Vụ lộn xộn này rốt cuộc cũng kết thúc một cách nhanh chóng nhờ sự xuất hiện kịp thời của Ngụy Tuần.
Ngụy Diễn suýt chút nữa đã định xông lên đánh nhau với Lí Gia Phú.
Anh ta đang giận sôi gan, không có chỗ để trút thì Lí Gia Phú lại chọc vào.
Ngụy Diễn gằn giọng: “Thằng thần kinh này từ đâu chui ra đấy hả? Cút ngay cho tao!”
Lí Gia Phú cũng là cậu ấm được bố mẹ nuông chiều từ nhỏ, hồi đi học đã tham gia không biết bao nhiêu vụ đánh lộn. Anh ta chẳng những không sợ Ngụy Diễn mà còn trừng mắt, quát: “Mày ăn nói cho cẩn thận đấy!”
Những tia lửa vô hình va chạm trong không khí, chỉ với hai câu nói qua lại, hai người họ đã đồng loạt rơi vào trạng thái giương cung bạt kiếm. Ngụy Diễn đang định xông lên dạy cho Lí Gia Phú một bài học thì Ngụy Tuần đã gọi giật anh ta lại: “Ngụy Diễn!”
Giọng điệu nghiêm nghị sặc mùi cảnh cáo. Ngụy Diễn đang bừng bừng lửa giận bỗng dừng lại, nhìn anh trai nhà mình bằng ánh mắt vừa bất mãn, vừa giận dữ lại vừa thất vọng, quá nhiều cảm xúc dồn nén khiến anh ta gần như sắp không chịu đựng được nữa.
Ngụy Tuần đã chọn đứng về phía Lí Mộ, còn anh ta bỗng chốc trở thành một kẻ phản diện.
“Ngụy Diễn, em về trước đi.” Ngụy Tuần lại mở miệng nói, lần này giọng điệu đã dịu đi nhiều.
Ngụy Diễm lầm lì không nói lời nào, cuối cùng vẫn rời đi. Trước khi đi, anh ta còn liếc Lí Mộ đang được một đám người vây quanh với ánh mắt sáng quắc. Cô được Ngụy Tuần đứng che phía trước nên không nhìn thấy sự căm giận của anh ta.
A Tranh vẫn đang khóc rấm rứt, vừa nắm lấy tay Đại La, vừa dựa đầu vào vai Lí Mộ. Đại La và Lí Mộ nhẹ nhàng an ủi cô ấy. Trương Trí Viễn đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào mà không ai biết.
Tối hôm đó, A Tranh khóc đến độ mệt lả rồi ngủ thiếp đi. Đại La và Lí Gia Phú đưa cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi. Sau đó, Đại La ở lại chăm sóc cô ấy, còn Lí Gia Phú lủi thủi trở lại khách sạn của mình.
Ngụy Tuần và Lí Mộ về phòng ngủ, căn phòng chìm trong sự im ắng.
Cảm giác rệu rã khó tả dâng lên, Lí Mộ uể oải nói: “Đánh Ngụy Diễn là em không đúng, em sẽ đi xin lỗi anh ta.”
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình lại lỡ tay đánh người. Lời nói cay nghiệt của Ngụy Diễn cùng với tiếng khóc thương tâm của A Tranh đã khiến cô đánh mất lí trí, đến khi cô hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lòng bàn tay đã tê dại.
“Tiểu Mộ, đó không phải là lỗi của em.” Thấy Lí Mộ thừ người đứng đó, đôi mắt đờ đẫn, Ngụy Tuần liền ôm lấy cô, nhẹ giọng vỗ về.
Anh biết từ trước đến giờ cô luôn bình tĩnh và tỉnh táo, nếu không đụng đến giới hạn của cô thì cô thậm chí còn chẳng buồn cáu giận. Trước đây, Ngụy Diễn đã nói rất nhiều câu quá đáng, vậy mà cô chưa bao giờ để trong lòng. Lần này chắc hẳn anh ta đã thật sự chạm vào giới hạn cuối cùng của cô.
Lí Mộ thật sự quá mệt mỏi, không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa. Ngụy Tuần ôm cô, nhưng cô chẳng còn cảm thấy an tâm như trước. Sau cùng, cô nói: “Dù thế nào thì em cũng không nên làm như vậy, đây là lỗi của em.”
Chuyện tối hôm đó đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô.
Ba người Đại La quyết định về nhà sớm, Ngụy Tuần và Lí Mộ tiễn họ rời đi. Sự vui vẻ khi họ mới đến thành phố C đã không còn nữa. A Tranh đã thôi khóc, nhưng nụ cười hồn nhiên đã biến mất trên khuôn mặt cô ấy.
“A Tranh, một thời gian nữa mình sẽ về thăm cậu. Trên đường, cậu phải ngoan ngoan nghe lời Đại La nhé!” Lí Mộ khẽ ôm lấy A Tranh. Cô ấy gượng cười, đáp: “Ừ.”
Nụ cười đó khiến trái tim Lí Mộ đau nhói. Đại La nắm tay A Tranh, và nói lời tạm biệt với Lí Mộ: “Được rồi, Tiểu Mộ. Hai người mau về đi thôi. Nhớ thường xuyên điện thoại giữ liên lạc nhé, khi nào rảnh mình lại đến thăm cậu.”
Cô mỉm cười đáp lời. Lí Gia Phú ôm đồm tất cả hành lí của ba người, xách theo túi lớn túi nhỏ đi tới trước mặt cô. Anh ta liếc nhìn Ngụy Tuần, đoạn nói: “Tiểu Mộ, nếu có người nào lại bắt nạt cậu thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu xử lí người đó.”
Lí Mộ hiểu ẩn ý trong lời nói này, cô thật sự rất biết ơn lòng tốt của anh ta: “Tôi biết rồi. Đi đường cẩn thận nhé!”
Nhìn bóng dáng họ dần biến mất trong biển người, cõi lòng Lí Mộ ngập tràn buồn bã. Ngụy Tuần nắm chặt tay cô, nói: “Ra Tết nếu rảnh, anh sẽ cho người đến đón họ tới chơi với em một thời gian.”
Anh vẫn ân cần chu đáo như mọi khi. Lí Mộ cũng nắm tay anh, đáp: “Vâng.”
Ngày thứ hai sau khi mấy người A Tranh rời đi, Lí Mộ lấy được số điện thoại của Ngụy Diễn từ chỗ Ngụy Tuần. Cô hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt.
Đang giữa mùa đông mà anh ta còn đeo kính đen. Lúc anh ta bước vào quán cà phê, Lí Mộ nghe thấy mấy cô gái đang nhìn anh ta khẽ xì xào bàn tán.
Ngụy Diễn nghênh ngang đi tới, tháo kính râm ra rồi ngồi xuống đối diện với cô, nhếch miệng cười mỉa: “Sao? Cậy mình đang mang bầu nên tưởng tôi không dám làm gì cô chắc? Lại định lên mặt dạy đời tôi hả? Đáng ra cô nên bảo anh tôi đến mới phải. Anh ấy chiều chuộng cô như thế, cô cần gì phải tự mình ra tay.”
“Tôi đến để xin lỗi anh. Tôi xin lỗi, tôi không nên đánh anh..”
Vẻ mặt Ngụy Diễn thoáng cứng ngắc, sau đó anh ta bật cười: “Xin lỗi à? Cô tưởng cô xin lỗi thì tôi sẽ tha thứ cho cô sao?”
“Đánh anh là tôi không phải. Anh có chấp nhận lời xin lỗi của tôi hay không là quyền của anh.” Nói xong, cô chuẩn bị rời đi. Thấy cô cầm túi xách toan đứng dậy, Ngụy Diễn cười nhạt: “Đây chính là thành ý xin lỗi của cô sao?”
Lí Mộ dừng lại, thủng thẳng đáp: “Tôi chỉ xin lỗi vì cái bạt tai hôm đó. Cho dù anh có đáng ghét đến đâu thì tôi cũng không nên đánh anh. Ngoài ra, tôi không cho rằng mình đã sai.”
Ánh mắt Ngụy Diễn đột nhiên trở nên lạnh buốt: “Tôi đáng ghét?”
“Trước kia, tôi chỉ cảm thấy anh trẻ con, nhưng vẫn khá tốt bụng. Có điều, giờ tôi thấy anh không chỉ tự cho mình là đúng mà còn rất kiêu căng ngạo mạn. Ngụy Diễn này, lúc anh nói những lời quá quắt đó, anh có từng nghĩ rằng người khác sẽ bị tổn thương không? A Tranh không thông minh bằng anh, nhưng cô ấy đã làm gì sai mà anh phải nói cô ấy như vậy?”
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Cô ta không phải là đồ ngốc sao?”
“Vậy những lời tôi vừa nói cũng là sự thật mà thôi. Anh đúng là một kẻ đáng ghét.” Lí Mộ đã đứng lên: “Lời nói thật của tôi rất khó nghe, đúng không? Tôi chưa bao giờ nói ra là bởi vì tôi sợ sẽ khiến anh bị tổn thương. Song rõ ràng là anh không có cùng nhận thức như vậy, anh quá ích kỷ, luôn nói năng chẳng cần biết đến cảm nhận của người khác.”
“Tôi đã sai khi đánh anh, tôi thật sự xin lỗi vì điều đó. Còn anh có tha thứ cho tôi hay không cũng chẳng sao. Tuy nhiên, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nếu anh cần bồi thường về tinh thần hay bồi thường tiền thuốc men thì cứ nói với tôi.”
Dứt lời, Lí Mộ đi thẳng mà không quay đầu lại.
Cô trở lại tiệm sách. Trương Trí Viễn đang đợi cô ở đó. Lúc ấy, trong tiệm rất đông khách, cô nhờ cô gái làm cùng trông tiệm hộ mình, rồi dẫn anh ta đi lên lầu, từ đầu chí cuối cô không nói một lời, vẻ mặt lạnh tanh. Trương Trí Viễn cười tự giễu, nói: “Tiểu Mộ, chắc cô ghét tôi lắm nhỉ. Tôi cũng rất ghét bản thân mình.”
Lí Mộ không hẳn là ghét anh ta mà cảm thấy thất vọng nhiều hơn. Họ biết nhau từ khi còn nhỏ, đến bây giờ cô vẫn không tài nào chấp nhận được chuyện mà anh ta đã làm.
Anh ta lại nói: “Tôi thích A Tranh, nhưng tôi không thể ở bên cô ấy.”
Ban đầu là tình cảm yêu thích của anh trai dành cho em gái, về sau tình cảm đó thay đổi lúc nào chẳng hay. A Tranh ngày càng xinh, còn anh ta càng ngày càng không rời mắt được khỏi cô ấy. Cô ấy là cô gái trong sáng và xinh đẹp nhất mà anh ta từng gặp.
Nụ cười của A Tranh là liều thuốc bổ có thể xua tan mọi mây mù trong lòng anh ta. Cô ấy hết lòng tin tưởng và quấn quýt anh ta, song anh ta lại không thể vượt qua được ánh mắt thế tục, gạt bỏ định kiến của người thân trong gia đình để đường hoàng đến với A Tranh. Mẹ anh ta sẽ không đời nào cho phép anh ta kết hôn với cô ấy.
“Anh đang kiếm cớ tự an ủi mình thôi. Anh không thích A Tranh nhiều như anh nói, nên đương nhiên là sẽ không muốn đạp bằng mọi khó khăn để ở bên cô ấy rồi.” Lí Mộ ngắt lời Trương Trí Viễn, cô không thể chấp nhận việc anh ta vẫn còn lấy cớ bao biện cho bản thân: “Nếu anh đã không muốn đến với cô ấy, cớ sao còn trêu chọc cô ấy?”
“Tiểu Mộ, trên đời này không phải ai cũng có nghĩ thể đơn giản như cô đâu.” Trương Trí Viễn biết cô không muốn tiếp tục nghe anh ta nói những điều này, vì thế bèn nói thẳng mục đích đến đây của mình. Anh ta lấy ra một chiếc hộp nhỏ được bọc rất tinh tế, đặt xuống trước mặt cô: “Sắp đến sinh nhật A Tranh, tôi vốn định đưa tận tay cô ấy.”
Trương Trí Viễn cười chua chát, rồi nói tiếp: “Bây giờ có lẽ cô ấy sẽ không muốn nhận nó nữa, nhưng tôi vẫn muốn tặng cho cô ấy. Tiểu Mộ, tôi muốn nhờ cô giúp tôi gửi cho cô ấy.”
Lí Mộ không từ chối, chỉ hỏi: “Anh như này thì bạn gái anh phải làm thế nào?”
“Tôi đã thẳng thắn nói cho cô ấy biết từ lâu, cô ấy cũng đã chọn tiếp tục bên tôi. Chúng tôi không phải cặp đôi yêu đương mặn nồng gì, chẳng qua là phù hợp với nhau mà thôi. Tôi hiểu rõ trách nhiệm của mình, cho nên sẽ không làm chuyện có lỗi với cô ấy. Cô ấy cũng nói thẳng với tôi rằng chỉ muốn tìm một người phù hợp để kết hôn.”
“Phù hợp? Vì cái gọi là phù hợp này mà hai người quyết định tiến đến hôn nhân sao?”
Theo quan điểm của Lí Mộ, chỉ khi đôi bên đều có tình cảm thì mới có thể bên nhau.
“Tiểu Mộ à, có lẽ cô không hiểu được đâu. Trên đời này, đa số mọi người đều đến với nhau không phải vì tình yêu, mà là vì môn đăng hộ đối, tính tình phù hợp, đôi bên phù hợp. Yêu một người mệt mỏi lắm, ở bên một người phù hợp sẽ đơn giản hơn nhiều.”
Lí Mộ ngơ ngác nhìn bóng lưng hơi gù của Trương Trí Viễn dần dần biến mất.
Sau khi anh ta rời khỏi tiệm sách, cô đi xuống lầu, ngồi sau quầy thẫn thờ nhìn ra cửa.
Con phố cổ bên ngoài tiệm sách thật đìu hìu trong những ngày đông giá. Hôm nay hiếm khi có nắng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào qua ô cửa, nhưng Lí Mộ đã chẳng còn vui vẻ như trước.
Cô ngồi sau quầy, có khách hàng đến thanh toán hóa đơn thì thu tiền và bỏ sách vào trong túi cho khách một cách thuần thục. Thời gian còn lại, cô ngồi quan sát những người đi qua trước cửa với những bước chân nhàn nhã hoặc vội vã, không ai giống ai.
Một lúc lâu sau, cô trông thấy Hứa Thiên Nhất và Ngụy Vi đi tới. Hai người một trước một sau, không sánh vai thân mật bên nhau như thường ngày. Cửa mở ra, Hứa Thiên Nhất bước vào trước, Ngụy Vi đứng ngoài cửa giậm chân một cái, rồi quay lưng lại mà không đi vào.
Hứa Thiên Nhất thoáng nhìn bóng lưng cô ấy, ánh mắt tối sầm khi thấy cô ấy vẫn đứng ngoài cửa. Cậu chào hỏi Lí Mộ xong liền một mình đi lên lầu. Lí Mộ thấy bước chân cậu không nhẹ nhàng như mọi khi, vốn dĩ không định xen vào chuyện của đôi bạn trẻ. Chỉ là, thấy Ngụy Vi cô đơn đứng ngoài cửa, đôi vai khẽ run lên trông có phần đáng thương, cô đành phải đi ra xem cô ấy thế nào.
“Bên ngoài lạnh lắm, em mau vào đi.”
“Em không vào, lạnh chết em chịu.” Nghe giọng Ngụy Vi nghèn nghẹn, Lí Mộ đi đến trước mặt cô ấy, vừa nhìn đã thấy quả nhiên là hai mắt cô ấy đỏ hoe.
“Hai em cãi nhau à?”
Hứa Thiên Nhất không giống như một người biết cãi nhau, chí ít trong mắt Lí Mộ thì cậu không phải là người như thế.
“Vâng, cậu ấy bắt nạt em, ỷ vào việc em thích cậu ấy nên muốn làm gì làm.”
Lí Mộ không biết nên nói gì cho phải. Sao Hứa Thiên Nhất lại bắt nạt Ngụy Vi, rõ ràng là cậu rất quan tâm đ ến cô ấy mà.
Ngụy Vi ấm ức nói: “Nếu cậu ấy quan tâm em, tại sao còn nói chuyện thân thiết với chị khóa trên chứ?”
Lí Mộ chẳng biết phải khuyên cô ấy thế nào, đang lúc bó tay thì Hứa Thiên Nhất đi xuống, cau mày nói: “Ngụy Vi, chẳng phải cậu bảo tôi đến giúp cậu ôn tập sao?”
Lí Mộ biết ý đi vào tiệm, để lại không gian riêng cho họ. Một lát sau, Ngụy Vị cười tươi như hoa đi theo Hứa Thiên Nhất lên lầu. Lúc cô ấy chạy xuống đi mua đồ ăn, còn hỏi Lí Mộ: “Chị có uống cà phê không? Em mua cà phê cho chị nhé?”
Cô còn chưa trả lời, cô ấy đã tự mình nói tiếp: “Chị đang có bầu, nên uống sữa tươi thì hơn.”
Lí Mộ hỏi cô ấy: “Em không giận à?”
“Hết giận rồi.” Ngụy Vi cười tít mắt: “Tuy cậu ấy không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng trong lòng cậu ấy vẫn quan tâm đ ến em.”
“Vậy em còn ghen với chị khóa trên của cậu ấy làm gì?” Cô lấy làm khó hiểu.
“Ôi chao, tuy biết là giữa họ không có gì nhưng khi nhìn thấy thế vẫn khó tránh khỏi việc nghĩ ngợi linh tinh. Chị không ghen à?”
“Có chứ.” Cô cũng cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Ngụy Tuần và Trịnh Yến Yến bên nhau.
“Chẳng phải có yêu thì mới ghen sao.” Ngụy Vi bỗng nhoài người lên quầy, ghé vào tai cô hỏi: “Anh của em khi ghen trông như thế nào? Em còn chưa từng thấy anh ấy ghen đâu đấy.”
Lí Mộ lắc đầu, cô cũng chưa thấy Ngụy Tuần ghen bao giờ.