Lúc lời nói ra khỏi miệng, Dận Chân cũng đồng thời gạt tay Dận Tự ra, lại bị hắn thuận thế giữ lại.
Dận Tự mỉm cười: “Nếu không phải vậy, sao có thể dụ tứ ca ra.”
Dọc theo đường đi, hắn suy đi nghĩ lại, cũng có thể đoán được bảy tám phần sự tình.
Thái tử triệu kiến, hắn vốn đã có lòng phòng bị, chỉ không ngờ Thái tử lại dám hạ dược trong rượu, khiến hắn khó lòng phòng bị.
Mà Dận Chân đi tìm hắn, lại vội vã bỏ đi, chứng minh bản thân trong lúc say rượu đã lỡ miệng nói gì đấy, vừa hay để Dận Chân nghe được.
Rượu đúng là “thuốc sự thật”.
Uổng phí cho hắn đã sống hơn bốn mươi năm, kết quả lại có thể để Thái tử tính kế.
Dận Tự vẫn luôn cảm thấy, bởi vì bản thân đã biết trước kết cục, thành ra có ưu thế hơn nhiều người khác một chút, biết trước những chuyện không hay, để mà tránh từ sớm.
Nhưng hiện tại xem ra, cũng không phải hoàn toàn như vậy.
Hắn đang làm một số việc không giống kiếp trước, đồng thời cũng thay đổi phương hướng diễn biến vốn có của sự việc.
Kiếp trước hắn mưu cầu đại vị, vẫn luôn giấu tài, mọi việc đều có Đại A ca và bách quan ra mặt thay, Thái tử căn bản sẽ không để ý tới hắn.
Nhưng kiếp này bởi vì hắn cùng tứ ca kéo gần khoảng cách, đồng nghĩa cũng tự đẩy bản thân ra trước ngọn sóng.
Tâm tư của Thái tử, hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Hiện tại Đại A ca là uy hiếp lớn nhất đối với vị trí Thái tử, có mặt y, Thái tử vĩnh viễn cảm thấy vướng tay vướng chân, thành ra Thái tử cũng muốn lôi kéo huynh đệ ra sức vì hắn.
Còn bản thân hắn, chỉ đơn giản vì biểu hiện không tệ, lại không đứng về phía Đại A ca, thành ra Thái tử mới muốn lôi kéo.
Nhưng đồng thời Thái tử cũng không yên tâm, do hắn là dưỡng tử của Huệ Phi.
Cho nên trong lúc lôi kéo, cũng đồng thời muốn chèn ép ly gián, để phòng hờ tương lai Dận Chân bị hắn lôi kéo đứng về phe Đại A ca luôn.
Đúng là dụng tâm lương khổ.
Đáng tiếc áp dụng sai đối tượng.
Nếu hắn có thể dành khổ tâm này cho Hoàng a mã, e rằng đã nhận được hồi báo gấp trăm lần.
Nói cho cùng, Thái tử phế lập, chẳng qua phụ thuộc vào câu nói của một người.
Nghĩ tới đây, Dận Tự âm thầm cười lạnh, Thái tử lại có thể bị ma quỷ che mắt, muốn tính kế hắn.
Món nợ này, đương nhiên phải từ từ đòi lại.
Nhưng cũng nhờ chuyện lần này, hắn chợt ngộ ra một vài thứ.
Tại sao một lòng muốn trốn tránh, lại không chọn đứng về một phe nào cả?
Đến cả tứ ca của kiếp trước, ngoài mặt cũng là tấm gương sáng của phe ủng hộ chính thống.
Hay phải nói, y đoán được tâm tư của Hoàng a mã, vào lúc cả triều văn võ đều nhân cơ hội nhổ cỏ tận gốc, chỉ mỗi mình y vẫn ủng hộ việc lập lại Thái tử, để lại cho Hoàng a mã ấn tượng chí công vô tư.
Mà kiếp này, nếu quả thật bản thân hắn chỉ mong làm một ít chuyện có lợi cho bá tính thiên hạ, cho giang sơn xã tắc, thì không thể giống như ngũ ca, thất ca cùng đời vô tranh, đóng cửa sống qua ngày.
Lúc Hoàng a mã giao Lại Bộ cho hắn, thì có không ít tệ nạn cần chấn chỉnh.
Lại Bộ được xưng là đứng đầu Lục Bộ, tầm quan trọng không cần nghĩ cũng biết, không biết có bao nhiêu con mắt theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Công vụ xử lý không tốt, thì thôi, nếu xử lý ổn thỏa, tất nhiên sẽ có người tìm đến cửa.
Nhưng ai cũng không muốn ủng hộ, ngày ngày sẽ phải mệt mỏi đối phó với những việc như lôi kéo hay ám toán, nói không chừng còn có thể khiến Hoàng a mã cảm giác hắn là người gian xảo.
Hắn hiện tại vốn chỉ là một thiếu niên chưa đầy hai mươi, có một số việc, luôn cẩn thận tính toán, suy xét mọi lúc mọi nơi, luôn nghĩ cách phải làm thế nào tỏ ra yếu kém, làm thế nào để không lộ tài năng, làm thế nào để giấu tài, trái lại bỏ sót những điều nhỏ nhặt cơ bản nhất.
Trái lại không bằng làm việc theo tiếng lòng của bản thân, luôn luôn lấy Hoàng a mã làm đầu, vậy cũng sẽ không phát sinh xung đột lợi ích với tứ ca.
Cần gì mỗi giờ mỗi phút đều phải nghĩ làm sao lấy lòng tứ ca, vô duyên vô cớ tăng thêm gánh nặng trong lòng.
Kiếp này, tình cảm huynh đệ giữa hắn và tứ ca dần dần trở nên tốt đẹp, đây là một chuyện tốt.
Ngoài ra, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.
Lại nói về chuyện ban nãy, Dận Chân nhìn thấy hắn giả ngất để dụ mình chạy ra, giận càng thêm giận.
Y giựt tay áo không ra, đành để mặc hắn túm lấy, chỉ là biểu tình lạnh lùng trên mặt, đủ hù dọa không ít người phải lùi bước.
Lại không bao gồm Dận Tự trong đấy.
Hắn cười nói: “Tứ ca giận sao? Có thể mời đệ uống một chung trà không?”
Dận Chân không trả lời, Na Lạp thị lúc này cũng đã từ biệt viện chạy đến nơi, thấy thế liền quay qua nói với hạ nhân trong phủ: “Còn đứng thừ ra đấy làm gì, không mau mau đỡ Bát gia vào trong!”
Phúc tấn đã mở miệng, Dận Chân không tiện từ chối, cũng mặt lạnh đi vào theo.
Na Lạp thị nhìn sắc mặt của Dận Chân, biết chắc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi, bằng không Dận Chân cũng không đến nỗi vừa về tới nơi đã tự nhốt mình trong thư phòng.
Hai người chia nhau ngồi hai bên sảnh, nhưng không ai chịu lên tiếng, bầu không khí đầy gượng gạo.
Na Lạp thị thấy thế, vội phất tay ra hiệu mọi người lui xuống, bản thân nàng cũng thuận tiện theo ra ngoài.
Đương nhiên là do Dận Tự mở lời trước.
Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Dận Chân, nói: “Tứ ca, đang yên đang lành huynh giận gì vậy, hay là đệ đã làm sai chỗ nào, huynh muốn mắng cứ mắng, cũng đừng phớt lờ đệ như vậy.”
Vừa dứt lời thì dùng ánh mắt đong đầy thương cảm nhìn y, mang theo chút thần sắc lấy lòng.
Muốn Dận Tự làm ra những động tác này, thật sự là đã làm khó hắn rồi, nhưng hắn biết người tứ ca này xưa nay chỉ ăn mềm không ăn cứng, nếu như ương bướng chống đối với y tới cùng, vậy chỉ có thể dẫn đến tình cảnh lưỡng bại câu thương, không bằng bản thân nhường một bước.
Y có thể vừa nghe nói hắn ngất xỉu thì không nói hai lời lập tức chạy tới, có thể thấy phần tình cảm trong lòng y dành cho hắn vẫn không hề giảm bớt, chỉ là không biết lúc uống say đã lỡ nói gì, lại có thể chọc y giận dữ dội như vậy.
Thấy lúc này sắc mặt Dận Chân có vẻ như đã nguội bớt, hắn nói tiếp: “Nếu tứ ca vẫn chưa hết giận, đánh đệ cũng được, nếu huynh cứ phớt lờ đệ như vậy, sau này đệ xuất cung sẽ không còn chỗ để đi nữa rồi.”
Dận Chân bị những lời này chọc cho tức tối mà cười gằng. “Hóa ra quý phủ của huynh đối với đệ mà nói chỉ là một lý do để xuất cung thôi sao?”
Dận Tự cười híp mắt. “Đương nhiên không phải, còn có thức ăn ngon trong nhà tứ ca này, cả tứ tẩu đối đãi với đệ như đệ đệ ruột thịt.”
Ngươi nghĩ tới bao nhiêu điều vậy mà trong số đó lại không có ta.
Dận Chân hậm hực nghĩ, nhìn hắn cười cong cả mắt, trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm thấy khổ sở.
Lời nói khi say ngày ấy, đến tận giờ vẫn lẩn quẩn bên tai y.
Khiến y không thể không chú ý đến nó.
Chọc ghẹo đôi ba câu, lúc Dận Tự nhìn thấy lửa có khuynh hướng sắp bùng cháy rồi, thì lại mềm giọng nói: “Tứ ca, đệ vẫn chưa kịp hỏi huynh, thời gian huynh bị Thái tử giam ở Dục Khánh Cung, có chịu ấm ức gì không?”
Dận Chân chợt nhớ đến tình cảnh những ngày ấy Dận Tự vì y mà bôn ba khắp nơi, dù rằng giận thật đấy, nhưng cũng bất tri bất giác vơi đi hơn nửa.
“Không có, Thái tử đối đãi rất chu đáo, chỉ là nghe sau đó Thái tử sai người triệu đệ đến, để nói gì vậy?”
Dận Tự cười khổ đáp: “Ngày ấy bệnh mắt của đệ lại tái phát, khi đến đấy thì bị Thái tử rót rượu liên tục, không lâu sau đã say bí tỉ, cũng không nhớ kỹ lắm, chỉ là mấy ngày gần đây kinh thành giới nghiêm, lòng người bàng hoàng, bản thân tứ ca cũng nên cẩn thận một chút, đừng để rơi nhược điểm vào tay người khác.”
Dận Chân gật đầu: “Bản thân đệ cũng nên chú ý hơn, không có việc gì thì cứ ở yên trong viện A ca hay Lại Bộ, đừng chạy lung tung.”
Hai người đều rất ăn ý lướt qua đề tài nhạy cảm này.
Ngày ấy, Dận Chân chỉ vừa nghe những lời Dận Tự sau khi say bị Thái tử dụ dỗ nói ra, nghe được một nửa đã đùng đùng nổi giận bỏ đi, hoàn toàn không hay không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
May mắn thay dù đang trong cơn giận y vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng, trong lòng chung quy vẫn giữ một vài phần phòng bị với Thái tử, nên đã sai Tô Bồi Thịnh đi báo cho Thái tử phi, nhờ vậy mới tránh được cảnh tai họa rất lớn.
Rất nhiều năm về sau, khi Dận Chân biết được chân tướng, hầu như cũng không nổi giận, nhưng lại hối hận bản thân lúc ấy để lửa giận lấn át, xoay người bỏ đi, để người nọ khi không bị Thái tử chiếm tiện nghi.
Đây vẫn là chuyện rất lâu về sau.
Dận Tự dùng bữa tối ở phủ Tứ A ca, xong mới gấp gáp chạy về trước khi cửa cung đóng cửa.
Hắn vừa khuất bóng, Na Lạp thị liền nhìn thấy biểu tình của Dận Chân có chút sầu khổ ngơ ngác bần thần.
Vẫy lui mọi người xung quanh, nàng mềm mỏng hỏi han: “Gia có tâm sự sao? Nếu là chuyện trong nhà, không bằng nói ra, để thiếp có thể giúp đỡ gia suy xét.”
Dận Chân cau mày, vốn không muốn nói, nhưng thấy ánh mắt tràn đầy tha thiết của nàng, hơi suy nghĩ, sau đó tự thuật lại một cách ngắn gọn.
Ngữ điệu như hờ hững, lại hàm chứa vướng bận khó lòng nguôi ngoai.
Câu nói kia của Dận Tự, tựa như cái gai đâm thẳng vào tim y, dù ngoài mặt vờ điềm nhiên như không, nhưng tim vẫn đau.
Nếu như quan hệ giữa y và Dận Tự chỉ như huynh đệ thông thường, thì cũng thôi đi.
Y nhiều nhất cũng chỉ cười nhạt, từ nay về sau phân rõ ranh giới với đối phương, hờ hững khách sáo là xong.
Đáng tiếc không phải.
Hai người bên nhau từ nhỏ đến lớn, trước đừng nói đến tình cảm của bản thân dành cho hắn, chỉ bàn về những chuyện cả hai đã cùng nhau trải qua, cũng đã vượt xa tình nghĩa huynh đệ thông thường.
Y có thể chịu được hắn nói ra những lời này với mình, nhưng lại không dễ tha thứ bản thân nghe được hắn nói với người khác.
Na Lạp thị tâm tư thông suốt, chỉ trong nháy mắt đã biết được nguyên nhân nằm ở đâu.
“Gia, thực ra Bát gia cũng không phải đang oán trách bất kỳ ai, chẳng qua là say rượu nói lời thật lòng, nói ra suy nghĩ trong lòng mình mà thôi, nếu nói ngược lại, đây chính là chuyện tốt.”
Dận Chân hơi nhíu mày nhìn nàng, Na Lạp thị tiếp tục: “Thân thế của người và Bát gia có thể nói khá giống nhau, người có Đông Hoàng hậu che chở, tuy rằng Đông Hoàng hậu mất sớm, nhưng cũng nhờ vào mối quan hệ này, nên không ai dám ức hiếp người, Bát gia lại không giống vậy, Lương Phi nương nương có thể được phong Phi, có lẽ phần nào là nhờ Bát gia lọt vào mắt xanh của Hoàng a mã, còn trước lúc đó, Bát gia ở sau lưng phải hứng chịu bao nhiêu ánh mắt xem thường cùng những cơn cáu gắt vô cớ, dù người có thể giúp đệ ấy đi chăng nữa, thì suy cho cùng cũng có hạn, không thể từng giây từng phút đều kề cận bên người, người hãy nghĩ kỹ lại, Bát gia đã từng phàn nàn gì với người chưa?”
Dận Chân ngẩn người.
Đúng rồi, ngay cả khi hắn bị đẩy xuống nước, cũng luôn giấu diếm không dám nói ra, sau đó chỉ vì không thể tiếp tục gạt được nữa, mới bằng lòng nói ra, tuy rằng lúc đó Dận Tự cũng không nói bản thân rơi xuống nước chính là do Thái tử làm, nhưng làm sao Dận Chân lại không đoán ra được.
Y đối xử tốt với hắn, nhưng vô hình trung lại tạo không ít áp lực cho hắn, trong chốn hoàng cung này, nơi nơi đều ẩn chứa huyền cơ, hắn vừa phải đề phòng người khác ám toán, vừa phải đề phòng vì y đối xử tốt với hắn mà rước phải không ít ánh mắt ghen ghét của người có tâm, sao có thể không mệt mỏi?
Na Lạp thị thở dài: “Gia, ai cũng nói Bát gia là ông cụ non, nhưng theo thiếp thấy, đệ ấy là vì lúc nào cũng suy nghĩ sự việc quá nghiêm trọng, cẩn thận từng li từng tí đến nỗi đánh mất sức sống thiếu niên, nếu người ngay cả đệ ấy oán trách đôi câu mà cũng giận dỗi với đệ ấy, chỉ sợ sau cùng ngay cả người huynh đệ thân thiết nhất có thể cùng chia sẻ tấm lòng cũng không có.”
Những lời này nhắm thẳng vào khúc mắc trong lòng Dận Chân, khiến y nghe vậy thoáng rung động, thật lâu sau đấy vẫn không lên tiếng.
Hồi lâu sau mới nói: “Đệ ấy nói nàng đối đãi với đệ ấy như đệ đệ ruột thịt, nghe những lý giải này của nàng, cũng đích thực không giả.”
Nói như thế, bóng ma trong lòng lúc này cũng dần dần tan biến.
Na Lạp thị âm thầm thở phào, trên mặt tươi cười duyên dáng: “Suy nghĩ của nữ nhân luôn luôn tinh tế hơn, đại lão gia như các người, có đôi khi cứ thích suy nghĩ vòng vo.”
Bất luận thế nào, nàng cũng không hy vọng hai huynh đệ này nảy sinh hiềm khích.