Song Bích

Chương 232: Kiếm Môn (1)



Nhậm Dao thân mang theo hoàng mệnh, việc ăn một bữa cơm tất niên cùng với đám người Lý Hoa Chương, Minh Hoa Thường đã là cực hạn rồi, hôm nay nàng phải về kinh phục mệnh ngay. Thương Châu mưa tuyết rơi tầm tã, mà ở Trường An lại là sự xác xơ tiêu điều, cổng thành có thêm rất nhiều thủ vệ, đi xuyên qua lầu gác trước cung sâu mà dài, lọt vào trong tầm mắt là con đường trắng tinh bằng phẳng, người đi đường đều mang vẻ mặt vội vã, cung Thái Cực ở phía trước bị bao phủ trong màu tuyết trắng mênh mông, giống như cung điện trên trời.

Nhậm Dao thông qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, cuối cùng cũng gặp được Vi Hoàng hậu, không, bây giờ nên tôn xưng là “Vi Thái hậu” mới đúng.

Nhậm Dao bước qua bậc cửa cao cao, thấy rõ bóng người trên ghế phượng, nàng khom người hạ bái: “Thần bái kiến Thái hậu.”

Vi Thái hậu đang ngắm nghía móng tay, nghe thấy Nhậm Dao đến thì ngước mắt lạnh nhạt liếc nhìn, ra hiệu cho người hầu thân cận đỡ Nhậm Dao dậy: “Bình Nam Hầu không cần đa lễ, ban đầu bản cung cũng đã đoán được là qua tháng Giêng ngươi mới về, không ngờ là hôm nay ngươi đã đến rồi. Đi đường vất vả rồi đúng không?”

Thái giám dùng vẻ mặt nịnh hót mà đến đỡ Nhậm Dao, Nhậm Dao bình tĩnh tránh tay thái giám, vẫn cụp mắt, nói: “Thần thân mang hoàng ân, không dám trễ nải, may mà không làm nhục sứ mệnh, thần đã áp tải Tiêu Vương và những người người tham dự mưu phản về Trường An, mặc cho Thái hậu xử lý.”

“Bắt được hết rồi à?” Vi Hậu có chút bất ngờ: “Lý Trọng Phúc vẫn còn sống ư?”

“Vâng.”

Vi Hậu khẽ cười, đích thân bước xuống bậc thang, kéo Nhậm Dao ngồi xuống: “Bản cung đã biết là ngươi sẽ không khiến bản cung thất vọng mà. Nhanh đến đây nói cho bản cung nghe xem, trên đoạn đường này đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đã làm thế nào mà lại bắt được tên nghịch tặc Lý Trọng Phúc đó?”

Nhậm Dao đột ngột ở gần Vi Hậu như thế, cơ thể bất giác cứng lại. Nàng cân nhắc từng chữ một trong đầu, chọn cắt bớt phần liên lạc tin tức với Lý Hoa Chương, kể lại một cách ngắn gọn cho bà ta nghe.

Khi Vi Hậu nghe được là, vào ngày Nhậm Dao thành công, Lý Hoa Chương cũng ở đó, mắt bà ta lóe lên, lơ đễnh hỏi: “Không phải là Ung Vương ở Thương Châu à? Sao lại xuất hiện ở Quân Châu?”

Nhậm Dao lo lắng, thận trọng nói: “Là Tiêu Vương muốn tạo phản nhưng lại sợ triều đình thảo phạt, cho nên dùng danh nghĩa đón năm mới để mời Ung Vương đến Quân Châu, muốn phu thê Ung Vương làm con tin.”

“Hả?” Vi Hậu kéo dài giọng, không nghe ra được là bà ta tin hay không tin: “Trùng hợp thế cơ à?”

“Vâng.” Nhậm Dao cụp mắt, rồi nói: “May mà đội tiên phong mở cổng thành anh dũng nhanh nhạy, hung hãn không sợ chết, giúp đại quân mở cổng thành kịp thời, nhờ thế nên thần mới có thể dẫn binh tiến quân thần tốc, nhân lúc Tiêu Vương không sẵn sàng mà bắt sống phản tặc, cứu được Ung Vương.”

Nhậm Dao cố ý nhắc tới đội tiên phong, chỉ cần Vi Hậu hỏi tiếp về từng chi tiết, thì nàng có thể nương theo đó mà xin công lao cho đám người Giang Lăng. Nhưng Vi Hậu lại chẳng có vẻ gì là quan tâm đến chi tiết công thành này cả, bà ta chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng, ánh mắt lóe lên, một lúc sau mới nói: “Bản cung còn nhớ, cha huynh ngươi đều chết nơi sa trường, bây giờ trong phủ chỉ còn lại một tổ mẫu thôi, đúng không?”

Nhậm Dao không biết vì sao Vi Hậu lại hỏi đến chuyện này, nhưng nàng ấy vẫn gật đầu mà nói: “Vâng, từ khi thần có trí nhớ thì phụ thân và huynh trưởng đều đã ở chiến trường, thần được tổ mẫu nuôi dưỡng đến tận lúc trưởng thành.”

Vi Hậu thở dài: “Thật sự là không dễ dàng gì mà. Khi bản cung còn nhỏ, bản cung từng nghe người nhà kể rằng, Bình Nam Hầu đời thứ nhất, cũng là tổ phụ của ngươi, và hai trăm binh sĩ thủ thành ba tháng, mãi cho đến lúc chiến tử mà vẫn cầm thương mà đứng, binh sĩ Thổ Phiên thấy mà không dám tới gần. Triều đình cảm nhận được sự trung thành cương nghị, đặc biệt phong làm Bình Nam Hầu, tước vị đến tân đời của phụ thân ngươi. Ngược lại thì phụ thân của ngươi không hề phụ cái danh trung thành cương nghị của Nhậm gia, mãi cho đến lúc qua đời, cũng là chết ở trên chiến trường, chỉ tiếc thay cho nữ quyến Nhậm gia thôi. Mẫu thân ta đã từng gặp phu nhân Bình Nam Hầu, tính tình lẫn ngoại hình đều tốt, duy chỉ có cơ thể là yếu ớt, sau khi hay tin phu quân, nhi tử đều đã chết trận thì bệnh đến độ không dậy nổi, còn trẻ tuổi mà đã chết. Một quả phụ nữ tổ mẫu ngươi, một mình nuôi lớn phụ thân ngươi, bận trong bận ngoài, một mình chèo chống Nhậm gia, không chỉ có thế, còn bồi dưỡng ra được những người cháu gái tốt như các ngươi đây. Phủ Bình Nam Hầu có được như ngày hôm nay, tổ mẫu ngươi đã chiếm một nửa công lao.”

Nhậm Dao cũng không biết là Vi Hậu lại hiểu rõ tình hình Nhậm gia như vậy, nàng chân thành nói: “Tổ mẫu là người mà đời này thần kính trọng nhất.”

Trẻ tuổi mất phu quân, trung niên mất nhi tử, tận mắt nhìn từng nhi tử, con dâu, cháu trai bỏ mình mà đi, nhưng bà vẫn không thể tỏ ra mềm yếu, một thân một mình chống đỡ Hầu phủ, nuôi lớn cô cháu gái duy nhất. Trải nghiệm như vậy mà đặt trên người nữ nhân khác, nếu chỉ có hai chữ “vất vả” thôi thì chỉ e là sẽ không thể nói rõ ra hết được.

Vi Hậu có lẽ nghĩ đến chính mình, thở dài: “Bản cung cũng trải qua cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, biết rõ đây là chuyện khó khăn nhất trên đời này, tổ mẫu của ngươi đã chịu đựng hơn nửa đời người, thật sự là không dễ dàng gì. Bản cung kính nể nữ nhân cứng cỏi hiểu rõ lý lẽ như vậy nhất, nên phong cho tổ mẫu ngươi làm Cáo mệnh nhất phẩm, để cho người trong thiên hạ lấy đó làm gương.”

Nhậm Dao sửng sốt, quả thật là đã “được sủng mà sợ”, vội vàng đứng dậy tạ ơn: “Thần có tài đức gì mà lại có thể nhận được vinh hạnh đặc biệt như vậy? Mong Thái hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Vi Hậu cười, kéo Nhậm Dao dậy, rồi bà ta cầm tay nàng và nói: “Từ chối cái gì, bản cung đâu có phong cho ngươi, bản cung phong cho tổ mẫu của ngươi kia mà. Huống chi, tổ mẫu ngươi ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi lớn lên, ngươi không muốn kiếm Cáo mệnh cho bà ấy, để bà ấy vui vẻ à?”

Tất nhiên là Nhậm Dao hy vọng rồi. Đời này, điều nàng khát vọng nhất đó chính là báo đáp tổ mẫu, nhận được sự công nhận của tổ mẫu. Nhưng nàng cũng biết, trên đời này không có bữa cơm nào là tự dâng đến tận miệng như thế này cả, nàng lo sợ bất an không thôi, bèn nói: “Thần mới vào quan trường, một không có công lao, hai không có tài đức, Thái hầu trao cho thần vinh hạnh đặc biệt như vậy, thần thật sự kinh sợ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vi Hậu cười, móng tay dài nhỏ của bà ta chậm rãi gõ gõ vào mặt bàn, như thể là đang muốn ám chỉ gì đó thông qua lời nói: “Sao lại không có công lao? Nếu ngươi có thể giải quyết phiên vương phản loạn, ổn định triều cương, đừng nói đến việc phong Cáo mệnh cho tổ mẫu ngươi, dù ta có phong mẫu thân ngươi làm phu nhân nhất phẩm thì cũng không có ai dám xen vào.”

Có lẽ là hương xông trong điện Lập Chính quá nồng, đầu óc Nhậm Dao không có cách nào hoạt động được nên nàng nghe không hiểu lời Vi Hậu nói. Tiên hoàng tử có tổng cộng bốn Hoàng tử, Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử đã chết, Tứ Hoàng tử Ôn vương được lập làm tân đế, Nhị Hoàng tử Tiêu Vương vừa được nàng áp giải về từ Quân Châu, còn có phiên vương nào tạo phản nữa đâu?

Quân Châu… Mạch suy nghĩ của Nhậm Dao chạy nhanh như sấm chớp, thoáng cái đã khiến đầu óc nàng trống rỗng. Vi Hậu không hoảng hốt không vội vàng mà nhìn nàng, thấy nàng đã hiểu ta thì bắt đầu ân cần dụ dỗ nàng: “Tiêu Vương muốn tạo phản, mà trùng hợp là Ung Vương lại xuất hiện ở Quân Châu, rốt cuộc là trong chuyện này có mánh khóe gì không, thì ai mà có thể nói rõ ra được? Chính tay ngươi đã bắt Tiêu Vương, nên ngươi hiểu rõ tình hình lúc đó nhất, liệu ngươi có nhớ được chi tiết nào cho thấy khi đó Ung Vương có chỗ nào đó không bình thường không?”

Nhậm Dao hiểu rồi, Vi Hậu đang ra hiệu cho nàng vu hãm Lý Hoa Chương cố ý mưu phản, chỉ cần nàng thành công, Vi Hậu sẽ phong Cáo mệnh cho nữ quyến phủ Bình Nam Hầu. Chợt, có một ngọn lửa giận bốc lên khỏi đầu Nhậm Dao, len thẳng vào đầu, thiêu đốt khiến toàn thân nàng nóng hôi nóng hổi, mắt bắt đầu đỏ bừng lên. Nàng nhìn vào Vi Hậu đang thản nhiên mỉm cười, như thể là bà ta đang chắc chắn rằng nàng sẽ đồng ý, nàng gần như không thể kiểm soát được nắm đấm của chính mình.

Vi Hoàng hậu đang xem Nhậm gia của bọn họ là gì đây? Phong hào của Bình Nam Hầu là do tổ phụ trúng mấy chục mũi tên đổi lấy, là phụ thân, huynh trưởng vẩy máu mình trên chiến trường để giữ lấy, tất nhiên là nữ nhân Nhậm gia bọn họ xứng đáng với Cáo mệnh nhất phẩm rồi, nhưng nhất định là phải quang minh chính đại đổi lấy được nhờ vào thương pháp của Nhậm gia ở trên chiến trường, chứ không phải là dựa vào hành vi tiểu nhân “ruồi nhặng bu quanh” đó.

Nếu như nàng vì phong Cáo mệnh cho tổ mẫu mà vu hãm cho bằng hữu của mình, chắc chắn là tổ mẫu sẽ cắt đứt quan hệ với nàng, làm sao mà bà ấy có thể để cho Cáo thư tiến vào cổng Nhậm gia được? Nhậm Dao cố gắng kiểm soát vẻ mặt, không đến mức thất lễ ngự tiền, lạnh lùng trả lời: “Thần không thấy Ung Vương có hành động không bình thường nào. Huống chi, phu thê Ung Vương đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, thương cảm cho dân chúng, đã vì Thương Châu mà làm rất nhiều việc thiện, ở quận huyện, người người đều tán dương Ung Vương hiền đức. Thái hậu trong có tân hoàng hiếu thuận, ngoài có thần tử phân ưu, giang sơn vững chắc, không cần đa nghi lo ngại.”

Sắc mặt Vi Hậu sầm xuống ngay, có chút tức giận: “Bình Nam Hầu đang bất bình thay cho Ung Vương ad? Ở quận huyện đều tán dương Ung Vương hiền đức, vậy bản cung thì là không hiền đức sao?”

Nhậm Dao cụp mắt nói: “Thần không có ý này!”

“Rõ ràng là ngươi có.” Vi Hậu phất tay áo, giận dữ: “Đừng quên, phủ Bình Nam Hầu ngươi được nở mày nở mặt như hôm nay là do ai ban cho. Nếu không có bản cung, một nữ nhân như ngươi có thể dẫn binh đánh trận, đại quyền trong tay à?”

“Thần tạ ơn Thái hậu đề bạt, ơn tri ngộ của Thái hậu, thần cả đời khó quên.” Nhậm Dao mạnh miệng quật cường nói: “Nhưng có chỗ làm được, có chỗ không. Thần sẵn lòng vào sinh ra tử, hy sinh thân mình đền đáp quốc gia, nhưng quyết không mưu hại quân tử, phản bội bằng hữu.”

Vi Hậu nheo mắt: “Cho nên, ngươi không chịu à?”

Nhậm Dao cúi đầu, chắp tay thật sâu: “Không phải là thần không chịu, mà đây chính là chuyện hoang đường khiến người người oán trách, thần không thể làm được. Ung Vương chí công vô tư, tài đức vẹn toàn, là quân tử chân chính, mong Thái hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đừng làm rét lạnh trái tim công thần lương tướng.”

Vi Hậu cười lạnh một tiếng, ở trên cao nhìn xuống nàng rồi nói: “Tốt, tốt, ngươi đúng là người tốt trọng tình trọng nghĩa mà, vậy bản cung thành toàn cho ngươi. Bắt đầu từ ngày hôm nay, thu hồi mọi phần thưởng đã ban, binh quyền của phủ Bình Nam Hầu, trục xuất khỏi Vũ Lâm quân, cả nhà lưu đày Kiếm Nam, đóng giữ ải Kiếm Môn.”

Cuối cùng thì Nhậm Dao cũng ngẩng đầu lên mà nhìn về phía Vi Hậu. Vi Hậu lạnh lùng nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo vẻ sảng khoái khi nắm chắc phần thắng trong tay.

Bà ta biết Nhậm Dao để ý đến điều gì nhất, cho nên bà ta mới cố ý dùng kiểu trừng phạt này để trừng trị trái tim Nhậm Dao. Thứ Nhậm Dao muốn chỉ là chèo chống phủ Bình Nam Hầu, để tổ mẫu có thể an dưỡng tuổi già, mà Vi Hậu lại để cả Nhậm gia đi đày, khiến Nhậm lão phu nhân đã lớn tuổi rồi mà vẫn không được sống yên ổn. Bà ta cho rằng, nếu mình dùng thủ đoạn này thì Nhậm Dao sẽ khuất phục, không ngờ là Nhậm Dao yên tĩnh một hồi lâu, sau đó nàng im lặng quỳ xuống khấu đầu: “Thần tạ ơn.”

Nhậm Dao nhìn gạch vàng sáng đến độ tưởng như có thể soi gương trong điện Lập Chính, thầm nghĩ, thì ra khi cơ hội và cạm bẫy đến, trông chúng đều giống như nhau như thế này. Những thứ ngày xưa khiến nàng thành công, cũng có thể hủy hoại nàng.

Nàng vì Thần Long chính biến mà có được quyền lực, rồi vào lúc Trọng Tuấn chính biến xảy đến, nàng lại làm ra chuyện giống như vậy, nhưng đã đẩy chính bản thân mình xuống vực thẳm, càng lún càng sâu.

Chỉ là, nàng thấy hận, hận vì nàng đã đau khổ truy tìm bấy lâu, nhưng cuối cùng, chính tay nàng ấy đã chôn vùi hết tất cả.

Khi vào cung, Nhậm Dao vẫn là Bình Nam Hầu chạm tay là bỏng, khi xuất cung đã trở thành tội nhân. Ngày xưa nàng luôn nơm nớp lo sợ, sợ mình làm không tốt chỗ nào đó mà đắc tội nữ quan, thái giám, khiến phủ Bình Nam Hầu mắc họa. Nhưng bây giờ, khi nàng thấy thái giám xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ ngay trước mặt mình, nàng chỉ cảm thấy vô cùng bình thản.

Những người đó thích nói thế nào thì cứ nói đi, những uất ức này… thật sự là nàng đã chịu đủ rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhậm Dao hờ hững xuất cung, đi thẳng về phủ Bình Nam Hầu. Các nô tỳ bẩm báo Hầu gia quay về, Nhậm lão phu nhân thấy lạ vì Nhậm Dao vào cung báo cáo công tác, sao lại về sớm như vậy, bà chống gậy, đang muốn bảo nha hoàn đỡ bà ra ngoài thì Nhậm Dao đã chạy nhanh vào buồng sưởi, quỳ gối trước mặt bà.

Lúc nàng quỳ xuống đã phát ra một tiếng “bịch”, trông có vẻ rất đau, nha hoàn trong phòng đều có vẻ kinh ngạc. Nhậm lão phu nhân đã trải qua mưa gió non nửa đời người, quan trọng nhất là bà hiểu Nhậm Dao nhất, thế nên bà cũng biết được là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Nhậm lão phu nhân rất bình tĩnh, yên lặng bảo bọn nha hoàn lui ra ngoài. Sau khi bọn nha hoàn đóng cửa rời đi, bà mới run rẩy ngồi vào chỗ, lên tiếng: “Sao vậy?”

Khi đối mặt với Vi Hậu, Nhậm Dao không sợ; khi xuất cung, phải đối diện với sự chỉ trỏ của thái giám, nàng cũng không sợ. Nhưng khi về phủ, nhìn thấy tổ mẫu, đột nhiên nàng không thể nén được nước mắt nữa. Nàng cảm thấy mình không có mặt mũi nào để khóc cả, chỉ đành mượn cớ dập đầu để nhìn đi chỗ khác, sau đó nói: “Tổ mẫu ơi, con sai rồi, người đánh con đi.”

Nhậm lão phu nhân thấy cháu gái tự tay mình nuôi lớn đỏ mắt đến mức độ này, sao bà có thể không đau lòng cho được. Nhưng bà biết Nhậm Dao hiếu thắng, bèn xem như không thấy nước mắt trong mắt nàng, vẫn bình tĩnh nói: “Nói cho rõ ra đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Nhậm Dao không chịu đứng dậy, dập đầu thật mạnh xuống đất, lại nói: “Con sai rồi, người nói đúng, con không nên chấp mê bất ngộ, không nên bước vào quan trường. Có lẽ, sớm tìm một người rồi gả đi như lời người nói, thì ít nhất là sẽ không khiến gia đình ta gặp họa. Nào giống như bây giờ, hao tổn tâm cơ, nóng vội mưu cầu, cuối cùng lại uổng công, còn làm liên lụy đến người.”

Nhậm lão phu nhân thở dài, bà đã cảm thấy việc Nhậm gia và Vi Hậu qua lại quá gần không phải là chuyện tốt lành gì từ trước rồi, nhưng, thân làm thần tử, nào có ai từ chối quyền lực đâu. Giờ đây, cuối cùng thì “thanh đao” này cũng vẫn chém xuống rồi.

Nhậm lão phu nhân nói: “Con đứng dậy trước rồi nói.”

Nhậm Dao không chịu: “Con đã làm sai, làm liên lụy đến gia tộc, người không đánh con, con không còn mặt mũi nào đối diện với người.”

Nhậm lão phu nhân thở dài, vươn tay đỡ cánh tay Nhậm Dao, cương quyết kéo nàng đứng dậy. Bàn tay của bà đã vô cùng già nua, mạch máu trên đó đan xen với nhau giống như rễ cây, nhưng sức lực nơi tay chân vẫn vô cùng lớn, tựa như cái cây vậy – mặc dù đã già nhưng vẫn có thể bám chặt vào mặt đất trong mưa gió. Nhậm Dao không cố chắp tay lại được, chỉ có thể đứng dậy theo lực của tổ mẫu.

“Tổ mẫu…”

Vẻ mặt nghiêm nghị, lời trách mắng đổ ập xuống như trong dự đoán của Nhậm Dao không hề xuất hiện, ngược lại, trong mắt Nhậm lão phu nhân lóe lên sự áy náy, bà nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc của Nhậm Dao, sau đó nói: “Bé ngốc, con không sai, là ta sai. Người nên bị đánh là ta chứ không phải là con.”

Nhậm Dao giật mình: “Tổ mẫu!”

Nhậm lão phu nhân không nhịn được mà rơi nước mắt. Tổ tông hai người hiếu thắng y chang nhau, bà không để cho Nhậm Dao an ủi, tự lau nước mắt cho mình rồi nói: “Dao nhi, con làm rất tốt, là ta già nên hồ đồ rồi, còn cản trở con đủ kiểu. Ta dựa vào kinh nghiệm của ta, biết rằng nữ nhân hiếu thắng sẽ rất vất vả, ta không muốn để con chịu khổ nên luôn nghĩ rằng, nếu để con chỉ quan tâm đến con môi phấn má, ngoan ngoãn lấy chồng như những nữ tử khác thì sẽ khá là tốt. Nhưng, không để con chịu khổ há chẳng phải là đã cướp đoạt khả năng thành tài của con rồi hay sao?”

Vì lên càng cao gió càng lớn nên mới bẻ gãy cánh của nàng, để nàng cả đời chỉ làm một con chim hoàng yến, hơn nữa, còn nói cho nàng biết cuộc sống như vậy rất tốt, không cần bay lên bầu trời cao mạo hiểm làm gì, mỗi ngày đều sẽ có người đưa cơm đưa nước cho. Nhưng tự tay nhốt cháu gái vào lồng, để nàng làm chim hoàng yến cả đời, thật sự là vì muốn tốt cho nàng ư?

Vào đêm dài Nhậm lão phu nhân thường xuyên tỉnh giấc, mơ thấy Nhậm Dao phế đi thương pháp, sau khi gả vào nhà chồng thì bị bà bà, thiếp thất ức hiếp, nhưng đến cả sức phản kháng lại cũng không có. Sau khi tỉnh lại, bà thường sợ hãi không thôi, sau nửa đêm không có cách nào có thể chìm vào giấc ngủ được nữa. Thật ra bà thấy mình vẫn vô cùng may mắn, cháu gái của bà luôn phản kháng phản nghịch, những không thật sự làm một con chim hoàng yến theo sự sắp xếp của bà.

Nhậm lão phu nhân kéo Nhậm Dao ngồi bên cạnh mình và hỏi nàng rằng: “Con có biết vì sao phụ thân con đặt cho con cái tên Nhậm Dao này không?”

Nhậm Dao lắc đầu, Nhậm lão phu nhân nói: “Lúc trước, khi mẫu thân con sinh ra con, vốn dĩ đã đặt cho con cái tên Dao (瑶) trong dao trì. Nhưng phụ thân con viết thư về, nói mặc dù dao là ngọc đẹp nhưng dễ vỡ, chi bằng đổi thành Dao (遥), đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người, người Nhậm gia không sợ gian nan vất vả, luyện mãi thành thép. Năm nay con mới hai mươi mốt tuổi, đường đời chỉ vừa mới bắt đầu thôi, sau này vẫn còn dài. Đã làm sai thì đừng sợ, cứ đứng lên bước tiếp là được. Con người chỉ cần không chịu thua, thì dù có là khó khăn nào, cũng đều sẽ vượt qua được thôi.”

Trái tim luôn căng thẳng từ sau khi xuất cung của Nhậm Dao dần thả lỏng, Nhậm lão phu nhân hỏi nàng rằng đã xảy ra chuyện gì, Nhậm Dao bèn kể lại nguyên văn lời Vi Hậu nói. Nhậm lão phu nhân nghe xong thì trợn mắt, nói: “Làm tốt lắm. Thương của Nhậm gia chúng ta cần cương thì cương, thà bị gãy chứ không chịu cong, thứ chúng ta học được là ra trận giết dịch, bảo vệ quốc gia, tuyệt đối sẽ không nhắm mũi thương vào công thần. Nếu con dám gây bất lợi cho Ung Vương, ta mới muốn trục xuất con ra khỏi gia phả. Chẳng phải chỉ là đắc tội Thái hậu thôi à? Có gì ghê gớm đâu, bà già ta đây vẫn còn đi được, cùng đi đến ải Kiếm Môn trấn thủ biên cương, ta còn cảm thấy thoải mái nữa đây. Nhậm Dao, con nhớ kỹ, chỉ cần người còn sống thì không có gì là không vượt qua được; chỉ cần làm việc đoan chính, thương của Nhậm gia sẽ mãi mãi không ngã.”

Nhậm Dao cảm rộng đến mức nói không nên lời, cúi đầu hạ bái: “Tổ mẫu, cháu gái bất hiếu, làm liên lụy đến người rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv