Song Bích

Chương 153



Nữ hoàng muốn đi đến Khúc Giang dạo chơi vào ngày Hoa triêu, yêu cầu phủ Kinh Triệu phải bắt được hung thủ trước ngày Mười bốn tháng Hai, bảo đảm nghi trượng cung đình có thể xuất cung một cách thuận lợi nhất. Mặc dù Nữ hoàng nói là ngày Mười bốn tháng Hai, nhưng thực chất, vào giờ Thân, tam tỉnh lục bộ đã tan làm, ít nhất là bọn họ phải bắt được hung thủ trước giờ Thân của ngày Mười ba tháng Hai, sau đó lại đưa tin tức tới Hình bộ.

Tất cả mọi người trong phủ Kinh Triệu đều bận tới bận lui, giống như là con quay vậy, đến cả Minh Hoa Thường cũng không thể nào “ăn bơ làm biếng” được, nàng đi đến phủ Kinh Triệu từ sớm, thấy Nhậm Dao đang vội vội vàng vàng thì nói: “Nhậm tỷ tỷ, hôm nay ta theo các tỷ ra ngoài điều tra.”

Nhậm Dao và Giang Lăng đang bàn bạc chuyện sắp xếp nhân thủ cho ngày hôm nay, Nhậm Dao nghe thế thì nói: “Muội vẽ ra phạm vi tìm kiếm, còn chuyện tìm người là trách nhiệm của Vũ Lâm quân ta. Muội cứ an tâm mà đợi ở phủ Kinh Triệu đi, đừng để bản thân bị liên lụy.”

Nhưng Minh Hoa Thường lại nói: “Bắt hung thủ là việc quan trọng nhất, phân biệt tỷ với muội làm gì kia chứ. Mặc dù thể lực của ta không tốt, nhưng bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, thêm một người là lại nhiều thêm một phần sức, để ta đi cùng các tỷ đi.”

Quả thật là bây giờ đang thiếu người, Nhậm Dao thấy Minh Hoa Thường quả quyết muốn đi như thế thì cũng không kiên trì ngăn cản nàng lại nữa. Bọn họ đang nói chuyện thì có đoàn người đi từ cửa vào, Giang Lăng trông thấy thì vỗ mạnh lên người Minh Hoa Thường một cái, rồi hắn ta nói: “Ngươi đi theo bọn ta làm gì, Nhị huynh của ngươi đến rồi, ngươi đi theo hắn đi.”

Giọng nói của Giang Lăng không hề nhỏ một chút nào cả, ai đang ở trong sân đình thì đều nghe thấy được. Đoàn người đó đi đến giữa sân thì nhìn về phía bên này, mà người dẫn đầu chính là Minh Hoa Chương.

Đêm qua Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương đã kết thúc cuộc nói chuyện trong bầu không khí không mấy vui vẻ, nàng đang không muốn nhìn thấy hắn một chút nào; đến cả hôm nay, khi đi ra ngoài, cũng vậy, nàng đã cố ý đi vòng sang đường khác xa hơn, cốt là để tránh mặt hắn. Mà, bỗng nhiên bây giờ Giang Lăng lại kêu to lên như thế, Minh Hoa Thường thấy rất xấu hổ, nàng bèn kéo Nhậm Dao đi mất: “Ta có việc muốn nói với Nhậm tỷ tỷ, bọn ta đi trước đây.”

Nàng cúi đầu, kéo Nhậm Dao chạy nhanh ra ngoài, như thể là có thứ gì đó đang đuổi theo nàng từ phía đằng sau vậy. Sau khi Giang Lăng gọi mấy tiếng thì kinh ngạc đến mức chỉ biết vò đầu: “Tránh gì cơ chứ? Nói chuyện gì mà cứ phải tránh né người khác để nói nhỉ?”

Minh Hoa Chương liếc nhìn bóng lưng nàng đã rời đi, rồi hắn lại lạnh nhạt thu tầm mắt về, sau đó hắn nói với Giang Lăng rằng: “Phiền các ngươi hãy chú ý đến muội ấy, hôm nay trời lạnh, muội ấy sợ lạnh, bảo muội ấy mang theo lò sưởi tay này đi, đừng nói cho muội ấy biết là do ta đưa.”

Giang Lăng nhận lò sưởi tay, hắn ta thản nhiên ôm lấy mà chẳng hề thấy ngại ngùng hay khách sáo gì, rồi hắn ta lẩm bẩm thế này: “Hai huynh muội các ngươi thật là kỳ lạ, có gì mà không thể nói thẳng ra với nhau đâu, người thì chạy vụt ra ngoài, người thì bảo người ta đi đưa đồ. Được rồi, ta nhớ rồi.”

Đôi môi mỏng của Minh Hoa Chương mím lại, từ trong ra ngoài đều toát lên một sự hững hờ, tựa như ánh trăng khi bình minh tới – nhợt nhạt mà mỏng manh, như thể là ngay giây tiếp theo thôi, sẽ bị ánh nắng cắn nuốt. Hắn gật đầu với Giang Lăng, đáp lời một cách vô cùng chân thành: “Đa tạ.”

Giang Lăng đĩnh đạc nói một câu “Không có gì”, sau đó cũng phất tay, đuổi theo Nhậm Dao và Minh Hoa Thường. Minh Hoa Chương lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của ba người họ, nha dịch sau lưng không nhịn được mà phải lên tiếng nhắc nhở: “Thiếu doãn, Kinh Triệu Doãn vẫn đang chờ ngài.”

Minh Hoa Chương lấy lại tinh thần, vén áo nhanh chân đi về phía trước: “Đi thôi.”

Kinh Triệu Doãn là quan chính của phủ Kinh Triệu, điện của ông ta cũng nằm ở vị trí trung tâm. Minh Hoa Chương đi vào trong điện, hắn ngửi thấy mùi máu tươi – tuy rằng mùi máu tươi này nhạt đến mức chẳng dễ phát hiện ra, hắn hơi nhíu mày, chợt, hắn trông thấy có một chiếc khăn nằm ở dưới chân bàn, hình như trên đó còn có một vết máu.

Cơn ho của Kinh Triệu đã nghiêm trọng đến mức độ này rồi ư?

Kinh Triệu Doãn thấy bọn họ đi vào thì cũng nhanh chóng nói về những thứ liên quan đến công việc. Suy nghĩ này chỉ lướt nhanh qua đầu Minh Hoa Chương một chút như thế, ngay sau đó, nó đã bị ngăn chặn lại bởi tình tiết vụ án.

Kinh Triệu Doãn hỏi: “Chỉ còn hai ngày nữa là đến thời hạn, đã có manh mối gì về hung thủ chưa?”

Công tào tòng quân nói: “Vẫn chưa có, nhưng vẫn còn mười sáu phường nữa chưa được điều tra, bên phía Vũ Lâm quân thì đã lục soát sáu phường, về phần còn lại, ta sẽ bảo bộ khoái dành ra thêm chút sức, tranh thủ lục soát hết tất cả các phường trước ngày mai.”

Minh Hoa Chương nhíu mày, hắn nói: “Trường An có khoảng một trăm lẻ tám phường, chúng ta không thể nào, cũng không cần thiết phải lục soát từng phường một. Vụ án thứ nhất, người chết Tiền Ích qua đời tại lầu Cẩm Tú ngay trong chợ Tây; vụ án thứ hai, Sở Ký chết trong khu vực quản lý của huyện Trường An tại Nam Thành; vụ án thứ ba, mặc dù Nghiêm Tinh Thành có nhà ở Đông Thành, nhưng hiệu thuốc quan trọng nhất của ông ta lại nằm ở chợ Tây; cho nên, ta suy đoán, có lẽ hung thủ nằm ở vùng Tây Nam của Trường An. Dẫn người đi lục soát nơi quyền quý tập trung như Đông Thành sẽ chỉ làm lãng phí thời gian và nhân lực, chi bằng tập trung tất cả mọi người lại chợ Tây, một lần nữa lục soát phố chợ gần chợ Tây.”

Nếu như thời gian dư dả, tất nhiên là Minh Hoa Chương cũng cảm thấy lục soát hết tất cả các phường sẽ đảm bảo chính xác hơn, nhưng còn bây giờ, thời gian còn lại chưa đầy hai ngày, thời điểm này mà còn bảo thủ, nhất nhất tuân theo quy tắc, thì sẽ chỉ làm hỏng việc, chi bằng cứ cược một lần, lục soát lại nơi có xác suất lớn nhất.

Huống hồ chi, Minh Hoa Chương còn chẳng cược hẳn vào vận may, thật sự là hắn cảm thấy hung thủ ở gần chợ Tây.

Phố Chu Tước chia Trường An ra thành hai, Đông Thành có cung Đại Minh, hồ Khúc Giang, phường Bình Khang, viện Tiến Tấu,… bởi vậy mà, những người ở đó không phú thì cũng quý, nhiều quý nhân sắp xếp một loạt biệt viện ở Đông Bắc Trường An, triều đình có ban thưởng nhà ở thì cũng sẽ tập trung thưởng đất ở Đông Nam. Mà, ở Tây Thành thì lại có rất nhiều chợ, phần lớn đều là nhà của dân chúng thấp cổ bé họng, thương nhân người Hồ, chỉ có những quan viên có con đường làm quan không suôn sẻ như ý nguyện, có cuộc sống túng thiếu thì mới ở lại Tây Thành.

Chẳng có ai vô duyên vô cớ chạy đến một nơi hoàn toàn xa lạ để giết người cả, nếu so từ phong cách hành động của hung thủ thì sẽ thấy rõ ngay, rõ ràng là hắn ta quen thuộc với Tây Thành hơn.

Kinh Triệu Doãn nghe xong thì nhíu mày, chất vấn hắn: “Kỳ hạn phá án mà thánh nhan đưa ra cho chúng ta sắp tới rồi, vẫn còn mười sáu phường nữa chưa được lục soát, trong thời điểm này mà lại bỏ qua một vùng lớn như vậy, rồi lại chọn đi điều tra lại chỗ đã tìm, há chẳng phải là đang làm càn hay sao?”

Minh Hoa Chương biện luận bằng lý lẽ: “Nhưng phá án mới là quan trọng nhất, biết rõ sẽ vô dụng thì cần gì phải làm cơ chứ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kinh Triệu Doãn trầm ngâm một lúc, sau cùng, ông ta chậm rãi lắc đầu mà nói: “Càng là những lúc quan trọng thì càng không thể làm càn được. Cứ làm theo kế hoạch đã định trước đi. Nếu hành động nhanh gọn, sau khi lục soát toàn thành vẫn còn thời gian, thì chưa chắc là không thể quay lại lục soát lần thứ hai.”

Minh Hoa Chương nhíu mày, về nguyên tắc thì việc này không sai, nhưng thật tế là, lục soát xong thì sẽ không còn thừa thời gian nữa. Thời gian có hạn, tinh thần và sức lực có hạn, số lượng người cũng có hạn, thế thì tại sao lại không chọn lọc ra phương án thích hợp mà lại còn đi theo quy trình cũ kia chứ?

Nhưng với những quan viên khác của phủ Kinh Triệu mà nói, suy nghĩ đó của hắn quá mạo hiểm, cuối cùng, Kinh Triệu Doãn vẫn quyết định sẽ tăng tốc độ tìm kiếm những phường còn lại. Minh Hoa Chương thấy có tranh luận thêm thì cũng sẽ chẳng có kết quả gì, nên hắn bất đắc dĩ mím môi, còn trong lòng, lại là một sự bất lực vô cùng sâu sắc.

Minh Hoa Chương dẫn người đi Đông Thành, hắn đã tiến hành quá trình tra hỏi này rất nhiều lần, không hề bất ngờ gì khi không thu hoạch được gì. Buổi trưa, nha dịch và bộ khoái nghỉ ngơi ở bên đường, Minh Hoa Chương nghĩ đến Minh Hoa Thường, vô thức gọi đứa trẻ chạy bên cạnh lại mà hỏi: “Có biết trang phục của Vũ Lâm quân không?”

Trẻ con lớn lên trên đường phố Trường An, đã sớm luyện được đôi mắt nhận biết người, đứa trẻ ấy đáp lại ngay, giọng nói của nó giòn tan: “Biết ạ.”

“Được, vậy đệ cầm số tiền này, mua ba ly nước húng lìu, đi tìm Vũ Lâm quân đang điều tra ở Tây Thành, nói…” Minh Hoa Chương ngẩn ra, rồi sau đó hắn lại nói: “Thôi, không cần phải nói là ai đưa, chỉ cần nói Vũ Lâm quân đưa cho Giang Giáo úy hoặc là Nhậm Giáo úy là được. Số tiền còn lại thì cho đệ.”

Đứa trẻ đáp lời rồi cầm tiền chạy đi mất. Nha dịch bên cạnh nhắc nhở Minh Hoa Chương: “Thiếu doãn, ngài không thể đưa tiền trước cho nó được đâu, nếu không thì nó sẽ cầm tiền rồi bỏ chạy mất đó!”

Minh Hoa Chương lắc đầu, nói khẽ: “Không sao, ta tin nó. Huống chi, để cho một đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi đầu trong Trường An phải tự ra ngoài mưu sinh, vốn dĩ đây chính là sự thất trách của triều đình, nếu như nó cầm tiền chạy mất, chứng tỏ triều đình không làm tốt, khiến cho nó không tin tưởng thế giới bên ngoài, số tiền đó, coi như là ta đền bù cho nó.”

Nha dịch nghe thấy hắn nói thế thì líu lưỡi, không nói nên lời, hắn ta nói ra lời đến từ tận đáy lòng mình: “Thiếu doãn, ngài nghĩ tốt cho người khác quá. Ngài có lòng lương thiện như thế, nhưng chưa chắc là người khác sẽ dùng thiện ý để hồi báo ngài, ngài sẽ chịu thiệt đấy.”

“Không sao.” Minh Hoa Chương chắp tay lại mà nhìn ra đường phố Trường An rộn ràng, tự nhủ: “Đây là việc ta nên làm, không liên quan đến người khác.”

Sau một khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi lấy lại sức, Minh Hoa Chương dẫn theo người đi tìm kiếm ở phường tiếp theo, nhưng chưa được bao lâu, đã có người đến truyền: “Thiếu đoãn, có một đứa trẻ con tìm ngài.”

“Trẻ con?” Minh Hoa Chương kinh ngạc, quay đầu lại thì đã nhìn thấy đứa trẻ làm chân chạy ban nãy, nó đang đứng ở một nơi cách đó không xa, trong tay ôm hai ống trúc, nó ra sức vẫy vẫy tay với hắn. Minh Hoa Chương đi qua đó, hỏi: “Sao đệ lại quay lại? Chưa đưa đồ đi à?”

“Đưa rồi.” Đứa trẻ nói: “Có một vị tỷ tỷ rất xinh đẹp đã nhận, tỷ ấy đưa đệ đến chợ Tây mua hai ly đá bào đậu đỏ, bảo đệ đưa tới cho huynh.”

Chợ Tây? Minh Hoa Chương nghe thấy thì nhíu mày, chẳng phải là Vũ Lâm quân nên lục soát sáu phường Bình Hòa à, sao lại đến gần chợ Tây? Minh Hoa Chương vừa nghĩ vừa đưa tay nhận đồ, không ngờ là, đứa trẻ lại giữ thật chặt và nói: “Ly này của đệ, ly này mới là đưa cho huynh.”

Minh Hoa Chương ngẩn người ra, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Đá bào không hề rẻ, cần dùng đến sữa, đường và đá sạch. Dù là ở Trường An đi chăng nữa, thì cũng chỉ có nhà giàu phú hộ là hưởng dùng nổi; còn với những đứa trẻ chạy vặt để kiếm sống này, thì đá bào càng là thứ xa vời không thể chạm đến. Minh Hoa Chương còn đang thấy khó hiểu, không biết sao trời lạnh thế này mà nàng lại mua đá bào cho hắn, thì ra, chủ yếu là nàng muốn mua cho đứa trẻ này, còn phần của hắn, chỉ là được bổ sung vào mà thôi.

Minh Hoa Chương cũng “biết nghe lời”, hắn nhận lấy ly còn lại, nghiêm túc nói lời cảm tạ với đứa trẻ: “Đa tạ đệ.”

Xong việc chạy vặt rồi, đứa trẻ không thể chờ thêm được nữa, nó bèn lè lưỡi liếm nước đường bên trên đá bào. Nó tò mò hỏi: “Huynh dẫn theo nhiều người như vậy để làm gì thế? Ban nãy đệ đi đến phường Chiêu Quốc tìm huynh, thấy huynh không ở đó, hỏi nhiều người lắm mới biết là phủ Kinh Triệu đã đi tới đây.”

Không thể nói với người ngoài chi tiết tường tận của vụ án được, Minh Hoa Chương nói, lời ít mà ý nhiều: “Bọn ta đang tìm người.”

“Tìm ai thế ạ?”

Minh Hoa Chương không hề qua loa lấy lệ chỉ vì đối phương là trẻ con, mà hắn lấy một bức chân dung từ trong tay áo ra, sau đó nói: “Bọn ta muốn tìm mấy người. Tên ăn mày, một nam tử mặc áo choàng, và một nam tử quái gở kỳ lạ, thích ru rú trong nhà. Đệ có nhận ra bọn họ không?”

Minh Hoa Chương chỉ hỏi câu này theo như thông lệ thôi, hắn cũng không mấy trông cậy vào việc một đứa trẻ mười tuổi sẽ giúp được mình. Không ngờ rằng, đứa trẻ nhìn chân dung cả một lúc, sau đó, nó chỉ vào một người trong số đó: “Đệ nhận ra hắn.”

Minh Hoa Chương kinh ngạc, trùng hợp vậy, hắn chỉ tìm bừa một đứa trẻ chạy việc vặt thôi, ấy thế mà vừa hay đối phương cũng nhận ra được tên ăn mày truyền lời giúp hung thủ ư? Nhưng mà, nghĩ lại thì cũng hợp lý, tuổi tác hai người không chênh lệch nhiều lắm, cùng chạy vặt trong Trường An, đám trẻ này có quen biết nhau thì cũng không phải là việc hiếm lạ gì.

Minh Hoa Chương hỏi: “Đệ biết hắn ở đâu không?”

“Lâu lắm rồi đệ không thấy hắn.” Đứa trẻ cố sức múc một miếng đá bào thật lớn, nó lại nói: “Để đệ tìm thử xem.”

“Được.” Minh Hoa Chương lấy lệnh bài của phủ Kinh Triệu ra, hắn suy nghĩ một lúc rồi lại đổi thành ngọc bội, đưa tới tay thằng bé rồi nói nói: “Nếu như đệ thăm dò được thông tin gì thì hãy cầm theo miếng ngọc này và đến phủ Trấn Quốc Công ngay, sau đó nói với người gác cổng là muốn tìm Minh Hoa Chương. Bọn họ sẽ tìm và sắp xếp chỗ cho đệ, đệ cứ an tâm ở đó, ta sẽ bảo bọn họ chuẩn bị đá bào cho đệ.”

Thằng bé vừa nghe hắn nói là sẽ có đá bào miễn phí, thì đồng ý ngay mà không hề do dự gì. Sau khi thằng bé rời đi, nha dịch đi qua và hỏi hắn rằng: “Thiếu doãn, sao vậy ạ?”

Minh Hoa Chương chậm rãi lắc đầu và đáp rằng: “Không sao, chỉ là một vụ cá cược nhỏ thôi. Tiếp tục tìm người.”

Hình như, hôm nay Minh Hoa Chương vô cùng may mắn, vào giờ Thân, lại có thêm một người mà hắn đã sắp xếp từ trước nhưng không trông cậy sẽ có hồi âm, lại truyền tin đến. Quan sai báo tin, nói là Huyện lệnh ở huyện Hộ gửi thư cho hắn, Minh Hoa Chương xé mở bức thư ra, phát hiện ra là Huyện lệnh của huyện Hộ muốn tranh công, nói là đã tìm được tên của cha mẹ Tống Nham Bách trong danh sách hộ dân của huyện của bọn họ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Muốn mua bán hay thuê nhà gì thì đều phải báo tên lên nha môn địa phương, sau khi Minh Hoa Chương gửi công văn cho các quận huyện xung quanh đây, trong khi rảnh rỗi, Huyện thừa của huyện Hộ tìm kiếm thì lại vô tình thấy người này thật. Chỉ là, do công văn rườm rà, nên đến tận bây giờ bức thư này mới đến được tay của Minh Hoa Chương.

Đây quả đúng là một niềm vui đầy bất ngờ, Minh Hoa Chương hỏi: “Có ai xem bức thư này chưa?”

“Vẫn chưa.” Quan sai nói: “Quan dịch đưa rất nhiều thư tới, trong lúc thuộc hạ sửa soạn lại, thấy có của Thiếu doãn nên đã lấy ra giúp Thiếu doãn luôn.”

Minh Hoa Chương yên tâm, hắn cầm bức thư trong tay, nhìn về phía các nha dịch đang tra hỏi một cách vô hồn, hắn chỉ do dự đôi chút rồi đưa ra quyết định theo chủ ý của mình: “Các ngươi cứ tiếp tục điều tra như kế hoạch đã được phân công trước đó, ta phải đi ra ngoài một chuyến. Có lẽ ngày mai ta sẽ không về được, phiền các ngươi xin nghỉ giúp ta, nếu Kinh Triệu Doãn có hỏi thì cứ nói là ta đi xử lý việc riêng.”



Tại phường Trường Thọ.

Giang Lăng vừa uống một ly nước húng lìu, thật lòng là hắn ta ăn đá bào không nổi nữa. Hắn ta không nhịn được mà bắt đầu phàn nàn: “Minh Hoa Chương bị gì vậy nhỉ? Tự nhiên lại đưa nước húng lìu cho ta, nếu biết trước là ngươi sẽ mời ăn đá bào, chắc chắn là ta sẽ không uống nước của hắn đưa đâu.”

Minh Hoa Thường tức giận lườm hắn ta một cái, rồi nàng nói: “Mời ngươi ăn, mời ngươi uống, ngươi không cảm kích thì thôi mà còn oán trách người ta nữa. Lần sau đừng có uống.”

Giang Lăng chẳng hiểu sao mình lại bị ăn mắng, hắn ta nhìn về phía Nhậm Dao, trái tim đang thấy vô cùng tủi thân, Nhậm Dao nói thật chi tiết cho hắn ta hay: “Bảo ngươi lắm lời đó, đáng đời.”

Giang Lăng ngậm miệng lại, múc đá bào ăn một cách vô cùng “mạnh bạo”. Phường Trường Thọ chỉ cách chợ Tây một phường, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Nhậm Dao nhìn đám người, có phần sầu lo: “Đã qua nửa ngày hôm nay, tính đâu ra đó thì chúng ta chỉ còn lại một ngày rưỡi nữa thôi. Chúng ta không đi đến các phường đã định ra, mà lại vòng về tìm ở chỗ đã lục soát, có phải là hơi mạo hiểm quá rồi không?”

Minh Hoa Thường suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Căn cứ vào sự hiểu biết của ta về hung thủ, khả năng hắn ta ở gần chợ Tây cao hơn. Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là tìm ra hung thủ, chứ không phải là lục soát thành, nếu đã là như vậy, vậy thì tại sao không đi tới chỗ có khả năng lớn hơn để tìm kiếm?”

Nhậm Dao nghĩ ngợi, thấy cũng phải, nên nàng ấy nói: “Trước đó, chỗ này là do phủ Kinh Triệu phụ trách, Vũ Lâm quân chưa tới bao giờ, ta cũng không biết rõ tình hình. Chúng ta tìm người dẫn đường đi.”

Từ ngoài phố lớn cho đến từng con hẻm nhỏ, nha dịch đang sốt sắng lùng bắt hung thủ, còn trong Trương gia ở Đông Thành, không khí lại vô cùng nhàn nhã, hai bên khác nhau một trời một vực.

Tiếng “răng rắc” vang lên, âm thanh của mảnh sứ vỡ chói tai vô cùng, như muốn chọc thủng vẻ yên tĩnh, nhàn nhã kia. Trương Xương Tông nổi giận đùng đùng, hắn ta đứng bật dậy: “Ngươi nói thật ư?”

“Là thật.” Lý Trọng Phúc nói: “Nghiệp Quốc Công, ta nghe thấy rất rõ ràng, sau khi tham dự yến tiệc của Thái Bình điện hạ, lúc Thiệu Vương quay về, ngài ấy đã nói xấu ngài rất nhiều với phu thê Vĩnh Thái. Theo như những gì mà bọn họ nói, Thiệu Vương và thế tử Ngụy Vương đều có ý phê bình bệ hạ, hình như là họ cảm thấy bệ hạ cho ngài quá nhiều quyền lực, bọn họ còn nói…”

Trương Xương Tông lạnh giọng hỏi: “Bọn họ còn nói gì nữa?”

Lý Trọng Phúc cúi đầu xuống, nói: “Bọn họ còn nói, ngài và Hằng Quốc Công học kỹ năng hầu hạ người khác, không phải học kế sách trị quốc, không nên nhúng tay vào chính vụ.”

“Rầm” một tiếng, Trương Xương Tông tức giận đến nỗi quét khay bạc đựng trái cây trên bàn xuống đất, anh đào rơi vãi đầy đất. Trương Dịch Chi lạnh nhạt liếc nhìn đệ đệ, rồi hắn ta nói: “Lục lang, nghe đàn cần yên tĩnh, đệ nóng vội quá rồi.”

Trương Xương Tông cười lạnh: “Có người chỉ thẳng vào mặt huynh và ta mà mắng, ta cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà thảnh thơi nghe đàn. Uổng công ta hao tâm tổn trí, ra sức nói tốt thay cho Ngụy Vương, nhi tử của ông ta thì lại nói sau lưng ta như vậy, thật đúng là lòng lang dạ sói mà.”

Ánh mắt Trương Dịch Chi trầm xuống, hắn ta nhìn Lý Trọng Phúc rồi nói: “Đa tạ Bình Ân Vương đã báo tin, người ngoài công kích huynh đệ chúng ta, chỉ có Bình Ân Vương nói vài lời đòi lại công bằng cho chúng ta, thật lòng là ta cũng không biết nên cảm tạ Bình Ân Vương như thế nào cho phải nữa.”

Lý Trọng Phúc nói: “Đây là việc ta nên làm, Hằng Quốc Công, Nghiệp Quốc Công, các ngài không cần phải khách sáo. Bởi vì đích mẫu không thích, ta rời cung quá lâu, sợ rằng sẽ bị ngài ấy trách phạt. Ta xin được cáo lui trước, ngày sau lại đến thỉnh an Quốc Công.”

Trương Dịch Chi cười khiêm tốn, hắn ta gật đầu và nói: “Bình Ân Vương đi thong thả. Hôm nay thời gian eo hẹp, chưa kịp nói chuyện với Vận Nương, kính xin Bình Ân Vương thay ta nói lại với Vận Nương một tiếng.”

Vận Nương là chính phi của Lý Trọng Phúc, cũng là cháu gái của hai huynh đệ Trương gia, hôm nay Lý Trọng Phúc lấy danh nghĩa của Vương phi về nhà thăm người thân để đến Trương gia. Lý Trọng Phúc đáp “Vâng” rồi xoay người rời đi.

Sau khi Lý Trọng Phúc đi, Trương Dịch Chi mới giận tái mặt, quát lớn: “Lục lang, vẫn còn đang ở trước mặt Bình Ân Vương, sao đệ lại nói đến chuyện của Ngụy Vương hả?”

Trương Xương Tông cười nhạt, hắn ta ra vẻ khinh thường mà nói: “Chỉ là một đứa con thứ thôi, mẹ ruột không được sủng, Thái tử cũng chẳng quan tâm đến hắn ta, đoán chừng là hắn ta cũng chẳng dám nói ra đâu.”

“Nhưng, dù sao thì đó cũng là nhi tử của Thái tử.” Trương Dịch Chi không đồng tình với đệ đệ của mình, hắn ta nói: “Lục lang, bây giờ không thể so với lúc chúng ta được sủng nhất được, đệ mà không sửa lại tật xấu, không biết giữ mồm giữ miệng, thì sớm muộn gì cũng sẽ hại chết chúng ta thôi.”

Trương Xương Tông cười lạnh: “Cần gì sau này, bây giờ đã có người chướng mắt chúng ta, muốn thu hồi lại quyền lực của chúng ta rồi đấy thôi. Nữ hoàng còn chưa chết, mà đã có kẻ dám cả gan không đặt chúng ta vào trong mắt rồi. Nếu như lần này không lập uy, không biết là sau này những người đó sẽ bắt nạt chúng ta như thế nào nữa. Ta muốn khiến bọn chúng phải biết rằng, Trương Xương Tông ta vẫn còn nắm quyền, dù Nữ hoàng khỏe mạnh hay bệnh nặng, còn sống hay đã chết, thì Trương gia ta cũng sẽ không thể sụp đổ.”

Trương Dịch Chi hiểu rõ đệ đệ mình, nghe xong thì cũng cảm thấy hắn ta đã có ý nghĩ gì đó rồi. Trương Dịch Chi nhíu mày, hỏi: “Đệ muốn làm gì?”

“Đơn giản là có qua có lại thôi, nói cho bệ hạ biết lời mà bọn chúng nói.” Trương Xương Tông nheo mắt, giẫm lên anh đào đỏ tươi căng mọng, rồi chậm rãi nghiền nát nó dưới chân mình, hắn ta lại nói tiếp: “Kỹ năng hầu hạ người khác à, ha, ngược lại thì ta muốn xem thử xem, bọn chúng học kế sách trị quốc, rốt cuộc là sẽ mạnh hơn ta cỡ nào.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv