Đám nha hoàn hay tin trong Phong gia lại có người chết, còn là Phong đại lang quân mà ban ngày họ vừa gặp, thì đều trở nên hoảng hốt: “Phong gia bị gì vậy nhỉ? Cứ liên tục có người chết, lẽ nào ngọc Tùy Hầu mang đến lời nguyền thật sao?”
Đầu óc của Minh Hoa Thường lại bình tĩnh đến lạ, nàng đứng dậy, vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh mà nói với đám người Tiến Bảo rằng: “Các ngươi cất đồ đi, sau khi tắt nến thì khóa cửa lại, sau đó quay về hậu viện chờ. Ta đến Phong gia xem sao.”
Đám nha hoàn nghe xong thì vội nói: “Nương tử ơi, không được đâu, trời đã tối đen như mực, nhị lang quân lại không có ở đây, ngài đi ra ngoài một mình thì nguy hiểm quá. Huống chi, mỗi ngày trong Phong gia lại có một người chết, thật sự là nơi đó quá sức tà ma, không chừng là có lời nguyền thật đó. Chi bằng cứ đợi sang ngày mai, khi dương khí thịnh, mời mấy cao tăng đạo sĩ qua đó, ngài không thể đặt mình vào nguy hiểm được đâu ạ.”
Minh Hoa Thường nói: “Không sao, dù quỷ thần có thật sự tồn tại đi chăng nữa, nhưng đã hại người ở Thương Châu thì nhất định là phải cho chúng ta một lời giải thích. Ta đã là phu nhân Thứ sử rồi, Thứ sử không có mặt ở phủ nha thì ta nên ra mặt. Tiến Bảo, các ngươi trông coi phủ nha, Biện Khải, ngươi gọi tất cả mọi người đến đây, cùng ta đi đến Phong trạch.”
Mọi ngày Minh Hoa Thường hòa nhã thích cười, nhưng khi nghiêm túc lên thì trông cũng rất giống dáng vẻ “nói một không hai” của Lý Hoa Chương. Mọi người đã khuyên nhủ cả một lúc, nhưng vẫn không hề lay chuyển được Minh Hoa Thường, nha hoàn và bọn thị vệ hết cách, chỉ có thể làm theo lời dặn dò của Minh Hoa Thường.
Vừa rời đi không lâu, xe ngựa của phủ Thứ sử lại dừng trước cổng Phong phủ thêm một lần nữa. Trong Phong phủ lúc bấy giờ, mọi thứ đều đã rối tung hết cả lên, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi thôi, mà ba nam chủ tử của Phong gia đều đã chết oan chết uổng, quản gia thì cũng không biết tung tích đâu. Vì lẽ đó mà lúc này lòng người bàng hoàng, mọi người đều cảm thấy, chắc chắn là do trong khi Phong lão thái gia mua ngọc Tùy Hầu, ông ấy đã trêu vào thứ gì đó không sạch sẽ, mang đến lời nguyền cho Phong gia.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả Phong gia này đều sẽ chết sạch!
Đám người hầu ôm tiền của tán loạn trong nhà, có mấy lần suýt va vào Minh Hoa Thường. Bảo Châu nghe Minh Hoa Thường đến thì vội vàng chạy qua tiếp đón: “Nô tỳ tham kiến Ung Vương phi. Đã trễ thế này rồi, sao Ung Vương phi lại tới đây?”
“Phong gia lại xảy ra án mạng, sao quan phủ có thể ngồi yên, không để ý đến cơ chứ?” Minh Hoa Thường hỏi: “Người báo án ở đâu?”
Bảo Châu thở dài: “Lầu Trích Tinh.”
Bảo Châu dẫn đường, thị vệ mở đường, Minh Hoa Thường nhanh chóng tìm được nha dịch mà Lý Hoa Chương để lại ở Phong gia, chính hắn ta đã phát hiện ra Phong đại lang đã chết. Trông nha dịch khá hoảng sợ, Lý Hoa Chương đã ra lệnh cho bọn họ trông giữ hiện trường vụ án, rồi tối nay, khi đến lượt hắn ta trực, hắn ta mơ hồ nghe thấy có tiếng nói chuyện trên lầu. Hắn ta bèn mang theo đao mà đi lên lầu thăm dò, phát hiện ra Phong đại lang, Phong Côn, đang nằm ở tầng ba, cổ bị chọc một lỗ, máu chảy ròng ròng. Nha dịch không dám coi nhẹ chuyện này, vội vàng bảo đồng bạn về phủ nha bẩm báo cho Thứ sử hay.
Minh Hoa Thường đứng ở tầng ba, ghế nằm của Phong lão thái gia trơ trọi lắc lư, mà trên mặt đất, lại có thêm một thi thể.
Phong đại lang mấy canh giờ trước còn hài lòng đắc ý, bây giờ đang nằm trên sàn nhà, đã tắt thở bỏ mình. Yết hầu của hắn ta bị dao đâm vỡ, máu đỏ sẫm pha đen chảy từ cổ xuống mặt đất, tí tách thấm từng giọt xuống ván gỗ. Hắn ta mở to hai mắt ra, hai tay với lên trên, như thể là đang giành giật thứ gì đó với trời.
Minh Hoa Thường hỏi: “Lúc các ngươi phát hiện ra hắn ta, hắn ta đã như thế này rồi sao?”
“Vâng. Thuộc hạ thấy lại có người chết nên không dám tự ý làm gì, chỉ vội vàng đi gọi người thôi.”
“Trong khoảng thời gian đó, có ai tới gần đây hay không?”
“Không ạ.” Nha dịch nói xong thì không nhịn được mà rùng mình, lại nói tiếp: “Vương phi, quả đúng là nhà bọn họ có phần hơi tà ma. Thuộc hạ luôn trông giữ ở dưới lầu, suốt cả đêm, rõ ràng là không có bất cứ ai tới gần lầu Trích Tinh cả, nhưng không biết vì sao Phong đại lang lại chết trong lầu. Có khi nào Phong gia đã bị nguyền rủa thật rồi không ạ?”
Đám nha dịch đều đã quen đối mặt với sự sống chết, nhưng khi đối diện với tình cảnh này, họ vẫn có phần sợ hãi. Đúng vậy, nếu không phải là lời nguyền thì sao có thể giải thích được đây? Sao Phong đại lang đang ngủ ngon lành trong phòng ngủ mà lại đột ngột xuất hiện ở lầu Trích Tinh, rồi lại còn chết đi một cách đầy khó hiểu như thế? Lúc nha dịch phát hiện ra thi thể thì máu vẫn còn nóng, nhưng hoàn toàn không thấy hung thủ đâu.
Chỉ có lời nguyền mới có thể giải thích được vì sao những chuyện kỳ quái này cứ liên tục xảy ra ở Phong gia.
Gió lùa qua cửa sổ, ánh đèn trên sàn nhà lay động liên tục, có một luồng âm khí ớn lạnh xông lên, bình hoa và bàn ghế tinh xảo hoa mỹ vẫn lẳng lặng đứng đó, mang đến cảm giác rét buốt đầy kỳ quái trong quang ảnh biến ảo, như thể vốn dĩ đây là phòng dành cho ma quỷ ở. Khi đám nha dịch nghĩ đến việc, trên tầng này đã có hai người chết, bất giác lông tơ đều dựng đứng hết cả lên. Một nha dịch nuốt nước bọt, thận trọng lên tiếng: “Vương phi, gần đến giờ Tý rồi, nghe nói vào giờ Tý âm khí thịnh nhất, chi bằng chúng ta đợi đến khi trời sáng rồi hẵng quay lại xem?”
Nha dịch ở đây ai ai cũng cao lớn, nhưng bấy giờ lại nhìn trái ngó phải, lòng run sợ khôn nguôi, còn chẳng bình tĩnh được bằng Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường không tin lời nguyền biết giết người, ngọc Tùy Hầu chính là linh vật được trời sinh đất dưỡng, được tạo hóa ban cho vẻ đẹp thần thánh, sao một viên minh châu có thể hại cả một gia tộc đi đến bước đường tan cửa nát nhà được kia chứ?
Ngọc Tùy Hầu sẽ không hung ác như vậy, chỉ có lòng người mới độc ác như thế.
Minh Hoa Thường không trả lời nha dịch. Nàng vứt bỏ nhưng luồng suy nghĩ lung tung ấy đi, bước qua từng ngóc ngách trên tầng ba.
Lần trước, khi nàng tới tầng ba, thi thể của Phong lão thái gia đã được chuyển đến phủ nha, Lý Hoa Chương sợ phá hoại hiện trường nên không cho người ta động vào bất kỳ thứ gì ở hiện trường, chỉ dán giấy niêm phong lên đó thôi. Tất cả mọi thứ đều ở vị trí thích hợp nhất, bình phong đan xen cân đối, đồ dùng sạch sẽ gọn gàng, trên ghế nằm có đặt gối dựa, vừa khéo là vô cùng phù hợp với đường cong của lưng ghế; có thể ngủ trên ghế nằm, chỉ cần nằm đây thôi là đã có thể lấy được chén trà mà không cần đứng dậy hay động đậy gì, chỉ cần ngẩng đầu lên một cái thôi là đã có thể nhìn thấy hộp cất báu vật; còn nếu muốn đứng lên, thì chỉ cần giơ tay phải lên thôi là sẽ có thể với tới chỗ cây gậy.
Nhưng mà bây giờ, vị trí của cây gậy đã thay đổi. Trước đó, cây gậy được đặt ở phía bên phải của ghế nằm, nhưng còn bây giờ thì nó lại nằm ở bên trái. Vị trí của bình phong cũng thay đổi, đã được dịch ra bên ngoài khoảng một tấc. Trên mặt đất có bùn. Lỗ khóa của chiếc hòm phía sau chưa được đóng lại. Còn rèm che cũng lộn xộn.
Dưới cái nhìn của đám nha dịch, tầng ba không hề thiếu món đồ nào cả, rõ ràng là không thay đổi gì, nhưng trong mắt Minh Hoa Thường, thì đây lại là hai loại không gian hoàn toàn khác nhau.
Bảo Châu thấy là đã qua rất lâu rồi mà Minh Hoa Thường vẫn không nói lời nào, thì thử dò hỏi: “Vương phi, trên lầu lạnh quá ạ? Nô tỳ sai người chuyển chậu than đến cho ngài ngay.”
“Không cần.” Minh Hoa Thường từ chối, nàng nhận bó đuốc từ tay nha dịch, chậm rãi đi đến bên cạnh Phong Côn, rọi ánh sáng đến từ ngọn lửa này lên thi thể.
Mọi người đều cảm thấy cảnh tượng này có phần đáng sợ, Bảo Châu thử nói: “Vương phi, ngài đang nhìn gì vậy?”
Minh Hoa Thường không nói, một lúc lâu sau, nàng đột nhiên mở miệng: “Người đâu, cạy tấm ván gỗ này lên.”
Đám nha dịch không hiểu lắm: “Vương phi, đây là ván gỗ nối liền, không có cách nào có thể cạy ra được.”
“Không, ở đây có mật đạo.” Minh Hoa Thường chỉ vào vết máu trên sàn nhà: “Máu ở chỗ khác đều loang ra, chỉ có máu trên ván gỗ này là chảy xuống dưới, chắc chắn là ở bên dưới có vấn đề.”
Đám nha dịch gõ vào sàn nhà, Minh Hoa Thường chờ đến mức nhàm chán, bèn cầm cây gậy có khắc hình chim cưu lên mà ngắm nghía. Bỗng nhiên sau lưng nàng truyền đến giọng nói đầy kinh hãi của nha dịch: “Vương phi, đúng thật là dưới nơi đây có gì đó!”
Minh Hoa Thường quay đầu lại, ở nơi mà đầu Phong Côn hướng về, quả đúng là có một tấm ván gỗ có thể nâng lên được, bên dưới là một cái động sâu không thấy đáy. Bậc thang cao hẹp và dốc đứng nối liền với cửa động, đường xuống quanh co, không biết là nó thông đến nơi nào nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nha dịch cầm bó đuốc lên mà quan sát bên dưới, bất giác, họ đều cảm thấy sợ hãi: “Vương phi, đây là gì vậy?”
“Muốn biết đây là gì thì phải hỏi Phong gia rồi.” Minh Hoa Thường quay đầu sang nhìn Bảo Châu: “Bảo Châu cô nương, vì sao lầu Trích Tinh lại có mật đạo? Dưới đây dẫn đến nơi nào?”
Bảo Châu trợn to mắt, cũng kinh ngạc không hề nhẹ trước mật đạo này: “Vương phi thứ tội, nô tỳ không biết. Nô tỳ chỉ là nha đầu của nội viện, chỉ quản lý đồ đạc trong phòng lão thái gia thôi, thật sự là không biết tại sao trong phủ lại có một mật đạo như thế này.”
Vẻ mặt Minh Hoa Thường bình tĩnh, nói đâu ra đấy: “Tầng ba đã có mật đạo, vậy thì chứng tỏ một điều, chắc chắn là lầu Trích Tinh còn có một lối vào khác, không nhất thiết là phải đi qua cửa chính thì mới lên lầu được. Cho nên, rõ ràng là thủ vệ không nhìn thấy người tới gần, còn hung thủ và Phong Côn thì lại bí mật lên lầu Trích Tinh bằng mật đạo này. Không biết là bọn họ đã thỏa thuận với nhau tà trước hay là chỉ tình cờ gặp nhau, nhưng tóm lại là đã gặp nhau ở tầng ba, tiếng nói chuyện mà nha dịch canh cửa nghe thấy chính là tiếng nói chuyện của họ. Có thể là sau đó, giữa hai người này đã phát sinh mâu thuẫn, hung thủ đâm một nhát vào cổ họng Phong Côn, sau đấy thì chạy trốn bằng mật đạo này. Nha dịch đi lên đến nơi, nhìn thấy thi thể thì mới cho rằng Phong Côn đột ngột xuất hiện ở đây.”
Minh Hoa Thường hơi cụp mi mắt, khẽ nói: “Vậy thì xem ra, sau giờ Hợi ngày mùng Ba, chưa hẳn là không có ai lên lầu.”
Người xung quanh nghe thấy những gì nàng nói thì như rơi vào sương mù, không nhịn được mà hỏi: “Vương phi, ý của ngài là gì?”
Minh Hoa Thường dừng suy nghĩ, nàng nói: “Bây giờ vẫn chưa vội nghĩ đến việc này. Người đâu, lấy khói xông đến, xem con đường bí mật này thông đến nơi nào. Triệu tập tất cả mọi người của Phong phủ đến đây nhanh. Nếu có ai không chịu đến, thì tất cả xử lý như nghi phạm.”
Khi ra lệnh, Minh Hoa Thường bình tĩnh thong dong, làm người ta cảm thấy vô cùng kinh hãi, mọi người đều vội vã làm theo những gì nàng căn dặn. Quan binh ở trên lầu dùng khói hun mật đạo, Bảo Châu đi đến các viện triệu tập chủ tớ Phong phủ, Minh Hoa Thường thì đi về phía đại sảnh, nơi tập hợp. Nhưng thật sự là cầu thang của lầu Trích Tinh quá dốc, Minh Hoa Thường chỉ có thể cầm gậy chim cưu của Phong lão thái gia mà cẩn thận xuống khỏi lầu.
Phong đại thái thái, Phong nhị thái thái đang hết sức hoảng loạn bởi cái gọi là “lời nguyền” kia, đột ngột nghe nói là Ung Vương phi đến, bảo mọi người đi đến đại sảnh. Bọn họ không hiểu cho lắm nhưng vẫn làm theo. Mãi cho đến khi bọn họ thay y phục và trang điểm xong xuôi, dẫn theo rất nhiều nha hoàn ma ma tới nơi, thì nô bộc của viện khác đều đã được triệu tập lại đủ hết rồi.
Minh Hoa Thường ngồi ở vị trí chủ toạ, còn Phong đại thái thái, Phong nhị thái thái thì ngồi hai bên, Bảo Châu rũ tay đứng bên cạnh. Đôi mắt của Phong nhị thái thái sưng lên, nàng ta hỏi: “Ung Vương phi, đã trễ thế này rồi, ngài gọi bọn ta đến là vì việc gì vậy?”
Minh Hoa Thường đảo mắt nhìn qua đám người, nói với Phong đại thái thái đang ngồi bên cạnh lau nước mắt rằng: “Đại thái thái, xin nén bi thương. Vốn dĩ ban đầu bọn ta tỏ ý muốn để lại hộ vệ cho Phong đại lang, nhưng đại lang lại nói là gia đinh của Phong phủ đã đủ để bảo vệ hắn ta bình an, không cần quan binh đi theo nên bọn ta không ép buộc gì hắn ta cả. Không ngờ là vẫn xảy ra thảm án. Đại thái thái, Phong đại lang đi ra ngoài lúc nào vậy?”
Hôm qua, khi thấy Phong nhị thái thái phải làm quả phụ từ sớm, Phong đại thái thái còn cười trên nỗi đau của người khác, nhưng không ngờ rằng, chỉ vừa đảo mắt một cái thôi mà đã đến lượt nàng ta rồi. Nàng ta cầm khăn lau nước mắt, nói: “Ta cũng không biết. Ta ngủ say quá, đột nhiên bị nha hoàn đánh thức, nói là đại lang đã chết rồi. Đến khi đó ta mới phát hiện ra là ta không biết đại lang đã đi ra ngoài từ lúc nào. Sao có thể thành ra như thế này kia chứ? Rõ ràng là buổi tối, khi về, đại lang vẫn còn rất tốt lắm mà. Chàng cực kỳ hào hứng, đã uống liền tù tì hai chén rượu, nói với ta là hôm nay muốn nghỉ ngơi sớm một chút, ai mà biết được…”
Phong nhị thái thái khoanh tay ngồi một bên, cười lạnh một tiếng. Phong nhị lang vừa mới chết, Phong đại lang đã vui vẻ uống rượu, đáng đời hắn ta bị người khác đâm chết!
Minh Hoa Thường gật đầu, nàng lại hỏi: “Vào ban đêm, viện của các ngươi có khóa cửa hay không? Chìa khóa nằm trong tay ai?”
“Chìa khóa ở chỗ ma ma giữ cửa… Ôi chao.” Phong đại thái thái nhíu mày, bấy giờ mới ý thức được rằng: “Hình như đêm nay không khóa của. Đại lang nói là chàng sẽ trông nom, bảo bọn ta không cần phải để ý nên ta cũng không hỏi lại chàng.”
Phong đại lang không cho người ta khóa cửa, đến đêm thì rời đi mà không làm kinh động đến Phong đại thái thái, xem ra hắn ta đã có kế hoạch ra ngoài từ trước. Minh Hoa Thường hỏi tiếp: “Ngươi có biết đêm nay Phong đại lang đã đi gặp ai không?”
Phong đại thái thái lắc đầu, cũng thấy mờ mịt không hiểu. Minh Hoa Thường quay đầu sang hỏi Bảo Châu: “Người trong phủ đều đã được gọi tới hết rồi chứ?”
“Nô tỳ đã phái người đi đến các nơi để gọi rồi.” Bảo Châu khom lưng, nhỏ giọng nói với Minh Hoa Thường rằng: “Nhưng trong phòng hộ viện được chiêu mộ tạm thời ở ngoại viện lại tối đen, trên mặt đất có những dấu vết lộn xộn do bị lục lọi, đều không thấy người đâu nữa.”
“Gì cơ?” Vẻ mặt Minh Hoa Thường trở nên nghiêm túc, nàng hỏi: “Bọn họ được chiêu mộ từ nơi nào tới?”
Bảo Châu lắc đầu: “Không biết, là người mà lão thái gia và quản gia tìm.”
Minh Hoa Thường phái hai nha dịch đi đến ngoại viện kiểm tra, không bao lâu sau thì hai nha dịch ấy quay về và báo với Minh Hoa Thường rằng: “Vương phi, thuộc hạ đã đến hỏi rồi, người cầm đầu của đám người đó tên là Đổng Hải, cách mà bọn họ làm việc vô cùng kỳ quặc, người của Phong phủ không dám tới gần bọn họ. Không biết là không thấy bọn họ từ lúc nào, nhưng có rất nhiều đồ đạc trong phòng đều chưa được thu dọn hết, có lẽ là vội vàng rời đi. Thuộc hạ còn tìm được cái này ở trong góc.”
Nha dịch đưa một miếng khăn đỏ bẩn thỉu, trên đó còn có dính những dấu vết không rõ là gì màu nâu đen. Minh Hoa Thường nhận lấy chiếc khăn, nhìn qua nhìn lại rồi hỏi: “Các ngươi có nhận ra đây là gì không?”
Chúng nữ quyến trong phòng đều lắc đầu, rõ ràng là không hề có hứng thú gì với đồ của kẻ lỗ mãng. Chỉ có Bảo Châu thay đổi sắc mặt, ngập ngừng nói: “Vương phi, nô tỳ còn nhớ là đã từng nghe người ta nói rằng, núi Hoàng Long có một lũ thổ phỉ, chiếm núi làm vua, vô cùng độc ác, thường xuyên cướp bóc đội buôn qua lại. Bọn họ sẽ buộc một mảnh vải đỏ trên cánh tay trái để phân biệt thân phận; mỗi lần bọn họ xuống núi, chỉ cần là người không có vải đỏ trên cánh tay, thì dù có là người già phụ nữ trẻ con, tất cả đều sẽ bị giết cả, sẽ bị giết hết mà không trừ lại một người nào. Lẽ nào, đám người trong giang hồ mà lão thái gia chiêu mộ… thật ra là thổ phỉ?”
Bảo Châu nói xong, trong phòng chỉ toàn là những tiếng kêu đầy kinh hãi, các nữ quyến sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, Phong nhị thái thái chợt nghĩ đến điều gì đó, vội hỏi: “Vậy có phải là việc lão thái gia, nhị lang qua đời, là do bọn chúng làm hay không?”
Phong đại thái thái nghĩ đến việc nha hoàn nói là Phong đại lang bị cắt đứt cổ họng nên mới chết, bi thương xông lên: “Đại lang ơi, sao mà số của chàng lại khổ như vậy. Khi phụ thân còn sống thì thiên vị đệ đệ, không dễ gì chàng mới lấy lại được tài sản, nhưng còn chưa sống thư thái được một ngày thì đã bị lũ sói mà phụ thân và đệ đệ đưa về hại chết. Chàng cứ đi như vậy ư, chàng bảo bọn ta phải làm sao đây…”
Ba ngày trước, Phong đại thái thái và Phong nhị thái thái còn có thể giả làm chị em dâu hòa thuận, nhưng Phong lão thái gia, Phong nhị lang và Phong đại lang cứ liên tục chết đi, mâu thuẫn của đại phòng và nhị phòng không ngừng trở nên gay gắt. Đến bây giờ, ngay cả tốt đẹp ngoài mặt với nhau thôi mà bọn họ cũng không thể duy trì được nữa. Phong đại thái thái mắng nhị phòng ngay trước mặt cả phủ, Phong nhị thái thái không cam lòng yếu thế, cũng khóc lên bằng những thanh âm thê lương bi ai.
Bấy giờ, trong đại sảnh chỉ toàn là tiếng khóc không ngừng, bi thương không dứt. Minh Hoa Thường không có thời gian nghe bọn họ khóc tang, nàng đứng dậy và nói: “Tâm trạng của hai vị phu nhân kích động, không thích hợp bàn việc nữa, ngày khác chúng ta hẵng nói sau đi. Bảo Châu, trong phủ có bút mực không? Ta gửi thư cho Vương gia, bảo chàng điều binh diệt cướp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bảo Châu nghe xong thì vội nói: “Có, mời Vương phi đi theo nô tỳ.”
…
Trong màn đêm, có một nhóm người ngựa lao vùn vụt ngược sương tuyết, phóng thẳng vào nơi sâu trong núi. Lý Hoa Chương xuống ngựa ở một khe núi, người canh giữ ở giao lộ tiến lên hành lễ với Lý Hoa Chương: “Ung Vương điện hạ.”
Lý Hoa Chương thản nhiên xua tay, bước nhanh về phía triền núi: “Quản gia ở đâu?”
“Ở bên dưới sườn núi. Không biết sao ngựa của ông ta lại đột ngột kinh hãi, kéo ông ta chạy thẳng đến đây, đường đi ở khe núi này hiểm trở, ông ta không nắm được dây cương nên lăn từ sườn núi xuống.”
Nha dịch vừa nói vừa ra dấu cho Lý Hoa Chương, Lý Hoa Chương nhìn xuống dưới sườn núi đen ngòm, sau đó lại đưa tay ra và nói: “Cây châm lửa.”
Đám nha dịch vội vàng thổi sáng cây châm lửa rồi đưa qua, sau đó nói: “Ung Vương cẩn thận, vừa có tuyết rơi, đường bên dưới không dễ đi.”
Lý Hoa Chương cầm cây châm lửa, đi trên đường núi mà như đi trên đất bằng, không lâu sau đã kéo dài khoảng cách với đám nha dịch. Đá vụn trên sườn núi có dấu vết bị lăn xuống, trên những viên hơi nhọn còn dính cả vết máu, Lý Hoa Chương vừa lần theo vết máu, vừa tái hiện lại hiện trường trong đầu.
Kết hợp với cách nói của Phong gia và thủ vệ cổng thành, buổi trưa, sau khi Phong Côn tìm quản gia bàn chuyện, quản gia đã lặng lẽ lời khỏi Phong trạch, cưỡi ngựa ra khỏi thành. Sau khi ra khỏi thành, ông ta không đi đường chính mà chuyển sang đi đường nhỏ yên tĩnh ít người, lúc đi đến vùng này thì ngựa của ông ta bị kinh hãi, vừa hay nơi này là dốc đứng, ông ta không tóm chặt nên lăn từ đỉnh núi xuống, va đập vào đá nên gãy xương.
Lý Hoa Chương dừng bước trước một vũng máu tươi lớn, trên máu có tuyết, màu đỏ tươi và màu trắng tuyết hòa lẫn vào nhau, ở rìa còn có dấu vết lôi kéo, rất u ám và vô cùng đáng sợ. Lý Hoa Chương nhìn xung quanh, xem ra đây là nơi quản gia rơi xuống. Có lẽ lúc ông ta vừa rơi xuống, ông ta vẫn chưa chết, nhưng ông ta lại bị gãy xương, không có cách nào có thể di chuyển được, chỉ có thể lê chân bò trên mặt đất. Lý Hoa Chương lần theo vết máu, nhanh chóng nhìn thấy một cơ thể đang nằm sấp, chính là vị quản gia hôm qua vừa nói chuyện với bọn họ.
Lý Hoa Chương cúi người, kiểm tra hơi thở của quản gia, rồi sau đó hắn thu tay lại, không hề thấy bất ngờ chút nào cả. Ngỗ tác vẫn chưa tới, không có cách nào có thể phán đoán nguyên nhân tử vong của quản gia, nhưng Lý Hoa Chương đã đưa ra được phỏng đoán sơ bộ, là sau khi ông ta gãy xương thì đã cố gắng bò lên đường núi kêu cứu, nhưng kết quả là vì mất máu quá nhiều nên bất tỉnh. Mà ông ta cũng không may mắn, mãi không có ai đi ngang qua con đường này, cộng thêm việc thời tiết không tốt, đang là mùa đông lạnh giá nhất trong mấy năm gần đây, thế là. trong cơn hôn mê, ông ta đã bị đông cứng đến chết.
Nếu nhìn từ hiện trường thì không phát hiện ra tung tích của những người khác, xem ra là chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn. Nhưng chuyện ngoài ý muốn này cũng trùng hợp quá. Sau khi Phong lão thái gia trúng độc ngoài ý muốn, sau khi Phong nhị lang rơi xuống nước ngoài ý muốn, thì quản gia của Phong phủ cũng rơi xuống núi chết ngoài ý muốn.
Mấy chuyện “ngoài ý muốn” này cũng có phần “yêu” Phong gia quá mức rồi.
Bấy giờ bọn nha dịch mới lần lượt bò xuống sườn núi, chậm rãi bước từng bước đến sau lưng Lý Hoa Chương. Lý Hoa Chương hỏi: “Ngựa của ông ta đâu?”
“Ở đằng trước. Ngựa của ông ta may mắn hơn một chút, mặc dù té gãy chân nhưng lúc chúng ta tới thì nó vẫn còn sống. Nhưng trông nó có vẻ không được dễ chịu cho lắm, cứ kêu mãi, chúng thuộc hạ nghe thấy tiếng ngựa kêu nên mới tìm đến đây được.”
Lý Hoa Chương đi theo hướng nha dịch chỉ, phải qua một hồi lâu sau mới nhìn thấy con ngựa. Con ngựa bị sự rét lạnh và đau đớn tra tấn, đã kiệt sức, thấy có người tới gần, ngay cả sức ngẩng đầu lên mà nó cũng không có, giờ nó chỉ có thể ngửa đầu trên mặt đất mà khe khẽ rên rỉ.
Lý Hoa Chương quay đầu nhìn ra phía con đường, hắn thấy hơi bất ngờ. Sau khi quản gia rơi xuống thì con ngựa có thể chạy xa được đến vậy cơ à? Nhìn da lông con ngựa này bóng loáng, có lẽ là ngựa nhà được chăm sóc cẩn thận, huấn luyện tốt, theo lý mà nói, nó không nên phạm vào sai lầm hất ngã người rồi tự chạy đi mới phải.
Lý Hoa Chương bảo người ta cầm bó đuốc lên để chiếu sáng, còn hắn thì cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve lông bờm ngựa. Sau khi ngựa không còn cảm thấy xa lạ và không an toàn với hắn nữa, hắn mới cẩn thận kiểm tra toàn thân con ngựa.
Không hề phát hiện ra gai nhọn trong móng ngựa, lông bờm cũng cực kỳ sạch sẽ, không có sâu bệnh. Lý Hoa Chương chú ý tới, khi hắn kiểm tra lông tóc trên lưng ngựa, con ngựa sẽ nhẹ nhàng run rẩy. Lý Hoa Chương quay lại kiểm tra lưng ngựa, ánh mắt hắn quét qua yên ngựa, thử nâng lên, ngay lập tức, con ngựa phản ứng lại hết sức dữ dội, còn rên rỉ không ngừng. Lý Hoa Chương ý thức được vấn đề nằm ở yên ngựa, đột nhiên ánh mắt hắn khựng lại, sau đó hắn nói với nha dịch rằng: “Lấy lửa đến.”
Nha dịch vội vàng đưa bó đuốc lại gần, nhờ có ánh lửa, chợt có một thứ ánh sáng bạc lóe lên, khi mắt của nha dịch đã quen với ánh sáng, bỗng nhìn thấy Lý Hoa Chương rút một cây kim từ dưới yên ngựa ra.
Đám nha dịch hít vào một hơi lạnh, rối rít lên tiếng: “Sao trên lưng ngựa lại có kim thế này? Ai mà lại không cẩn thận như vậy?”
“Không phải là không cẩn thận.” Lý Hoa Chương đứng dậy, lạnh lùng nói: “Có người cố ý giấu kim dưới yên ngựa, lúc quản gia mới leo lên thì ngựa không có gì khác thường, nhưng khi quản gia cưỡi ngựa thì phải dùng lực, kim mới dần đâm vào thịt ngựa từ yên ngựa. Ngựa bị đâm đau thì sẽ phát cuồng, quản gia càng dùng sức ghìm ngựa, kim đâm vào càng sâu hơn, ngược lại thì ngựa sẽ càng chạy nhanh hơn, cuối cùng là quản gia không túm chặt dây cương nên mới bị hất xuống sườn núi. Còn ngựa thì bị cơn đau đớn này kích thích, cứ chạy đi rất xa, đến đây bị ngã thì mới dừng lại.”
Nha dịch nghe xong thì xôn xao: “Là do ai làm thế? Nham hiểm như thế kia, quả thật là khó lòng mà phòng bị được!”
“Có phải là người chăm ngựa không? Chỉ có bọn họ mới có thể tiếp xúc với ngựa được.”
Mọi người đều phát biểu ý kiến, Lý Hoa Chương muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên hắn ngẩn ra, có một ý nghĩ nào đó nhanh chóng lướt qua đầu hắn.
Kim?
Cuối cùng Lý Hoa Chương cũng ý thức được điểm mấu chốt đã quấy nhiễu hắn rất lâu là gì, thoáng chốc, hắn sáng tỏ và thông suốt. Hắn lập tức xoay người, ngón tay đặt bên môi, bỗng chốc huýt sáo gọi ngựa, sau đó thì không quay đầu lại mà nói với bọn nha dịch rằng: “Về phủ nha.”
Lý Hoa Chương đi rất nhanh, vốn dĩ ban đầu hắn dự đoán là chiến mã sẽ gặp hắn ở giữa đường, không ngờ rằng, thứ đến trước không phải là ngựa của hắn, mà là một con chim bồ câu trắng.
Lý Hoa Chương mở thư ra, chữ viết mà hắn quen thuộc nhất nhưng nội dung lại được viết bằng mật ngữ. Bọn nha dịch chạy theo mệt đến nỗi không kịp thở, chạy qua đến nơi thì hỏi: “Thứ sử, bây giờ về nha môn sao?”
Lý Hoa Chương cất thư đi, vẻ mặt nghiêm nghị, hắn đáp, giọng nói của hắn trầm trầm: “Không, đến cổng thành trước.”
…
Cổng thành.
Thủ vệ ở cổng thành đi tới đi lui, không ngừng hà hơi vào tay. Đột nhiên, hắn ta nheo mắt lại, kho thấy một nhóm người chạy đến cổng thành từ trong gió lạnh, hắn ta lạnh mặt, quát: “Dừng lại. Người đến là ai?”
Kẻ cầm đầu dừng tại chỗ tối nằm ở nơi xa xa, nói: “Bọn ta phụng lệnh Ung Vương ra khỏi thành.”
“Ung Vương à?” Thủ vệ quan sát bọn họ từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: “Ung Vương hạ lệnh khi nào?”
“Mới đây thôi. Ung Vương muốn tra án, bảo bọn ta ra khỏi thành tìm bằng chứng.”
Mơi đây sao? Thủ vệ vô thức nhìn ra ngoài thành, nửa canh giờ trước Ung Vương vừa ra khỏi thành, bây giờ vẫn chưa về, sao hắn có thể sai người ra khỏi thành tìm bằng chứng cho được? Hắn ta chợt phản ứng lại được, đang muốn gọi người trợ giúp thì kẻ cầm đầu đã cảm nhận được điều gì đó không đúng, bèn rút đao ra đâm hắn ta.
Thủ vệ bị đâm vào bụng, máu tươi tuôn trào, tuy đã mở miệng nhưng lại không thể nói ra thành lời. Người tới trông có vẻ rất hưng phấn, hắn ta dùng sức rút đao lại, không hề nhìn thủ vệ đã ngã xuống lấy một cái nào, mà chỉ cao giọng hô với những người ở phía sau rằng: “Các huynh đệ, giết ra ngoài, làm xong vụ này là nửa đời sau chúng ta phát tài rồi!”