Song Bích

Chương 150: Hắn đi tìm Thái Bình Công chúa, đề nghị để Minh Hoa Thường rời yến tiệc trước, đồng thời, hắn còn báo cho phủ T



Sau khi Thiệu Vương và Quận chúa Vĩnh Thái rời đi, Minh Hoa Thường cũng “động lòng”. Khác với những Công chúa Vương gia chỉ cần tìm kiếm niềm vui này, sau một ngày dài ở trong phủ Kinh Triệu rồi mới đi tới đây, tinh thần và cả sức lực của Minh Hoa Thường đều đã cạn kiệt rồi. Nhưng nàng nào có “mặt mũi” lớn như là Thiệu Vương, nàng cũng “tự biết thân biết phận” lắm, nên không thể đến trước mặt gia chủ mà “tị nạnh” được, nên cuối cùng, Minh Hoa Thường chỉ đành “co người” trong một góc, chịu đựng sự ầm ĩ, chờ đến khi tiệc tàn.

Không ngờ rằng, nàng ngồi chưa được bao lâu thì có thị nữ đến và nói rằng: “Minh nhị nương tử, phủ Trấn Quốc Công phái xe ngựa tới đón ngài về phủ. Công chúa nói, nếu như ngài mệt rồi thì ngài có thể về phủ trước.”

Minh Hoa Thường kinh ngạc đến nỗi quay phắt lên mà nhìn người bên trên, Thái Bình Công chúa đang được người ta vây quanh ở giữa, rõ ràng là bà ta chẳng có thời gian để mà chú ý tới nàng. Minh Hoa Thường được quan tâm mà lòng lại e sợ, không biết là vị “Bồ Tát sống” nào vừa làm việc tốt mà còn “tiện tay” kéo theo nàng nữa. Đã có cơ hội về nhà rồi, thì chắc chắn là nàng sẽ không bỏ qua rồi, thế nên Minh Hoa Thường nhờ thị nữ của phủ Công chúa thay mặt nàng vấn an với Thái Bình Công chúa, sau đó thì nắm chặt áo mà đi ra bên ngoài.

Sau khi Minh Hoa Thường lên xe thì nàng mới biết là Chiêu Tài cũng theo xe tới đây. Chiêu Tài đang chuẩn bị nước trà và thức ăn nhẹ ở trên xe, nhìn thấy Minh Hoa Thường thì nàng ấy vội tiến đến choàng áo vào cho nàng. Minh Hoa Thường bưng chén trà nóng, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Cha phái ngươi tới à?”

“Không phải, là nhị lang quân phái người truyền lời, nói là ngài muốn về, bảo bọn nô tỳ chuẩn bị nước nóng và trang phục rồi đến phủ Công chúa đón ngài.”

Thì ra, vị “Bồ Tát sống” đó không phải là ai khác, mà là Minh Hoa Chương. Hắn đi tìm Thái Bình Công chúa, đề nghị để Minh Hoa Thường rời yến tiệc trước, đồng thời, hắn còn báo cho phủ Trấn Quốc Công để mọi người chuẩn bị xe tới đón, thế nên bấy giờ Minh Hoa Thường mới có thể về nhà sớm để nghỉ ngơi sớm.

Mà, Minh Hoa Thường lại không hề hay biết gì cả, hắn xử lý xong hết tất cả mọi sự rồi mới đưa kết quả đến trước mặt Minh Hoa Thường. Thậm chí là mức độ cẩn thận của hắn còn cao hơn cả người làm cha là Trấn Quốc Công nữa kìa.

Minh Hoa Thường nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng, tâm trạng cũng theo đó mà bất giác trầm lắng đi.

Trường An ban đêm vắng vẻ, chẳng mấy chốc, Minh Hoa Thường đã về đến phủ Trấn Quốc Công. Nàng đi vào viện, ba nha hoàn còn lại nghe thấy tiếng nàng về thì nói: “Nương tử, ngài dùng canh giải rượu trước đã. Nước nóng đã được đun xong rồi, ngài ủ ấm cơ thể đã rồi hẵng đi tắm, tắm xong là có thể ngủ được rồi.”

Minh Hoa Thường nhận ra là nàng còn chưa kịp nói gì cả, mà mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy rồi. Nàng thở hắt ra một hơi, hỏi họ rằng: “Đây cũng là việc mà Nhị huynh dặn dò các ngươi làm à?”

Đám Tiến Bảo gật đầu, Minh Hoa Thường cạn lời, chỉ đành bỏ cuộc, nói: “Được rồi, cứ làm theo lời huynh ấy nói đi. Huynh ấy càng ngày càng giống bà mẹ già rồi đó.”

Mãi cho đến khi Minh Hoa Thường làm xong hết tất cả mọi việc ấy, thì cũng đã một canh giờ trôi qua rồi. Cơ thể nàng rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất minh mẫn, nàng không buồn ngủ một chút nào cả. Trái tim Minh Hoa Thường loạn như ma đuổi, nàng nói với đám nha hoàn: “Ta ngồi một mình một chốc, các ngươi đi ra ngoài hết đi.”

Cát Tường sửng sốt, nàng ấy cầm khăn trong tay và nói: “Nhưng mà, tóc của nương tử vẫn chưa khô.”

Minh Hoa Thường nhận lấy chiếc khăn trắng từ nàng ấy rồi nói: “Ta tự làm được. Các ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Bốn nha hoàn đáp lời rồi lui ra. Cửa đóng lại, trong phòng cũng yên tĩnh hẳn đi. Minh Hoa Thường thở ra một hơi thật dài, rồi nàng cầm khăn, lau tóc trong vô thức.

Nàng không ngừng nhớ lại những gì mà Tô Hành Chỉ đã nói trong hôm nay, tâm phiền ý loạn, nào có tâm tư để lau tóc. Nàng tiện tay ném khăn xuống đất, chẳng thèm quan tâm đến việc tóc chưa khô thấm ướt y phục. Nàng chống cằm, nhìn ngọn nến khẽ lay động mà ngẩn người.

Tô Hành Chỉ nói, muội muội ruột của y đã chết sớm rồi, chính miệng Tô ma ma nói Tô Vũ Tễ là người Minh gia, vậy trong Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương, có một người là giả.

Sẽ là ai đây?

Minh Hoa Thường suy nghĩ rất tập trung, rồi nàng chợt rùng mình một cái, sau đó mới nhận ra là, vì đã qua một lúc lâu không lau tóc, nên tóc đã thấm ướt cả lưng nàng rồi. Nàng xoa xoa cánh tay, định cứ để vậy mà ngủ, nhưng bỗng nhiên, có một đôi tay sờ vào mái tóc nàng, ngay sau đó, phần gáy của nàng được bao phủ bởi một thứ xúc cảm khô ráo và ấm áp. Có một đôi tay cầm khăn, chậm rãi lau khô phần nước đã thấm vào lưng nàng.

“Chẳng phải đã bảo muội đi ngủ sớm một chút rồi à? Sao không lau tóc mà lại ngồi trong này?”

Minh Hoa Thường giật mình, khi chợt nhận ra được người sau lưng mình là ai, thì nàng vội muốn đứng dậy: “Nhị huynh, sao lại là huynh? Để muội tự làm đi…”

Minh Hoa Chương đưa tay nhấn vai nàng xuống, người bình thường tỉ mỉ giống như là một người mẹ già như hắn, mà giờ đây, lại mang đến cảm giác mạnh mẽ áp bách mà nàng không sao nói ra được. Rõ ràng là hắn chẳng dùng bao nhiêu lực, nhưng Minh Hoa Thường không hiểu tại sao nàng lại không dám phản kháng.

Hắn nói: “Muội luôn như vậy, chẳng coi lời ta nói ra gì cả. Để ta giúp muội đi.”

Minh Hoa Thường ngồi đó mà cả người như đã cứng lại, Minh Hoa Chương lau khô nước trên cổ nàng thì đổi sang chiếc khăn sạch sẽ khác, quấn mái tóc dài của nàng vào bàn tay, chậm rãi thấm khô mái tóc ẩm ẩm của nàng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường vừa tắm xong, chỉ mặc trung y, nhờ có sự “chơi dại” của nàng, mà trên trung y đã thấm một vệt nước lớn, vải áo trở thành y phục “bán trong suốt”, thật sự là hiệu quả che đậy chẳng còn cao mấy.

Lưng của Minh Hoa Thường đã tê dại rồi, với thân phận “huynh muội ruột thịt” mà nói, hành vi thế này đã được xem là vượt quá ranh giới rõ, huống chi, bọn họ còn chẳng phải là huynh muội ruột nữa cơ! Minh Hoa Thường đứng ngồi không yên, nàng lúng túng lắm, chỉ biết hỏi hắn rằng: “Nhị huynh, sao huynh lại tới đây?”

“Yến tiệc của Thái Bình điện hạ vừa tan, ta muốn đi sang xem tình hình muội thế nào, không ngờ là muội chưa ngủ.” Giọng nói Minh Hoa Chương bình tĩnh, vẫn giống như mọi ngày. Nhưng chẳng hiểu sao mà lần này, Minh Hoa Thường cứ cảm thấy mình đã nghe ra được chút “nguy hiểm” từ đó. Như thể là núi lửa ẩn giấu dưới đáy biển, dòng sông băng trước lúc tuyết lở, dưới vẻ bình tĩnh là một sự điên cuồng đang bị đè nén.

Minh Hoa Thường cười gượng gạo vài tiếng rồi nói: “Nhị huynh, thật sự là huynh tốt với muội quá, làm cho muội không biết nên báo đáp huynh thế nào. Mấy nha đầu Chiêu Tài kia nên bị phạt mới phải, huynh đến mà cũng không chịu nói cho muội biết gì cả.”

“Là ta không để bọn họ thông báo.” Minh Hoa Chương lạnh nhạt nói: “Thấy muội suy nghĩ tập trung như vậy nên ta không đành lòng quấy rầy. Thường Thường, muội đang nghĩ gì vậy?”

Minh Hoa Thường nào dám nói rằng nàng đang nghi ngờ hắn không phải là huynh trưởng của nàng. Nàng cười đùa hai tiếng, sau đó nói lảng sang chuyện khác một cách rất cứng ngắc: “Đang nghĩ về vụ án. Nhị huynh, hôm nay các huynh có phát hiện được gì mới khi lục soát thành không?”

Minh Hoa Chương hơi rũ mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mái tóc dài đang quấn quanh đầu ngón tay mình. Ánh nến lay động, phản chiếu đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch của hắn, sáng tối chập chờn.

Biểu cảm trên mặt hắn quá đỗi bình tĩnh, quả thật rất xứng với hai chữ “lạnh lùng”, hắn nói: “Không khác so với trước kia lắm, không phát hiện ra được gì mới. Ngược lại là Thường Thường đấy, ta nghe Tạ Tế Xuyên nói là, hôm nay hai người đã trò chuyện về người mà hai người ngưỡng mộ à?”

Minh Hoa Thường phát bực, chỉ muốn mắng Tạ Tế Xuyên, tên phản bội này, sao còn thêm mắm dặm muối nữa vậy? Nàng nói bừa: “Không, muội chê cái miệng của huynh ấy hay chọc giận người ta quá, cố ý nói là nếu huynh ấy cứ như vậy thì sẽ không có ai thích huynh ấy đâu. Muội cố ý chọc giận huynh ấy thôi, không thể xem là trò chuyện được đâu.”

Minh Hoa Chương nhỏ giọng đáp lại một tiếng, rồi hắn lại hỏi: “Vậy Thường Thường có thích ai chưa?”

Minh Hoa Thường lại nghẹn lời thêm một lần nữa. Khó khăn lắm nàng mới chuyển chủ đề câu chuyện theo hướng khác được, sao Minh Hoa Chương cứ bám vào đó mãi không chịu buông ra vậy?

Muốn lừa gạt Minh Hoa Chương ấy à, nào có dễ dàng như vậy. Trước kia nàng sẽ “tránh nặng tìm nhẹ”, hắn thuận theo chẳng qua là vì muốn làm nàng vui thôi, nhưng hôm nay, bỗng nhiên hắn không muốn giả vờ như thế nữa.

Minh Hoa Chương dứt khoát hỏi rõ: “Hôm nay, trong yến tiệc, muội đã đưa hoa cho ai vậy?”

Minh Hoa Thường “nhanh mắt” nhìn Minh Hoa Chương một cái qua tấm gương. Đáng tiếc thay, hắn cao hơn nàng, dù đang nửa quỳ sau lưng nàng nhưng vẫn cao hơn nàng cả nửa cái đầu, hoàn toàn không thể thấy rõ được gương mặt hắn, chỉ mường tượng ra được vẻ mặt bình tĩnh, tư thái thong dong kia của hắn, có vẻ như tâm trạng vẫn còn ổn định lắm.

Minh Hoa Thường thấy yên tâm, to gan đáp rằng: “Đưa cho Giang Lăng.”

Minh Hoa Chương nhướng mày, thần sắc vẫn chẳng hề dễ đoán: “Thật à?”

Minh Hoa Thường thầm nghĩ, với cái đầu óc của tên Giang Lăng kia, qua tối nay thì đến cả con số cũng chẳng thể nhớ nổi, nào còn nhớ rốt cuộc là mình đã nhận được mấy bông hoa, nàng bèn thề son sắt với hắn: “Thật.”

Hình như Minh Hoa Chương vừa cười một tiếng, hắn cúi người, cầm chiếc lược sừng trên bàn lên, rồi chậm rãi chải từ chân tóc xuống đuôi tóc của Minh Hoa Thường.

Lúc hắn đột ngột đến gần, lưng của Minh Hoa Thường căng thẳng theo phản xạ tự nhiên, nhưng hắn chỉ lấy đồ thôi, nhiệt độ cơ thể như “quấn lấy” cánh tay Minh Hoa Thường, còn hắn thì vừa chạm vào đã tách ra lại. Minh Hoa Thường cảm nhận được hắn đang chải tóc cho mình, thì không những là nàng không hề thở phào nhẹ nhõm, mà trái lại, chẳng biết tại sao nàng lại thấy căng thẳng hơn.

Đến cả động tác tách mái tóc đen của nàng ra mà đầu ngón tay hắn vừa làm, dường như cũng mang theo hàm ý khác. Minh Hoa Thường đang lo sợ bất an, thì chợt nghe thấy một tiếng sấm nổ đùng đoàng bên tai nàng: “Lúc làm thơ, ta đã thấy muội đi ra ngoài, qua khoảng nửa canh giờ mới quay lại. Muội đã đi đâu vậy?”

Da đầu của Minh Hoa Thường muốn nổ tung lên rồi, cả người nàng cứng đờ, không thể di chuyển. Nàng đang ra sức nghĩ xem, rốt cuộc là hắn đã nhìn thấy gì, hay là hắn chỉ quan tâm muội muội như bình thường thôi nhỉ? Minh Hoa Thường đoán cả một hồi lâu, nàng cắn môi, sau cùng, làm như không có vấn đề gì mà cười đáp: “Không có gì, trong sảnh tổ chức yến tiệc bí bách quá, muội chỉ đi ra ngoài hít thở không khí một chút thôi.”

Minh Hoa Chương buông chiếc lược sừng xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, chống một tay lên bàn. Động tác của hắn thoải mái, dáng điệu thản nhiên, hơi thở trên người mát lạnh và thanh khiết như cây tùng xanh sau khi tuyết rơi, Minh Hoa Thường lại bất giác căng thẳng trước hành vi ấy của hắn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hắn ngồi sau lưng nàng, một tay của hắn chống ở bên cạnh nàng. Chỉ là một động tác vô cùng đơn giản thôi, mà lại như một chiếc lồng giam kín ba mặt, chỉ chừa lại cho tù nhân một mặt trống. Nhưng mà, một mặt trông như thể là trống không ấy, không biết là cửa thoát hiểm để tù nhân chạy đi tìm đường sống, hay là cạm bẫy nguy hiểm hơn.

Minh Hoa Chương nhìn nàng chăm chú, hắn khiến nàng không rõ là hắn đang muốn gì, rồi hắn lại lên tiếng: “Thường Thường, ta cho muội thêm một cơ hội cuối cùng, ta chỉ muốn nghe lời nói thật thôi. Rốt cuộc là muội đã đi gặp ai?”

Minh Hoa Thường nhanh chóng cuộn chặt các ngón tay lại, nàng siết chặt lòng bàn tay, rồi ngước mắt lên, nhìn về phía thông qua tấm gương, vẫn nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên kia mà đáp: “Đâu có, muội có gặp ai đâu.”

Minh Hoa Chương thở dài một hơi, tiếng thở dài ấy nhỏ đến mức tưởng như không thể nghe thấy được, hắn lại nói, như thể là thấy tiếc nuối lắm: “Muội muội, lòng kiên nhẫn của muội vẫn kém như vậy.”

Lúc sáu tuổi đọc sách, chữ không luyện tốt được thì ném bút đi không luyện nữa; lúc mười tuổi học đàn, chỉ là một khúc nhạc thôi, mà luyện cả nửa tháng vẫn đàn không đúng được, rồi cũng lười biếng mà bỏ ngang; lúc mười sáu tuổi, cuối cùng cũng nhận ra là phải giữ một mối quan hệ tốt với huynh trưởng, nhưng mới giữ vững được một năm thôi, mà nay nàng lại không còn kiên nhẫn nữa.

Kể từ khi Minh Hoa Chương biết được sự thật, rằng, hắn không phải là người Minh gia cho đến nay, đối với Minh Hoa Thường mà nói, hắn đã thuộc về kiểu “ngoại nam”, thế nên hắn đã chủ động kéo dài khoảng cách với nàng. Trấn Quốc Công cũng sợ Minh Hoa Thường, người trời sinh “nhiều hơn người khác một cái xương lười”, sẽ kéo Minh Hoa Chương theo rồi làm hắn hư theo nàng, nên ông cũng cố ý tách bọn họ ra. Minh Hoa Thường mất đi đối tượng để đem ra so sánh, nên nàng càng ngày càng lười biếng; mà Minh Hoa Chương cũng có thể chuyên tâm học cách làm một quân tử, không làm mất đi thanh danh tốt của Thái tử Chương Hoài.

Trước năm bốn tuổi, bọn họ tuy hai mà một, đến cả lúc đi ngủ mà cũng ngủ cùng nhau, trưởng thành rồi thì càng ngày càng xa cách. Vốn dĩ bọn họ vẫn có thể duy trì kiểu quan hệ huynh muội lạnh lùng và xa cách này mãi cho đến khi nam cưới nữ gả, đến khi mỗi người đều lập gia đình riêng. Dù Minh Hoa Chương có phải khôi phục lại thân phận đi chăng nữa, thì hắn cũng vẫn sẽ lặng lẽ bảo vệ nàng, giúp đỡ phu quân và con cái của nàng.

Nhưng, vào năm hai người mười sáu tuổi, nàng đột ngột chạy đến quấn lấy hắn, dù hắn đi đâu thì nàng cũng muốn đi theo. Minh Hoa Chương cũng nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của một vị huynh trưởng. Nhưng, căn bản là bọn họ không phải là một cặp huynh muội thật sự, có rất nhiều việc mà các cặp huynh muội bình thường làm thì sẽ rất đỗi bình thường, nhưng trong trường hợp là nam nữ bình thường, thì sẽ vượt quá ranh giới.

Trong khi Minh Hoa Chương đang thấy vô cùng khó xử, buồn rầu, lo được lo mất vì chuyện này, thì nàng lại làm như là không có việc gì, cứ mở miệng ra là lại gọi “a huynh”, rồi lại chạy đi trêu chọc nam lang khác bằng thái độ không khác gì khi nàng đối đãi với hắn.

Tạ Tế Xuyên, Tô Hành Chỉ, ai ai cũng được nàng gọi là huynh trưởng, ai ai cũng chiếm được sự quan tâm và những lời ngợi ca của nàng. Ít nhiều gì thì Tạ Tế Xuyên cũng có nguyên nhân chính đáng, nhưng, với Tô Hành Chỉ mà nói, sự thiên vị của nàng lại chẳng hề có nguyên nhân gì hợp tình hợp lý cả.

Hôm nay, thậm chí là nàng còn đi tặng hoa cho Tô Hành Chỉ, lén lút hẹn gặp Tô Hành Chỉ nữa. Tận mắt Minh Hoa Chương trông thấy, thấy nàng chạy theo sau Tô Hành Chỉ, chủ động kéo cánh tay y.

Minh Hoa Chương tức giận đến mức sắp nổ tung luôn rồi. Hắn giận Minh Hoa Thường nói không muốn gả đi, nhưng cuối cùng vẫn động lòng xuân; cũng giận cái tên Tô Hành Chỉ không biết điều kia, dám đối xử với nàng như thế.

Sau khi cơn giận vượt qua cái gọi là “giới hạn”, con người ta càng tức giận thì sẽ lại càng bình tĩnh. Minh Hoa Chương bình tĩnh tạm biệt Thái Bình Công chúa, muốn đưa Minh Hoa Thường về nhà trước, Thái Bình Công chúa và hắn mới nhận nhau, còn chưa đến mức phải làm phật lòng hắn trong mấy chuyện như thế này nên bà ta cũng đồng ý. Thiệu Vương ở bên cạnh nghe thấy thế nên mới đề nghị rời đi theo.

Sau đó, hắn bình tĩnh truyền tin về cho phủ Trấn Quốc Công, sai người chuẩn bị đủ đồ cho nàng giải rượu nghỉ ngơi. Thậm chí là hắn còn có thể giữ vững lý trí mà phân tích rằng, vì là một thiếu nữ ngây thơ không biết gì về tình yêu, nên đã sinh ra lòng hiếu kỳ trước ái tình, đối đãi có phần mờ ám với huynh trưởng của mình, điều này có thể thông cảm được, thế nên nàng đã kịp thời “ghìm cương trước bờ vực”, lựa chọn lang quân khác, về điều này thì cũng không thể quở trách nàng nhiều.

Nhưng, rõ ràng là trước đó nàng đã tới trêu chọc hắn trước mà. Nếu đã không có ý với hắn, vậy thì tại sao lại phải tới trêu chọc hắn cơ chứ? Mà nếu đã trêu chọc, vậy thì vì sao không thể vĩnh viễn tốt với hắn, chỉ tốt với một mình hắn thôi?

Khi Minh Hoa Chương nói ra câu này, có thể nói là hắn đang cố ý, cố ý muốn chọc thủng lớp ngăn cách cuối cùng, như thể là đang ẩn chứa một sự dứt khoát, rằng, nếu không có được kết quả mà hắn muốn thì cả đời này không cần phải gặp lại làm gì nữa. Minh Hoa Thường im lặng cả một hồi lâu, cuối cùng, tâm trạng “nghi thần nghi quỷ” đã đeo bám nàng mãi kể từ sau khi mơ thấy giấc mộng báo trước kia, cũng đã “đánh ngã” nàng, nàng không còn giữ ý cười trên môi nữa, lạnh lùng ngoái nhìn chằm chằm vào đôi mắt Minh Hoa Chương mà hỏi hắn rằng: “Vậy muội hỏi huynh, muội nên làm thế nào với huynh đây?”

“Huynh trưởng tốt của ta.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv