“Tỷ!” Trần Bình vén rèm cửa đi vào phòng trong.
Từ lúc hắn thành tiểu tư hầu hạ riêng cho Long Khoa Đa, cuộc sống của hai tỷ đệ có chuyển biến nho nhỏ, ngay cả chi phí ăn mặc như cũng bắt đầu được để ý tới, chỗ ở cũng tốt so với những người ngang hàng trong phủ.
“Đã về rồi sao.” Trần Dĩnh đứng dậy rót nước cho hắn, xong lại phủi bụi trên áo cho hắn. “Sao lại gấp gáp như vậy, đã bao tuổi đầu rồi!”
“Tỷ, có một chuyện quan trọng!” Trần Bình nốc lẹ một ngụm nước lớn, vội vã nói, thiếu chút nữa đã sặc tới nơi. “Có người nói Bát A ca đến đón người, quản gia bảo chúng ta thu dọn, hai ngày nữa sẽ có người tới đón chúng tay.”
“Ừ.” Trần Dĩnh sắc mặt bình tĩnh. “Tỷ đi thu dọn ngay.”
“Tỷ!” Trần Bình vội la lên: “Lẽ nào tỷ muốn đi thật sao, Đông phủ đối đãi với chúng ta không tệ, lương bổng cũng không ít, hiện tại Tam gia lại đang trọng dụng đệ, không bằng đệ đi nói với quản gia, để chúng ta ở lại...”
“Bình Nhi!” Trần Dĩnh cắt lời hắn, trên mặt để lộ vẻ dè chừng. “Năm xưa chúng ta lưu lạc đến đây, thân bất do kỷ, lui một bước vực sâu vạn trượng, không biết chắc sẽ có kết cuộc gì. Bát A ca cứu chúng ta, còn cho chúng ta trải qua mấy năm cuộc sống yên bình, đã là ân huệ và tạo hóa to lớn, làm người có thể không biết có ân báo đáp sao?”
Trần Bình bị sự nghiêm khắc hiếm thấy của trưởng tỷ làm cho bị nghẹn họng, ấp úng nói: “Đi tới phủ Bát gia, cuộc sống chắc chắn không thoải mái bằng ở đây, đến lúc đó chỉ sợ phải làm khổ sai tạp dịch, đệ không nỡ để tỷ tỷ chịu khổ...”
Trần Dĩnh thở dài: “Đừng nói nữa, làm cho tốt việc của mình, chủ tử bảo chúng ta làm gì, thì chúng ta làm đó, ở đâu thì cũng là sống mà thôi.”
Ngày hôm sau người của phủ bát bối lặc đến, nói là đến đón hai tỷ đệ.
Lúc họ đến Đông phủ vốn là với thân phận sống nhờ, nên không có ký văn tự bán mình, nhờ vậy nay đi cũng thuận tiện hơn, họ không đem theo gì nhiều, Trần Dĩnh chỉ xách theo hai tay nãi, bên trong có ít y phục để thay đổi, cùng Trần Bình đi theo người kia, đi ước chừng nửa nén nhang thì đến nơi.
Trần Bình hơi ngẩng đầu nhìn hoàng bảng treo trước cửa, không được hoa lệ cầu kỳ như Đông phủ, trái tim vốn nửa vui nửa buồn nay nguội đi không ít, lại đi theo người kia an bài tẩy rửa sơ, dọc đường nhìn ngó nô tài tôi tớ, dường như cũng ít hơn so với Đông phủ rất nhiều, cuối cùng đã hoàn toàn thất thiểu.
Ngược lại, Trần Dĩnh không liếc ngang liếc dọc, đối phương nói gì, thì nàng làm nấy, không có hơn nửa động tác dư thừa.
“Tỷ!” hai người tẩy rửa xong, thì có người đến nói Bát A ca muốn gặp họ, bảo họ đến thiên phòng của tiểu ốc chờ sẵn, trong phòng chỉ còn hai người, Trần Bình vội nhích người sát qua, muốn nói gì đấy.
Trần Dĩnh lại lắc đầu, rõ ràng không muốn nói nhiều.
Trần Bình đang định giở trò ỉ ôi thường ngày, thì cửa lại mở ra, có một người đi vào.
“Hai người là Trần Bình Trần Dĩnh?” Cao Minh có chút không rõ, theo hắn thì hai người này cũng không có điểm gì nổi bật, càng không biết tại sao chủ tử nhà mình lại nhớ kỹ hai người mà năm ấy tiện tay cứu giúp như vậy, còn muốn gặp họ.
“Tiểu nữ Trần Dĩnh, đây là xá đệ Trần Bình.” Trần Dĩnh cúi chào. “Xin hỏi vị đại nhân này phải xưng hô thế nào?”
“Ta là tổng quản trong phủ, họ Cao.” xem như cũng hiểu biết lễ nghĩa. Cao Minh gật đầu. “Đi theo ta, bối lặc gia muốn gặp các người.”
“Làm phiền Cao tổng quản.” Trần Dĩnh tiến lên mấy bước, từ trong tay áo móc ra một ít bạc, để vào trong tay Cao Minh.
Trần Bình lòng đau như cắt, cũng không dám mở miệng, chỉ là cảm xúc không nỡ biểu hiện ra ngoài rõ ràng nhất.
Cao Minh cười, trả lại bạc cho nàng. “Không cần cho ta thứ này, đi thôi.”
Trần Dĩnh sửng sốt, vội đuổi theo hắn.
Ba người đi qua đình viện, tới bên ngoài thư phòng.
Cao Minh bước chậm lại, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Cao Minh à? Vào đi.” giọng nói từ bên trong truyền ra, hoàn toàn khác với tiểu hài tử trong ấn tượng của Trần Dĩnh năm nào.
Hai người theo Cao Minh vào trong, nhớ tới những lễ nghi mà dọc đường Cao Minh đã dặn dò, vội vàng quỳ xuống.
“Tất cả đứng dậy đi, ngẩng đầu lên.”
Trần Dĩnh ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên ngồi bên bàn trà, trên bàn có một quyển sách đang đọc dỡ, mà thiếu niên áo trắng tao nhã ấy, gương mặt ôn hòa hờ hững, khí thế cũng không kinh người, nhưng lại khiến người khác không thể ngó lơ.
Dận Tự liếc qua nét mặt của hai người, thản nhiên nói: “Năm ấy ta cứu các ngươi, nhưng do chưa lập phủ, không tiện mang các ngươi theo, ngày sau các ngươi sẽ sống ở đây, chỗ của ta cũng không có quy củ gì, chỉ cẩn tuân thủ lễ nghĩa an phận là được, những điều khác sẽ do Cao Minh nói với các ngươi, sau này nếu có chuyện gì cũng có thể tới tìm hắn.”
Hai người đồng loạt đáp lời, Dận Tự không có gì muốn nói, liền để họ lui xuống trước, chỉ giữ lại Cao Minh.
“Gia, hai người đó cũng không có gì đặc biệt, vì sao gia lại đặc biệt gọi họ tới gặp?” tình cảm giữA cao Minh và Dận Tự không như chủ tớ bình thường, lời này cũng chỉ có hắn có thể hỏi.
Dận Tự nói: “Năm ấy cứu bọn họ, cũng chỉ là hứng chí nhất thời, hiện tại ngược lại cảm thấy Trần Dĩnh là một người tài đáng để đào tạo.”
Một nữ nhân? Cao Minh cười hơi hãi hùng: “Gia...”
Dận Tự cũng chỉ cười, không giải thích nhiều, sau bảo Cao Minh xuống dưới an bài, để Trần Dĩnh làm chút việc nhỏ nhặt như chăm hoa tỉa cành, Trần Bình thì tới chuồng ngựa.
Vào một ngày trong Dưỡng Tâm Điện, Khang Hy vô cùng tức giận, nhưng là vì một chuyện khác.
“Sơn Tây Sơn Tây! Tại sao mỗi lần gặp chuyện không hay đều ở Sơn Tây!”
Khang Hy đập tay thật mạnh xuống quyển tấu chương, cười lạnh nói: “Bổng lộc triều đình, lại nuôi ra hạng quan tốt như vậy đấy, sau chuyện Bình Dương, vừa xử lý một Cát Nhĩ Đồ, lại nhảy ra một Ôn Bảo!”
Trong phòng im ắng, không một người dám hé răng, mọi người cúi đầu đứng nghiêm, giả câm vờ điếc.
Khang Hy dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, lại càng giận hơn: “Ôn Bảo này, trẫm nhớ rằng hắn xuất thân từ nội các học sĩ, mới vừa được điều xuống Sơn Tây, trước đây gần trẫm như vậy, ắt phải biết trẫm thường ngày yêu quý bá tính, vậy mà dám áp bức tới nỗi bá tính phải trốn vào trong núi, thực sự đáng chết!”
Khi nói tới từ cuối cùng, thì nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương.
Mọi người vội vàng quỳ xuống. “Hoàng thượng bớt giận!”
“Dận Tự!”
“Có nhi thần.”
“Chuyện buôn muối ở Giang Nam, do con đi điều tra rõ ràng sau đó cứ theo thực tế báo về!”
Mọi người sửng sốt, ai nấy cũng không nghĩ tới Khang Hy chuyển đề tài câu chuyện, lại là chuyện này.
Thái tử âm thầm siết chặt nắm tay.
Đại A ca bất động thanh sắc.
Tam A ca nhìn như có chút hả hê.
Tứ A ca khẽ nhíu mày.
Dận Tự nói: “Nhi thần tuân chỉ.”
Giang Nam từ xưa đã là nơi giàu có đông đúc, hiển nhiên nó cũng là nơi quan trường hủ bại, quan viên đến Giang Nam nhậm chức, tám chín phần là không thể trước sau vẹn toàn, may là như thế, vậy mà vẫn như trước có vô số người tiếp bước, ngã xuống tại chốn quan trường Giang Nam này, có thể thấy được lối sống nơi đây thế nào.
Kiếp trước Dận Đường làm ăn, ở Giang Nam cũng có mấy môn đồ, hiếu kính hậu hĩnh, Dận Tự cũng hiểu biết chút ít về một số môn đồ trong đấy, những thương nhân này lắm tiền nhiều của, ngoại trừ mối quan hệ rộng rãi mắc mứu ở địa phương, ở kinh thành nhất định cũng có chỗ dựa, không chừng chính là nô tài hay môn đồ của vị Thiết Mạo Tử Vương nào đó.
Đi Giang Nam chuyến này không giống như khi đi Bình Dương cứu nạn thiên tai, nếu như nói quan trường Bình Dương chỉ là sâu bọ có hại, thì quan trường Giang Nam chính là con chuột lớn.
“Còn có cần ai theo giúp đỡ không?”
Dận Tự cúi đầu: “Trang bị gọn nhẹ, một người một ngựa là được.”
Khang Hy thoáng suy nghĩ: “Vậy thì thế này, con mang theo hai thị vệ đắc lực, trẫm sẽ chỉ định người đi cùng con sau...” Ánh mắt ông nhìn quét một vòng, dùng lại trên người Đông Quốc Duy. “Long Khoa Đa.”
Đông Quốc Duy tim đập nhanh, lập tức thầm cười khổ trong lòng, nhưng cũng vẫn phải dập đầu tạ ân.
“Nô tài thay mặt khuyển tử đa tạ long ân của Vạn tuế gia.”
Sau khi người tuần tra Giang Nam được quyết định, Khang Hy dặn dò Nội các học sĩ hầu hạ bút mục bên cạnh: “Nghe chỉ, cách chức Ôn Bảo, bổ nhiệm Uy Luân vào vị trí Tuần phủ Sơn Tây, ngay hôm nay lên đường đi nhậm chức.” Lại chuyển hướng Dận Chân. “Lão Tứ, con từng đi Sơn Tây, quen thuộc tình hình ở đấy, nên đi xem thử sao, giúp đỡ Uy Luận xử lý việc này, nếu bá tính Bồ Châu vẫn không chịu quy thuận, liền cầm đầu của Ôn Bảo đi bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng!”
Sát khí rét lạnh, lời nói thể hiện rõ tâm trạng ông lúc này.
Dận Chân cung kính nói: “Nhi thần tuân chỉ.”
Trong lòng Khang Hy đang không thoải mái, mọi người đương nhiên cũng không thể vui vẻ được.
Thái tử vốn định phản đối cho Dận Tự đi Giang Nam, nhưng vừa nhìn sắc mặt của người thì đã tái mét, lời đến miệng cũng không dám nói.
Nói thêm đôi ba câu nữa, Khang Hy liền xoa xoa thái dương, cho mọi người lui ra hết.