Song Bích

Chương 186: Cưới gả



Trong tháng Ba, sau khi tang lễ được tổ chức long trọng, tiêu tốn vô số kể của Thái tử Ý Đức kết thúc, cuối cùng thì cũng đến khâu luận công ban thưởng mà mọi người chờ mong.


Hoàng đế rất hào phóng, ban ba thánh chỉ liên tục, thêm cho đệ đệ Tương Vương Lý Đán làm An Quốc Tương Vương, làm lễ tấn phong thành Thái úy, Đồng trung Thư môn hạ tam phẩm; thêm phong hào cho muội muội là Thái Bình Công chúa thành Trấn Quốc Thái Bình Công chúa, thực phong năm ngàn hộ; gia phong cháu trai Lý Hoa Chương là Hộ Quốc Ung Vương, làm Quang lộc khanh, tuyên dương công ủng hộ lên ngôi của ba người họ. Ngoài ra, các vị thần tử tham gia vào Thần Long chính biến như Tạ Tế Xuyên, Giang Lăng và Nhậm Dao cũng được thăng quan tiến tước.


Sau khi ba thánh chỉ này được ban ra, cả thành Trường An đều ngây người ra. Có thể thêm các chữ như “An Quốc”, “Trấn Quốc”, “Hộ Quốc” vào phong hào, đây chắc chắn là vinh quang cực kỳ to lớn. Nhưng mà, ngoại trừ một cái tên hay ra thì cả Tương Vương, Thái Bình Công chúa và Lý Hoa Chương, đều không hề có bất kỳ một thứ gì thực tế cả, ngược lại là còn “chỉ có tiếng mà không có miếng”.


Tạm thời không nói đến Tương Vương và Thái Bình Công chúa, rõ ràng nhất là Lý Hoa Chương. Vốn dĩ ban đầu Lý Hoa Chương đảm nhiệm chức Thiếu doãn phủ Kinh Triệu, Hoàng đế đề bạt hắn lên làm Quang lộc khanh, nhìn vào thì thấy có vẻ là thăng từ tòng tứ phẩm lên tòng tam phẩm, nhưng Kinh Triệu phủ doãn thì quản lý các sự vụ hành chính trong kinh, mà Quang lộc khanh thì quản lý tiệc rượu đãi khách, các ngõ ngách trong cung, lều vải dụng cụ, đồ ăn trong triều hội của bách quan,… Nói cách khác, đây chính là “bếp trưởng của hoàng cung”.


Từ trưởng quan kinh thành đến phòng bếp Ti thiện, sự chênh lệch trong đó lớn như thế nào, đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nhìn ra được. So ra thì, người nhà mẹ đẻ của Vi Hậu, thân tín của An Lạc Công chúa, lại lần lượt nắm giữ các vị trí quan trọng trong triều đình.


Mọi người ngửi ra được “mùi lạ” vô cùng dễ dàng, mặc dù Đại Đường đã được khôi phục lại rồi, nhưng Lý gia đã không còn là một “tấm sắt” nữa.


Không dễ gì Lý Hiển mới quay trở lại hoàng vị, mấy năm qua ông ta đã chịu đủ việc “ăn bữa nay lo bữa mai” rồi. Thế nên, sau khi thượng vị, chuyện đầu tiên ông ta làm là phung phí để bù đắp cho những cực khổ mà mình đã trải qua trong mấy năm nay, và chuyện thứ hai chính là “tập trung quyền lực”.


Đến cả mẫu thân cũng sẽ hại ông ta, huống chi là đệ đệ, muội muội, cháu trai, phải chứ? Sự lênh đênh trong mười năm nay đã dạy ông ta một điều rằng, thứ quan trọng nhất chính là nhất định phải nắm quyền lực trong tay mình.


Ở mắt Lý Hiển, Tương Vương, Thái Bình Công chúa và Lý Hoa Chương đều là người ngoài, chỉ có thê tử, nữ nhi đồng cam cộng khổ với ông ta mới là người nhà. Trưởng tử của ông ta bị đánh chết, nhị nhi tử thì bị biếm làm thứ dân, giữa cha con không có tình cảm gì, nơi mà Lý Hiển có thể dựa vào, chỉ còn lại mỗi Vi Hoàng hậu.


Đáng tiếc thay, số mệnh của Vi Hoàng hậu không tốt, lúc làm Thái tử phi không hưởng được lợi ích gì, đa số thời gian đều sống trong lo lắng hãi hùng. Bà ta đã chịu đựng cực khổ trong mười năm trời, cả thanh xuân đều khô cạn rồi. Không dễ gì mới chịu đựng được cho đến khi hết khổ, đến khi bà ta muốn bày ra sự uy nghiêm của một vị Hoàng hậu, thậm chí là Thiên hậu giống như mẹ chồng, thì mới phát hiện ra là, thúc bá, huynh đệ, thậm chí là cháu trai của bà ta… tất cả đều đã bị Võ Hoàng giết chết, chỉ có mấy cháu trai họ hàng xa vì tài đức không xuất chúng nên mới may mắn thoát được cuộc “thanh trừng” kia.


Vi gia không còn ai để dùng, nhi tử duy nhất của bà ta cũng bị Võ Hoàng đánh gậy đến chết tươi, kia phải là “thâm thù đại hận” lớn đến mức nào đây! Nhưng bà ta không dám làm gì Võ Hoàng, nên chỉ có thể cắn răng, đề bạt con rể và nhà thông gia lên.


May mà bà ta còn có một nữ nhi, đã gả đến phủ Lương Vương. Lương Vương không giống như Vi gia, mấy năm qua, nhà họ nhiều con nhiều phúc, con cháu cực kỳ nhiều. Sau khi Võ Hoàng thoái vị và chuyển đến Thượng Dương cung, mặc dù Lương Vương cũng là người Võ gia nên ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, nhưng ông ta chỉ có thể dựa vào Vi Hoàng hậu, sử dụng được thì họ sẽ là một con dao sắc bén.


Cho nên, có một cảnh tượng cực kỳ ly kỳ đa được bày ra trên triều đình. Đám người Ung Vương, Thái Bình Công chúa, Tương Vương đã mạo hiểm tính mạng lập nên chính biến, lật đổ sự thống trị của Võ Hoàng, đẩy Lý Hiển thượng vị; mà sau khi Lý Hiển ngồi không hưởng thụ mà vẫn có được đế vị, cũng không hề hồi báo công thần, ngược lại, ông ta lại trắng trợn đề bạt thế lực cũ mà Võ hoàng để lại – cũng chính là Lương Vương.


Người bị lật đổ không hề bị tổn thương dù chỉ là một sợi lông hay một cọng tóc, thăng quan tiến tước; còn người phát động chính biến, thì từng người một bị đẩy ra ngoài rìa. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, “hướng gió” trong Trường An lại thay đổi, những người đã từng cố gắng lấy lòng Minh Hoa Thường ý thức được bọn họ đã đặt nhầm sự chú ý, bèn “ghét bỏ” mà gác phủ Trấn Quốc Công sang một bên, chen chúc về phía Vi Hoàng hậu và phủ An Lạc Công chúa.


Minh Hoa Thường phát hiện ra, nàng chỉ nổi tiếng trong một thoáng chốc như thế thôi, chẳng lâu sau đã quay lại cảnh tượng không ai thăm hỏi như trước. Nhưng nàng lại thở ra một hơi thật dài đầy nhẹ nhõm, quả thật, nàng vẫn quen với cuộc sống như thế này hơn.


Minh Hoa Thường lười đi nghe truyền thuyết xã giao ở bên ngoài, có bao nhiêu người vút bay lên trời, có bao nhiêu người giàu lên sau một đêm, lại có bao nhiêu người cược sai canh bạc, đều không liên quan gì đến nàng cả. Cuối cùng thì nàng cũng đã có thể nghiêm túc, vui vẻ chuẩn bị cho hôn lễ của mình.


Trong phủ Trấn Quốc Công, lâu rồi Minh Hoa Thường mới cầm kim khâu lên để mà thêu hoa lên túi thơm. Minh Vũ Tễ thấy rất lạ: “Sao muội lại nghĩ đến việc thêu hoa rồi?”


Minh Hoa Thường cắt chỉ, nâng bán thành phẩm lên trước mắt, cẩn thận xem xét: “Chỉ e là năm nay muội không thể nào ở nhà đón Tết Đoan Ngọ được nữa, muội chợt nhớ ra rằng, hình như mấy năm qua muội chưa từng làm thêm đồ gì cho nhà mình cả, thật là đáng hổ thẹn quá. Thế nên muội muốn nhân lúc bây giờ đang nhàn rỗi, thêu cho nhà mình thêm mấy cái túi thơm, bỏ thảo dược vào rồi treo trên cửa, treo trong màn, để đuổi muỗi trừ tà.”


Minh Vũ Tễ đi qua xem tay nghề của nàng, nói thật là không được đẹp mắt cho lắm. Minh Vũ Tễ nói: “Mỏi mắt quá thì thôi, muội đi đến mấy tiệm bên ngoài mà mua mấy cái có sẵn đi, cũng như nhau cả thôi, không cần tốn thời gian vào mấy cái này.”


“Vậy thì không được.” Minh Hoa Thường nói ngay: “Sao mà đồ mua trong tiệm và đồ muội làm có thể giống nhau cho được? Cha ho ngày càng ho dữ dội hơn trước, dù sao thì vải vóc bên ngoài cũng không như ý mình được, vẫn cứ nên để muội làm đi.”


Minh Vũ Tễ thấy thế thì cũng không đành lòng bỏ qua ý tốt của nàng. Nàng ấy đứng bên giường La Hán xem một lúc, rồi mới nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng mình: “Muội muốn thêu gì vậy? Sao tỷ không nhìn ra được hình dạng của nó thế?”


Minh Hoa Thường liếc nhìn Minh Vũ Tễ một cái đầy “u uất”, dù rằng nàng biết Minh Vũ Tễ chỉ đang nói thật thôi. Từ trước đến nay Minh Vũ Tễ đều chỉ nghĩ gì nói đó, cũng không quan tâm xem người nghe có mất mặt hay không. Minh Hoa Thường buồn bã mà nói rằng: “Đây là chân dung muội vẽ cho cha.”


Minh Vũ Tễ nhướng mày, nàng ấy “Ừm” một tiếng rồi lại nói: “Đặc biệt lắm, vô cùng có tâm.”


Ngoại trừ việc không dễ nhìn ra rằng đó là chân dung ra, thì không còn khuyết điểm gì khác.

Minh Hoa Thường bĩu môi mà ngắm nhìn tác phẩm của mình thật kỹ, lẽ nào khó nhận ra đây là Trấn Quốc Công lắm à? Rõ ràng là nàng đã thêu giống y như đúc mà!


Minh Hoa Thường không cam tâm khi thấy các tác phẩm của mình bị “vùi dập” như thế, bèn lấy ra một chồng bản vẽ từ dưới ngăn bàn, sau đó bày ra cho Minh Vũ Tễ xem, như thể là đang dâng vật quý lên vậy: “Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, đây là chân dung muội vẽ cho cha, có phải là rất có thần thái của ông ấy không? Muội đã cẩn thận tập luyện vẽ trong một năm lận đó, lão bộ khoái của phủ Kinh Triệu thấy chân dung của muội đều nói là tốt, ông ấy cầm tranh đi, thoáng cái là đã bắt được hung thủ ngay.”


Tiến Bảo ở bên cạnh, nghe thấy thế thì rất cạn lời: “Nương tử ơi, sao ngài có thể nói đó là tranh của mình kia chứ, xấu hổ quá.”


“Sao lại không được?” Minh Hoa Thường nói như thật: “Như vậy thì mới chứng tỏ được là ta vẽ tốt. Tranh có tác dụng mới là tranh tốt nhất.”


Minh Vũ Tễ nhận lấy xấp bản vẽ đó, lần lượt lật qua. Minh Hoa Thường thêu không tốt nhưng vẽ lại sống động như thật. Ngoại trừ chân dung của Trấn Quốc Công ra thôi, sau đó còn có Minh Vũ Tễ, Minh lão phu nhân, nha hoàn, thậm chí là chim trên mái hiên, bức tranh cuối cùng là một bó trúc đang sinh trưởng ở bên tường, bóng trúc phủ lên tường, lay động theo gió.


Mặc dù Minh Vũ Tễ không nhận ra kiến trúc đằng sau, nhưng nàng ấy biết, đây chắc chắn là tranh Minh Hoa Thường tặng cho Lý Hoa Chương.


Chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa trong cuộc sống, nhưng trong mắt Minh Hoa Thường, hóa ra nó lại là như thế này.


Đây là lần đầu tiên Minh Vũ Tễ được người khác vẽ lại, nàng ấy thấy hơi thẹn thùng, cứng nhắc nói lảng sang chuyện khác: “Có thể thấy được là muội đã bỏ công bỏ sức vào việc vẽ tranh rồi. Nếu đã có thể học tốt, thì vì sao trước kia không nỗ lực?”


“Hai chuyện này khác nhau mà.” Minh Hoa Thường dựa vào giường, nhẹ nhàng lắc chân và nói: “Trước kia muội học cầm kỳ thư họa là vì để làm một thê tử, người khác càng ép muội, muội càng không muốn học. Nhưng sau này học vẽ là vì để bắt hung thủ, tìm ra sự thật, đây là việc muội thật sự muốn làm, đương nhiên là không cần người khác nói, muội sẽ khắc khổ tập luyện.”


Minh Vũ Tễ nói: “Nhưng chỉ một tháng nữa thôi là muội cũng phải đi làm thê tử rồi.”


“Đó là muội lựa chọn đi cùng một người khác đến hết đời.” Ý cười lan tràn khắp cả gương mặt Minh Hoa Thường, hai mắt nàng sáng ngời và long lanh, nàng nói: “Ung Vương là chức trách của huynh ấy, nhưng Ung Vương phi lại không phải là muội. Nhiệm vụ của muội là đọc sách, học vẽ, nghiên cứu người khác, cùng với sống thật là vui vẻ.”


Nàng thật sự rất thích Lý Hoa Chương, khi nhắc tới hắn, đôi mắt nàng cũng phát sáng. Minh Vũ Tễ hỏi: “Bây giờ thế cục trong triều khó lường, muội không lo lắng à?”


“Có gì để lo lắng đâu?” Minh Hoa Thường không thèm suy nghĩ gì mà đã nói: “Người muội muốn gả cho là Nhị huynh đã cùng muội lớn lên chứ không phải là Hộ Quốc Ung Vương. Không phải là phủ Trấn Quốc Công chưa từng có thời gian xuống dốc, trước kia chúng ta thế nào thì sau này vẫn sẽ như thế ấy thôi.”


“Quả thật là nữ nhi lớn rồi thì không cần cha nữa, bây giờ còn chưa xuất giá mà đã muốn đồng cam cộng khổ cùng cô gia rồi.”


Bên ngoài chợt truyền đến tiếng nói chuyện, Minh Hoa Thường và Minh Vũ Tễ kinh ngạc, đều đứng dậy khỏi giường: “Cha?”


Đâu chỉ có Trấn Quốc Công, Lý Hoa Chương cũng đi từ ngoài phòng vào. Ban nãy bọn họ tập trung vào cuộc nói chuyện quá nên không chú ý thấy bên ngoài có người tới, không biết là họ đã nghe bao nhiêu rồi.


Vẻ mặt Lý Hoa Chương hơi xấu hổ, bất đắc dĩ giải thích: “Không phải ta cố ý nghe tỷ muội hai người nói chuyện đâu, nhưng Trấn Quốc Công không cho ta lên tiếng, mạo phạm rồi.”


Minh Hoa Thường “hừ” một tiếng, nàng tức giận cất “thêu phẩm” và bản vẽ của mình đi, sau đó lên tiếng trách cứ: “Con biết ngay mà, chuyện thất đức thế này chắc chắn là do cha đề nghị rồi. Cha có biết rằng nữ tử nói chuyện cần có sự riêng tư hay không?”


Trấn Quốc Công nghe vậy thì lớn tiếng kêu oan: “Ta làm sao, sao chuyện thất đức gì cũng là do ta làm vậy? Thường Thường, con còn chưa xuất giá mà đã “ăn cây táo rào cây sung” rồi hả?”


Minh Hoa Thường không cam lòng yêu thế mà nói lại: “Nhị huynh cũng đâu phải là người ngoài.”


Lý Hoa Chương không ngờ rằng, chỉ vì một câu của mình mà lại khiến cho hai cha con cãi vã, hắn vội hòa giải: “Đều là do ta không tốt, trách ta ý chí không kiên định, lúc nên cản đã không cản, lúc nên nhắc nhở đã không nhắc nhở, bây giờ lại còn chối bỏ trách nhiệm. Mong Quốc Công và Thường Thường tha thứ cho ta vì ta đã suy nghĩ không thấu đáo.”


Thật sự là thái độ nhận lỗi của Lý Hoa Chương quá tốt, dù Minh Vũ Tễ có lòng trêu chọc thì cũng không thể tìm ra được sơ hở. Minh Vũ Tễ cũng hơi cao giọng lên mà nói: “Được rồi, mọi người đều là người lớn rồi mà còn cãi nhau nữa, người ta thấy thì sẽ bị chê cười mất thôi. Tranh cãi ít thôi nào.”


Minh Vũ Tễ vừa lên tiếng, Minh Hoa Thường và Trấn Quốc Công đều không dám “làm trò” nữa, tự họ thấy được rồi là thôi.


Sau khi Lý Hoa Chương đến, nha hoàn cũng chuyển ghế đến đây, bọn họ đều ngồi xuống. Trấn Quốc Công ngồi trên giường, nhìn về phía sọt kim khâu trên bàn trà rồi hỏi: “Thường Thường thêu hoa hả? Sao con lại cất đi rồi?”


“Không muốn cho cha xem đâu.” Minh Hoa Thường ôm cái sọt qua, chạy ra sau bức bình phong, cất chiếc giỏ trúc đi thật kỹ. Lý Hoa Chương thấy thế thì bật cười và nói: “Chỉ cần là muội thêu, bất kể đó có là thứ gì thì cũng đều là thứ tốt nhất. Không cần giấu kỹ như vậy đâu, cẩn thận kẻo lát nữa không tìm được.”


Sau khi Minh Hoa Thường chôn “sự ngạc nhiên” mà mình cẩn thận chuẩn bị xong, thì quay về phòng, rất tự nhiên mà ngồi bên cạnh Lý Hoa Chương: “Nếu là quà thì sao có thể để mọi người nhìn thấy trước cho được? Hai người đáng ghét quá, ai bảo hai người nghe lén kia chứ!”


Lý Hoa Chương liên tục nhận lỗi, tính khí tốt đến mức không thể tưởng tượng nổi. Minh Vũ Tễ lại chú ý tới việc, khi quay lại, Minh Hoa Thường đã chọn chỗ gần Lý Hoa Chương nhất để ngồi, và khi nói chuyện, cơ thể nàng cũng vô thức dựa gần vào hắn. Không biết là có phải hai người họ cố ý hay không, nhưng dưới cái nhìn của người xung quanh, quả thật là hai người họ chẳng khác gì đang “liếc mắt đưa tình” cả.


Yêu không cần nói, mỗi một chi tiết nhỏ đều như đang thể hiện tâm ý.


Trấn Quốc Công khẽ ho một tiếng, trông Minh Hoa Thường vừa hoang mang lại vừa vô tội, nàng quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: “Cha ơi, cổ họng của cha lại không thoải mái nữa rồi ạ?”


Lý Hoa Chương hơi nhướng mày, ý thức được vị phụ thân trước kia – cũng chính là nhạc phụ tương lai của mình, đang thấy không vui cho lắm, hắn bèn nói: “Theo lý thì trước khi kết hôn, hôn phu và hôn thê không được phép gặp mặt nhau, hôm nay tùy tiện đến thăm, thật là thất lễ quá, còn phải xin Quốc Công thứ lỗi.”


Minh Vũ Tễ ngồi ở chỗ giường La Hán, nàng ấy uống một ngụm trà, thản nhiên xem kịch. Nam nhân quả đúng là một loại sinh vật vừa ham hư vinh lại vừa dễ hiểu, một người tuổi tác đã quá tứ tuần như ông mà còn ghen tuông như thế kia nữa, giống như là một đứa trẻ vậy; một người còn lại thì đã biết được điểm không tốt của mình nhưng cứ nhất quyết không chịu thay đổi.


Quả nhiên, sau khi Lý Hoa Chương nói rõ ra như thế, Trấn Quốc Công cũng không tiện nổi nóng nữa. Ông buông tiếng thở dài, đột nhiên nghiêm mặt mà nói: “Ở đây không có người ngoài, ta cũng không nói với các con những chuyện sáo rỗng đó nữa. Nửa đời trước ta sống vì triều đình, hai mươi năm trôi qua trong chớp mắt, nửa đời còn lại đã không còn lại bao nhiêu. Ta không cầu điều gì khác, những quy tắc, lễ pháp đó ta không để ý đến nữa; dù người khác có nói Minh gia thế nào, nhìn Minh gia ra sao, cũng đều không quan trọng. Còn các con, các con hãy cố gắng, đừng đi theo con đường trước kia của ta, ấy mới là điều quan trọng nhất.”


Lý Hoa Chương nghe hiểu Trấn Quốc Công đang nói bóng nói gió, hắn cũng nghiêm mặt lại mà nói: “Quốc Công yên tâm, bây giờ Đại Đường đã được khôi phục, giang sơn thái bình, tâm nguyện của con đã hoàn thành rồi. Quãng đời còn lại, gia sự chính là chuyện quan trọng nhất. Con tuyệt đối sẽ không vì người ngoài mà phụ lòng người bên cạnh.”


Trấn Quốc Công nghe thấy câu này thì cũng yên tâm. Lý Hoa Chương đã lập công lớn trong việc “phản Chu phục Đường”, thế nhưng, lòng người lại là thứ khó kiểm soát, cuối cùng Lý gia vẫn đi đến bước đường sụp đổ. Trấn Quốc Công sợ Lý Hoa Chương nghĩ quẩn, quá chấp nhất với chuyện triều đình mà giẫm vào vết xe đổ năm đó của ông.


May mà vị lang quân chính tay ông nuôi lớn vẫn thông thấu hơn ông, cũng có trách nhiệm hơn ông. Trấn Quốc Công thở dài rồi nói: “Bản thân con nghĩ thông suốt là được rồi. Đây không phải là lỗi của con, chờ đến khi con đến tuổi này của ta rồi thì con sẽ biết, mọi sự trên đời này chỉ là một vòng luẩn quẩn, cố gắng cả đời, kết quả lại phát hiện ra rằng, mình chỉ đang quay về điểm ban đầu mà thôi. Chi bằng cứ nghĩ thoáng ra hơn một chút, cố gắng ở bên người nhà, ấy mới là chuyện thực tế nhất.”


Lý Hoa Chương đáp “Vâng”. Sau khi hắn bị Hoàng đế chuyển từ phủ Kinh Triệu sang Quang lộc tự, người ngoài thấy thế thì đều căm phẫn sục sôi, thổn thức không thôi, thật ra bản thân Lý Hoa Chương vẫn thấy khá ổn.


Đúng như những gì hắn đã nói với Hàn Hiệt, đẩy Lý Hiển lên làm Hoàng đế là cách tốt nhất sau khi hắn đã suy nghĩ cặn kẽ, hắn đã đưa ra lựa chọn ấy, nên tất nhiên là hắn cũng đã đoán ra được tình thế như bây giờ.


Trong chính biến, không có giọt máu nào là chảy một cách vô nghĩa cả. Đại Đường phục quốc thuận lợi, còn bằng hữu, người thân, và cả người yêu của hắn đều vẫn còn sống, đây đã là cuộc sống trong mơ của hắn rồi. Huống chi, chỉ còn một tháng nữa thôi là Thường Thường gả cho hắn rồi, làm sao mà hắn lại dám không biết đủ mà dừng kia chứ?


Minh Hoa Thường nghe hiểu, thế là nàng không e dè mà cầm tay Lý Hoa Chương ngay trước mặt người nhà, trịnh trọng nói: “Không cần lo lắng, Nhị huynh, huynh còn có muội mà.”


Lý Hoa Chương nhanh chóng liếc nhìn Trấn Quốc Công, hắn muốn nắm chặt tay Minh Hoa Thường lắm, nhưng lại không dám, chỉ có thể kiềm chế mà cầm ngược lại ngón tay nàng rồi đáp: “Ta biết.”


Nguyên nhân cũng chính là vì hắn biết Thường Thường sẽ ở bên cạnh hắn, sẽ không vì chuyện bên ngoài mà rời xa hắn, nên hắn mới không thèm để ý đến sự nghi kỵ, phản bối của người thân trên huyết thống.


Hắn đã có được viên minh châu quý giá nhất trên cõi đời này, thế nên, hắn cần gì phải để ý đến “đom đóm” ven đường cơ chứ?


Khuôn mặt hai người họ đều dần giãn ra, giọng điệu thản nhiên, nhưng lúc họ nhìn nhau, trong mắt chỉ có nhau, có thể thấy được là họ hoàn toàn không thèm để ý đến tình cảnh bất công của phủ Ung Vương, đều thật lòng chờ mong hôn lễ sắp đến. Sự chân thành này, đến cả Trấn Quốc Công, Minh Vũ Tễ nhìn thấy mà cũng động lòng.


Minh Vũ Tễ im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “Chắc chắn là hai người có thể được như nguyện, bên nhau dài lâu.”


Lời chúc phúc giống như thế này, gần đây Lý Hoa Chương đã nghe quá nhiều, nhưng hắn vẫn trịnh trọng nhìn Minh Vũ Tễ, chân thành nói lời cảm tạ: “Đa tạ Đại tỷ.”


Minh Vũ Tễ xua tay và nói: “Không cần gọi ta là tỷ tỷ, ta không nhận nổi. Nếu nhị nương đã không xem ngươi là người ngoài, vậy thì ta sẽ nói thẳng. Tháng sau nhị nương sẽ xuất giá, trong của hồi môn không thể không có gia cụ, có lẽ ta sẽ không thành hôn, đồ dùng bằng gỗ lim giữ lại cho ta thì lãng phí lắm, vẫn nên chuyển về cho nhị nương làm của hồi môn đi. Vì vốn dĩ những thứ này chính là của hồi môn được gom góp cho muội ấy mà.”


Lúc Minh Vũ Tễ vừa về phủ, vì khi ấy không tìm được gia cụ nguyên bộ nên Minh Hoa Thường đã lấy ra rất nhiều thứ từ của hồi môn của nàng. Minh Vũ Tễ thầm nghĩ, mình dùng cái gì cũng được, không thể phá hủy của hồi môn mà vốn dĩ phủ Trấn Quốc Công đã chuẩn bị cho Minh Hoa Thường được.


Khi nữ tử xuất giá, nhà mẹ đẻ sẽ chuẩn bị nguyên bộ gia cụ cho nữ nhi, từ chậu đất tắm ba ngày đến giường dùng khi chết, đều có đủ cả. Những thứ này ẩn dụ cho dụng cụ mà cả đời nữ tử phải dùng của nhà mẹ đẻ, để chống đỡ cho danh dự của nữ tử khi ở nhà chồng.


Tất nhiên đây chỉ là một loại tượng trưng thôi, không có danh dự của nữ nhân nào được đánh giá dựa vào một bộ gia cụ cả, nhưng, dù sao thì đây cũng là tập tục cưới hỏi. Thực tế thì Minh Hoa Thường phải gả vào hoàng gia, càng không thể thiếu “chí khí” này được.


Tất nhiên là việc Minh Hoa Thường kết hôn còn quan trọng hơn cả bản thân Minh Vũ Tễ rồi, nàng ấy có thể để tạm như thế, sau này gặp được người nàng ấy thích rồi từ từ bổ sung sau cũng được.


“Không được.” Minh Hoa Thường nói ngay: “Lúc mẫu thân chuẩn bị những món đồ gỗ này, trong lòng người đều nghĩ đến chúng ta. Đây là thứ chúng ta cùng sở hữu, mỗi người một nửa, không ai được lấy nhiều hơn.”


“Muội xuất giá trước, hiếm ai có thể gả được cho người mà mình thật lòng thích, đương nhiên là phải thêm cho muội trước rồi.”


“Lẽ nào tỷ ở trong nhà không phải là thật lòng à?” Minh Hoa Thường vẫn kiên trì nói: “Cho dù tỷ có thành hôn hay không, thì của hồi môn mẫu thân chuẩn bị cho tỷ cũng nên là của tỷ. Nếu như tỷ cứ ép muội phải nhận, muội sẽ giận tỷ đó.”


Tất nhiên là Lý Hoa Chương không quan tâm chuyện của hồi môn này rồi, hắn thấy thế thì cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, tất cả dụng cụ, phủ Ung Vương đều có, nếu như Thường Thường dùng không quen, sau này chúng ta chỉ cần đổi lại là được, sao có thể làm phiền đại nương tử kia chứ?”


Đương nhiên là Trấn Quốc Công không thể ngồi không mà nhìn đại nữ nhi lấy gia cụ của mình ra được rồi, nên ông cũng luôn miệng bảo Minh Vũ Tễ cứ tiếp tục dùng đi, của hồi môn sẽ được mua mới sau. Minh Vũ Tễ nghe bọn họ nói thế, một sự cảm động dần lan tràn trong lòng, nhưng nàng ấy cũng đành chịu.


Trấn Quốc Công nói rất nhẹ nhàng, cứ như thể gỗ lim thượng hạng chỉ là đồ chơi thôi vậy, như thể là chỉ cần dùng tiền thôi là có thể mua được một bộ ngay vậy. Cho dù là gỗ tốt hay là tay nghề tốt, thì đều cần thời gian mài. Bây giờ chỉ còn một tháng nữa thôi là Minh Hoa Thường xuất giá, đặt mua một bộ gia cụ hợp ý nói thì nghe dễ lắm.


Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương hiểu rõ giá cả thị trường, đều nhất trí nói không cần chú trọng cho lắm. Minh Vũ Tễ vô cùng vui mừng khi thấy Lý Hoa Chương quan tâm đến nhà gái, nhưng mà, nàng ấy không thể để muội muội mang theo gia cụ không đầy đủ mà gả đến phủ Ung Vương được.


Minh Vũ Tễ thở dài trong lo lắng, thầm nghĩ, tiếp theo đây không thể không chạy qua chạy lại thêm mấy chỗ, cần phải kiếm đủ đồ cho nàng. Thứ mà nương tử khác có, Minh Hoa Thường không thể thiếu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv