Song Bích

Chương 193: Vui vẻ (1)



Vui vẻ: tên gốc của chương là 燕尔 trong 新婚燕尔, có nghĩa là tân hôn vui vẻ.


Sau khi Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương đi dạo trong Vương phủ xong thì cũng gần đến giờ ăn trưa. Theo lẽ thường thì bữa trưa sẽ theo khẩu vị mà Minh Hoa Thường thích, xuân ấm gió êm, cơm nước no nê, Minh Hoa Thường không nhịn được mà chợt thấy buồn ngủ. Lý Hoa Chương biết đêm qua nàng ngủ không ngon nên khuyên nhủ nàng rằng: “Buồn ngủ thì đi ngủ một lúc đi, không cần cố gắng quá sức đâu.”


Minh Hoa Thường nghĩ đến việc hôm nay là ngày đầu tiên sau khi cưới của nàng, vừa thành hôn mà đã ngủ ngày như thế, hình như là không ổn cho lắm, nên nàng nói trong do dự rằng: “Nhưng mà ta chưa làm chuyện gì cả, đến cả người trong Vương phủ cũng chưa biết hết…”


“Điều duy nhất nàng cần làm chính là làm chính mình.” Lý Hoa Chương nhẹ nhàng nói: “Ta ở bên nàng.”


Có những lời này của Lý Hoa Chương, Minh Họa Thường hoàn toàn bỏ qua mọi nỗi lo lắng trong lòng, bắt đầu xõa tóc quay vào phòng trong để ngủ. Dù sao thì giường cũng thoải mái hơn là ở trong thanh lư, Minh Hoa Thường nằm trên chiếc giường mềm mại, không lâu sau đã rơi vào giấc mộng đẹp.


Giấc ngủ này vô cùng an ổn, Minh Hoa Thường chỉ cảm thấy mình như chìm trong bao tầng mây, từ thể xác cho đến tinh thần đều vô cùng thả lỏng. Khi nàng tỉnh lại, ngoài cửa phản chiếu sắc trời xanh thẫm, ánh sáng trong phòng mông lung, như một bức tranh cổ xưa, còn hắn thì ngồi giữa trời chiều mờ mịt, đường nét nơi khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, một tay hắn cầm sách, tay còn lại thì luồn vào mái tóc của nàng, chậm rãi xoa bóp da đầu cho nàng.


Minh Hoa Thường vừa tỉnh ngủ, không muốn nhúc nhích gì cả, nên cứ nằm nghiêng người như thế mà lặng lẽ nhìn hắn. Ánh mắt của hắn đặt vào sách, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt như ngọc, thần thái vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ này đúng chuẩn dáng vẻ của “con nhà người ta” mà láng giềng thường hay nói đến.


Từ lâu Minh Hoa Thường đã quen với việc có một huynh trưởng ưu tú, việc nàng không làm được thì hắn có thể làm được, thứ nàng không học được thì hắn có thể học được; nàng đã quen với việc ca tụng hắn, ngước nhìn hắn, đồng thời, hợp lý hóa tất cả mọi thành tích mà hắn đạt được. Hôm nay, khi nhìn hắn ở góc độ ngang bằng thế này, Minh Hoa Thường chợt phát hiện ra rằng, trong mắt hắn cũng sẽ có tơ máu, khi hắn đọc đến chỗ nào mà hắn không hiểu, thì hắn cũng sẽ nhíu mày, tự hỏi bản thân mình thật lâu.


Minh Hoa Thường chợt đưa tay ra, nhẹ nhàng ấn lên huyệt thái dương của hắn, Lý Hoa Chương lấy làm kinh hãi, bấy giờ hắn mới phát hiện ra là Minh Hoa Thường đã dậy rồi. Hắn bèn để sách xuống, hỏi nàng: “Ta đánh thức nàng rồi à?”


“Không.” Nằm thế này không làm được gì cả, Minh Hoa Thường dứt khoát ngồi dậy luôn, nàng vừa bám trên người hắn để xoa huyệt thái dương cho hắn, vừa hỏi han hắn: “Trời đã tối như vậy rồi, sao chàng không đốt đèn lên?”


Lý Hoa Chương muốn tránh đi theo bản năng, nhưng ngay sau đó, hắn chợt ý thức được rằng, Minh Hoa Thường không chỉ là muội muội của hắn, mà từ nay về sau, nàng còn là thê tử của hắn nữa. Hắn chợt dừng mọi hành động lại, lập tức ôm người đẹp vào lòng, hắn hơi khựng lại trong chốc lát rồi đưa tay ra đỡ eo nàng, thử để chính mình quen với việc tiếp xúc cơ thể với nhau.


Minh Hoa Thường xoa huyệt thái dương cho hắn một lúc rồi lại hỏi hắn: “Mắt có dễ chịu hơn chút nào chưa?”


Lý Hoa Chương gật đầu, thật ra thì hắn cũng không cảm thấy mắt mình bị làm sao cả, trong tình cảnh này, hắn nào có cảm nhận được đôi mắt mình thế nào nữa. Lý Hoa Chương đã quen giữ dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng, không gấp gáp hay vội vã, Minh Hoa Thường thấy hắn đoan chính như thế thì cũng không tiện treo trên người hắn nữa. Nàng lặng lẽ thu tay lại, nhìn thử xem rốt cuộc là sách gì mà lại có thể khiến cho Lý Hoa Chương không nỡ buông như thế.


Có đặt một quyển sách được đặt bên giường, trong đó toàn là chữ, chữ lít nha lít nhít. Minh Hoa Thường cầm lấy rồi lật xem một hồi, sau đó nàng hỏi: “Đây là gì vậy?”


“Sổ sách tháng trước của Quang lộc tự.” Hương thơm trong lồng ngực bỗng chốc rời đi, lòng Lý Hoa Chương chợt thấy mất mát nhưng hắn lại ngại kéo nàng về, bèn hờ hững trả lời: “Giữ chức nào thì làm việc nấy, bây giờ ta là Quang lộc tự khanh, đương nhiên là nên làm quen với tiền bạc chi tiêu của Quang lộc tự.”


Quang lộc tự lo việc ăn uống, trên thì có đồ ăn dùng trong đại điện cúng tế triều đình, quốc yến khi Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, sứ thần nước khác; dưới thì có ẩm thực, trái cây theo mùa, rượu, gia vị thường ngày của các thành viên hoàng tộc,… tất cả những việc này đều là trách nhiệm của Quang lộc tự. Những việc này trông có vẻ như là không đáng chú ý gì, nhưng trong cung lại có nhiều miệng ăn như thế kia, chỉ mỗi số muối và lượng gạo mỗi ngày thôi mà đã tiêu tốn không ít rồi, những thứ này đều cần Quang lộc tự thống nhất chọn mua, chế biến, nấu nướng rồi đưa tới các cung. Chắc chắn sổ sách của Quang lộc tự không phải một con số nhỏ.


Minh Hoa Thường cúi đầu xem sổ sách, Lý Hoa Chương thấy nàng xem nghiêm túc như vậy thì đứng dậy châm lửa cho chiếc đèn bên cạnh. Minh Hoa Thường cảm nhận được tia sáng bỗng xuất hiện, nàng lặng lẽ thở dài trong lòng.


Mặc dù hắn không nói gì nhưng Minh Hoa Thường biết, trước đó hắn thà chịu đựng đến mức mắt đỏ cả lên cũng không châm đèn, chỉ là vì hắn sợ sẽ đánh thức nàng. Thật ra hắn có thể mang ra ngoài xem, nhưng hắn giữ lời hứa, luôn trông giữ bên cạnh nàng, ở bên nàng không rời một bước.


Nhị huynh của nàng vẫn như vậy, trông thì thanh cao kiêu ngạo, xa không thể chạm tới, thật ra tâm tư của hắn lại rất tinh tế, lúc đối xử tốt với người khác thì như mưa thuận gió hòa, im hơi lặng tiếng, làm thì nhiều nhưng chưa bao giờ để người ta hay.


Người có tính tình như vậy cực kỳ dễ chịu thiệt thòi, chẳng phải Hoàng đế và Vi Hoàng hậu cũng ỷ vào việc Lý Hoa Chương là chính nhân quân tử cho nên mới “qua cầu rút ván” mà không nể nang gì như thế hay sao? Minh Hoa Thường càng thêm đau lòng thay cho hắn, tức giận bất bình mà nói: “Để chàng xem mấy cái này, thật đúng là phung phí của trời mà.”


Bây giờ trong phòng chỉ có hai người họ thôi, nói chuyện không sợ bị người ngoài nghe được, tuy lời này của Minh Hoa Thường có chứa tình cảm riêng tư nhưng cũng không hẳn là nói quá. Lý Hoa Chương từng nhận chức Thiếu doãn phủ Kinh Triệu, cả thành Trường An này lớn như thế kia mà chàng vẫn có thể quản lý một cách gọn gàng, đâu ra đấy, những án sai tồn đọng trong mấy năm qua cũng được “dọn dẹp” sạch sẽ. Một nhân tài nội chính như vậy, bây giờ lại đi làm đầu bếp trưởng cho hoàng gia, sao lại không phung phí của trời cho được kia chứ?


Lý Hoa Chương từ chối cho ý kiến, hắn ngồi bên giường, chỉnh lại mái tóc cho Minh Hoa Thường, chậm rãi nói: “Chỉ có quan nhỏ thôi chứ không có việc nhỏ. Huống chi Quang lộc tự khanh chính là một trong chín khanh, đâu phải là không quan trọng. Trước kia ta ở phủ Kinh Triệu, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy việc lớn, như là chỉ có án mạng, phòng thủ thành mới đáng quan tâm. Bây giờ ta đến Quang lộc tự mới biết được giá lương thực mỗi ngày là bao nhiêu, Trường An đổ xô thưởng thức tuyết yến, lại khiến người trồng cây ăn quả ngoài thành bị thiệt hại không biết bao nhiêu là vụ mùa. Thái hiền nói quân tử tránh xa nhà bếp, nhưng thật ra, ẩm thực mới là chuyện lớn nhất, dân lấy thực làm trời, nhìn lượng tiêu hao lương thực mới biết được dân sinh muôn màu.”


Minh Hoa Thường khẽ “hừ” một tiếng, nàng dùng sách mà đánh vào vai hắn: “Ung Vương điện hạ yêu dân như con, hiểu rõ đại nghĩa, xem ra là do ta cố tình gây sự rồi nhỉ?”


Lý Hoa Chương cười đón lấy quyển sách, vốn dĩ Minh Hoa Thường cũng không dùng lực, Lý Hoa Chương chỉ cần kéo nhẹ một cái thôi là đã có thể ôm nàng vào lòng được rồi. Minh Hoa Thường thấy hắn lại “lấy oán trả ơn” thì đưa tay gãi vào người hắn, Lý Hoa Chương chỉ có thể cướp lấy sách từ tay nàng, ném lên bục đạp chân, tập trung bắt lấy tay của nàng.


Trong lúc cười đùa, hai người bất tri bất giác ngã lên giường, Lý Hoa Chương nửa chống người ở phía trên, nhìn nàng ở dưới thân mắt ngọc mày ngài, thần sắc tươi sáng, da trắng môi đỏ, tóc dài xõa bên vai, bỗng nhiên hắn lại trở nên yên tĩnh. Minh Hoa Thường như cũng cảm nhận được gì đó nên nàng quay mặt đi, càng che càng lộ vì cần cổ đã dần đỏ bừng lên.



Lý Hoa Chương cúi đầu hôn cổ nàng một cái, giọng nói bỗng khàn đi: “Muốn ăn chút gì không?”


Minh Hoa Thường “Ừm” một tiếng, thành thật nói: “Vẫn muốn ăn.”


“Đi thôi.” Lý Hoa Chương đưa tay qua eo và đầu gối của nàng, ôm nàng vào lòng một cách dễ dàng: “Ta gọi bọn họ bưng vào.”





Ngày Mười hai tháng Tư, ở phủ Trấn Quốc Công.


Minh Vũ Tễ gảy bàn tính, hạch toán từng con số một trong sổ sách. Sau khi phủ Trấn Quốc Công thất thế thì loại “yêu ma quỷ quái” gì cũng xuất hiện. Phủ Trấn Quốc Công có mấy cửa hàng trong Trường An, từ khi những người kia biết được Trấn Quốc Công thất thế trước tân hoàng, hơn nữa, ông còn không có nhi tử, sau này không có cách nào có thể vực dậy được nữa, thì tầng tầng lớp lớp, đủ thứ thiêu thân thi nhau xuất hiện. Không chỉ đối đầu ác ý hòng cướp mối làm ăn của Minh gia, mà đến cả chưởng quầy, người làm thuê trong cửa hàng cũng cấu kết với nhau, cố gắng tìm kế, làm trung gian kiếm tiền bỏ túi riêng.


Trấn Quốc Công đã sớm dự đoán được những việc này, giống như ông đã nói vậy, ông đã sống qua ba triều Cao Tông, Tắc Thiên Hoàng đế, Lý Hiển, nhiều thế gia bị cuốn vào sóng gió mưu phản, bị ác quan xử lý như vậy, ông thân là thân tín của Thái tử Chương Hoài, mỗi lần sóng to gió lớn đều có thể chạy thoát trong gang tấc, bây giờ chủ tử nhỏ tuổi đã thành tài, gia tộc bình an, hai nữ nhi đều ở bên cạnh, nếu ông trời đã phù hộ mà còn cưỡng cầu thêm những thứ ngoài thân nữa, thì không biết điều quá.


Trấn Quốc Công nhìn thoáng, Minh Vũ Tễ thì lại không nhịn được cơn tức này. Nàng ấy giận người bên ngoài mắt chó coi thường người khác, nhưng việc Trấn Quốc Công không có nhi tử là sự thật, không thể chối cãi được, và Ung Vương bị người trong cung nghi kỵ cũng là sự thật. Minh Vũ Tễ không có cách nào có thể đấu đá với cung đình, bèn cầm lấy sổ sách, thẩm tra đối chiếu từng đồng từng cắc một cùng với quản sự, tuyệt đối không chấp nhận để cho người khác có cơ hội lừa một xu nào của phủ Trấn Quốc Công.


Đúng thật là Trấn Quốc Công không có nhi tử, nhưng không có nghĩa là người Minh gia dễ bị bắt nạt.


Minh Vũ Tễ tập trung toàn bộ tinh thần tính sổ sách, quên cả ngày tháng, bên ngoài chợt vang lên tiếng nha hoàn bẩm báo, Minh Vũ Tễ giật mình, bấy giờ mới nhớ ra hôm nay là ngày Minh Hoa Thường về nhà.


Minh Vũ Tễ chạy nhanh ra chính đường, còn chưa vào trong nữa mà đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong: “Hôm nay bọn con đi ngang qua chợ Đông, phát hiện ra sơn trà và lê tím rẻ hơn ngày trước nên đã nhanh tay mua mỗi thứ một giỏ. Còn có mận xanh, mận này được phường Gia Khánh ở Đông Đô đặc biệt cấy trồng, con đã thử một miếng rồi, hương vị giống với mận ở Lạc Dương vậy, may mà bọn con đi sớm nên mới mua được…”


Trấn Quốc Công chẳng biết phải làm sao với nàng cả: “Ta còn tưởng con thành hôn rồi thì có thể trưởng thành hơn một chút, sao vẫn cứ nghĩ tới chuyện ăn uống vậy?”


“Con có lòng tốt mua trái cây về, cha còn mắng con, vậy thì cha đừng ăn.”


Trấn Quốc Công tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, rồi một giọng nam ung dung trong trẻo vang lên, nói một cách ấm áp: “Là con muốn đi chợ Đông khảo sát giá cả lương thực và trái cây, Thương Thường đi cùng con, nàng ấy nhìn thấy trái cây tươi mới, nhớ tới Quốc Công và đại nương nên không ngại cực khổ mà mang về đây. Thường Thường có lòng hiếu thảo, Quốc Công hiểu lầm nàng ấy rồi.”


Nể mặt Lý Hoa Chương, Trấn Quốc Công “hừ” một tiếng, không truy cứu nữ nhi bất hiếu nào đó nữa. Minh Hoa Thường và Trấn Quốc Công nói chuyện không hợp được quá nửa câu, nàng nhìn thấy một góc váy áo ở cửa thì vội nói: “Tỷ tỷ, tỷ đến rồi à? Tỷ nhanh đến xem đi này, mận xanh này có giống ở Đông Đô không?”


Minh Vũ Tễ xách váy đi vào, còn chưa kịp nói gì thì đã có một quả mận bị dúi vào tay nàng ấy rồi, thậm chí là vệt nước trên đó còn chưa khô nữa. Minh Hoa Thường nhìn nàng ấy với ánh mắt trông mong, Minh Vũ Tễ chỉ có thể đưa đến bên miệng rồi nhẹ nhàng cắn một cái.


Minh Hoa Thường vô cùng mong đợi mà hỏi: “Ngon không?”


Minh Vũ Tễ gật đầu, Minh Hoa Thường vui vẻ cười nói: “Muội đã nói là ngon rồi mà, rõ ràng là do cha không biết phân biệt hàng tốt xấu. Tỷ tỷ tỷ nhìn xem, đây là sơn trà, hôm khác có thể làm mứt sơn trà, đây là anh đào mà ngự uyển đưa tới, còn dư lại một giỏ nên muội cũng mang đến luôn. Còn có lê tím, lát nữa dùng đường chưng chung với váng sữa…”


Người ta đều nói, gả nữ nhi đi như hắt nước ra ngoài, sau khi nữ nhân xuất giá, mỗi lần về nhà ngoại thì chính là mỗi lần làm khách. Nhưng Minh Hoa Thường lại không hề có sự tự giác của “người làm khách”, nàng vẫn cứ bàn luận chuyện ăn uống một cách tràn đầy phấn khởi như thế kia, như thể là nàng chỉ đi ra ngoài một chuyến thôi, khi về thì tiện đường mua trái cây mà ở nhà không có.


Nha hoàn lấy lòng nói: “Nhị nương tử thật là có hiếu, dù đã xuất giá rồi nhưng vẫn nhớ đến nhà mẹ đẻ.”


Minh Hoa Thường nói như thể là lẽ hiển nhiên: “Nhà của ta, ta không nhớ thì ai nhớ? Nhanh bưng sơn trà xuống bóc vỏ đi, nếu không thì sẽ chưng không xong trước khi trời tối đâu.”


Minh Vũ Tễ nghe xong thì nói: “Nghe thấy chưa? Muội ấy đâu phải là nhớ nhà mẹ đẻ, rõ ràng là do bản thân muội ấy muốn ăn mứt sơn trà nhưng lại lười làm, quay về sai ta đó.”


Minh Hoa Thường nghe xong thì lập tức kêu oan: “Đâu có! Giữ sơn trà lại, ta tự bóc vỏ, bóc không hết tuyệt đối không ăn cơm, ta phải tuyệt thực để tỏ rõ ý chí!”


Lý Hoa Chương cũng không biết, rõ ràng là chỉ về nhà mà thôi, sao lại đến mức tuyệt thực tỏ rõ ý chí kia chứ. Hắn thở dài và nói: “Đừng nói lung tung, chuyện thế này không thể lấy ra đùa được đâu.”


Thật ra Minh Hoa Thường cũng chỉ nói thế mà thôi, nhưng sau khi Lý Hoa Chương nói như vậy, nàng lập tức bảo nha hoàn để sơn trà lại, cứ muốn tự tay bóc vỏ để chứng minh bản thân. Nha hoàn khó xử nhìn về phía Minh Vũ Tễ, Minh Vũ Tễ xua tay và nói: “Để đó đi, để Ung Vương phi từ từ bóc, đừng làm ảnh hưởng đến việc muội ấy ăn cơm.”


Bọn nha hoàn không nhịn được mà bật cười, Lý Hoa Chương ngồi ở cách đó không xa, cùng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. Trong chính đường là tiếng cười nói hòa thuận vui vẻ, sự xa lạ trước đó bị quét sạch hết, thần kinh của đám người hầu cũng thả lỏng, như thể ở đây không có Ung Vương hay Ung Vương phi gì cả, mà chỉ có nhị lang quân và nhị nương tử thôi.


Minh Hoa Thường vén tay áo lên, “ra tay” bóc vỏ sơn trà thật, không hề cảm thấy mình bây giờ là nàng dâu hoàng gia, sau khi về nhà ngoại thì là khách quý, không thể động tay. Lý Hoa Chương nhìn cái sọt đầy, ngoài mặt không nói gì thêm, nhưng tay thì lại cầm lấy sơn trà, lặng lẽ bóc vỏ, gọt bỏ hột, đặt quả đã bóc xong vào tay Minh Hoa Thường.


Trong chính đường tràn ngập mùi thơm ngát của sơn trà, Trấn Quốc Công nhìn thấy hành động của Lý Hoa Chương thì không nói gì, chỉ hỏi nàng ấy: “Đại nương, bữa trưa chuẩn bị tới đâu rồi?”


“Đã dặn dò từ trước rồi ạ, những món khác cũng đã được bỏ lên lò giữ nóng, chỉ có hươu quay là cần trở mặt, nhiều nhất là một khắc là có thể lên món được rồi. Bây giờ phải dọn cơm rồi ạ?”


Trấn Quốc Công nói: “Bảo phòng bếp chuẩn bị đi, bày cơm ở Diên Thọ đường.”


Minh Vũ Tễ ngẩn ra, ngoài mặt lộ vẻ không vui. Trấn Quốc Công kiên trì nói: “Hôm nay là ngày nhị nương về nhà, dù sao thì cũng không thể bỏ qua trưởng bối được. Đi vấn an tổ mẫu các con đi.”


Mặc dù phủ Trấn Quốc Công đã chia nhà, nhưng Trấn Quốc Công là người thừa tự, theo lý thì vẫn nên phụng dưỡng mẫu thân, cho nên Minh lão phu nhân vẫn ở trong Công phủ. Nhưng phụng dưỡng mẫu thân, có hiếu thì nuôi một kiểu, không có hiếu thì nuôi kiểu khác. Bây giờ, trong Công phủ, Minh Vũ Tễ là người lo liệu việc nhà, nàng ấy hoàn toàn không có hảo cảm với vị tổ mẫu trên huyết thống này, chỉ bảo người ta cung kính phụng dưỡng bà ta, để bà ta không lo chuyện cơm áo. Nhưng, cũng chỉ đến thế mà thôi, còn việc thỉnh an sớm tối, chăm chút sớm chiều thì chắc chắn là giản lược, không cần phải nghĩ đến. Minh Vũ Tễ cũng chỉ xem như trong phủ Trấn Quốc Công không có người như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv