Ngọc bội rơi xuống đất, trên mặt xuất hiện vết nứt.
Trần Bình chưa kịp tiếc rẻ, vội vàng khom người định nhặt lên, nhưng có một người còn nhanh tay hơn gã.
Giai Doanh nhặt miếng ngọc bội lên, ngắm nghía trong chốc lát, tỏ ra ngạc nhiên hỏi: “Miếng ngọc bội này ở đâu có?”
Nàng đi theo Phúc tấn đã lâu, cũng xem như gặp nhiều biết nhiều, miếng ngọc bội trong tay màu sắc rất đẹp, cảm giác cầm vào rất mượt mà, không phải là thứ Trần Bình có khả năng mua được.
Trần Bình ấp úng: “Là gia thưởng.”
Hiểu đệ không ai bằng tỷ, Giai Doanh thấy vẻ mặt trốn tránh của gã, trong lòng cảm thấy ngờ vực, liền cười hỏi: “Miếng ngọc ngày nhìn dễ thương thật, tỷ tỷ nhìn cũng thích, dù sao cũng bị nứt rồi, hay cho tỷ đi.”
Trần Bình vốn định tặng miếng ngọc này cho Yên Hồng, nhưng giờ liệu gã có thể nói gì, chỉ đành nói: “Nếu tỷ thích thì cứ lấy đi.”
Giai Doanh cười cười, không tiếp tục đề tài này, trái lại thu xếp quần áo cho gã.
Rời khỏi nơi ở của Trần Bình, Giai Doanh càng suy nghĩ càng cảm thấy đáng ngờ, lập tức gặp quản gia Cao Minh xin nghỉ, nói là muốn ra ngoài có chút chuyện.
Tính tình nàng đó giờ dịu hiền, chung sống hòa thuận với mọi người trên dưới phủ, Cao Minh đương nhiên mau chóng đáp ứng.
Giai Doanh ra khỏi phủ, đi dạo một vòng, cuối cùng chọn một cửa tiệm không bắt mắt lắm ghé vào.
Tiểu nhị ở tiệm cầm đồ vội vàng tiếp đón cô, bắt chuyện trước: “Mời cô nương vào trong!”
Tuy Giai Doanh chưa từng tới tiệm cầm đồ, nhưng cô sống ở phủ Bối Lặc mấy năm nay, từ thái độ sống với mọi người đã hình thành nên cá tính can trường chừng mực, chưa kể dù y phục trên người cô không cầu kỳ, nhưng chất liệu lại thuộc hàng xa xỉ, chỉ cần liếc mắt đã không dám khinh thường.
Tiểu nhị bưng trà ra, vừa cười vừa nói: “Đây là trà Long Tĩnh hảo hạng, mời cô nương, chẳng hay cô nương muốn cầm đồ, hay chuộc đồ?”
Giai Doanh cười cười, cũng không trả lời vấn đề của gã: “Tôi muốn nhờ vị tiểu ca này mời ông chủ của cậu ra đây một chút.”
Tiểu nhị thấy cô nói chuyện ung dung, càng không dám xem thường, vội vàng cúi đầu: “Xin cô nương chờ chút, tiểu nhân lập tức đi mời.”
Lát sau, ông chủ râu tóc bạc phơ đi ra, cả hai chào hỏi đôi câu, thì vào đề: “Xin hỏi cô nương đến là để cầm đồ?”
Giai Doanh gật đầu: “Chỗ tôi có một thứ thú vị, muốn nhờ ông xem dùm.”
Ông chủ vuốt râu cười, có chút kiêu ngạo: “Nếu nói về giám định đồ cổ, lão hủ cũng biết đôi chút.”
Giai Doanh từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bội, đưa tới trước mặt đối phương, ngửa tay ra.
Ông chủ vừa thấy vết rạn trên miếng ngọc bội, liền lắc đầu nói: “Thật đáng tiếc cho một miếng ngọc bội thượng đẳng, một khi đã bị rạn, giá trị sẽ khác.”
Giai Doanh chỉ cười: “Điều này tôi hiểu, miếng ngọc này là do tổ tiên truyền lại, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, phận làm con cháu cũng không dám lấy ra cầm, xin ông chủ hãy giúp tôi xem thử, nguồn gốc miếng ngọc này, và cả giá trị của nó nữa?”
Ông chủ nhận miếng ngọc bội, quan sát một lúc, bỗng nhiên hoảng sợ nói: “Miếng ngọc này....”
Ông không nói hết câu, chỉ lật đật trả miếng ngọc lại cho Giai Doanh. “Chỉ e thứ nay chúng tôi không đủ khả năng thu.”
Giai Doanh ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao?”
“Không giấu gì cô nương, miếng ngọc này chúng tôi không dám thu.”
Giai Doanh càng cảm thấy cổ quái, hiển nhiên phải truy hỏi tới cùng.
Ông chủ thở dài: “Nếu như lão hủ không nhầm, miếng ngọc này chỉ e là xuất phát từ nội cung.”
“Nội cung?” dù Giai Doanh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng không tránh khỏi thất thanh.
“Không sai, cô xem hoa văn trên miếng ngọc, tinh xảo vượt trội, không phải là thứ thợ dân gian có thể làm được, chỉ sợ không chỉ đơn giản là trong nội cung, thậm chí còn có thể là vật ngự ban, nếu là vậy, chúng tôi trăm triệu lần không dám thu, nếu cô nương thật sự muốn cầm, không ngại đi tìm một cửa hiệu lớn chứ, ở đó tám chín phần là do Vương gia Bối Lặc mở, chỉ có họ mới có thể thu.”
Giai Doanh cố gắng khống chế tâm trạng dậy sóng trong lòng, cám ơn chủ tiệm, rồi vội vã cáo từ.
Ra khỏi hiệu cầm đồ, ánh mặt trời như tức thì rắc bụi lên người cô, nhưng vẫn không thể xua tan sự lạnh giá trong lòng cô lúc này.
Đồ trong nội cung....
Cô nhớ từ trước đến nay gia và Phúc tấn khi ban thưởng không phải vàng bạc, thì cũng là những thứ linh tinh, cực kỳ ít dịp ban thưởng những thứ được ngự ban trong cung, huống hồ miếng ngọc này, cả cô cũng nhận ra giá trị quý báu của nó.
Nếu không phải phần thưởng của gia hay Phúc tấn, vậy Trần Bình lấy nó ở đâu ra?
Giai Doanh hít sâu một hơi, tay run nhè nhẹ.
Thời gian dằn dặt cứ thế trôi qua từng ngày từng tháng.
Đến tháng bảy, Khang Hy không chịu được thời tiết oi bức ngày hè, nên ra lệnh đến Nhiệt Hà làm việc, lúc này dù sơn trang nghỉ mát còn chưa bắt đầu lên kế hoạch xây dựng, nhưng đường từ kinh thành đến trường săn Mộc Lan, vốn có trên dưới mười hành cung lớn nhỏ khác nhau, Khang Hy ra lệnh cho Đại A ca và Tam A ca ở lại giữa kinh thành, dẫn theo Thái tử, Tứ A ca, Bát A ca, Thập Tam A ca, Thập Tứ A ca, nghỉ ngơi ở hành cung Cáp Lạt Hà Truân.
Dận Tường tuổi còn nhỏ, ít kinh nghiệm theo vua xuất kinh, lúc này trong lòng phấn khích, không ngừng vén rèm xe nhìn ngó ra bên ngoài, ngồi cùng xe với nó còn có Thập Tứ A ca Dận Trinh, nhưng nó chỉ ngồi dựa vào đệm, lười biếng không muốn nhúc nhích.
“Thập Tứ, đệ xem đằng trước kìa, huynh thấy xe ngựa của Hoàng a mã và Thái tử!” nó quay đầu lại, giật giật góc áo của Dận Trinh. “Đệ không muốn xem chung à?”
Dận Trinh lắc đầu, ỉu xìu nói. “Đầu đệ hơi choáng.”
“Sao vậy?” Dận Tường thấy sắc mặt tái nhợt của nó, cũng hơi luống cuống, nhào qua sờ thử trán nó.
Dận Trinh nháy nháy mắt. “Không phải xe của tứ ca và bát ca đi ngay đằng trước chúng ta sao, huynh hỏi dùm đi, đừng làm phiền đến Hoàng a mã.”
Dận Tường không hề hoài nghi nó, vội vàng gật đầu, vén rèm xe gọi thi vệ đến truyền lời.
Chỉ lát sau, qua nhiên có người chui vào xe ngựa, người nhắc rèm xe lên, lại là Tứ A ca Dận Chân.
Dận Trinh có chút thất vọng.
“Sao vậy?” Dận Chân chui vào xe, vừa nhìn vào thì thấy Thập Tứ đang uể oải dựa vào thành xe.
“Thập Tứ nói cảm thấy không khỏe, tứ ca, có cần gọi Thái y đến xem không?” Dận Tường diện mạo mày rậm mắt to, khỏe khoắn hoạt bát, tính tình cũng hào sảng trọng nghĩa, được Khang Hy khá thương yêu, bởi vậy lần này đi tuần mới dẫn nó theo.
Nhưng sự thương yêu này cũng chỉ có hạn, nay Khang Hy đối với con cái, đã không còn sự nhẫn nại như năm nào với Thái tử hay Đại A ca.
Dận Chân nhìn về phía Dận Trinh, đôi mắt lạnh lùng quét một lượt, gần như muốn làm cho Thập Tứ phải bật dậy nói không sao cả.
Nó vốn tưởng tứ ca ghét nó, nhất định sẽ là bát ca tới, nó có thể làm nũng ép bát ca ngồi chung xe với nó.
Không ngờ người đến lại là ca ca cùng mẹ này.
“Nếu như cảm thấy không khỏe, huynh đi báo cho Hoàng a mã biết, để người gọi Thái y đến xem.” Dận Chân nói xong thì lập tức xoay lưng định đi ra ngoài.
“Đừng!” Thập Tứ vội vàng gọi lại, ra vẻ đáng thương nói: “Đệ không muốn làm Hoàng a mã lo lắng, chỉ là hơi chóng mặt thôi, tứ ca đừng nói với Hoàng a mã.”
Dận Chân lãnh đạm nói: “Phòng bệnh hơn chữa bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy.” nói xong cũng không nhìn nó lấy một cái, đã xoay người xuống xe.
Nó đâu phải là giấu bệnh sợ thầy đâu!
Thập Tứ nhìn theo bóng lưng của Dận Chân, ấm ức trong lòng.
Quả nhiên chỉ lát sau xe ngựa dừng lại, Ngự y lên xe bắt mạch hỏi bệnh, sau đó là cung nữ bưng băng lạnh trà nóng tới, quần tới quần lui một hồi, tới lúc Thập Tứ toàn thân mệt mỏi, mắt thì muốn híp lại.
Suy nghĩ cuối chừng chợt lóe lên đầu nó trước khi mê man chính là: quả nhiên tứ ca là khắc tinh của nó mà!
Mỗi lần xuất tuần đều dẫn theo rất nhiều người, nên việc giữa đường có người xảy ra chuyện cũng không ít, chút rối loạn nhỏ nhặt này không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Khang Hy, ông đang cầm sách đọc, sau khi nghe bẩm báo Thập Tứ A ca không có gì đáng ngại, cũng chỉ gật đầu.
Thái tử vốn nên ngồi ở xe ngựa riêng thì lúc này lại ngồi trong xe của Khang Hy, khoảng cách giữa hai phụ tử chưa đến ba thước, nhưng Thái tử không nhìn đến biểu tình của Khang Hy, hắn chỉ cúi đầu nhìn xuống đệm ngồi, vẻ mặt lãnh đạm, cứ như họa tiết trên đệm ngồi khéo léo tỉ mỉ đến nhường nào.
“Dận Nhưng.”
Thái tử ngẩng đầu, ánh mắt vẫn như trước tập trung vào bàn trà bên cạnh Khang Hy. “Có nhi thần.”
“Con hận trẫm?”
Thái tử ngẩn người, không biết tại sao Khang Hy lại đột nhiên hỏi vấn đề này. “Không.”
Có vẻ như bản thân hắn cũng cảm thấy câu trả lời này quá có lệ, nên bổ sung thêm: “Là nhi thần sợ.”
“Là không, hay không dám?” Khang Hy dời mắt khỏi cuốn sách đang đọc, nhìn thẳng vào hắn, ngữ điệu rất ôn hòa, như đang nói việc trong nhà.
Vấn đề này gần như nhạy cảm, Thái tử chỉ có thể duy trì im lặng.
Thần thái rạng ngời ngày trước, nay chỉ còn lại vẻ câu nệ, Khang Hy nhìn dáng ngồi khoanh chân bó gối của hắn, càng cảm thấy không hài lòng.
Chưa bao lâu, mà người kế vị từng khiến ông hãnh diện không gì sánh bằng, đã trở thành đứa nghịch tử không để ai vào mắt rồi sao?
Khang Hy thầm than trong lòng, không khỏi sinh ra cảm giác thê lương, phất tay ý bảo Thái tử xuống xe, không nhìn đến hắn nữa.
Cắn răng, Thái tử cúi đầu xin cáo lui.
Ra khỏi xe ngựa, hơi nóng pha đầy cát bụi như đập vào mặt hắn, Thái tử lại như không biết, giữa đôi mày toát ra sự lạnh lùng khẽ nhăn lại, càng làm người khác không dám đến gần.
Hắn quay đầu lại liếc nhìn xe ngựa của Khang Hy, trong lòng khẽ cười lạnh.
Đoàn xe đến hành cung vào lúc chạng vạng.
Mọi người xuống xe, thu xếp hành lý, chẳng mấy chốc trời đã vào đêm.
Dận Tự trong người nóng nực, sau một hồi tắm rửa rồi thay trang phục mới, lập tức cảm giác thần thanh khí sảng.
Lúc Dận Chân tới thì thấy hắn đang tự tại đứng chỗ hành lang ngắm nhìn mặt trời lặn, ánh sáng xế chiều khoác lên người hắn, tạo nên một cảm giác không nói thành lời.
Bỗng dưng như có một luồng sóng kích động xông thẳng vào tim, muốn đi qua kéo người ấy ôm chặt vào lòng, thiên trường địa cửu, không muốn san xẻ cùng bất kỳ ai.
“Dận Tự.”
“Tứ ca.” Dận Tự có hơi bất ngờ. “Vừa nhìn thấy huynh đi chung với Thái tử, quay lại nhanh vậy sao?”
“Ừ, huynh tìm đại cái cớ, cáo từ trước.”
Hai người sóng vai đi vào phòng, Lục Cửu vội dâng trà nóng điểm tâm lên.
Dận Tự cho mọi người lui xuống rồi mới nói: “Nhìn tứ ca có vẻ ưu tư, có chuyện gì rối rắm à?”
“Thái tử giữ huynh lại dùng cơm, huynh từ chối.” Dận Chân thấy không có người ngoài ở đây, sắc mặt lập tức trở nên trầm ngâm. “Mấy năm trước mỗi dịp nghỉ mát, Hoàng a mã luôn để Thái tử ở lại giữ thành, nhưng năm nay lại ngày vào lúc xử tử Sách Ngạch Đồ, dẫn theo Thái tử, xét một mặt nào đó, đây có lẽ ẩn chứ thâm ý sâu sắc, tạm thời đệ đừng qua lại nhiều với Thái tử, không khéo lại khiến Hoàng a mã sinh nghi.”
Dận Tự gật đầu mỉm cười: “Chuyện đó thì huynh yên tâm.”
Đệ cũng không như tứ ca, luôn tỏa ra sự thân thiết khiến người khác muốn tới gần, bốn bề vắng lặng, Dận Chân không cầm lòng được vươn tay nắm lấy tay hắn.
Hai người dùng dằn một hồi thì có người đến truyền chỉ, bảo hai người nghỉ tạm rồi qua bệ kiến.
Dận Chân đành phải quay về phòng tắm rửa, tạm thời rời xa nhau.
Y vừa đi, nét cười trên mặt Dận Tự lập tức phai nhòa.
Nếu Thái tử bị phế, vị trí thừa kế để trống, các huynh đệ nhất định nhảy vào xâu xé.
Vị tứ ca này, cũng không phải người không có dã tâm.
Đến khi ấy, giữa các huynh đệ, chỉ sợ khó lòng tránh khỏi việc hoài nghi nhau, ngay cả hòa thuận ngoài mặt cũng không giữ nỗi.
Còn hắn....
Dận Tự day day thái dương, sống hai kiếp người, hắn thật sự không muốn dính vào chuyện thế này nữa, chỉ là đến khi ấy, tình thế không do người, dù hắn có sự trải nghiệm một đời người, cũng khó lòng bảo đảm có thể tuyệt đối giữ thân.
Vừa nghĩ đến Dận Chân có thể sẽ ngờ vực vô căn cứ, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Khang Hy triệu họ đến, lại không phải vì quốc sự.
Đế vương nay đã gần năm mươi, cũng bắt đầu muốn hưởng thụ thú vui đời người, một bàn ngự thiện đầy vung, nhưng hình ảnh mọi người ngồi vây quanh bàn lại như mọi gia đình bá tính, bốn người con, một người cha, chỉ thiếu mỗi Thái tử.
Thập Tam Thập Tứ dù tuổi còn nhỏ, nhưng lớn khôn trong cung, hiển nhiên sẽ không ngờ nghệch hỏi những câu như Thái tử đâu sao không đến, Khang Hy một bên gắp đồ ăn cho hai đứa nhỏ, một bên hỏi han chuyện học hành, thỉnh thoảng còn kể về kinh nghiệm từng trải trong ngoài cung của bản thân ông, Thập Tam ngay thẳng hoạt bát, Thập Tứ thông minh hiểu chuyện, hai người Dận Chân Dận Tự cũng đệm đôi câu nói đùa, bầu không khí tỏa ra sự ấm áp hòa thuận, cha hiền con thảo.
Mọi người nói về đề tài săn bắn, Khang Hy lắc đầu cười: “Mấy năm gần đây nhãn lực trẫm không còn tốt, nhớ đến Mộc Lan Thu Tiễn năm nào, chẳng tốn mấy sức cũng dành được hạng nhất.”
Trong lời nói của ông, mang theo kiêu ngạo lại thoáng chút tiếc nuối, ngay cả đế vương hùng mạnh như Khang Hy, cũng phải đối diện với sự mài mòn của tuổi tác.
Dận Tự nói: “Chắc do ngày thường Hoàng a mã luôn phê duyệt tấu chương đến tận đêm khuya, làm hai đến mắt, lúc trước do mắt nhi thần có bệnh, nên cũng sưu tầm không ít sách thuốc, đến nay vẫn nhớ được một vài phương thuốc dân gian dùng để bảo vệ mắt, không bằng để nhi thần về ghi ra, đưa Thái y xem có dùng được không.”
Sắc mặt Khang Hy khẽ đổi, nói: “Trẫm nhớ mắt con vẫn luôn tốt xấu thất thường, gần đây sao rồi?”
Dận Tự đáp: “Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi nhiều là được rồi ạ.”
Không hề trách móc, lại chẳng nói quá, cũng không tỏ ra yếu ớt, nhưng lại khiến sắc mắt Khang Hy càng hòa ái hơn.
Từ sau khi Lương Phi qua đời, ông đối với đứa con này, lại thêm càng thêm yêu thương lẫn áy náy, có lẽ là do cảm giác tội lỗi với Lương Phi, hoặc có lẽ là do nhớ đến khoảng thời gian bản thân đã nghi oan cho hắn, khiến cho trong lòng Khang Hy nảy sinh những cảm xúc nói không thành lời.
“Cố gắng tĩnh dưỡng, sau này còn nhiều việc chờ con làm.” Những lời này xem như khuyến khích cũng như khẳng định của ông, Dận Tự vội đứng dậy tạ ơn.
Mọi người lại tiếp tục trò chuyện, chẳng lâu sau thì nghe Lương Cửu Công vào báo, Thái tử đang ở bên ngoài cầu kiến.
Sắc mặt Khang Hy thoáng chốc trở lạnh.
Dận Chân Dận Tự nhìn nhau, đều đồng thời giữ im lặng.
Hai đứa nhỏ giỏi quan sát, càng im như thóc.
“Cho nó vào.” Khang Hy cười nhạt, đặt đũa bạc trong tay xuống.