Dận Tự cười: “Ngọc khí Dương Châu nổi danh khắp chốn, muốn kiếm ở đây ít thứ tốt, để về phương bắc, nhưng do chưa quen với cuộc sống ở đây, nên đang bế tắc.”
Tào Nhạc Hữu nghe vậy hào hứng đáp: “Ứng huynh không nói sớm, nhà ta ngoại trừ muối, cũng có buôn bán một ít ngọc khí, đợi ta về bẩm báo với gia phụ, để người chia cho huynh một ít ngọc tốt!”
Dận Tự ngầm đánh giá Tào Nhạc Hữu, người này vừa gặp mặt đã đối xử chân thành với người khác, nếu nói là ngốc thật thì không giống, còn nói là giả ngốc, thì từng hành vi cử chỉ của y đều toát ra phong thái của bậc quân tử.
Hắn vốn là vì cái danh Tào gia mà tiếp cận với Tào Nhạc Hữu, nay tự dưng lại tràn ngập hứng thú về con người này.
Nghe vậy hắn vờ làm ra vẻ vui mừng tiếp lời: “Như vậy phải cám ơn Tào huynh trước rồi!”
Mọi người chuyển đề tài câu chuyện, lại trò chuyện về phong cảnh nhân tình, mỹ vị giai hào, Dận Tự xuất thân bất phàm, đối với mấy thứ này đương nhiên quen thuộc như trong lòng bàn tay, thân phận thì còn có thể đổi, nhưng phong thái cách ứng xử lại không cách nào ngụy trang được, Tào Nhạc Hữu và Thiệu Bạch từ nhỏ lớn lên trong vinh hoa phú quý, nhãn lực cũng cao hơn người khác không ít, theo cách nhìn của họ thì hoàn toàn có thể tin tưởng rằng Dận Tự xuất thân từ một gia đình phú thương ở kinh thành.
Với Tào Nhạc Hữu mà nói, Thiệu Bạch tuy là tri kỷ, nhưng lại có rất ít chuyện có thể đàm đạo, nhưng Ứng Bát này, không chỉ tuổi trẻ phơi phới, hơn nữa còn khá hợp với y, dù là đề tài nào cũng có thể nói được đôi câu, tuy nói xuất thân từ gia đình thương nhân, nhưng kiến giải về tứ thư ngũ kinh, không hề thua kém y chút nào, mỗi điều qua miệng của hắn, đều gợi lên hứng thú khác biệt.
Một khi đã sinh lòng hảo cảm, thì chỉ hận không thể cùng đối phương trở thành tri kỷ một phút không rời, nếu không phải do sắc trời đã ngã màu, y quả thực đã nghĩ đến việc bám riết theo đối phương.
Mấy người họ lại hẹn địa điểm ngày mai gặp mặt, lúc này mới chịu chia tay.
Quản gia Tào gia thấy thiếu gia lúc về tới nhà thì mặt mày rạng rỡ, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng nhanh nhẹn như lướt trên mây, lập tức cho rằng y ở bên ngoài quen biết phải nữ tử không đứng đắn nào đó, vội vàng đi bẩm báo cho lão gia nhà mình, đệ nhất thương buôn của Dương Châu — Tào Chân.
Lúc Tào Nhạc Hữu đi vào thư phòng, Tào Chân đang cúi đầu lật xem sổ sách, dưới ánh nến le lói màu tóc nhuốm màu thời gian càng nổi bật hơn, thấy thế Tào Nhạc Hữu trong lòng đau xót.
“Cha, người tìm con?”
“Ừ.” Tào Chân ngẩng đầu, nhìn y, mỉm cười hiền hòa, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh. “Ngồi đi.”
“Nghe nói hôm nay con lại ra ngoài, là đi với đứa con thứ hai của Thiệu gia à?”
Tào Nhạc Hữu gật đầu. “Con cũng đang định nói với người, nhi tử quen biết một người bằng hữu tới từ kinh thành, muốn làm chút buôn bán nhỏ về ngọc khí, nhi tử nghĩ nhà chúng ta có lẽ giúp được người ta.”
“Việc buôn bán không phải chỉ cần giúp đỡ nhau là được.” Tào Chân thản nhiên đáp, “Mà sao con lại quen biết người từ kinh thành tới, lại đột nhiên để ý việc buôn bán như vậy?”
Thằng con này, người khác không rõ, nhưng ông thì rõ hơn ai hết. Tào Nhạc Hữu một lòng học hành, đối với việc buôn bán trong nhà không hề quan tâm, dù sản nghiệp Tào gia có to lớn cỡ nào, thì suy cho cùng cũng là thương nhân, từ xưa đến nay sĩ nông công thương, dù có giàu sang hơn giờ, cũng phải cúi đầu trước quan lão gia, Tào Chân đương nhiên hy vọng trong nhà có thể có người làm quan, từ đó trở thành nguồn lực lớn lao cho Tào gia.
Nghĩ tới đây, ông đột nhiên lại nhớ đến họ hàng xa của mình — Tào gia Giang Ninh, chính là người chịu trách nhiệm dệt may hoàng gia hiện nay tại Giang Ninh, được Hoàng đế tin cậy, trái lại Tào gia Dương Châu của ông, tuy trên danh nghĩa cùng cội cùng nguồn, nhưng từ mấy đời trước đã bất hòa, ngày nay muốn nối lại quan hệ, chỉ sợ người ta cũng không chịu nhận.
Tào Nhạc Hữu liềm đem quá trình mình như thế nào quen biết được Dận Tự kể rõ một lần, ở trước mặt người phụ thân khéo léo này, không chuyện gì có thể giấu giếm, ngay cả chuyện bản thân ở thanh lâu uống say gây ra chuyện thất lễ với người ta cũng nói luôn.
Cuối cùng xấu hổ nói: “Chuyện này vốn là sai lầm của nhi tử, nhưng cũng may đối phương không hề so đo, ngược lại trò chuyện rất vui vẻ, đúng là chuyện may mắn, nếu có thể giúp đỡ chút ít, cũng xem như thành toàn tình nghĩa bằng hữu.”
Tào Chân bất ngờ đưa ra một câu hỏi: “Chuyện con uống say gây sự, là do đứa con thứ của Thiệu gia kể?”
Tào Nhạc Hữu gật đầu, vội hỏi: “Phụ thân đang lo lắng điều gì?”
“Nhân tâm hiểm ác đáng sợ.” Tào Chân từ tốn trả lời, đứa con này hoàn toàn không thừa kế một chút khôn khéo nào của ông, làm việc quang minh chính đại, một kiểu quân tử, thường xuyên làm ông đau đầu không dứt, cũng không biết là họa hay phúc. “Chuyện này, con tạm thời không cần lo, Ứng Bát, tạm thời cũng đừng nên gặp mặt.”
“Phụ thân...”
“Cứ quyết định như vậy.” Tào Chân lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình. “Không còn chuyện gì nữa, con về phòng trước đi.”
Tào Nhạc Hữu giậm chân nói: “Phụ thân, người có thể nghe con nói hết một lời, con biết Tào gia lập nghiệp nhờ nghề muối phát triển vững chắc, nghề muối thu lợi béo bở, nhưng về lâu về dài, triều đình sớm muộn gì cũng sẽ phái người đến điều tra rõ ràng chỉnh đốn chặt chẽ, đến lúc đó Tào gia chúng ta cây to đón gió, chỉ sợ sẽ bị xem như bao cát mà đánh, không bằng thừa dịp này đổi nghề khác, cũng nhằm bảo vệ một nhà bình an!”
Tào Chân khựng lại, ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt khó đoán. “Vi phụ trước giờ vậy mà không hay người luôn một lòng chuyên tâm đọc sách như con, cũng biết quan tâm những chuyện này.”
“Dù con có chỉ thích đọc sách, cũng không đồng nghĩa với việc không quan tâm đến mọi việc diễn ra trong nhà, Tào gia ngày nay nhìn như giàu sang không ai sánh bằng, nhưng cũng nguy hiểm muôn trùng, nhìn như rạng ngời tỏa sáng, nhưng nếu như bên trên muốn bắt người khai đao, Tào gia...”
Tào Chân không phải kẻ ngu, đương nhiên nghe hiểu ý tại ngôn ngoại của y, nhưng lại không cho là đúng. “Con chỉ biết một mà chẳng biết hai. Từ xưa quan thương một nhà, Tào gia chúng ta mặc dù chỉ là thương nhân, nhưng nếu sau lưng không ai che chở, nào có được cơ ngơi như ngày nay, chuyện trong quan trường, rắc rối phức tạp, cứ cho là khâm sai đến đây, “luật vua” liệu có thể áp chế được “lệ làng” không, còn phải bàn sau, huống hồ có...”
Bất chợt dừng lại, Tào Chân không tiếp tục, chỉ nói: “Con biết quan tâm chuyện nhà, vi phụ cũng thấy an ủi trong lòng, về vụ buôn bán ngọc khí, dù muốn làm, cũng nên điều tra rõ ràng lai lịch của đối phương, sao có thể sơ suất làm bừa, con lui ra đi.”
Tào Nhạc Hữu còn đang định nói tiếp, nhưng thấy phụ thân không có ý muốn nghe, chỉ đành thở dài trong lòng, quay đầu rời đi.
“Gia.”
A Lâm từ ngoài về, người đầy bụi đất, đến Dận Tự thấy bộ dạng này của hắn cũng hơi giật mình. “Mọi việc thuận lợi chứ?”
“Không thể thuận lợi hơn!” A Lâm cười nói, tiện tay lau mồ hôi trên mặt.
Huệ Thiện nói: “Nhìn bộ dạng ngươi kìa, ở trước mặt gia mà thất lễ như vậy, mau mau đi tắm rửa sơ đi!”
“Không vội.” Dận Tự khoát tay. “Nói ta nghe ngươi đã nghe ngóng được gì nào?”
“Chẳng những nghe được, nô tài còn giả làm cướp cứu hai phụ tử kia ra, hiện giờ đang sắp xếp cho họ ở một nơi bí mật, bọn họ đã kể từ đầu tới đuôi toàn bộ sự việc cho nô tài nghe, thương buôn dùng thùng lớn tự chế thu mua ăn lời các hộ gia đình, cỡ thùng lớn hơn cỡ quy định của phường muối không ít, mỗi thùng dư ra ít nhất mười, hai mươi cân, hộ gia đình được nô tài cứu, chính là vì bị bóc lột quá đáng, khổ cực túng quẫn, lại do trong nhà huynh trưởng chuẩn bị cưới vợ, bất đắc dĩ phải đi mượn tiền những kẻ buôn muối, nợ chồng nợ, không trả nổi thì đối phương bảo lấy muội muội của gã gán nở, người của nha môn bị mua chuộc thế là đến cưỡng chế bắt người, trên dưới toàn gia rơi vào vòng tù tội.”
Huệ Thiện lập tức đớp lời: “Ngươi sắp xếp cho hai phụ tử đó ở đâu, sao không đưa đến tham kiến gia?”
Không đợi A Lâm trả lời, Dận Tự đã bình thản đáp: “Là ta dặn dò hắn làm vậy, muộn rồi, ngươi đi ngủ trước đi, có gì đợi sáng mai rồi nói.”
A Lâm và Huệ Thiện được xếp cùng một phòng, hai người lui về sương phòng, A Lâm gấp gáp cởi quần áo tắm rửa.
“Con mẹ nó, hôm nay đúng là nóng đến độ có thể giết người mà!” A Lâm vừa làm vừa than, “Còn tưởng rằng Dương Châu sẽ mát mẻ hơn kinh thành chứ.”
Huệ Thiện cười nói: “Ngươi chạy vòng vòng ở ngoài cả ngày cả đêm, mát là mát thế nào, hai phụ tử đó ngươi sắp xếp họ ở đâu vậy?”
A Lâm cởi sạch đồ, nhấc chân bước vào bồn tắm, thoải mái trả lời: “Thì sắp xếp ở nhà trọ chứ đâu!”
Huệ Thiện không hỏi tiếp, chốc lát sau mới nói: “Huynh đệ, đợi ngươi tắm xong, chúng ta đi uống rượu không?”
“Không đi, mệt sắp chết rồi này!”
“Cô nương của Lưu Hương Lâu, ngươi không động lòng à? Lần trước có mặt Bát Bối Lặc, không thể thoải mái đã đời, giờ chỉ có hai người chúng ta...”
Huệ Thiện cố ý ngừng lại, quả nhiên đối phương sau một lúc do dự, đáp lại: “Vậy thì ngươi phải làm chủ đó!”
“Đương nhiên rồi!” Huệ Thiện cười lớn.
Hai người tới Lưu Hương Lâu, ai nấy tự gọi cô nương, xong lại ngồi tụ tập uống rượu.
Tuy tửu lượng của A Lâm thuộc hàng cao, cũng khó lòng kiềm chế nốc hết bình này đến bình khác, chẳng mấy chốc đã say đến thần trí bất minh.
“A Lâm?” Huệ Thiện đẩy đẩy hắn.
“Hả?” A Lâm gục trên bàn, giọng nói có chút ậm ờ.
“Hai phụ tử mà Bát gia sai ngươi cứu đó, cuối cùng là đang ở đâu?”
“Ưm, ở, ở...”
“Ở đâu?” Huệ Thiện đè thấp giọng, sít sao truy hỏi tới cùng.
“Ở ngay nhà trọ chúng ta đang ở đó...”
“Hả!” Huệ Thiện giật nẩy. “Ở phòng nào?”
“...” A Lâm không trả lời tiếp, đã nằm gục hẳn ra bàn ngủ say sưa.
Đêm đến, Huệ Thiện đi lại trên nóc nhà, dở ngói, bắt đầu tìm kiếm từng phòng từng phòng một, nhưng cũng không phát hiện ra hai phụ tử theo như lời A Lâm nói, tìm cả buổi, không còn cách nào khác đành phải không công trở về, về căn phòng gã và A Lâm ở chung.
Không ngờ vừa mở cửa ra, thì thấy ngay Dận Tự đang ngồi bên bàn, thấy hắn trở về, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Huệ Thiện, đã hơn nửa đêm, còn tìm gì đấy?”