Hoàng Miểu có kiên nhẫn đợi ba năm cũng không thể đợi đến thời kì trưởng thành của Tiểu Thạch. Mà thiên kiếp (thiên kiếp, tình kiếp là hai loại kiếp nạn mà người, thú phải trải qua để tu thành thần tiên) chỉ còn có mười ngày, Hoàng Miểu lo lắng buổi tối đem bé sang nhưng không có lập tức rời đi.
“Ca! Loài người muốn trưởng thành còn mất bao lâu nữa?” Hắn thật sự là ngại chờ đợi mà cũng không còn thời gian để chờ đợi nữa.
“Ít nhất mười lăm năm “
“A!”
“Miểu, ta và ngươi nói rất nhiều lần rồi, y phục của loài người là phải cởi, không phải là xé ra”
Hoàng Lỗi nhận mệnh đem Tiểu Thạch ôm vào trong ngực, nhìn một chút tình huống y phục tổn hại của bé. Cầm lấy kim khâu vá lên.
“Ca! Thiên kiếp sắp đến, chúng ta đi rồi, vật nhỏ làm sao bây giờ?”
Hoàng Lỗi trong lòng run lên, kim đâm vào đầu ngón tay.
Bé thấy giọt máu lập tức cúi đầu đem ngón tay của hắn ngậm vào trong miệng.
“Không đau, không đau, xuy thổi cũng sẽ không đau nữa” bé bắt đầu an ủi.
Hoàng Lỗi nhìn bé thật hiểu chuyện, cảm thấy một góc mềm mại nào đấy trong lòng sụp đổ, không bao giờ….còn có một người vô tư đeo bám hổ tinh như lúc trước nữa.
Đúng a! Bọn họ cùng biến mất thì bé phải làm sao bây giờ? Hoàng Lỗi nhắm mắt lại âm thầm đưa ra một quyết định trong lòng.
“Miểu, đem bé trả về đi! Chim diều không phải còn nhớ rõ bộ dạng của người đàn bà kia sao?”
“Ta không nỡ!” Hoàng Miểu cũng không như ca ca của hắn có thể thoải mái như vậy. Vươn móng vuốt kéo lại bé vào lòng.
Hoàng Miểu dùng lưỡi liếm lên khuôn mặt nhỏ bé.
Da! Tiểu Thạch lúc đầu tới đây còn không cao quá cổ hắn mà hiện tại đã có thể đứng ngang cùng đầu hắn. Thật vất vả mới nuôi lớn được một chút, không đợi đến tuổi trưởng thành của bé hắn thật không cam lòng.
“Miểu, không nỡ cũng phải bỏ, ngươi muốn bé chết sao?”
Hoàng Lỗi nghiêm túc cảnh cáo đệ đệ của hắn.
“Ta không cam lòng, thật vất vả mới tìm được một thứ đáng yêu như thế, còn chưa kịp làm một lần lại không bao giờ thấy được nữa. Được rồi, trả lại cũng được, bất quá trước đó ta cũng muốn làm một lần”
Hoàng Lỗi không hiểu đệ đệ của hắn nói làm là muốn làm cái gì.
“Lúc nào đưa bé trả lại?”
“Mấy ngày nữa đi, muốn nắm chặt thời gian nhìn bé nhiều một chút, mà còn phải chuẩn bị làm nữa”
Hoàng Lỗi còn tưởng rằng chuẩn bị làm là chuẩn bị chia tay.
“Chuẩn bị không có phiền phức như vậy, ta hiện tại liền làm tránh cho sau này tiếc nuối”
Vừa nói chuyện Hoàng Miểu vừa đem y phục của bé xé xuống, dùng đầu lưỡi liếm tiểu anh đào trên ngực bé, liếm một chút tiểu chít chít của bé.
Mà bé lại tưởng rằng Hoàng Miểu đang cùng hắn chơi đùa cho nên đưa hai tay ôm lấy đầu của hắn. Hắc hắc cười khúc khích.
“Thật là nhột! Ân, ha ha ~”
Vật nhỏ lộn xộn thật là không hợp tác.
Hoàng Miểu biến thành hình người, đem tiểu tứ chi (tay chân nhỏ) cố định trên mặt đất, một cử động đem phân thân của mình thẳng tiến cúc huyệt của bé.
Bé đau đến phát khóc.
“Ô ô ~~~ đau quá”
Hoàng Lỗi vốn còn cho rằng đệ đệ hắn muốn cùng bé đùa giỡn mà hành động của đệ đệ lại làm hắn nhất thời sợ đến ngây người. Chờ hắn tỉnh táo lại lập tức xông tới thì cũng đã quá muộn.
Trên phân thân của hổ có một loại gai, không làm hết quá trình,bắn ra tinh hoa chờ nó mềm xuống thì không thể rút ra được. Hoàng Lỗi biết điểm này nên chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ đệ của hắn ở trong thân thể bé lui ra tiến vào, thẳng cho đến khi bé đau quá mà bất tỉnh, đệ đệ hắn phát tiết xong thú tính mới thối lui.
Hoàng Lỗi ngoan bẹp (đè bẹp một cách ngoan độc) tẩn cho đệ đệ của hắn một trận, Hoàng Miểu nhìn bé hôn mê sống chết không rõ rất là đau lòng nhưng hắn không hối hận. Ít nhất hắn đã đem mùi vị của mình tập trung trong thân thể bé, sau này bé sẽ không bao giờ quên mất hắn đúng không?
Hoàng Miểu không đánh trả mà mặc cho Hoàng Lỗi đánh một trận, ánh mắt lại thủy chung nhìn bé nằm ở một bên.
Hoàng Lỗi đem đệ đệ của hắn đánh gục trên mặt đất lúc này mới lo lắng tiến lên xem xét thương thế của bé.
Hoàng Miểu yên lặng đứng lên lung la lung lay bỏ đi, không nhìn đến cũng sẽ không thấy không nỡ, nếu nhìn thấy bé phải rời đi hắn nhất định nhịn không được đem bé đoạt lại.
Hoàng Lỗi tìm đến những dược thảo trị thương tốt nhất cho bé, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố bé sốt cao đến 3 ngày 3 đêm. Mà trong lúc đó chim diều cũng đã tìm được nhà của bé.
Trước khi bé tỉnh lại hắn liền chuẩn bị thêm một ít đồ vật rồi đưa bé đặt ở trước cửa Lý gia.
Hắn cũng không nỡ nhưng ngửi được mùi hổ tinh cùng mùi thơm điềm điềm trên cơ thể bé hỗn hợp lại hắn cũng có chút không cầm giữ được. Vốn muốn chờ thương thế của bé tốt hơn…mới đem trả lại. Nhưng hắn thật không dám khẳng định nếu ở chung thêm vài ngày nữa hắn sẽ không làm cái việc giống như đệ đệ hắn đã làm.
Không nỡ rời đi đứng dưới màn đêm nhìn bé say sưa ngủ, Hoàng Lỗi phát ra một tiếng hổ gầm đầy thống khổ, xoay người chạy trở về trên núi.