Thuở trẻ phong lưu cũng hay thích xuất cung nghe khúc ngắm mỹ nhân, nhưng hiện tại đang bị chuyện của đám con quấy rầy dẫn đến tâm tình không tốt, dù là tiếng trời lọt vào tai cũng cảm thấy phiền, Khang Hy nghe một hồi, trên mặt thoáng hiện vẻ bực bội, lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.
“Thưởng.”
Lương Cửu Công từ trong tay áo móc ra một thỏi bạc đặt lên bàn.
“Gia!” nữ tử hát khúc cũng đứng lên, dịu dàng bước lại, khẽ cúi người. “Vị gia này xin dừng bước, không biết có phải tiểu nữ hát không hay, khiến ngài phiền lòng hay không?”
Giọng nói êm dịu, du dương động lòng người, nếu là nam nhân tầm thường, chỉ sợ đã mềm lòng ba phần, nhưng Khang Hy ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ thoáng dừng bước, xong lại bước nhanh ngoài, đã có người đứng vén sẵn rèm xe đợi ông.
Tuy Khang Hy năm nay đã ngoài năm mươi, nhưng chăm sóc đầy đủ, nhìn tướng mạo cũng không quá bốn mươi, lại ăn mặc sang trọng tinh tế, vừa nhìn đã biết phi phú tức quý, đương nhiên đặc biệt gây chú ý.
Nữ tử nhìn theo bóng lưng của ông, cắn môi, lại chỉ dám giận trong lòng, bản thân nàng ở đây hát khúc bao năm, chưa từng có người cự tuyệt nàng.
Ra khỏi tửu lâu, Khang Hy lại hơi do dự, đưa mắt nhìn quanh, vùng đất phồn hoa, lại chẳng nơi nào để đi, Lương Cửu Công với bước chầm chậm theo sau. “Chủ tử?”
“Ngươi nói xem trong kinh thành, có nơi nào đáng đi?” Khang Hy độ nhiên có phần mất hứng.
Lương Cửu Công đảo mắt, trưng ra gương mặt tươi cười, nhưng không khiến người ta cảm thấy ghét. “Không bằng ghé phủ của các A ca?”
Lão nói lời này là có lý do.
Lương Cửu Công ngày nay là hoạn quan ngự tiền đắc lực nhất, phàm là Hoàng a ca tiến cung bệ kiến, tất nhiên phải cho ông thông báo, có đôi khi họ vị suy đoán tâm trạng của Khang Hy, sẽ gặp Lương Cửu Công dò hỏi trước, để có sẵn chuẩn bị.
Tuy rằng các A ca hỏi, Lương Cửu Công không thể không đáp, nhưng để lợi cho người, lợi cho mình, đôi khi mang theo trong người một hai thỏi vàng hay thậm chí một miếng ngọc thượng hạng, lúc hỏi chuyện thì đưa qua, xem như bán điều tốt lành cho hắn.
Tuy trong lòng ai cũng xem thường hoạn quan, nhưng ngoài mặt thì không ai muốn đắc tội với họ, diêm vương dễ xử, tiểu quỷ khó chơi, có đôi khi quyết định thành bại lại nằm trong tay của những tiểu nhân vật như vậy.
Lương Cửu Công hiển nhiên cũng biết có rất nhiều người không để tên hoạn quan như lão vào mắt, đừng nói Hoàng a ca, đến cả đốc phủ quan lớn vào kinh nhận chức, song song với việc hối lộ lão thì trong mắt họ thường xuyên lộ ra sự khinh miệt.
Trong đó chỉ có mấy người là ngoại lệ, ngoại thần là Trương Anh, Hoàng tử thì có Bát A ca.
Các A ca khác không cần phải nhắc đến như, Tứ A ca mặt lạnh tâm lạnh, thấy ai cũng đều vô cảm, dù đối với Lương Cửu Công cũng không ngoại lệ, nhưng Lương Cửu Công thì không cảm thấy thế.
Ngũ A ca và Thất A ca, từ trước đến nay không giỏi đấu đá với người, nên cũng không qua lại nhiều với Lương Cửu Công.
Các A ca còn lại thì tuổi đều còn nhỏ, cũng rất ít một mình yết kiến Khang Hy, chỉ có Bát A ca đối xử với mọi người hiền hòa, đối với lão cũng chưa từng tự cao tự đại, có một lần biết Lương Cửu Công đi đứng bất tiện, còn mang một phương thuốc cổ truyền đến cho lão, sau Lương Cửu Công dùng mấy lần, phát hiện quả thật có tác dụng, Dận Tự nhớ chuyện này, hầu như mỗi lần gặp đều sẽ ân cần hỏi thăm, khiến Lương Cửu Công vô cùng cảm động.
Lão hầu hạ vua hơn mười năm, có hạng người nào chưa gặp qua, chính bởi vậy, chỉ có những người không xem lão như hoạn quan thấp hèn, mới đặc biệt được lão khắc ghi trong lòng.
Một gói khi no sao bằng một miếng khi đói, Lương Cửu Công đương nhiên cũng sẽ không vì họ mà dâng hiến tiền đồ hay mạng sống của bản thân, nhưng trong phạm vi đủ khả năng nâng đỡ một người, hoặc nói tốt mấy câu, lão vẫn vui lòng làm.
Vì vậy khi Khang Hy hỏi, lão liền nêu ra chủ ý ghé thăm phủ A ca, nhưng hiện tại Khang Hy không muốn nhìn thấy Bát A ca, lão cũng không dám trắng trợn nhắc đến, nếu Khang Hy thật muốn đến chỗ đứa con này, xem như là phúc phận của Bát A ca.
Nhưng Khang Hy suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Ừ, ghé thăm Tứ gia một lúc.”
Lương Cửu Công thầm thở dài, ngoài mặt lại không lộ nửa phần, vội cười đáp: “Dạ, nghe nói giờ phủ Tứ Bối lặc có thêm tiểu A ca, đang trong độ tuổi hoạt bát nghịch ngợm.”
Khang Hy lườm lão. “Lão già ngươi là đang hâm mộ người khác có trai có gái à? Đợi thêm ít năm nữa, chọn một người trong họ hàng ở quê cho ngươi làm con thừa tự chịu không.”
Lương Cửu Công nghe giọng điệu Khang Hy không có vẻ tức giận, hơn nữa cũng không giống đang nói đùa, không khỏi quá đỗi vui mừng.
“Chủ tử thiên ân, nô tài, nô tài....” nâng một tay lên lau khóe mắt.
“Được rồi được rồi!” Khang Hy cười mắng: “Đang ở trên đường đấy, đừng làm mất mặt!”
Trong lúc chủ tớ hai người trò chuyện, thì đã tới phủ đệ của Dận Chân.
Thị vệ đi vào trước để thông báo, chỉ chốc lát sau, Na Lạp thị dẫn theo Hoằng Huy và tất cả nội quyến đi ra nghênh giá.
“Đứng lên cả đi.” Khang Hy nhìn lướt qua mọi người đang quỳ, phát hiện ngoại trừ Na Lạp thị, những người khác đều diện mạo xa lạ, ngay cả tôn tử của bản thân ông cũng không ấn tượng mấy.
Hoằng Huy chỉ mới hai tuổi đầu, nhưng cũng đã hơi hiểu chuyện, mắt thấy những người lớn bên cạnh đều không dám động đậy, biết ngay đây không phải lúc bản thân có thể bướng bỉnh, nên cũng ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, chỉ là đôi mắt không giữ được cứ láo liêng ngó Khang Hy, tràn đầy hiếu kỳ.
Tiểu hài tử tuổi này là tuổi ăn chơi nhất, Khang Hy nhìn nó, trong lòng cũng dâng lên chút từ ái, dang hai tay cười nói: “Lại với Hoàng mã pháp nào.”
Hoằng Huy vặn tay vào nhau, hết nhìn Na Lạp thị tới nhìn Khang Hy, đứng lên ì à ì ạch đi về hướng Khang Hy.
“Hoàng mã pháp!” Giọng nói non nớt làm Khang Hy mỉm cười, ôm nó vào lòng.
“Hoằng Huy năm nay mấy tuổi?”
Phàm là người lớn đều thích ghẹo tiểu hài tử như vậy, hỏi tới hỏi lui cũng là mấy vấn đề này, có lẽ Hoằng Huy đã bị hỏi không biết bao nhiêu lần, nghe vậy lập tức trả lời vang dội: “Hai tuổi!”
Khang Hy gật đầu, nhìn về phía Na Lạp thị: “Con dạy con không tệ!”
Na Lạp thị cười đáp: “Hoàng a mã quá khen, thần tức không dám kể công, Hoằng Huy thường ngày cũng rất nghịch ngợm, chỉ là hôm nay ở trước mặt Hoàng a mã, mới đặc biệt ngoan ngoãn thế đấy ạ!”
Ngữ điệu như đang trò chuyện trong nhà nhưng lại không mất sự cung kính khiến Khang Hy rất hài lòng, trong ấn tượng của ông, người con dâu này từ trước đến nay luôn luôn đoan trang tự nhiên, quản lý nhà cửa ngay ngắn gọn gàng.
Trắc phúc tấn Lý thị đứng phía sau Na Lạp thị, nghe vậy siết chặt đến ngón tay đâm vào lòng bàn tay, hận ý đối với Na Lạp thị ngày càng sâu đậm.
Nếu không phải nhi tử Hoằng Phán vừa lên hai đã chết yểu, trong phủ chỉ còn lại mỗi Hoằng Huy, hiện tại làm gì tới phiên Na Lạp thị ở đây giả khéo léo khoe khoang.
Hôm nay là ngày nghỉ, lục bộ không cần đến nha môn, Khang Hy nhìn quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng Dận Chân.
“A mã con đâu?” Ông hỏi tôn tử của mình.
Hoằng Huy nháy nháy mắt, bỗng dưng chu môi. “A mã, đi tới chỗ bát thúc.”
Nó cũng muốn tới nhà bát thúc, nhưng Dận Chân không dẫn nó theo, Hoằng Huy vốn đã quên chuyện này, lúc này bỗng dưng bị Khang Hy nhắc tới, lại bắt đầu cảm thấy ấm ức.
Khang Hy trong lòng có chút khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn không đổi.
“A mã con qua nhà bát thúc làm gì?”
Hoằng Huy suy nghĩ nửa ngày, mới bật ra một chữ. “Chơi!”
Khang Hy thoáng sửng sốt, bật cười ha ha.
Thiên tử long nhan đại duyệt, người bên cạnh đương nhiên cũng phải phối hợp cười theo, bầu không khí tạm thời cũng có thể xem như ấm áp vui vẻ.
“Được rồi, đừng đứng mãi ở đây.” Khang Hy ôm Hoằng Huy đi vào trước, đám người Na Lạp thị nối đuôi theo sau.
Bên trong đã chuẩn bị sẵn trà ngon, Khang Hy ôm Hoằng Huy cả buổi, tay cũng hơi mỏi, Lương Cửu Công quan sát sắc mặt, hiểu ý vội vàng đưa tay đón lấy Hoằng Huy.
“Hoằng Huy, a mã con thường đến chỗ bát thúc lắm à?” Khang Hy hớp ngụm trà, dò hỏi.
Na Lạp thị cúi đầu, thầm than không hay.
Ai cũng biết Dận Tự vừa mới bị Khang Hy quở trách, hiện tại lại bất ngờ nhắc đến, phải chăng đang thăm dò, vả lại còn chọn Hoằng Huy không biết nói dối.
Hoằng Huy không hiểu thế sự, thiên chân vô tà, đương nhiên gật đầu.
“Hoằng Huy cũng muốn đi.”
Khang Hy nhướng mày cười: “Hửm, tại sao?”
Hoằng Huy xòe tay bắt đầu đếm.
“Có đường.” Dận Tự thường đặc biệt sai người ra các tiệm đồ ngọt ở ngoài mua các loại mứt hoa quả mềm dẻo, làm cho vị tiểu tổ tông này vừa nhìn thấy mặt hắn là đòi đường.
“Có cá.” trong hồ nước ở hậu viện phủ Bát Bối lặc có cá chép sặc sỡ, hầu như chưa con nào thoát khỏi độc thủ của Hoằng Huy, gần như mỗi con đều từng bị nó vớt lên sờ mó.
“Có bát thúc.” cái này không cần giải thích, Hoằng Huy nói xong, đầy chờ mong nhìn Khang Hy, tựa như đang mong ngóng vị Hoàng mã pháp này cho nó đường ăn.
Thấy Khang Hy trầm ngâm không nói, Na Lạp thị vội cười: “Bát đệ mỗi lần ghé qua, đều sẽ cho Hoằng Huy ít thứ linh tinh, trẻ con nhớ ăn không nhớ đánh, dễ dàng bị lấy lòng.”
Khang Hy có vẻ dịu xuống, nói: “Đã vậy, thì đến phủ Lão Bát xem thử.”
Hoằng Huy nghe vậy vội vàng giang hai tay, làm ra bộ dáng muốn được bồng.
“Hoằng Huy cũng đi, Hoằng Huy cũng đi!”
Na Lạp thị vội ôm nó lên, thấp giọng dỗ dành: “Không được càn quấy với Hoàng mã pháp!”
Khang Hy ngược lại không giận, ông đối với Hoàng tôn hoạt bát không sợ người lạ này có đôi phần yêu mến.
Các A ca khi trưởng thành đa số đều thành thân sinh con, trưởng tử Hoằng Tích của Thái tử, nay cũng đã năm tuổi, càng lớn càng thông minh lanh lợi. Yêu chim yêu cả ***g, vậy nên cũng rất được Khang Hy quí mến, chưa kể Hoằng Tích cha nào con nấy, tuổi còn nhỏ đã bộc lộ ngạo khí hơn người, rất có phong thái của Thái tử năm nào.
Nay gặp Hoằng Huy tướng mạo hàm hậu đáng yêu hoàn toàn khác với Hoằng Tích, đương nhiên khiến Khang Hy cảm thấy mới mẻ khác biệt.
Nên ông mới hiếm khi bỏ xuống sự nghiêm nghị, giống như một người ông trong gia đình bá tính dỗ dành Hoằng Huy hồi lâu, còn hứa sẽ lấy mứt từ chỗ Dận Tự về cho nó, mới thoát thân được.
“Tỷ tỷ, Hoằng Huy đúng là có phúc, được người ưu ái như vậy.” Khang Hy vừa đi, Lý thị phun ra một câu đầy tính ganh ghét.
Na Lạp thị thoáng mỉm cười, niệm tình Lý thị vừa mất con, trong lòng hiển nhiên đau buồn, cũng không tính toán với nàng, dắt tay Hoằng Huy đi.
“Ngạc nương, con thích Hoàng mã pháp.” Hoằng Huy ngẩng đầu, nói với Na Lạp thị.
Na Lạp thị chỉa chỉa trán nó, cười nói: “Phải luôn mang lòng kính trọng với Hoàng mã pháp.”
Đứa ngốc này, đó là vì hôm nay tâm trạng của Hoàng mã pháp con đang vui, nếu thấy thái độ của ông ấy với bát thúc của con, xem con còn nói vậy được không?
Thiên tử nổi giận, xác chất thành núi, máu chảy thành sông. Ngạc nương không hy vọng con nhận được thánh quyến gì đấy, chỉ cần con bình an trưởng thành là được rồi.
“Dạ.” Hoằng Huy chớp mắt, cái hiểu cái không, mặt đầy vô tội.
Lúc này ở phủ Bát Bối lặc, Dận Tự đang ngồi xổm dưới đất ngắm nghía mảnh đất trồng khoai lang của hắn.