung lại, hỏi: “Nhưng mà, hung thủ dùng giấy ở hiện trường giết người để làm gì? Chẳng lẽ hắn ta muốn vẽ tranh?”

Minh Hoa Chương cố gắng không thay đổi vị trí trang giấy, cẩn thận cầm một tờ giấy lên. Hắn nâng lên trước mặt, chầm chậm chỉnh lại góc độ giấy, Minh Hoa Thường bất giác ngừng thở, hỏi: “Nhị huynh, huynh phát hiện cái gì?”

Ánh mắt Minh Hoa Chương chăm chú và trầm lặng, hắn nói: “Tờ giấy này không phẳng.”

“Sinh Tuyên [*] vốn không phẳng.”

[*] Một loại giấy Tuyên Thành chưa qua xử lý.

“Cái này thì khác.” Minh Hoa Chương muốn bảo hai người bọn họ sang đây xem: “Hai người xem phần nhô lên ở giữa đi, trông giống mặt người không.”

Minh Hoa Thường tiến đến bên cạnh hắn ngay, Tạ Tế Xuyên không có ý tiến lên xem, chỉ hỏi: “Vậy ngươi có ý kiến gì không?”

Ngón tay Minh Hoa Chương nhẹ nhàng chuyển động, không phát ra tiếng động mà nhắm tờ giấy vào ánh sáng ngoài cửa sổ để Minh Hoa Thường nhìn thấy chỗ nhô lên nhanh hơn, rồi hắn dành ra một phần nhỏ sự chú ý cho Tạ Tế Xuyên: “Ngươi không nghi ngờ ta nhìn nhầm à?”

“Ngươi sẽ không bắn tên một cách vô định vào không trung.” Tạ Tế Xuyên nói“ “Ngươi đã nói có thì ta sẽ không lãng phí thời gian. Ngươi thấy những tờ giấy này được dùng để làm gì?”

“Đừng quên Trương Tử Vân chết vì ngạt thở.” Minh Hoa Chương nói: “Ta vừa vào đã tìm hung khí giết chết Trương Tử Vân, trong căn phòng này có rất nhiều lụa sa tanh, nhìn lướt qua thì thấy rất nhiều thứ có thể giết chết hắn ta, nếu không có Thường Thường nhắc nhở thì ta cũng không ngờ, giấy thấm ướt cũng có thể làm hung khí được.”

Tạ Tế Xuyên nhíu mày, nhưng mà, từ ngữ mà hắn ta thốt ra lại là: “Thường Thường?”

Cuối cùng thì Minh Hoa Chương cũng không thể nhịn được nữa, hắn ngoái đầu lại, lạnh lùng trừng hắn ta: “Ngươi có thể nghiêm túc một chút không?”

Tạ Tế Xuyên buông thõng tay, nương theo đó nói: “Thật sao, sau đó thì sao? Giết người nhờ vào một tờ giấy à? Gượng ép quá rồi đấy.”

“Một tờ giấy bình thường thì không thể, nhưng với một người đã rơi vào hôn mê, đi đứng bất tiện, lại bị trói chặt hai tay, thì chỉ cần một xấp giấy ướt thôi, chỉ cần bấy nhiêu thôi thì cũng đủ để làm ngạt chết hắn ta rồi.” Ngón tay Minh Hoa Chương cẩn thận dò tìm giấy trên mặt đất, hắn nói: “Hung thủ dùng lụa đỏ trèo vào cửa thông gió, mở cánh cửa bí mật ra, sau đó lại dùng lụa đỏ trói hai tay Trương Tử Vân lại, vậy nên trong kẽ móng tay hắn ta mới có sợi tơ đỏ. Có sáu tờ giấy đặc điểm nhô lên, chắc là cũng đã đủ để đưa một nam tử vào chỗ chết, nhưng tốt hơn hết là nên thử nghiệm đã.”

“Không cần phiền phức như thế.” Tạ Tế Xuyên chẳng hề muốn thử, nói: “Mục tiêu của chúng ta là tìm bản vẽ về, thật ra, rốt cuộc Trương Tử Vân đã chết như thế nào không hề quan trọng, hung khí có không khớp cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nếu hung khí là giấy thật, vậy thì hung thủ có thể là ai?”

Hung thủ đã sử dụng vật sẵn có, hơn nữa, lúc ấy Trương Tử Vân đang ở trạng thái hôn mê, có nghĩa là, bất kỳ ai tiến vào cũng có cơ hội cả. Minh Hoa Chương nói: “Lúc trước chúng ta không biết có lối đi bí mật, thật ra, Nguyệt Hồ có theo dõi thì cũng vô nghĩa thôi. Vì, chỉ cần người đó leo lên cầu thang phía Đông thì sẽ có cơ hội đi qua cửa sổ thông gió, theo lối đi bí mật đó mà tiến vào bao sương. Điểm mấu chốt nằm ở chỗ, ngày ấy, có ai đã đi qua cầu thang lầu phía Đông, hơn nữa, ai biết rõ nơi đó có một lối đi bí mật?”

Trước đó thì có rất nhiều người có cơ hội, nhưng người đồng thời thỏa mãn điều kiện sau đấy, hình như là chỉ có vài người thôi.

Tạ Tế Xuyên nói: “Nghe tạp dịch Thiên Hương các nói, tú bà đã sửa gian phòng ngăn nhỏ, không thể có chuyện bà ta không biết lối đi bí mật này. Ngày ấy bà ta sắp xếp tiệc rượu trong Thiên Hương các, trong suốt quá trình đều phải đi qua đi lại, hoàn toàn có cơ hội tới gần dải lụa của Sơn Trà rồi cắt một đoạn, lặng lẽ mang theo nó bên người, rồi lại nhân lúc không ai để ý mà trèo lên cầu thang, tiến vào Phong Tình Tư Uyển giống như thử nghiệm của chúng ta. Thời gian làm ngạt chết một người chưa tới một chén trà, bà ta có thể giết chết Trương Tử Vân rồi xuất hiện dưới tầng, mà, cũng không có ai phát hiện ra bà ta đã biến mất một lúc.”

Thấy không ai phản đối, Tạ Tế Xuyên nói tiếp, hắn ta đưa ra bằng chứng của mình: “Mọi người đã phản ánh cầu thang nhiều lần nhưng tú bà không chịu thay cái mới, ngay cả rượu cũng là do bà ta đưa. Chỉ có bà ta biết rõ Trương Tử Vân hôn mê nên mới có thể hiên ngang mở lối đi bí mật ra, dùng vật dụng có sẵn để giết chết Trương Tử Vân. Nếu là người khác, dù biết rõ có thể tới gần lối bí mật, nhưng e là họ cũng không dám vào trong như thế đâu. Còn đêm qua, bà ta cũng ra khỏi phòng, rất có thể sáng nay bà ta đã sai câm nô tới phòng để thăm dò, nếu lòng bà ta không có quỷ thì sao lại phải làm ra những chuyện này? Như vậy, xem ra, khả năng rất lớn người đó là tú bà.”

Minh Hoa Chương nghĩ đến cửa thông gió trên tường của gian phòng ngăn nhỏ thì hàng lông mày hơi nhíu lại: “Nhưng mà, với vóc dáng đó của tú bà, ta e là bà ta sẽ không bò qua cửa thông gió được.”

“Bà ta cũng đã từng là hoa khôi, không chừng bà ta có kỹ năng gì đặc biệt.” Tạ Tế Xuyên nói: “Hơn nữa, câm nô rất trung thành và tận tâm với bà ta, bà ta còn có thể lợi dụng câm nô. Bà ta thỏa mãn tất cả các điều kiện trên, vậy nên chính là bà ta, có thể dẫn bà ta đi thẩm vấn được rồi.”

Minh Hoa Chương vẫn nhíu mày, theo hướng suy luận này thì hiềm nghi của tú bà là rất lớn, nhưng mà hắn không thể xem nhẹ sự thật được. Tú bà có dáng người đẫy đà, câm nô dù có thấp bé thì cũng là nam tử, bọn họ có thể chui qua cửa thông gió thật ư?

Minh Hoa Chương đứng dậy, nói: “Không được, ta phải đo đạc xem cửa sổ thông gió lớn đến mức nào, phải tìm cơ hội kiểm tra xem bọn họ có thể chui qua được hay không.”

Tạ Tế Xuyên nhướng mày, có chút khó tin: “Ngươi lập quân lệnh trạng trong vòng mười ngày sẽ mang bản vẽ trở về, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi đó. Chúng ta còn phải đề phòng Thiên Hương các chuyển bản vẽ ra ngoài, thời gian còn lại vốn chẳng nhiều, chứng cứ đã vô cùng xác thực như thế rồi mà, ngươi còn do dự cái gì nữa vậy hả?”

Minh Hoa Chương vẫn không thể quyết định được. Bọn hắn ẩn náu trong bóng tối, lợi ích và hệ lụy của lần này vô cùng phức tạp. Bọn họ không thể đợi quá trình thẩm tra bình thường của quan phủ được, vì sau khi dẫn người đi phỏng vấn, sẽ không thể thả người ra được nữa, nghĩa là, đã ra tay thì phải tung sát chiêu [*] ra luôn.

[*] Sát chiêu: Một chiêu giết người.

Có rất nhiều cách để một tú bà bỏ mạng ngoài ý muốn, nhưng mà, Minh Hoa Chương không thể không hỏi ngược lại mình rằng: “Nếu như ta vu oan người ta thì sao? Người chết rồi thì không thể sống lại được, một khi chúng ta sai, đó sẽ là một mạng người đấy.”

Tạ Tế Xuyên khựng lại một chút, cũng có ý nghĩ của riêng mình: “Bà ta chỉ là một tú bà thanh lâu mà thôi.”

Loại người này không quyền, không thế, không đức. Tuy rằng cũng qua lại với rất nhiều người quyền quý, nhưng thật ra, bà ta chết rồi thì cũng chẳng có ai chú ý tới cả, chưa tới hai ngày là sẽ có tú bà mới thay thế vị trí của bà ta thôi. Bà ta có thể lên làm tú bà, có thể thấy là bà ta đã giết hại không ít nữ tử thanh lâu, đúng là có chết cũng không có gì đáng tiếc.

Minh Hoa Chương nghe hiểu ý của Tạ Tế Xuyên, bấy giờ, hắn không biết phải trả lời thế nào. Hắn rũ lông mi, dưới ánh mặt trời, dưới mắt hắn có một bóng râm nho nhỏ, như là cánh bướm vậy. Sau một sự im lặng ngắn ngủi, hắn ngước mắt lên rất nhanh, ánh sáng lướt nhanh qua mắt hắn, phản chiếu ra màu sắc như ngọc lưu ly.

Ánh mắt hắn kiên định, vẫn quyết giữ nguyên ý mình: “Không được, đúng là đúng, không phải là không phải, không tồn tại khả năng. Ta đi đo cửa sổ thông gió.”

Tạ Tế Xuyên nhíu mày, hiển nhiên là cũng thấy khá thất vọng. Ngay lúc này, Minh Hoa Thường bỗng nói: “Thật ra, muội cũng thấy có vài điểm đáng ngờ.”

Minh Hoa Chương dừng bước lại, ngoái đầu lại và nghiêm túc hỏi: “Cái gì?”

Minh Hoa Thường nhìn vào mắt Minh Hoa Chương, ánh mắt hắn đen như mực, trông hắn vô cùng bình tĩnh, như thể là, dù nàng có nói gì thì hắn cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe. Minh Hoa Thường như được tiếp thêm dũng khí, nói: “Có một chỗ không thông. Hung thủ bố trí kín kẽ, có thể thấy rằng, hắn quyết tâm phải làm Trương Tử Vân bỏ mạng, vậy thì vì sao hắn ta không mang theo hung khí vào mà lại đợi đến khi vào phòng kín rồi mới tìm?”

“Bà ta cầm theo dao găm.” Tạ Tế Xuyên nhắc nhở: “Lúc Trương Tử Vân bị phát hiện, cổ bị dao găm đâm.”

“Nhưng đó là đạo cụ ngụy trang Trương Tử Vân tự sát, không liên quan tới việc giết người.” Minh Hoa Thường nói: “Với giả thiết tú bà là hung thủ, khi đứng ở góc độ của bà ta, muội thật sự không thể nào hiểu được, muội muốn giết một người quan trọng và phải thành công, vậy mà, trước khi vào bao sương lại không mang theo hung khí. Hơn nữa, sau khi dùng giấy ướt làm ngạt chết Trương Tử Vân, sau đó còn rải hung khí vào trong đống giấy lộn xộn nữa, có thể nói, đúng là thần không biết quỷ không hay, vậy vì sao đêm qua muội còn phải đi ra ngoài nữa? Quan phủ đã kết luận là tự sát rồi mà, muội còn gì không yên lòng nữa đâu?”

Tạ Tế Xuyên vô cùng tự tin với suy luận đó của mình, nhưng khi Minh Hoa Thường nói ra vấn đề “nói lớn không lớn” này, quả thực là hắn ta chẳng thể giải thích được. Tạ Tế Xuyên nhíu mày nghĩ nguyên nhân, Minh Hoa Chương vỗ nhẹ vào đầu Minh Hoa Thường, nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Phá án phải nghiêm túc và cẩn thận, không cho phép xưng “muội” để chỉ hung thủ.”

Minh Hoa Thường còn tưởng rằng Minh Hoa Chương muốn nói gì đó cơ, không ngờ lại là chuyện này, nàng bất đắc dĩ nói: “Chỉ là cách gọi thôi mà, huống hồ chi, phải đứng ở góc độ của hung thủ thì mới có thể phát hiện ra vấn đề.”

“Vậy cũng không được.” Minh Hoa Chương cố chấp đến bất ngờ với chuyện này, sắc mặt lạnh như băng, không hề khoan nhượng: “Ta đã nói từ lâu rồi, muội là muội, hung thủ là hung thủ. Phá án là nhiệm vụ, lần này kết thúc thì vẫn còn có lần sau, nhưng cuộc sống của muội là của muội. Muội nên như một người ngoài đứng xem, quan sát hung thủ và nạn nhân với lý trí tỉnh táo, chứ không phải là thay thế.”

Minh Hoa Thường không để chuyện mày trong lòng, nàng cũng có phải là trẻ con đâu, chẳng lẽ đến cả chuyện này mà cũng không hiểu? Minh Hoa Chương đang muốn “chuyện bé xé ra to” đây mà. Nàng không đành lòng bác bỏ ý tốt của Minh Hoa Chương ngay trước mặt hắn, chỉ đành nghe theo, gật đầu đáp: “Dạ.”

Sắc mặt Minh Hoa Chương lạnh nhạt vô cùng, ngón tay hắn giữ lấy đỉnh đầu của nàng, quay mặt nàng lại để nàng đối mặt với mình: “Nhớ kỹ thật rồi hả?”

Tạ Tế Xuyên thật lòng không thể chịu nổi sự lề mề của hai người nữa, bèn ho một tiếng, nói: “Cắt ngang một chút, liên quan tới việc tú bà không mang theo hung khí đi vào, ta có một phỏng đoán. Bà ta ngụy tạo hiện trường Trương Tử Vân tự sát, có thể thấy, lúc bà ta quyết định giết người, bà ta cũng đã tính toán kỹ càng hết tất cả, vậy nên mới không mang theo hung khí.”

“Nhưng bút mực là do Ngọc Quỳnh chuẩn bị mà.” Minh Hoa Thường nói: “Sao tú bà có thể biết trước rằng trong bao sương có giấy?”

Tạ Tế Xuyên nói: “Bà ta là tú bà đấy, sao tú bà có thể không biết Trương Tử Vân tiến vào Thiên Hương các lúc nào, sao tú bà có thể không biết chuyện Ngọc Quỳnh mời hắn ta lên lầu bàn họa nghệ.”

“Nhưng sao bà ta biết Ngọc Quỳnh sẽ dùng giấy gì, sao biết Ngọc Quỳnh mới vẽ được một nửa thì bị khách quý gọi đi, sao biết Ngọc Quỳnh biểu diễn thủy thác pháp và có sẵn nước giúp bà ta làm ướt giấy giết người?” Ánh mắt Minh Hoa Thường sáng rực, nàng nói: “Tạ huynh, huynh đảo ngược nhân quả rồi. Huynh đang dùng kết luận của mình để suy đoán tú bà giết người.”

Tạ Tế Xuyên trông có vẻ lông bông, như đang dạo chơi nhân gian, nhưng thật ra hắn ta cực kỳ tự phụ với sự thông minh của chính mình. Đây là lần đầu tiên có người nói ngay trước mặt hắn ta rằng, hắn ta đã sai rồi. Tạ Tế Xuyên rất muốn phản bác, nhưng khi hắn ta mở miệng ra, hắn ta lại á khẩu không trả lời được.

Hắn ta nhận ra Minh Hoa Thường nói đúng. Hắn ta suy luận sẵn tú bà là hung thủ, không ngừng tìm kiếm chứng cứ xác minh kết luận này của mình. Nhưng mà, đã tới bước này rồi mà, chứng cứ còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Tạ Tế Xuyên trầm mặc. Minh Hoa Chương nhìn thấy, hắn vô cùng bất ngờ mà nhìn về phía Minh Hoa Thường, cuối cùng, hắn ra mặt đưa ra kết luận cho lần tìm kiếm này: “Được rồi, hôm nay chúng ta đã tìm ra được căn phòng bí mật và hung khí rồi, đã tiến thêm được một bước lớn rồi. Tiếp sau đây chúng ta vẫn tiếp tục tìm kiếm manh mối, hỏi thời gian và hành động của nữ tử, nô bộc đã ký khế ước bán đứt thân mình cho Thiên Hương các vào hai ngày trước, trọng điểm điều tra là tú bà. Giang Lăng và Nhậm Dao vẫn còn đang kéo dài thời gian cho chúng ta ở bên ngoài, chúng ta đi ra ngoài trước đi, đừng để cho bọn họ khó xử.”

Gần như là Minh Hoa Chương đã kiên quyết quyết định phương hướng điều tra, ngăn sự chất vấn nội bộ đang diễn ra, Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên đều phải chấp nhận. Bọn họ trở về gian phòng ngăn nhỏ theo lối đi bí mật, Minh Hoa Chương để lối đi bí mật về lại trạng thái cũ, nói: “Hai người ra ngoài trước đi, ta còn phải đo đạc cửa sổ thông gió, ta đi ra sau.”

Minh Hoa Thường nói: “Hai người đi thì sẽ khiến người ta chú ý lắm, Tạ huynh, huynh đi trước đi.”

Tạ Tế Xuyên lẳng lặng nhìn bọn họ, hắn ta không nói lời nào mà chỉ mở cửa ra rồi lách mình rời đi. Sau khi Tạ Tế Xuyên đi, Minh Hoa Chương lấy ra một sợi dây thừng mềm, vừa cẩn thận ghi nhớ từng góc độ của từng cái cửa thông gió, vừa chậm rãi nói: “Nói đi, muội muốn nói gì?”

Minh Hoa Thường cười hì hì, cầm dây thừng cho Minh Hoa Chương, nói: “Muội sợ Nhị huynh cô đơn, muội ở lại cùng với Nhị huynh mà.”

Minh Hoa Chương cười nhẹ một tiếng, không hỏi nàng nữa. Minh Hoa Thường nói là hỗ trợ, nhưng thật ra là chỉ sờ soạng trước mặt như thế thôi chứ thật ra không thể làm được gì. Nàng do dự một lúc, lặng lẽ hỏi: “Nhị huynh, huynh hoài nghi người nào thế?”

“Muội vừa mới dạy dỗ Tạ Tế Xuyên xong, sao, giờ lại muốn dụ dỗ ta phạm sai lầm à?”

“Không.” Minh Hoa Thường lúng túng, nhỏ giọng nói: “Thật ra muội nghi ngờ Ngọc Quỳnh. Sau khi nhìn hiện trường tử vong và bức vẽ, càng ngày muội càng cho rằng kẻ đó là nàng ta.”

“Nàng ta à?” Minh Hoa Chương từ chối cho ý kiến: “Ngày ấy nàng ta ở bao sương phía Tây, rất nhiều người nhìn thấy, không thể đi ngang qua vũ đài mà tới bao sương ở hành lang phía Đông được.”

“Quả thực muội cũng không hiểu được điều này.” Minh Hoa Thường nói thầm: “Nhưng muội cảm thấy là nàng ta thật. Lúc muội phản bác lời nói không xác thực của Tạ huynh, thật ra cũng có khả năng Ngọc Quỳnh đã làm chuyện đó. Huynh nghĩ xem, nàng ta là một hoa khôi có tiếng của Trường An, còn Trương Tử Vân chỉ là một tên văn nhân thất bại, vậy thì tại sao đích thân nàng ta lại phải tiếp đãi Trương Tử Vân? Lầu hai có rất nhiều bao sương, vì sao phải mời hắn ta vào Phong Tình Tư Uyển có lối đi bí mật, hơn nữa, vừa hay nó còn nằm ở dưới căn phòng của mình?”

Minh Hoa Chương “Ừ” một tiếng, nghe không quá nhiệt tình mà cũng không quá lạnh nhạt, hắn hỏi: “Vậy muội cảm thấy là vì sao?”

“Đừng quên nàng ta đã có mặt ở bữa tiệc của Vệ Đàn, tận mắt chứng kiến cái chết của Vệ Đàn, rất có thể nàng ta cũng phát hiện ra thủ đoạn của Trương Tử Vân. Sau khi Vệ Đàn chết vài ngày, Trương Tử Vân cũng chết, hơn nữa, đều có mặt của nàng ta, muội thật sự không thể nghĩ rằng đó là ngẫu nhiên được.”

“Chứng cứ đâu?”

Minh Hoa Thường mím môi, hơi ngượng ngùng, nói: “Chứng cứ thì có thể có đó, nhưng cần phải tới phòng của Ngọc Quỳnh tìm.”

Minh Hoa Chương cuối cùng bật cười, quay đầu lại bình tĩnh nhìn Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường bị nhìn thấy có chút lúng túng, nhướng mày hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Không có gì.” Minh Hoa Chương buồn cười lắm, hắn nói: “Chỉ là may mắn, may mắn muội ở trong Huyền Kiêu Vệ, nếu không thì, có lẽ ta đã phải tới đại lao nha môn để tìm muội rồi.”

Minh Hoa Thường buồn bực, mặt mày không vui, trên mặt như viết rõ mấy chữ “muội mất hứng”. Minh Hoa Chương biết điểm dừng, hắn không trêu chọc nàng nữa, chân thành nói: “Thường Thường, mọi thứ đều cần phải có chứng cứ, không thể dựa vào thành kiến cá nhân được. Ta sẽ xem xét suy luận của muội và Tạ Tế Xuyên, tiếp sau đây, ta sẽ tập trung điều tra Ngọc Quỳnh và tú bà.”

Trên mặt Minh Hoa Thường viết rõ mấy chữ không vui, nàng đang muốn phản bác, bỗng, ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện. Sắc mặt Minh Hoa Chương thay đổi, hắn nhanh chóng ôm Minh Hoa Thường, trở mình nấp vào sau cái giá.

Ngay lúc này, cửa gian phòng ngăn nhỏ cũng bị người ta đẩy ra, chùm sáng chiếu từ bên ngoài vào, soi sáng những đồ đạc linh tinh lộn xộn trong đó.

“Hiếm thấy thế tử có hứng đánh bạc, ngươi nhớ kỹ lại xem, ngươi đã bỏ bài ở đâu rồi?”

“Không biết, ngươi tìm trên kệ thử xem.”

Minh Hoa Thường tuyệt vọng, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, nội tâm nàng mắng to cái tên Giang Lăng chỉ biết báo hại đồng đội. Minh Hoa Chương siết chặt vòng tay, ép chặt nàng lên tường, nép kỹ vào sau cái bóng của cái giá, chùm sáng ở cửa ra vào rọi sát vào góc áo của hai người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv