Giang Lăng ôm tâm lý “có chết cũng không hối cải”, đang ở ngay trước mặt mọi người thế này, Nhậm Dao còn có thể nói thêm gì nữa đâu, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. Đúng như hắn nói, hắn đã ở trong Vũ Lâm quân ba năm rồi, Giang Lăng quay về sau khi nhận được quân lệnh, không lâu sau thì hắn đã triệu tập đủ một đội. Nhờ có sự yểm hộ của bóng đêm, bọn họ đi xuyên qua bình nguyên nhanh như một cơn gió, cuối cùng đã áp sát chân tường thành.
Cung Dũng đi theo giận dữ, tức tối nói: “Nhậm Tướng quân đúng thật là vong ân phụ nghĩa. Mấy năm trước Giang thủ lĩnh chiếu cố nàng ta như vậy, bây giờ nàng ta tìm được chỗ dựa rồi thì lại sinh lòng bội bạc, để Giang thủ lĩnh làm bia đỡ đạn. Cẩn thận luận bàn lại thì chức vụ của Giang thủ lĩnh còn cao hơn nàng ta nhiều đó. Nếu không phải là do nàng ta nịnh nọt Hoàng hậu, thì lẽ nào bây giờ đến lượt nàng ta được phát lệnh à?”
“Im miệng.” Giang Lăng cẩn thận nhìn lên phía trên, rồi hắn lạnh mặt nói: “Là ta chủ động xin lệnh, không liên quan gì đến Nhậm Tướng quân, Nhậm Tướng quân chỉ làm việc theo lẽ công bằng mà thôi. Còn nữa, không được thảo luận lung tung về chuyện trong triều, còn thảo luận nữa thì ta cũng không bảo vệ được các ngươi đâu.”
Đâu phải là Cung Dũng không biết rằng, thế đạo hiện giờ đã thay đổi rồi đâu, biết là không thể phàn nàn về người Vi gia được, nhưng hắn ta vẫn cứ tức giận, nuốt không trôi cục tức này: “Người khác thì thôi không nói làm gì, nhưng Nhậm Dao nàng ta dựa vào đâu kia chứ? Lúc nàng ta mới vào Vũ Lâm quân, đến cả cái rắm còn chẳng bằng, là do ngài cố ý tìm người thay ca với nàng ta, ở sau lưng dạy dỗ đám người lợi dụng nàng ta. Ngài vì nàng ta mà đắc tội nhiều người như vậy, bây giờ nàng ta ôm được cái đùi to rồi thì lại giả vờ không quen biết ngài, cái loại nữ nhân dâm loạn này…”
“Đủ rồi.” Giang Lăng xưa nay tùy tiện, hoàn toàn không có tư thái của tiểu Hầu gia, ấy thế mà bây giờ mặt hắn đã hoàn toàn lạnh đi, ánh sáng trong mắt như muốn giết người, Cung Dũng không nhịn được mà sợ đến rét run, không thể nói ra thêm được một câu nào nữa.
Thì ra Giang Lăng không hề vô ý vô tứ như hắn biểu hiện, hắn cũng có lúc lạnh lùng tàn khốc, chỉ là do trước kia hắn không muốn bị người ta phát hiện ra mà thôi. Và những lời nói vừa rồi của Cung Dũng đã thật sự chọc giận Giang Lăng.
Ánh mắt Giang Lăng liếc qua đám người sắc bén như lưỡi đao, những người bị hắn nhìn đều không tự chủ được mà cúi đầu. Giang Lăng lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, mọi chuyện đều là lựa chọn của ta, không liên quan tới ai hết. Cung Dũng, sau khi về nhận bốn mươi quân côn, còn dám bàn luận lung tung về Nhậm Tướng quân nữa thì đừng trách ta không nể mặt, xử lý bằng quân pháp.”
Một binh sĩ trong đó nhịn không nổi nữa, bèn nói: “Giang thủ lĩnh, ngài phạt hơi nặng rồi đó, Cung Dũng cũng chỉ là đang bất bình thay cho ngài mà thôi.”
“Nếu các ngươi đã nhận ta làm thủ lĩnh thì phải thật lòng ủng hộ nàng ấy, các ngươi có thể không biết lớn nhỏ gì với ta, nhưng nhất định phải tôn kính nàng ấy.” Khi Giang Lăng nói đến đoạn sau, giọng điệu bất giác trở nên mềm mại hơn, tựa như mặt trăng treo trên vùng hoang dã, nhưng lúc bấy giờ, triền miên lại thấm đẫm bi thương: “Nàng ấy là nữ tử, đặt chân trong quan trường gần như chỉ toàn nam nhân đã là việc vô cùng khó khăn rồi, có đôi khi, nàng ấy cũng không được lựa chọn. Nàng ấy đã làm đến mức tốt nhất trong phạm vi năng lực của nàng ấy rồi.”
Nàng rất tốt, không thích hắn không phải là lỗi của nàng. Mặc dù hai người họ không có duyên, nhưng hắn vẫn rất thích nàng.
Giang Lăng ngẩng đầu nhìn về phía tường thành cao ngất không thể chạm tới kia, ban nãy hắn đợi dưới tường thành chính là vì để tính toán quy luật của đội ngũ tuần tra; bây giờ vòng này xong rồi, trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới, người tuần tra sẽ không quay lại. Giang Lăng lấy cào sắt từ sau lưng ra, cầm trong tay và xoay tròn nó một cách vô cùng mạnh mẽ, sau cùng là ném mạnh lên tường thành: “Tất cả mọi người, đi theo ta.”
Cô nương mà hắn thích xứng đáng với thứ tốt nhất trên thế gian này. Chỉ cần nàng được vui vẻ, hắn sẵn lòng và không tiếc bất cứ giá nào để nàng được toại nguyện.
Dây thừng giống như xúc tu trong đêm tối, im hơi lặng tiếng bám trên tường thành, mấy cái bóng đen nhanh chóng leo lên giống như nhện. Cào sắt của Cung Dũng không bám chặt, khi chỉ còn mấy bước cuối cùng, cào sắt bất chợt bật ra, hai tay Cung Dũng buông lỏng và rơi xuống. Vào khoảnh khắc “ngàn cân treo sợi tóc”, một bàn tay duỗi ra từ bên cạnh, vững vàng kéo lấy cánh tay Cung Dũng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cung Dũng ngẩng đầu lên trong vô thức, hắn ta chợt nhìn thấy Giang Lăng treo nửa người ngoài tường thành, hắn nghiến chặt quai hàm, gân xanh trên cánh tay hiện lên, thật sự kéo Cung Dũng lên tường thành.
Cung Dũng cũng dùng sức theo, cuối cùng thì bàn tay hắn ta cũng đã có thể với đến miếng gạch, hắn ta lập tức bám chặt lấy, nhún người rồi bật lên mà nhảy vào trong. Sau lần này, hai người đều không kịp thở, Cung Dũng lau mồ hôi lạnh trên trán, thấy mất tự nhiên nên không biết nên cảm ơn thế nào. Giang Lăng như có thể nghe được tiếng lòng, vỗ mạnh vào vai hắn ta, cười nói: “Ngươi vẫn còn nợ bốn mươi quân côn đấy, sống sót quay về nhận phạt.”
Cung Dũng ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đen láy trong trẻo của Giang Lăng, cũng không nhịn được mà cười lên, nâng nắm đấm nhẹ nhàng chạm với Giang Lăng. Giang Lăng không để ý, cười một tiếng rồi nói: “Đi thôi, đi làm việc.”
Sự không vui ban nãy của hai nam nhân đã bị xua tan đi sau cái nhìn nhau cười lên này. Cung Dũng biết vị Giang tiểu Tướng quân này thẳng thắn hào phóng, trọng nghĩa khinh tài, nhưng cũng có một số việc, hắn quyết không cho phép bất cứ ai được mạo phạm.
Đó chính là một vị Tướng quân khác trong quân của bọn họ.
Giang Lăng lặng lẽ đi trên tường thành, vừa lần mò đi xuống thành, vừa giết chết lính tuần tra dọc đường. Phía trước là một đài quan sát, Giang Lăng trốn dưới tấm gỗ, nghe thấy trên đỉnh đầu có âm thanh chậm rãi tới gần, hắn chợt xoay người xuyên qua kẽ hở, rút đao đâm về phía cổ họng đối phương. Nhưng mà, hình đối phương cũng đã có phòng bị từ trước, bèn lùi lại một bước, nâng đao lên cản chiêu đánh lén này.
Ánh trăng đêm nay như thấm một vũng nước lạnh, mênh mông nhàn nhạt, lạnh lùng trong trẻo, lưỡi đao xuyên qua ánh trăng, nhanh chóng phản xạ ra bóng tuyết, đồng thời chiếu sáng ánh mắt hai người.
Giang Lăng sửng sốt, liên tục dò xét người bịt mặt chỉ để lộ đôi mắt ra kia, không chắc chắn cho lắm mà lên tiếng dò hỏi: “Tạ Tế Xuyên?”
Tay cầm đao dần thả lỏng ra, người mặc áo đen thu hồi đoản đao vào trong vỏ, tức giận nói: “Rốt cuộc là tại sao ngươi lại vượt qua được bài kiểm tra vậy? Không có ai nói cho ngươi biết là, trong khi làm nhiệm vụ, gặp đồng nghiệp thì phải gọi biệt hiệu sao?”
Giang Lăng gãi đầu, bấy giờ mới nhớ ra, quả đúng là có chuyện như thế thật: “Ôi chao, quên mất thôi mà. Ngươi cũng biết rồi đó, trong mỗi lần kiểm tra, ta mà không đứng thứ nhất từ dưới đếm lên thì cũng là đứng áp chót, thật sự là ta cũng không nhớ rõ.”
Tạ Tế Xuyên nhớ đến một người khác luôn “cạnh tranh” hạng nhất từ dưới đếm lên với Giang Lăng một cách kịch liệt – Minh Hoa Thường, bây giờ nghi vấn là người quản lý Huyền Kiêu Vệ. Hắn ta liếc mắt, càng ngày càng lo lắng cho chính mình: “Ta thế mà phải làm việc chung với các ngươi cả đời, quả đúng là không hợp thói thường.”
Binh sĩ ngã xuống càng ngày càng nhiều, cuối cùng cũng có kẻ khác phát hiện ra sự bất thường. Trên tường thành, tiếng la giết chóc dữ dội, Giang Lăng và Tạ Tế Xuyên liên tục ngăn cản, nhưng cuối cùng người ta vẫn gõ trống trận trên tường thành. Triệu Hưng vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì chợt nghe thấy tiếng trống có địch tấn công, hắn ta vô cùng hoảng hốt thật mạnh: “Không hay rồi, có người đánh lén!”
Hắn ta vội vàng khoác áo muốn đi ra trước triệu tập binh sĩ, nhưng khi hắn ta bước ra khỏi cửa chính thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, bèn lùi lại theo bản năng, vừa hay lại giúp hắn ta tránh được một chiêu ám khí. Minh Vũ Tễ thấy một đòn bị hụt, đang muốn đuổi theo thì Tô Hành Chỉ đã chạy từ phía sau đến, rồi y khẽ nói: “Muội đi ra trước giết những người khác đi, người này giao cho ta.”
Minh Vũ Tễ nhìn lướt qua y một cái thật nhanh, không yên tâm lắm về vết thương của y. Tô Hành Chỉ đã rút đao ra đấu với Triệu Hưng, nói: “Mau đi đi, bên phía lầu Vọng Tiên không lừa được bao lâu nữa đâu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Hưng vừa tỉnh giấc, đầu óc vẫn còn ong ong, nghe thấy lời bọn họ nói thì mới chợt bừng tỉnh. Thì ra là thế, thì ra cái gọi là “Ung Vương đãi tiệc mời khách” chỉ là một cái bẫy mà thôi, Ung Vương tập hợp tất cả quan viên cấp cao của Quân Châu đến lầu Vọng Tiên, còn nhóm người mặc áo đen này thì chui vào binh doanh ám sát tướng lĩnh bậc trung. Cấp trên mất liên lạc, sĩ quan bậc trung không có tư cách dự tiệc thì bị giết, binh sĩ bên dưới như rồng mất đầu, không còn sức chiến đấu, chỉ có thể để mặc cho người ta xâu xé. Mà lúc này đây, đồng bọn của bọn họ lại mở cổng thành, đại quân ngoài thành có thể tiến quân thần tốc!
Mưu kế thật là tuyệt diệu, cũng thật là ác độc, chỉ cần giết mấy người thôi là đã có thể thay đổi chiến cuộc. Triệu Hưng hoảng hốt ngăn đao cắt ngang, không biết đối phương làm gì mà lực hạ đao rất mạnh mẽ, Triệu Hưng chống đỡ một cách vô cùng khó nhọc. Hắn ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt được che giấu dưới miếng vải đen của người vừa tới, cố gắng nhìn ra gì đó từ trong đôi mắt của đối phương: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Tại sao phải đánh lén Quân Châu? Tại sao có thể kéo Ung Vương về hợp tác cùng? Vì sao lại biết được chỗ ở của hắn ta? Vì sao có thể im hơi lặng tiếng mad bày ra một lần hành động có quy mô lớn như thế này?
Tô Hành Chỉ chưa từng nói lời nào, y chú ý thấy đôi mắt Triệu Hưng vừa đảo sang trái, có lẽ là hắn ta đang muốn bỏ đao đánh lén. Y giả vờ như mình vừa trúng kế, rongay khoảnh khắc Triệu Hưng sấn đến, tay trái của y rút một con dao găm ra, không hề do dự gì mà đâm vào bụng Triệu Hưng, một kích mất mạng.
Cho đến tận lúc chết, Triệu Hưng cũng vẫn nhìn Tô Hành Chỉ chằm chằm, rất muốn biết rốt cuộc là mình đã chết trong tay ai. Tô Hành Chỉ rút dao găm ra, cẩn thận lau máu trên đó đi, rồi y thở dài, nhẹ nhàng khép mắt hắn ta lại: “Ta đã quen cầm dụng cụ làm nông, thật ra lực tay trái lớn hơn. Ngươi và ta vốn không oán không thù, kiếp sau nhớ tránh xa người Lý gia ra, đừng tham gia vào chuyện hoàng thất.”
Trong lầu Vọng Tiên, ca múa không ngừng, tiếng trống trên sân khấu đã che lấp phần lớn âm thanh không thích hợp. Nhưng người có gan dính vào việc Hoàng tử đoạt đích cũng không hẳn chỉ toàn là kẻ bất tài, cuối cùng thì cũng vẫn có người cảm thấy âm thanh bên ngoài bất thường, bèn mở cửa sổ ra xem. Mở cửa ra xem thì thấy, phía cửa thành vang tiếng la giết vang lên không ngớt, quân doanh còn bốc cháy. Vị khách đó ngẩn ra rồi chợt hoàn hồn lại được: “Không đúng, có địch tập kích!”
Những lời này như giọt nước rơi vào đại dương mênh mông, thoáng chốc đã gợi lên tầng tầng gợn sóng, sự khủng hoảng nhanh chóng lan ra như thể là mọc chân. Đám quan chức nửa tỉnh nửa say đứng bật dậy, chỉ muốn rời đi ngay lập tức. Lý Hoa Chương ngồi ở trên đầu, vẫn là dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng cao quý đó, mà hắn không nhanh không chậm mà vỗ tay ba cái, vũ công dị vực đang nhảy múa trên sân khấu lập tức thay đổi sắc mặt, dồn dập rút vũ khí từ dưới sân khấu ra, rồi vung đao về phía chúng quan viên kia.
Tiêu Vương cũng say chuếnh choáng, nhưng thoáng chốc đã tỉnh táo ra được một nửa. Hắn ta chợt ngẩng đầu lên, phát hiện ra Tiêu Vương phi ở tầng hai đang nằm sấp trên bàn, không rõ sống chết, còn Minh Hoa Thường luôn giống như là “bình hoa” nay lại chẳng thấy đâu nữa. Cơ thể hắn ta trở nên căng cứng, vờ bình tĩnh mà lên tiếng: “Ung Vương, ngươi làm gì vậy?”
Lý Hoa Chương quay đầu lại, bây giờ mà hắn vẫn còn cười với Tiêu Vương được nữa, giọng nói của hắn vẫn nhã nhặn lịch sự như mọi khi: “Tiết mục chỉ mới tiến hành được một nửa thôi, phiền Tiêu Vương huynh ở lại đây xem hết.”
Chuyện đã đến nước này rồi, sao Tiêu Vương còn không hiểu là Lý Hoa Chương đang muốn làm gì, hắn ta bèn đứng dậy muốn chạy. Nhưng mà, hắn ta chỉ vừa mới hành động thôi, thì nữ tử rót rượu mà hắn ta chưa bao giờ thèm nhìn tới ở sau lưng đột ngột rút con dao găm từ trong tay áo ra, sau đó kề bên cổ Tiêu Vương một cách vô cùng chuẩn xác, chỉ cách mạch máu của hắn ta chừng một sợi tóc mà thôi. Suýt chút nữa là Tiêu Vương đã sợ đến mức vỡ cả gan ra, nơm nớp lo sợ hỏi: “Ung Vương, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”
“Ta đã nói rồi…” Lý Hoa Chương thong dong đứng dậy, dung mạo lạnh lẽo như tuyết: “Mời các vị ở trong lầu xem hết tiết mục. Ai dám rời đi, giết.”