Bữa tiệc tổ chức tại Thanh Hòa Viên của Dương Châu, lần này ngoại trừ quan viên lớn nhỏ của Dương Châu ra còn mời hai gánh hát đến biểu diễn, ánh đèn soi sáng cả không gian, sắc màu rực rỡ, có thể nói cực kỳ náo nhiệt.
“Lần này Bát A ca xem như đòi đủ tiền vốn.” Lý Trần Thường vuốt râu xem dáng điệu vén áo thước tha uyển chuyển của đào hát trên sân khấu, mỉm cười.
Kiều Hưng Tổ lại không thể thoải mái như vậy. “Ta cảm thấy có gì đó khác thường, Bát A ca lần đầu đến đây, ngay cả tỏ vẻ bày trò cũng không hề, luôn giữ thái độ hòa bình, có phải quá thuận lợi không?”
Lý Trần Thường cười khẩy: “Kiều lão đúng là hồ đồ, ngươi đã quên rằng Dương Châu này là địa bàn của ai sao? Thái tử gia! Bát A ca làm việc như vậy, tự có Thái tử gia ở kinh thành dàn xếp dùm hắn, hơn nữa trời cao Hoàng đế xa, Giang Nam lại có vị quan nào thanh liêm minh bạch à, đến cả Tào gia Giang Ninh …..” lão hừ một tiếng. “Cũng chẳng trong sạch hơn ai.”
Kiều Hưng Tổ suy tư, ngươi có chỗ dựa là Thái tử, người khác không có, vạn nhất xảy ra chuyện, cũng là người khác đứng ra gánh tội, ngoài mặt cũng bắt chước lộ ra nét cười bừng tỉnh đại ngộ. “Thì ra là thế.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Bát A ca Dận Tự đã mang theo Long Khoa Đa đi đến, chào hỏi với các quan viên lớn nhỏ, biểu cảm trên mặt ấm áp như gió xuân.
“Hai ngày nữa, nhiệm vụ của bổn Bối Lặc ở Dương Châu cũng xem như hoàn thành, Dương Châu được phồn hoa như ngày nay, chư vị thực sự có công lớn, hãy để ta thay mặt Hoàng a mã kính chư vị một ly.” Dận Tự cười nói, giơ ly rượu lên.
Quan viên có mặt vội vàng đứng dậy đáp lễ.
“Không dám nhận! Không dám nhận!”
“Bát A ca thiếu niên xuất chúng, mới là người khiến chúng tôi phải bội phục!”
“Bát gia khách sáo!”
Dận Tự lia một vòng qua mọi người, lại cười nói: “Bữa tiệc hôm nay, xem như cám ơn sự săn sóc của các vị mấy ngày qua, chỉ mong lần tới có cơ hội đến Dương Châu có thể ôn chuyện với mọi người!”
Lý Trần Thường sâu sắc cảm nhận vị Bát A ca đúng là thức thời không ai sánh bằng, cũng trưng ra nụ cười sảng khoái đáp trả hắn: “Người ở kinh thành ai cũng nói Bát gia là người tâm trí linh lung, tâm can thất khiếu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên bất phàm, nay để hạ quan thay mặt quan viên Dương Châu tạ ơn Bát gia!”
Lý Trần Thường là người của Thái tử, đối diện với Dận Tự mới mười mấy tuổi đầu, khi nói chuyện khó tranh khỏi mang theo chút bất kính của người bề trên, khiến Long Khoa Đa đứng sau lưng Dận Tự khẽ cau mày.
Dận Tự lại như không hề phát hiện: “Ta có ơn gì với các vị đâu chứ, chẳng qua là chư vị liêm khiết làm việc theo phép công mà thôi.”
Hai người nhìn nhau cười, phảng phất cảm giác trong lòng tự hiểu không cần nói ra.
Trải qua ba tuần rượu, mọi người trở nên buông thả hơn, dần dần tiếng cười vang lên không ngớt, hòa cùng tiếng ca hát trong sân, chỉ do người đang ngồi đây đều mặc quan phục, nên khiến cho cảnh tượng náo nhiệt thế này loáng thoáng cảm giác cổ quái.
Chợt có một người chạy vào, thì thầm mấy câu với Long Khoa Đa, Long Khoa Đa nhăn mày, quay đầu thấp giọng nói lại với Dận Tự.
Dận Tự nhướng mày: “Tri Huyện Hưng Hóa là vị nào?”
Tống Độ vội lên tiếng: “Người hiện giữ chứ Tri Huyện Hưng Hóa là Dương Kỳ Tu, có chút tài văn chương, nhưng do cậy tài khinh người, cũng không qua lại với các quan viện khác.”
“Hửm?” Dận Tự nét mặt nhìn không ra cảm xúc. “Đến cả bổn Bối Lặc Gia mở tiệc chiêu đãi, cũng không tới?”
“Bát gia bớt giận.” Tống Độ từ giọng điệu của hắn cũng suy đoán được ít nhiều, liền nói: “Dương Kỳ Tu này tính tình cổ quái, lời nói có phần khó nghe, giống như tảng đá trong hố phân vừa thối vừa cứng, ngày thường không nói làm gì, mà cả triệu tập các huyện Dương Châu, gã cũng rất ít khi tới, hạ quan đối với gã, thật sự là hết cách.”
Lý Trần Thường cũng xen vào với thái độ giảng hòa: “Dương Kỳ Tu chẳng qua ỷ vào tính cách văn nhân của bản thân, không để ai vào mắt, đợi bữa tiệc kết thúc, hạ quan sẽ đi thượng tấu vạch tội gã.”
Dận Tự dường như rất hăng hái, buông đũa bạc, hỏi: “Vậy Dương Kỳ Tu, rốt cuộc là quan tốt, hay quan xấu?”
Lý Trần Thường vội cười đáp: “Bát gia cứ thích nói đùa, dạng người như gã, với cấp trên thì bất kính, với thuộc hạ thì không quan tâm, từ đó có thể thấy, đối với địa hạt hay bá tính của gã cũng chẳng hơn gì, hạ quan nhớ mang máng, đánh giá của Lại Bộ về gã liên tục ba năm đều là không đạt.”
Dận Tự gật đầu, ung dung hỏi: “Vậy ngươi nói xem, có khả năng nào là do hắn không chịu thông đồng làm bậy, nên bị chúng đồng liêu chèn ép không?”
Lý Trần Thường thoáng lặng người, phản ứng có phần chậm chạp. “Ý của Bát gia?”
Dận Tự cười: “Ý của ta, không phải đã rất rõ rồi sao, Lý đại nhân cảm thấy thế nào?”
Lý Trần Thường còn chưa lên tiếng, tim Kiều Hưng Tổ đã nhảy loạn, rồi lại đột nhiên chùng xuống, đang muốn mở miệng nói thì thấy một người từ ngoài cửa đi vào, hùng hùng hổ hổ.
“Khởi bẩm Bát gia, nhân mã của Đạt Xuân đã bao vây chặt chẽ xưng quanh trang viên này, một con ruồi cũng bay không thoát!”
Âm lượng của câu này, vừa đủ để trong khoảnh khắc nhấn chìm toàn bộ âm thanh đang hiện diện.
Trang viên rộng lớn, chớp mắt trở nên im lặng như tờ.
Có mấy người thậm chí đang cầm ly rượu trên tay, toàn thân đã cứng đờ.
Lý Trần Thường sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn miễn cưỡng cười lên: “Ý của Bát gia?”
Dận Tự vẫn giữ nụ cười trên môi cùng phong thái hòa nhã trước sau như một, lúc này trong mắt Lý Trần Thường lại như La Sát. “Có người tố giác với ta, quan trường Dương Châu, quan thương cấu kết, đồng lõa đồng mưu, ức hiếp bá tính, nhận hối lộ thành thông lệ …..”
Kiều Hưng Tổ vội xen vào: “Bát gia minh xét, tuyệt đối không có chuyện này!”
Dận Tự gật đầu. “Có chuyện này hay không, phải điều tra mới biết, bổn khâm sai mang chức trách trên người, tình thế khó xử, nghĩ đến chắc chư vị đại nhân sẽ không làm khó ta.”
Lời nói hữu lễ, lại đang rơi vào tình cảnh đao gác ngang cổ, dù là ai cũng không nói ra được lời từ chối.
Lý Trần Thường giờ mới tỉnh ngộ, hóa ra biểu hiện hòa nhã lúc trước của Dận Tự, chẳng qua là một lớp ngụy trang, vị Bát A ca này, từ khi mới bắt đầu đã tính toán trừng trị họ.
“Bát gia, phàm là việc gì cũng nên một vừa hai phải, nên biết rằng chúng tôi nhìn vậy chứ không dễ bắt nạt.” Nếu hiện tại đã vạch mặt nhau cả rồi, lão không cần giả vờ nữa, sắc mặt sa sầm, cắn răng cười lạnh. “Ngài muốn bắt chúng tôi, có chứng cứ không?”
Dận Tự vuốt nhẫn ngọc, nói: “Hơn mười hộ bá tính ngoài thành Dương Châu, nhiều đời sống nhờ nghề làm muối, nay muốn cáo trạng các ngươi dung túng gian thương thu mua muối trái luật, bốc lột lợi nhuận, không biết có thể tính là nhân chứng hay không?”
“Bát gia vậy mà thà tin lời đám điêu dân, cũng không hỏi qua bá quan Dương Châu một tiếng sao? Lẽ nào ngài không sợ chúng tôi liên kết thượng tấu Hoàng thượng?!” Tại trang viên im ắng không người lên tiếng, giọng nói của Dận Tự và Lý Trần Thường rõ ràng vang dội, giọng người sau lại càng gay gắt hơn người trước.
“Lý đại nhân không cần nóng vội, nếu ngài muốn nghe, ta có sẵn nhiều điều để nói, đó chỉ là thứ nhất.” Dận Tự ung dung tự tại trả lời: “Thứ hai, Tri Huyện Hưng Hóa Dương Kỳ Tu, cáo trang chư vị đang ngồi đây, quan lại bao che lẫn nhau, không để ý đến sống chết của bá tính, hễ có vụ án đưa ra thẩm vấn, nhất định phải hối lộ đi đầu, bằng không chắc chắn sẽ thua kiện, hễ là thỉnh cầu của thương nhân ngành muối, không gì không chuẩn, còn cực khổ của các nhà làm muối, thì mắt điếc tai ngơ.”
“Đây là vu khống!” Tống Độ đứng phắt dậy, lớn tiếng nói.
Dận Tự chỉ cười: “Nghe nói Tống đại nhân có hai người thiếp, là do thương nhân ngành muối Phúc Yên tặng cho, dung mạo xinh đẹp, có một không hai ở Dương Châu, được người người xưng tụng là đại – tiểu Tây Thi, hôm nay đã được ta mời tới, chẳng hay Tống đại nhân có muốn ôn lại tình cũ với họ không?”
Tống Độ máu trên mặt trong nháy mắt lui sạch, lão đặt mông ngồi xuống ghế, không nói được nửa lời.
Dận Tự cũng không nhìn lão ta, nhận lấy vật trong tay Lục Cửu. “Hiện tại ở chỗ của ta có một bản sổ sách, ghi chép rõ ràng chi tiết năm năm trở lại đây Tào gia Dương Châu đã hối lộ cho chư vị đang ngồi đây những gì, nếu như các người muốn nghe, ta sẵn sàng đọc.”
Dừng lại trong một thoáng, Dận Tự tiện tay mở đại một trang.
“Ngày 26 tháng 5 năm Khang Hy thứ ba mươi lăm, vì lý do thuyền muối đậu lại cửa ngõ, tặng cho Tri phủ Dương Châu Tống Độ hai ngàn lượng bạc trắng. Tặng Trương Bật đường muối Hoài Dương năm ngàn lượng bạc trắng, một bình rượu lục tùng thạch điểm hoa cảnh và rồng.”
“Mùng 3 tháng 3 năm Khang Hy thứ ba mươi bốn, vì Thôi gia cáo trạng, tặng Tri phủ Dương Châu Tống Độ ba ngàn lượng bạc trắng, một cái cốc mỹ nhân của Nhữ diêu.”
Đọc xong ngẩng đầu nhìn Tống Độ, cười: “Tống đại nhân đúng là xa hoa, ngày nào đó phải cho bổn Bối Lặc chiêm ngưỡng qua bảo tàng của ngươi nha?”
Theo từng câu từng chữ của hắn, những quan viên đang hiện diện ở đấy sắc mặt như tro tàn, không một ai lên tiếng.
Dận Tự cười xong, quét mắt một lượt qua chúng, mặt đổi sắc, lạnh lùng quát: “Người đâu!”
“Có!” Một đám quan binh đứng bên ngoài phá cửa xông vào, người cầm đầu bước lên, quỳ gối hành lễ với Dận Tự.
“Nô tài Tổng Binh Dương Châu Đạt Xuân, tham kiến khâm sai đại nhân!”
Vào lúc này ở đây, hắn không gọi Bát A ca, cũng không gọi bát bối lặc, một mực xưng hô khâm sai, suy nghĩ nhạy bén, nhìn một suy trăm.
Dận Tự nhìn hắn tỏ ý tán thưởng, nói: “Tháo mũ quan của những người ở đây xuống, bắt hết lại, đợi xử lý sau!”
“Dạ!”
Lý Trần Thường suy sụp ngồi trên ghế, đợi tới lúc có người lại tháo mũ quan của lão xuống, lão mới phản ứng như bị dội nước nóng, nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt Dận Tự nói: “Thái tử gia sẽ không tha cho ngươi đâu!”
“Nhị ca của ta là Thái tử một nước, anh minh cơ trí, thuở ban đầu là do thấy ngươi làm việc xem như ổn thỏa, nên mới đề cử ngươi làm Diêm Vận Sứ Lưỡng Hoài, nhưng không ngờ Lý đại nhân lại phụ kỳ vọng của Thánh thượng, cũng như phụ kỳ vọng của Thái tử, chuyện đã đến nước này, còn muốn lôi kéo ai vào cuộc sao?”
Một câu này của Dận Tự, cơ hồ phủi sạch mọi quan hệ giữa lão và Thái tử, Lý Trần Thường giận đến hộc máu, nhưng không để lão có thời gian nhiều lời, mũ quan đã bị tháo xuống áp giải đi mất.
Lý Trần Thường vừa đi, đám người còn lại càng như quần long vô thủ, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời.
Lục Cửu thấy chủ tử của nó ngồi yên ở đấy, đã có thể quét sạch quan viên địa phương và quan viên đường muối của Dương Châu thậm chí là gần nửa số quan lại Giang Nam, không khỏi cảm thấy hãnh diện lây, lưng cũng ưỡn thẳng hơn bình thường, đồng thời len lén nghía qua chủ tử.
Lại thấy Dận Tự đang nhíu mày, trông không hề giống như đang thoải mái.
Quả thật trong lòng hắn vẫn mang nặng sầu lo.
Dận Tự rõ ràng hơn ai hết, lần hắn đến cứu nạn ở Bình Dương đã đắc tội với Thái tử, thường ngày cũng không tỏ ra thân thiết qua lại với Thái tử, nên ở trong mắt người khác, hắn tuyệt đối không phải người của Thái tử, đây chính là dụng ý của Khang Hy khi phái hắn đi.
Không thân thiết với Thái tử, chứng tỏ sẽ không vì nịnh bợ Thái tử mà vị tình riêng, đồng thời không phải người của Đại A ca, điều này nói lên hắn cũng sẽ không vì giúp Đại A ca mà hãm hại Thái tử, thông qua đó càng phản ánh rõ ràng hơn mẫu thuận trong lòng Khang Hy lúc này: đối với Thái tử, ông chẳng biết phải xử lý thế nào.
Phụ thân còn đang dao động chưa chắc, người làm nhi tử như hắn lại càng khổ hơn, xử trí quá nghiêm, sẽ bị hiềm nghi là đuổi tận giết tuyệt, xử trí không nghiêm, lại sợ bị truy cứu dung túng vị tình riêng, quyết đoán gom toàn bộ chứng cứ lại, sau thượng tấu, để Khang Hy tự quyết định.
Tuy lần này đã đắc tội nặng nề với Thái tử, nhưng hắn là phụng lệnh làm việc, Thái tử cũng không moi móc được khuyến điểm gì, về sau, bản thân dè dặt hơn là được rồi, chỉ cần nhẫn nhịn thêm mấy năm nữa, đợi đến lúc phế Thái tử …..
Dận Tự thở dài một hơi, đột nhiên trong lòng có chút chờ mong phản ứng của Khang Hy khi thấy tấu chương.
Vị Hoàng a mã này của hắn, đến cuối cùng sẽ xử trí nghiêm minh, hay nhẹ tay tha bổng?
Bất luận Khang Hy có lòng muốn xếp vụ án này xuống, thì trên đời này vẫn có cái gọi là ngoài ý muốn.
Chưa đến hai ngày sau khi nhận được tấu chương của Dận Tự, thì Ngự sử Ngụy Chương thượng tấu, vạch tội đám người Diêm Vận Sứ Lưỡng Hoài Lý Trần Thường và Tri phủ Dương Châu Tống Độ cùng những người có liên can.
Khang Hy rất tức giận, trong tình huống thế này thì dù ông có muốn xử lý nhẹ cũng không được, ánh mắt của văn võ cả triều đều đang hướng về đây, bá tính Giang Nam cũng đang dõi theo, Dương Châu lại là địa phương xưa nay được triều đình xem trọng, bóng ma tàn sát giết chóc vào năm quân Thanh nhập quan vẫn còn đó, hôm nay nếu tha cho những kẻ này, không xử lý nghiêm minh, một khi kích động dân biến, vậy hậu quả sẽ khó lường.
Dưới tình huống thế này, Dận Chân lại lấy làm lo lắng cho Dận Tự.
Có khi nào Hoàng a mã lại bỏ qua cho Thái tử lần nữa không, nhưng sẽ trút cơn giận lên Dận Tự?
Từ lúc Dận Tự đi Giang Nam, Dận Chân đã mơ hồ cảm thấy lo lắng, nhưng không ngờ tới Dận Tự lại gây ra chuyện lớn như vậy, làm cho người khác muốn không chú ý đến cũng khó.
Nếu như Hoàng a mã bất mãn với Dận Tự, y phải nói thế nào, mới có thể giúp hắn cầu xin đây?
Nhưng mãi đến lúc Khang Hy xử lý xong chuyện Giang Nam, cũng chưa từng cho triệu mọi người đến thảo luận, Dận Chân ngay cả muốn nói cũng không có cơ hội để mở miệng.
Tháng 8 cùng năm, Khang Hy hạ chỉ, tất cả những quan viên có liên can, Tri phủ Dương Châu Tống Độ phán lưu đầy, tịch thu gia sản, ba người Diêm Vận Sứ Lưỡng Hoài Lý Trần Thường, đường muối Hoài Dương Trương bật, Tuần Diêm Ngự sử Lưỡng Hoài Kiều Hưng Tổ bị biếm làm thứ dân, vĩnh viễn không phục chức, những kẻ còn lại giống như trên, bãi chức ngay lập tức, tịch thu tất cả tài sản hối lộ xung công. Còn thương nhân ngành muối Dương Châu, ngoại trừ Tào gia có công tố giác, chỉ bị phạt tiền, những kẻ còn lại cấu kết quan lại, ức hiếp bá tính, đều bị tịch biên tài sản, hoặc lưu đày.
Xử lý như thế, có vẻ vẫn còn nhẹ, trong vụ việc này không ai bị rơi đầu, nặng nhất, cũng chẳng qua là lưu vong. Nhưng thánh chỉ sờ sờ ra đấy, không ai dám nói lời nào, còn gia đình bá tính những người chịu thiệt hại nặng nề nhất, có thể nhận được kết quả này, đã vui mừng khôn xiết.
Về phía Giang Nam, đoàn người của Dận Tự cũng đã bắt đầu chuẩn bị khởi hành hồi kinh.
Trong mọi người, vui vẻ nhất chắc phải kể đến Lục Cửu.
Nó ôm một đóng lụa là trâm cài trở về, mặt mày rạng rỡ, làm A Lâm không cầm được muốn chọc ghẹo nó mấy câu: “Dành tặng vợ à?”
Lục Cửu đỏ mặt: “Vợ gì mà vợ, mua về cho mẹ ta với muội muội.”
“Nhìn ra không tiểu tử nhà người là một đứa con hiếu thảo đấy.” A Lâm cười to: “Ngươi năm nay cũng tới tuổi lấy vợ rồi, Dương Châu nhiều thứ kỳ lạ, mua thêm để sau này dỗ dành vợ đi!”
Lục Cửu với họ đã trở nên thân quen, nghe vậy liền đớp lại: “Vậy sao ngươi còn chưa cưới vợ?”
A Lâm sờ đầu: “Ngạc nương của ta nói đợi ta về sẽ làm mai cho ta, cũng không biết là con gái nhà ai.”
Long Khoa Đa cười cười: “Vậy mà ngươi còn ở đó chọc ghẹo Lục Cử, mau mau đi mua hai ba sắp lụa, để ngày nào đó còn có mà lấy lòng nương tử chứ.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Dận Tự đang đứng bên bàn sách viết chữ chợt gác bút, mỉm cười” Nhân dịp hôm nay trời đẹp, chúng ta cũng đi ra ngoài dạo chơi.”
Lên ngựa, Dận Tự lại không đi về phía trong thành mà ngược lại đi về phía ngoại ô tây bắc, đi được nửa ngày, đến một tòa tự miếu.
Ba chữ “Tê Linh Tự”, bất ngờ đập vào mắt.
Lục Cửu ngờ vực hỏi: “Gia, không phải chúng ta đi dạo sao, sao dạo thế nào lại đến tự miếu vậy?”
Dận Tự cười không đáp, xuống ngựa đi vào.
Vốn Tê Linh Tự có tên là Đại Minh Tự, nhưng do cấm kỵ hai chữ Đại Minh nên phải đổi tên, nơi đây nhang đèn thịnh vượng, là chùa cổ ở Dương Châu, nổi tiếng linh thiên, Dận Tự nghe nói về nơi này là vì Dận Chân đã từng đề cập qua, đàn hương ở đây rất nổi tiếng.
Hòa thương đi ra đón khách, chắp tay hỏi: “Các vị thí chủ là tới dân hương?”
Dận Tự gật đầu: “Trong nhà có người thích bàn luận về Phật thiền, nghe nói quý tự đàn hương tự chế, chẳng hay có thể xin một ít mang về.”
Hòa thượng đón khách thấy mấy người quần áo sang trọng, cũng không dám thất lễ, liền nói: “Mời chư vị vào phòng trà nghỉ ngơi, đợi tiểu tăng đi lấy.”
“Làm phiền thầy.”
“Không dám.”
Hậu viện của tự miếu có một phòng trà thiền phòng, được bố trí riêng cho khách hành hương, Dận Tự không muốn ngồi lâu trong phòng, nên để lại đám người Long Khoa Đa ở trong còn mình thì ra đứng dưới mái hiên, ngắm phong cảnh.
Xung quanh thiền phòng, toàn là rừng trúc âm u, càng làm nổi bật tiếng chuông chùa mơ hồ xa xăm, sự tĩnh mịch hoài cổ, nếu có thể ở lại đây, cũng xem như có thể vứt bỏ mọi phiền não trên thế gian.
Đáng tiếc hắn đã sống qua hai kiếp người, dường như không thể nối liền quan hệ với hai chữ thanh tĩnh này. Dận Tự tự giễu.
Bất ngờ có một người xuất hiện ở góc rẽ trước mặt, dường như đang dạo bước thưởng thực quanh cảnh bốn bề, đối phương hơi nghiêng đầu, vừa hay nhìn về phía Dận Tự.
Đường nhìn chạm nhau, cả hai đều thoáng bần thần.
Đối phương phản ứng trước, tiến lên vài bước, hành lễ. “Thảo dân Tào Nhạc Hữu, khấu kiến Bát Bối Lặc.”
Một tiếng chào, phân rõ ranh giới thân phận giữa hai người.
Dận Tự nhìn người trước mắt gầy gò thấy hẳn, bước lại nâng y dậy: “Tào huynh không cần đa lễ.”
Tâm trạng Tào Nhạc Hữu lúc này rất phức tạp.
Sau khi nhà bị phạt tiền, gia phụ cũng thả y ra, dù giận thế nào đi chăng nữa, y cũng con trai duy nhất của Tào gia, việc đã đến nước này, Tào Chân cũng chỉ biết đành chịu, chỉ có thể hối hận bản thân lúc trước vì một phút kích động, lấy ra sổ sách nói với y việc qua lại của Tào gia trên quan trường.
Vốn muốn cho y hiểu được lợi hại trong đấy, mong mỏi người con không vương mùi tiền này có thể dần dần thông suốt, nhưng nào ngờ kết quả cuối cùng nó lại biến thành bùa đòi mạng bản thân.
Trong nhà bị phạt hơn phân nửa gia sản, đây chỉ là việc nhỏ, nhưng trong vòng ba năm năm tới, chỉ e phải dè dặt hơn rất nhiều, cũng không cách nào kiếm được lại khoản tiền lớn như vậy.
Lúc Tào Nhạc Hữu được thả ra, mẹ Tào xót xa nhi tử, thấy y ưu phiền không vui, vậy nên vào dịp đi dâng hương dẫn theo y, nên hai người mới có cơ hội gặp nhau thế này.
Cả hai nhất thời đều không biết nói gì, xong vẫn là Tào Nhạc Hữu mở miệng trước: “Nghe nói Bát A ca sắp hồi kinh.”
Dận Tự gật đầu. “Nhanh thì một hai ngày, chậm thì ba năm ngày, lúc nào tiện thì khởi hành.”
Tào Nhạc Hữu thoáng trầm tư, thấp giọng nói: “Chúc Bát A ca thuận buồm xuôi gió.”
Y đối với Dận Tự, không phải không hề có oán hận.
Nhưng thứ cảm giác oán hận này luôn luôn đi đôi cùng một tình cảm không tên khác, khiến y không biết phải làm sao.
Thiếu niên nho nhã ôn hòa này, tại sao cứ nhất định phải là Hoàng a ca chứ?
Dận Tự nhìn gương mặt gầy yếu của y, nhẹ giọng nói: “Kỳ thi hội hai năm sau, Yến Hào sẽ tham gia chứ?”
Tào Nhạc Hữu chưa từng nghe Dận Tự gọi tên tự của mình, lúc này lọt vào tai, tim không khỏi run lên. “Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thảo dân sẽ tham gia.”
Dận Tự gật đầu. “Ngươi quang minh lỗi lạc, lại có tài năng, nhất định sẽ đến một ngày có thể kim bảng đề danh, đến khi ấy nếu muốn có thể tới kinh thành tìm ta.”
Nói một cách công bằng, trong chuyện này, thương nhân Dương Châu bị trừng phạt là đúng tội, quan lại Dương Châu lại càng là tự làm tự chịu, Dận Tự mưu tính họ, cũng không hề cảm thấy xấu hổ hay áy náy, nhưng đối một với một người chính nhân quân tử như Tào Nhạc Hữu, hắn lại thấy thương tiếc.
Tào Nhạc Hữu cười khổ, chỉ cho là Dận Tự khách sáo: “Đa tạ Bát A ca.”
Đối với kỳ thi hội hai năm sau, y cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, chỉ là trải qua chuyện lần này, Tào gia càng cần trong nhà có một người đạt được công danh, để Đông Sơn tái khởi.
Vào lúc này, quả thật Dận Tự không ngờ đến, mà Tào Nhạc Hữu cũng thật không ngờ đến, trong mấy mươi năm sau này, họ lại có vô số cơ hội gặp gỡ nhau.
Tháng 9 năm Khang Hy thứ ba mươi sáu, vụ án thương nhân ngành muối Giang Nam cuối cùng cũng đóng sổ, đám người Dận Tự khởi hành, mấy ngày sau về tới kinh sư.
Dận Chân đứng sẵn ở đấy, nhìn thấy đoàn người từ xa xa phi nhanh đến, khóe miệng không khỏi cong lên.