Song Bích

Chương 173: Kiều thiên (1)



Kiều thiên (乔迁): dời đến chỗ ở tốt (thường dùng trong trường hợp chúc mừng).

Ngày Mười hai tháng Ba, thích hợp dọn vào nhà ở, chuyển nhà.

Hôm nay là ngày Ung Vương chuyển nhà, từ sáng sớm là không khí trong thành Trường An đã náo nhiệt rồi. Ở phủ Trấn Quốc Công, Minh nhị phu nhân trông như đã trẻ ra hai mươi tuổi, bên miệng là nụ cười tươi roi rói, như thể là không thể kìm lại được. Nhất là sau khi nhìn thấy nữ nhi xinh đẹp chói lọi và rực rỡ, tinh thần của bà ta lại càng sảng khoái hơn.

Hôm nay phủ Trấn Quốc Công phải đến phủ Ung Vương dự tiệc, sau khi nữ quyến các phòng sửa soạn xong xuôi thì phải tập hợp lại ở viện của lão phu nhân. Minh nhị phu nhân dẫn theo Minh Dư, họ đang đi trên hành lang. Cả đoạn đường đều tươi cười chào hỏi người ta, chỉ thiếu mỗi nước chưa khắc mấy chữ “người gặp việc vui, tinh thần sảng khoái” lên trên mặt.

Khi đến Diên Thọ đường, họ không bất ngờ một chút nào cả, mẹ con tam phòng đã tới. Minh nhị phu nhân vào phòng, đầu tiên là cười tủm tỉm thỉnh an lão phu nhân, sau đó thì dẫn Minh Dư theo để tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống. Nha hoàn bưng chén trà tới cho Nhị phu nhân, Minh nhị phu nhân nâng lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Minh tam phu nhân cười nói lời khách sáo: “Hôm nay tinh thần Nhị tẩu tốt quá.”

Minh nhị phu nhân đặt chén trà xuống rồi lên tiếng: “Sao ngươi biết A Dư và nhị lang Dung gia đính hôn thế?”

Vẻ mặt Minh tam phu nhân nao nao, có ai hỏi đâu? Chẳng phải chỉ là nữ nhi xác định được hôn sự tốt thôi à? Thế mà cũng đáng để bà ta gặp ai thì cũng lấy ra để nói à?

Minh tam phu nhân cố gắng cười cười, không hề muốn nghe, nhưng Minh nhị phu nhân lại chẳng thèm quan tâm đến, vẫn ôm tâm tình vô cùng vui vẻ mà nói: “Vốn dĩ bọn ta không dám trèo cao lên Dung gia đâu, tất nhiên là về mặt nào A Dư cũng tốt hết, nhưng dù sao bọn ta cũng chỉ là thứ phòng thôi, sợ nhà chồng vì thế mà bắt bẻ nó. Không ngờ là Dung gia lại chủ động tới hỏi A Dư. Nếu là trước kia, thì thật sự là chỉ nghĩ thôi mà nhà ta cũng chẳng dám nghĩ đến, không dám ngờ là A Dư nhà chúng ta lại có thể gả cho nhị lang Dung gia.”

Minh Dư rũ mắt mỉm cười, mang vẻ mặt thẹn thùng của nàng dâu mới. Minh tam phu nhân cực kỳ chướng mắt trước cái vẻ không phóng khoáng này của Nhị phu nhân, nên bà ta chỉ lạnh mặt như thế chứ không tiếp lời. Minh lão phu nhân thân làm tổ mẫu, không thể không hỏi han đôi câu: “Định ngày chưa?”

“Chưa ạ, nhưng đã trao đổi thiếp canh. Trong lòng con nghĩ Dung gia bọn họ nhà phú quý, làm ăn lớn, dù sao thì cũng sẽ không đến mức đổi ý sau khi lấy thiếp canh của nhà gái đâu, mọi người nói xem, có đúng không?”

Minh tam phu nhân có thể nói gì được nữa đâu, “ngoài cười nhưng trong không cười” mà nói: “Đúng vậy, chúc mừng Nhị tẩu đã toại nguyện tìm được lang quân như ý cho đại nương.”

Minh nhị phu nhân không hề cảm thấy Tam phu nhân đang châm chọc mình, vẫn vô cùng vui vẻ đáp lại: “Đúng vậy.”

Minh Dư đã khổ tâm chịu đựng nhiều năm chỉ vì thân phận thứ phòng, giờ đây, cuối cùng cũng đã được như ước nguyện, thân thể cũng được thả lỏng ra theo. Nàng ta liếc mắt nhìn sang Minh lão phu nhân, sắc mặt vẫn thản nhiên. Nếu là mọi ngày, có lẽ bây giờ nàng ta đã vắt hết óc ra để suy nghĩ mấy câu nói đùa dí dỏm để dỗ cho lão phu nhân vui vẻ, nhưng bây giờ, nàng ta lại cảm thấy, ai thích nói thì cứ nói đi, dù sao thì người mà Minh lão phu nhân coi trọng nhất cũng chẳng phải là nàng ta.

Minh Dư hiểu, Dung gia chọn nàng ta không phải là vì nhìn trúng tài năng cầm kỳ thư họa hay khả năng quản gia của nàng ta, mà là muốn mượn sức nàng ta để “kết nối quan hệ” với Ung Vương. Nhưng, như vậy thì cũng có sao đâu chứ? Chỉ cần đối phương vẫn còn có “mưu đồ” này với nàng ta, vậy thì, nàng ta sẽ không bao giờ cần lo lắng rằng mình sẽ bị thất thế.

Minh Dư hiểu rất rõ giá trị của mình nằm ở đâu, tương lai nên lấy lòng ai, cho nên vẫn giữ được bình tĩnh mà nói: “Tam thẩm, chúng ta đã chia nhà với đại bá rồi, bây giờ đại nương tử của phủ Trấn Quốc Công là Vũ Tễ muội muội, đừng gọi ta là đại nương nữa.”

Sắc mặt Minh tam phu nhân thay đổi, bà ta cười nhạt, nói: “Trưởng chính là trưởng, ấu chính là ấu. Sao nào? Chẳng lẽ chia nhà rồi thì đến cả thứ tự trong tộc cũng không thể gọi nữa rồi à?”

Minh Dư vừa mới có được nhà chồng tốt, tương lai tươi sáng, nàng ta không muốn lẫn lộn với tam phòng, nên thản nhiên nói: “Tam thẩm nghĩ nhiều rồi, ta không hề có ý này. Nếu như tổ phụ còn sống, tất nhiên là cứ sắp xếp theo thứ tự trong tộc, nhưng bây giờ đại bá phủ làm chủ nhà, nếu cứ gọi ta là đại nương như thế, người khác nghe được thì sẽ hiểu lầm đấy.”

Bọn họ đang nói chuyện thì tiếng của nha hoàn từ ngoài phòng vang lên: “Thỉnh an hai vị nương tử.”

Minh Dư thầm nghĩ, đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay, nàng ta nhìn về phía cửa, cười nói: “Ta và tam thẩm đang nói đến các muội đó, vừa hay bây giờ các muội lại đến. Tam thẩm, đây mới là đại nương tử của Minh gia đó.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Dư biết rõ, khi nàng ta nói ra những lời này, thì nàng ta sẽ đắc tội Tam phu nhân và lão phu nhân. Nhưng, như vậy thì đã sao? Tương lai nàng ta nhờ cậy vào quan hệ của Minh gia với Ung Vương, mà rõ ràng là Ung Vương thân với đại phòng hơn, sự vui buồn của lão phu nhân có quan trọng hay không?

Không quan trọng.

Hoặc nhiều hoặc ít, nàng ta đều có ý muốn nói cho người tới nghe thấy. Song, khi quay đầu lại và nhìn thấy hai người đang lần lượt vào trong, trong thoáng chốc, nàng ta vẫn thấy vô cùng bất ngờ trước vẻ đẹp của họ.

Đầu tháng, phủ Trấn Quốc Công đã đến Đại Chiêu Quốc Tự thắp nhang, ngày đó Tô Vũ Tễ đã chuyển về Công phủ. Chưa đầy mấy ngày, Trấn Quốc Công đã mở nhà từ đường tổ tiên, việc đầu tiên mà ông làm là thỉnh bài vị của Tô ma ma vào từ đường, cúng kiếng bên cạnh phu nhân Trấn Quốc Công đã chết, Vương Du Lan; việc thứ hai chính là ghi tên Tô Vũ Tễ vào gia phả, Tô Vũ Tễ chính thức đổi tên thành Minh Vũ Tễ.

Đưa một người khác họ, còn là một nô bộc vào từ đường nhà mình để cúng kiếng, có thể nói là việc này đã làm thế tục kinh hãi. Nhưng Trấn Quốc Công không hề quan tâm đến những lời khuyên can của người khác, cứ khăng khăng phải làm việc đó. Ông làm như vậy, trông như là để Tô gia được lợi, nhưng trên thực tế là mượn việc nâng cao Tô ma ma để làm chỗ dựa cho Minh Vũ Tễ.

Vì Tô ma ma là nhũ mẫu của Vương Du Lan, hơn nữa, bà ấy còn nuôi lớn Minh Vũ Tễ nữa; thế nên, kể từ khi bà ấy được thờ cúng trong từ đường tổ tiên của Minh gia, còn ai dám chất vấn vị Minh đại nương tử, người vừa quay trở về Công phủ, là được nuôi dưỡng ở nông thôn nữa không? Hành động lần này của Trấn Quốc Công không chỉ nhằm cảnh cáo người Minh gia, mà cũng là để tuyên bố với bên ngoài rằng, Minh Vũ Tễ là đại nữ nhi của ông, thế nên tất cả những gì mà nàng ấy nhận được đều sẽ giống như là Minh Hoa Thường, tuyệt đối không thể vì nàng ấy lớn lên ở nông thôn mà sinh lòng khinh thường nàng ấy.

Tỷ muội với nhau dễ tranh giành này nọ, mà tình hình của phủ Trấn Quốc Công thì càng kỳ lạ hơn. Một nữ nhi được nuông chiều bên cạnh ông, một nữ nhi thì được gửi nuôi ở nơi khác. Tuy bây giờ hai người đã về chung một mái nhà, nhưng, dù có là ai đi chăng nữa, thì đều sẽ cảm thấy mình đã chịu tủi thân, uất ức.

Mọi người đều đang chờ cặp tỷ muội này đấu đá nhau, không ngờ là hai người lại vô cùng hòa thuận. Minh Hoa Thường chủ động giới thiệu người trong phủ Trấn Quốc Công cho Minh Vũ Tễ; khi phòng thêu đưa y phục và trang sức của mùa mới đến, ngay trước mặt mọi người, Minh Hoa Thường đã nói là muốn đưa đến viện Xuân Hoa trước, sau khi Minh Vũ Tễ chọn xong thì hẵng đưa đến chỗ nàng.

Ví dụ như hôm nay, phủ Ung Vương tổ chức tiệc kiều thiên, nghĩ thôi cũng biết là “muôn hoa” sẽ “đua nhau khoe sắc”, cực kỳ náo nhiệt. Trong trường hợp này, việc mà người ta kiêng kỵ nhất là bị “đụng hàng”, nhưng Minh Hoa Thường lại đề nghị mặc cùng kiểu váy với Minh Vũ Tễ. Minh Vũ Tễ mặc màu xanh, Minh Hoa Thường mặc màu vàng, bảo đảm là người ta chỉ vừa liếc mắt một cái thôi là sẽ nhìn ra bọn họ là sinh đôi ngay, tránh việc bị người khác hỏi lại.

Ban đầu, khi Minh Dư nghe thấy ý kiến này của Minh Hoa Thường, thì nàng ta chỉ cảm thấy nàng đã điên thật rồi. Nhưng giờ đây, khi Minh Dư nhìn thấy hai người đứng bên cạnh nhau, một người mặc váy xanh áo trắng, trang sức chủ đạo là ngọc xanh; một người mặc váy vàng áo tím, trên búi tóc điểm xuyết bảo thạch.

Một người như u lan nơi vách núi xanh thẫm, một người như hoa hải đường canh vắng chưa ngủ. Rõ ràng là vẫn có thể nhìn thấy nét hao hao nhau nơi khuôn mặt và y phục của bọn họ, nhưng người ta lại không có cách nào có thể xem nhẹ sự khác nhau giữa hai người.

Minh Dư chợt cảm thấy, có một tỷ muội như thế, hình như cũng không tệ.

Trên đời này có nhiều trang phục như vậy, nhưng người có thể mặc cùng kiểu y phục với mình mà lại không khiến mình khó chịu một chút nào cả, thì cũng chỉ có mỗi tỷ muội của mình mà thôi.

Minh Dư không biết Minh Hoa Thường thật lòng chấp nhận một vị tỷ tỷ mà chỗ nào cũng hơn mình, hay là đang giả vờ. Nhưng nếu như là giả vờ, mà nàng cũng có thể giả vờ đến mức độ này, thì Minh Dư cũng chỉ biết bội phục nàng thôi. Minh Hoa Thường nghe thấy người ở trong phòng nói thế thì cười hỏi: “Thỉnh an tổ mẫu, thẩm mẫu. Ban nãy mọi người đang nói gì vậy? Đại tỷ làm sao cơ ạ?”

Minh Dư lặng lẽ nhướng mày, sao trước kia nàng ta không phát hiện ra nhỉ? Minh Hoa Thường mới là người “giả heo ăn thịt hổ”, bề ngoài trông có vẻ mềm mại vô hại, thật ra trong lòng nàng lại hiểu hết. Chắc chắn là Minh Hoa Thường nghe hiểu hết, nhưng nàng không muốn để lại nhược điểm, chỉ đang giả vờ hồ đồ với bọn họ đó thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Dư ngầm hiểu, không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ cười nói: “Bộ trang phục này của các muội đẹp thật, sớm biết là thế, ta cũng bảo phòng thêu làm cái váy này rồi.”

Minh Hoa Thường ngồi xuống rồi nói: “Nếu như Đại tỷ thích, lát nữa ta sẽ bảo người ta đưa số vải còn lại đến phòng Đại tỷ. Còn chưa chúc mừng Đại tỷ đính hôn nữa, chúc Đại tỷ và tỷ phu vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão.”

Minh nhị phu nhân vừa nghe đến chuyện này thì lại thấy thoải mái ngay, bà ta cười đến mức không ngậm miệng lại được, hơn nữa, còn làm bộ làm tịch mà nói: “Vẫn chưa nạp cát, vẫn chưa đâu vào đâu cả. Mấy ngày nay nhị lang đang ở bên ngoài xem nhà, vừa ý một căn nhà ba gian ở phường Tuyên Bình. Vị trí của căn nhà không tệ, cũng ở gần nhà chồng của A Dư nữa, nhị lang muốn mua thật nhanh chóng, nó bảo ta nói với mẫu thân một tiếng.”

Minh Hoa Thường “ồ” một tiếng, vội hỏi: “Nhị thẩm sắp dọn đi rồi à?”

“Đúng vậy.” Minh nhị phu nhân cười nói: “Cũng đã chia nhà rồi mà, còn ở nhà đại bá nữa thì thật sự là không thể nào nói nổi. Vừa hay hôn sự của A Dư cũng đã được quyết định rồi, cả đời nữ nhân chỉ có một lần này thôi, ta muốn để A Dư xuất giá từ nhà.”

Dù phủ Trấn Quốc Công có tốt đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không phải là nhà của bọn họ. Về điểm này, Minh nhị phu nhân lại nghĩ thoáng một cách rất bất ngờ. Sau khi Trấn Quốc Công đề nghị chia nhà, ông cũng không hề nói rõ là bảo bọn họ chuyển đi, nhưng con người quý ở chỗ tự biết thân biết phận mà tự hiểu lấy, có ai lại muốn ở cùng thân thân thích trong một khoảng thời gian dài đâu?

Nhị phòng không liên quan gì đến tước vị, cũng không phải là ruột rà của Minh lão phu nhân, sớm muộn gì cũng phải dọn ra khỏi Công phủ, chia bằng tự đề xuất trước, có khi còn có thể chiếm được chút lợi ích thực tế.

Hơn nữa, thân làm một người mẹ, Minh nhị phu nhân càng hy vọng nữ nhi của mình được đường đường chính chính đi ra ngoài từ nhà mẹ đẻ, chứ không phải là ở nhờ nhà người khác, mượn phủ của bá phụ để “chống đỡ” thể diện. Dù phủ Trấn Quốc Công có tốt, thì cũng là của Minh Hoa Thường và Minh Vũ Tễ. Sớm muộn gì Dung gia cũng phải biết được hoàn cảnh của nhị phòng như thế nào, chi bằng ngay từ ban đầu cứ thoải mái, để Minh Dư ưỡn thẳng lưng ngực mà gả đến Dung gia đi.

Minh Hoa Thường khẽ cười, nhẹ nhàng nói lời chúc mừng, hỏi rõ đường đi đến nhà của Nhị phu nhân như thế nào, tương lai dự định sắp xếp ra sao. Ban đầu Minh nhị phu nhân còn có ý muốn nói cho người ta nghe, nhưng sau đó, càng nói thì bà ta lại càng hớn hở, rồi chuyển hẳn sang phấn khích: “Đợi đến khi nơi ở mới được dọn dẹp xong, mời tỷ muội các ngươi nhớ đến nhà nhị thẩm làm khách. Sau này còn phải làm phiền các ngươi tiễn A Dư xuất giá nữa đó.”

“Đó là đương nhiên.” Minh Hoa Thường cười nói: “Từ nhỏ Đại tỷ đã chăm học khổ luyện, cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ, bây giờ tìm được rể tốt, bọn ta cũng mừng cho tỷ ấy.”

Câu này của Minh Hoa Thường rất đúng ý của Nhị phu nhân, Minh Vũ Tễ thuận theo đó mà nói vài câu chúc mừng, Nhị phu nhân cười đến mức không ngậm miệng lại được, Minh Dư đỏ mặt rũ mắt. Trong phòng vui vẻ hòa thuận, Minh tam phu nhân duy trì nụ cười mỉm, nhưng lúc cúi đầu, vẻ lạnh lùng thoáng lướt qua đáy mắt bà ta.

Đúng là “tường đổ mọi người đẩy”, bây giờ đến cả nhị phòng cũng dám chế nhạo bọn họ. Nhị phu nhân nhắc tới chuyện dọn nhà ngay trước mặt mọi người, chẳng phải là đang nhắc nhở bọn họ hay sao?

Minh tam phu nhân tức giận không hề nhẹ, nhưng lại không thể làm gì. Sau khi nhị phòng dọn đi, bọn họ còn ở mãi trong Công phủ không chịu đi thì cũng khó coi quá. Ung Vương chỉ mới thể hiện ra chút thái độ khác thường với Minh Hoa Thường thôi, mà mấy người này đã ôm lòng trông mong, muốn sáp tới lấy lòng. Đúng là khiến cho người ta thấy buồn nôn thật đấy.

Minh tam phu nhân căm giận bất bình nghĩ, ngược lại thì bà ta còn muốn xem thử xem, Trấn Quốc Công không có nhi tử, sau này phải kế tục tước vị thế nào. Bà ta không tin là bọn họ nỡ để tước vị Quốc Công “trôi theo dòng nước” như thế thật.

Chỉ cần Quốc Công đời tiếp theo là nhi tử của bà ta, thì cho dù là Minh Hoa Thường và Minh Vũ Tễ gả cao đến đâu, cũng chỉ là để trải đường cho nhi tử của bà ta mà thôi.

Các nữ quyến ở trong Diên Thọ đường chỉ nói chuyện một lúc thôi là phải lên xe để đến phủ Ung Vương dự tiệc. Giờ đây, trước cổng phủ Ung Vương, ngựa xe đã như nước, Minh Vũ Tễ xuống xe, thấy cảnh tượng như vậy thì nàng ấy bất giác cảm thấy căng thẳng.

Minh Hoa Thường xuống sau, nàng bình tĩnh lại thản nhiên kéo cánh tay Minh Vũ Tễ lại, cười mỉm mà nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv