Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 133: Chỉ dẫn



Dận Tự bị bịt hai mắt, xe chạy ước chừng một nén nhang, mới từ từ dừng lại, Tiểu Liên và tam ca mỗi người một tay lôi hắn nhảy xuống xe, Dận Tự bị mang vào một điền trang, đi vòng vo một đoạn đường, lại nghe thấy tiếng cửa mở.

“Aiyo, Tiểu Liên, muội về rồi, tụi lục ca đâu?” một giọng nói xa lạ hô lên.

Dận Tự cảm nhận được bàn tay đang cầm tay mình thoáng cứng lại, xong mới nghe Tiểu Liên khàn giọng nói: “Lục ca, các huynh ấy đều.... chỉ mỗi con trở về.”

Tam ca ngắt ngang họ: “Đừng đứng ở đây, vào trong rồi nói!”

“Mau vào!”

Dận Tự bị họ đẩy đi về phía trước, miếng vải trên mắt đột nhiên được kéo xuống.

Ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến hai mắt hắn đau nhói, làm hắn phải híp hai mắt lại, lát sau mới có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Đứng trước mắt hắn có khoảng mười người, ngoại trừ Tiểu Liên và tam ca, còn có mấy người diện mạo xa lạ, ghế chủ tọa đằng trước có một người trung niên đang ngồi, râu tóc hoa râm, nhìn đã qua năm mươi.

Tiểu Liên ở một bên giới thiệu ngắn gọn thân phận của Dận Tự, ánh mắt mấy kẻ đó nhìn hắn lập tức trở nên khác thường, trong lạnh giá mang theo địch ý.

“Ngươi chính là Bát A ca Dận Tự?” bên cạnh có một người nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới.

Dận Tự thấy vậy không hoảng sợ. “Các vị là?”

“Thát tử người Mãn, cũng xứng hỏi tên chúng ta!” một người cười gằn nói, “Nếu không phải ngươi còn có ích, hiện tại còn có thể đứng đây mà nói chuyện với chúng ta à?!”

Dận Tự phớt lờ khiêu khích của họ, nhìn thẳng về phía người ngồi trên chủ tọa.

“Dọc đường đi Tiểu Liên không nói với ngươi sao? Chúng ta là người của Thiên Địa Hội, chẳng hay Bát A ca từng nghe qua chưa?” người trung niên nãy giờ chưa từng mở miệng bỗng vuốt râu, thong dong nói, biểu hiện trầm ổn không thể hiện địch ý.

Dận Tự gật đầu. “Có nghe qua.”

“Bớt mồm đi, ngươi mau gọi đám chó săn của ngươi, thả đám thất ca ra!” một người xông lên trước, một phát kéo cổ áo hắn, tàn bạo nói: “Giả ngu cái nỗi gì!”

“Kiếm Hồ, không thấy đường chủ đang nói chuyện sao, không được vô lễ!” tam ca nhíu mày nói.

Kiếm Hồ căm tức buông cổ áo hắn ra, Dận Tự nhìn thấy thù hận trong mắt gã, không cần phải nghi ngờ, nếu có cơ hội gã chắc chắn rút kiếm trong tay ra đâm cho hắn một lỗ.

“Chức tạo Dương Châu Lý Húc bị tấn công, là do các vị làm?”

“Đúng.” người trung niên cảm thấy khá ngạc nhiên bởi biểu hiện bình tĩnh của hắn, dừng lại một lúc, xoay qua bảo những người kia: “Cởi trói cho Bát A ca.”

“Đường chủ?!” mấy người nọ đều ngạc nhiên, đồng thời lên tiếng.

“Bát A ca là người thông minh, nhất định sẽ không thừa cơ chạy trốn.” người trung niên nói, cũng không vì nghi ngờ của họ mà tức giận.

Tiểu Liên không cam tâm cởi trói cho hắn, Dận Tự thử vận động cổ tay, chắp tay nói với lão: “Đa tạ.”

“Mời ngồi.” đối phương chìa tay.

Đợi hắn ngồi vào chỗ của mình rồi, lão mới nói tiếp: “Bên cạnh Hoàng đế canh phòng nghiêm ngặt, chúng ta đến cả cửa cũng không thể tới gần, nên chúng ta chỉ có thể lùi một bước, Lý Húc thân là tâm phúc của Hoàng đế, trấn thủ Giang Nam, giám sát tất cả quan lại, nếu có thể ám sát thành công, cũng không tính bị thiệt, chỉ không ngờ đến, Tiểu Liên lại có thể mang theo Bát A ca trở về, lần này lợi thế của chúng ta lại tăng lên không ít rồi.”

“Chẳng hay các vị muốn gì?” đối phương bình thản nói hết một lèo, ngược lại khiến Dận Tự nảy sinh ảo giác bản thân đang trò chuyện với đối phương.

Lão chưa kịp trả lời, Kiếm Hồ đứng bên cạnh đã cười lạnh nói: “Chúng ta còn có mấy huynh đệ rơi vào tay Lý Húc, tóm lại trước tiên cứu người, xong rồi giết ngươi!”

Tam ca quát lên: “Thập đệ, chừng nào đệ mới có thể sửa đổi tính tình, hấp ta hấp tấp, đừng để người ta cười mình!”

Kiếm Hồ đỏ mặt, ậm ờ không nói thành lời.

Dận Tự cũng không để ý đến chúng, đưa mắt nhìn mọi người trong phòng, chỉ có người trung niên này, mới là người ra lệnh.

Người được gọi là tam ca tên Trương Huy, thấy hắn vẫn luôn giữ vẻ bình thản thảnh thơi, không hề có cảm giác nguy cơ bị bắt giữ cái chết gần kề, cũng không ác mồm ác miệng, la hét chửi rủa, lấy làm ngạc nhiên, không khỏi mang theo chút kính nể.

Ở đây vốn là phân đà Dương Châu của Thiên Địa Hội, mọi người đều lấy phản Thanh phục Minh làm trách nhiệm bản thân, nhiều năm qua đối nghịch với triều đình, đã giết không ít quan viên, đến cả Thi Thế Luân cũng từng ám sát, chỉ vì cha Thi Thế Luân, tức Thi Lang từng là tướng lĩnh Tiền Minh, nhưng lại đầu hàng Đại Thanh làm quan, khiến không ít chí sĩ phản Thanh nghiến răng nghiến lợi, hiện tại lại có thể bắt được nhi tử của Hoàng đế, cũng xem như không lỗ vốn.

Chẳng qua con tin này thật sự khiến lòng người nan giải, nếu cuối cùng thả đi, thì không phải lãng phí cơ hội ngàn năm này sao, nhưng nếu giết, triều đình ắt vì vậy mà gây chiến, với thực lực hiện tại của Thiên Địa hội, đối diện với quân đội hàng ngàn hàng vạn, chẳng khác nào con kiến, đến lúc đó họa tới bá tính Giang Nam, dấy lên một màn tinh phong huyết vũ.

Nhưng những người khác chưa chắc đã nghĩ vậy, điển hình là cô nhi như Kiếm Hồ, được thu lưu từ thuở nhỏ, truyền bá tư tưởng phải trục xuất Thát tử khôi phục giang sơn người Hán, mang theo mối hận không đội trời chung với người Mãn, nếu không phải hiện thời có đường chủ phân đà là Ân Lôi ở đây, chắc gã đã đâm thẳng một kiếm từ đời nào.

Ngoài dự liệu của mọi người, Ân Lôi không nhốt Dận Tự vào thủy lao ẩm thấp, mà sắp xếp hắn trong một sương phòng hẻo lánh trong điền trang, dù đơn sơ, nhưng cũng xem như có bàn có giường, một ngày ba bữa vẫn đầy đủ.

Dận Tự ngồi bên cạnh bàn, đang cẩn thận phân tích chuyện xảy ra suốt dọc đường.

Hắn nào biết lúc này nội bộ phân đà Thiên Địa Hội đang vì chuyện của hắn mà tranh cãi không ngớt, nhưng từ lúc hắn bị mang đến đây, không lúc nào không quan sát sắc mặt của mỗi một người ở đây.

Đại đa số người khi đối mặt với hắn, đều mang theo thù hận địch ý, chỉ mỗi người trung niên thỉnh thoảng còn bĩnh tĩnh trò chuyện với hắn, có lẽ do cơ hội thay đổi tình thế đang nằm trên người hắn, nên hiện tại hắn có thể tạm thời yên tâm, thân phận của hắn đặc biệt, đối phương lại kiêng dè mấy người huynh đệ đang nằm trong tay Lý Húc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dám làm gì hắn, huống hồ hắn bị bắt, chắc chắn Lý Húc sẽ báo cho Khang Hy hay, đến lúc đó quan binh triều đình lùng bắt khắp thành, xui xẻo chính là người của Thiên Địa Hội.

Nghĩ thông suốt rồi, Dận Tự cầm quyển sách trên bàn lên tùy ý lật xem, ung dung đợi con cá mắc câu.

Chỉ sướng cho hắn bên đây ung dung nhàn nhã, khổ cho phía bên kia có người thiếu điều muốn phát điên.

Dận Chân lo lắng cho an nguy của hắn, lại không dám bộc lộ trước mặt Khang Hy, điều binh bao vây tiễu trừ loạn đảng, lùng sục chỗ ẩn nấp của đối phương, cứ thế mấy ngày liền, ngoài ưu sầu trong sốt ruột, cằm lún phún râu, đến cả mắt cũng trở nên đỏ ngầu.

Khang Hy thu tất cả vào mắt, nhưng không nói gì, chỉ ngầm căn dặn Lương Cửu Công chưng ít thuốc bổ thanh tâm hỏa dục đưa đến cho y.

Nhóm chủ tử tâm trạng không tốt, người bên dưới đương nhiên phải cẩn thận gấp bội, người bị bắt giữ ngay trước mặt Lý Húc, lão thanh lọc trên dưới phủ một lần, ở trước mặt Khang Hy càng tỏ ra nơm nớp lo sợ, chẳng qua Khang Hy hiện tại không lòng dạ nào đi hỏi tội lão.

Trước đó Lý Húc bắt loạn đảng, mấy người chết, mấy người đến nay vẫn còn nhốt trong đại lao, chỉ mỗi Tiểu Liên thoát được, nên mới xảy ra cớ sự như ngày nay, Dận Chân thật hận không thể lôi mấy kẻ trong lao ra lăng trì đến chết, nhưng sợ ném chuột vỡ bình, cuối cùng cũng không dám làm càn, chỉ có thể đặt hết kỳ vọng vào nhân thủ được phái đi, chính y cũng gia nhập hàng ngũ xông xáo bên ngoài, đích thân lục soát cổng thành.

“Vạn tuế gia, hiện tại loạn đảng hoành hành ngang ngược, chỉ e tổn hại đến thánh thể, không bằng người hãy khởi giá hồi kinh?” Tào Dần thầm thở dài, cứ tiếp tục như vậy không phải cách, người xung quanh không ai dám mở miệng khuyên nhủ, buộc lòng lão phải mở lời.

Năm xưa Tào Dần từng là thư đồng của Khang Hy, hai người cùng nhau lớn lên, trải qua sự kiện cầm Ngao Bái, bình định Tam Phiên, có thể nói hoạn nạn hiểu nhau, đương nhiên có một phần tình nghĩa trong đấy.

Thấy Tào Dần mở miệng, đám người Trương Đình Ngọc cũng vội vàng hùa theo, Lý Húc run rẩy quỳ trên mặt đất, cúi rạp người khóc nói: “Vạn tuế gia, nô tài vô dụng, đợi Bát gia bình an trở về, nô tài nhất định lấy thân tạ tội!”

Mấy người ở đây đều là cận thần ái thần của Khang Hy, dù ông lo lắng cho an nguy của nhi tử, nhưng cũng không đến mức giận chó đánh mèo.

Khang Hy thở dài.

“Các ngươi lui xuống hết đi, trẫm muốn trò chuyện với Tứ A ca.”

Đợi mọi người lui xuống hết, ông vỗ vỗ vị trí kế bên trên trường kỷ, nói với Dận Chân: “Qua đây ngồi xuống.”

Dận Chân vâng lời, đi tới ngồi xuống, lại chỉ ngồi hờ, vẫn đặt trọng tâm trên chân.

Thái độ cẩn thận dè dặt của y bị Khang Hy nhìn thấy, nhưng ông không nói gì, chỉ tự dưng nhắc đến một đề tài khác.

“Chuyện Thập Tam bị nhốt, con có hận trẫm không?”

Dận Chân cả kinh, không ngờ ông lại đột nhiên hỏi như vậy, vội vàng đứng dậy định quỳ xuống, nhưng bị Khang Hy giữ lại.

“Nhi thần đáng chết, tuyệt đối không dám có suy nghĩ này, mong Hoàng a mã minh giám!”

“Trẫm già rồi, chỉ mong con cháu hiếu thảo hòa thuận, quây quần xung quanh, đáng tiếc đời thường không như nguyện!” có thể do chuyện Dận Tự bị bắt đã khuấy động tiếng lòng trong ông, mấy ngày nay tâm trạng ông không ổn định, trên mặt cũng mơ hồ lộ vẻ già nua.

Dận Chân không biết phải trả lời thế nào, quyết định tiếp tục giữ im lặng.

Khi y còn nhỏ, cũng từng ôm tình cảm ngưỡng mộ sâu đậm với vị đế vương kiêm phụ thân này, dù y được nuôi dưới danh nghĩa của Đông Hoàng hậu, nhưng cũng không mấy khi được nhìn thấy Khang Hy, có một lần y len lén chạy đến gần Dưỡng Tâm Điện, lại đúng lúc nhìn thấy Khang Hy ngồi xổm xuống ôm Thái tử, xoa đầu hắn thoải mái cười đùa, hình dáng hai phụ tử hòa thuận vui vầy khiến y hâm mộ không gì sánh bằng, đến nỗi sau này đến Thượng Thư Phòng, y luôn liều mạng đọc sách, kỳ vọng đổi được một lời khen từ ông.

Đáng tiếc quãng thời gian ấy, trong mắt vị đế vương này, ngoại trừ Thái tử, các con còn lại, chẳng qua chỉ là phông nền mà thôi.

Cứ vậy năm này sang năm khác, tấm lòng mong mỏi dần trở nên ảm đạm, Khang Hy có thể là một người cha hiền từ, nhưng đồng thời cũng là một vị vua tàn khốc nhất, chỉ cần có người uy hiếp đến hoàng quyền, thì dù là đứa con ông yêu thương nhất, ông cũng có thể không lưu tình gạt bỏ.

Dận Chân vẫn nhớ không quên năm xưa Đại A ca và Thái tử được sủng ái cỡ nào, rồi sau đấy bị chèn ép ra sao, cuối cùng biến thành con mọt lộc tầm thường, phí hoài năm tháng trong tiểu viện chỉ có thể nhìn một tấc trời xanh.

Hết thẩy mọi thứ, kể cả dã tâm của bản thân y, đều nhắc y phải luôn đề cao cảnh giác với vị đế vương này, rất sợ một khi sơ ý, sẽ giẫm lên vết xe đổ của các huynh đệ đi trước, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Lâu ngày, tình cảm phụ tử, dần dần xen lẫn rất nhiều nghi ngờ cùng đề phòng.

May mà Khang Hy không có ý bắt y trả lời, chỉ chậm rãi nói: “Mấy ngày nay con đi theo trẫm, học được những gì?”

Dận Chân ngẩn ra, suy nghĩ trong chốc lát, châm chước nói: “Mỗi tiếng nói cử chỉ của Hoàng a mã, đều là hình mẫu trong lòng nhi thần, giống như lần này Lão Bát bị bắt, nhi thần để mất kiểm soát, đấy quả thật không ổn, may được Hoàng a mã nhắc nhở, mới có thể tỉnh ngộ.”

Khang Hy gật đầu: “Ở Giang Nam, con đã nhìn xem không ít, có nhận ra được vấn đề gì không?”

“Quan lại bao che lẫn nhau, quan thương cấu kết, lừa trên dối dưới, nghiễm nhiên trở thành nếp sống; Hoàng Hà lũ lụt, hàng năm trùng tu, hàng năm vẫn gặp tình thế hiểm nghèo, chuyện đào vét hồ Hồng Trạch không thể chậm trễ.”

Lúc bắt đầu Khang Hy không tỏ thái độ, cho đến khúc sau, mới nhẹ nhàng gật đầu.

“Trị thủy là đại sự trăm năm, cũng liên quan đến nền mống xã tắc dân sinh, quả thật không được phép chểnh mảng, Tổng đốc Hà đạo Trương Bằng Cách tinh thông công việc trị thủy, làm người chính trực thanh liêm, con có thể thỉnh giáo ông ấy.”

Dận Chân ngoài miệng vâng dạ, trong lòng lại oán trách ông không lo lắng xử lý chuyện Dận Tự, trái lại còn ở đây nhàn nhã bàn chuyện trị thủy với y.

Khang Hy đưa mắt nhìn y, giống như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu y, nên nói: “Con làm việc không vị tình riêng, tính tình cứng cỏi, rất tốt, nhưng lại lộ rõ nóng nảy xao động, nước trong ắt không có cá, với người hay với việc, không nên quá hà khắc tuyệt tình.”

Không đợi Dận Chân trả lời, ông đã tiếp tục: “Trẫm đã phái người ra ngoài, ước chừng hai ngày nữa sẽ có tung tích của Lão Bát, bên phía đối phương cũng có người của triều đình, có thể tạm thời không có gì nguy hiểm, con yên tâm đi.”

Dận Chân thế mới biết ông đã chuẩn bị sẵn nước cờ sau, lại nghe đến ông xếp người bên đối phương, bất giác lộ ra vẻ sợ hãi.

Ông ngồi lâu trên ngôi vua, quả thật bố trí quân cờ ở khắp mọi nơi, đến cả bên Thiên Địa Hội cũng sắp đặt người, vậy đám con như họ....

Dận Chân không dám nghĩ tiếp, chỉ bỗng dưng cảm thấy mồ hôi lạnh đổ đầy.

Vĩnh Hòa Cung.

“Tỷ tỷ đang chuẩn bị gì đấy, chẳng lẽ là cho nhà mẹ tỷ?” Nghi Phi nhìn Đức Phi sai bảo cung nhân cất một ít dược liệu quý giá vào hộp, vô cùng ngạc nhiên hỏi.

Đức Phi mỉm cười nói: “Hoàn Nhan thị có thai, gặp dịp cho ít dược liệu để tẩm bổ.”

Hoàn Nhan thị bà nhắc đến, chính là Đích phúc tấn của Thập Tứ A ca.

Nghi Phi tỏ ra ngạc nhiên cười nói: “Tỷ tỷ đúng là yêu ai yêu cả đường đi, hao hết tâm trí cho Dận Trinh!”

Nói theo một cách khác, chính là đối với nhi tử còn lại, lạnh nhạt gấp đôi.

Hai bà đấu đá nửa đời người, cuối cùng do Lão Cửu qua lại mật thiết với Thập Tứ mà quan hệ cũng theo đấy dịu đi, chẳng qua Nghi Phi thẳng tính, miệng bà xưa nay không tha ai, thường hay nói mấy câu khiến người khác nghẹn họng.

Đức Phi hơi cúi thấp đầu, tự mình kiểm tra dược liệu trong hộp, giống như không nghe ra hàm ý trong lời bà, cười nhẹ nói: “Muội muội nói quá lời, suy cho cùng là từ bụng mình đi ra, lại do một tay mình nuôi lớn, nếu tỷ không thương nó, còn ai để ý nó đây?”

“Ai nói không!” Nghi Phi cười tươi như hoa. “Hiện tại Thập Tứ được Hoàng thượng sủng ái, phong vương phong hầu, cũng là chuyện ngay trước mắt, đến cả Lão Cửu nhà muội thấy nó, cũng khen ngợi không ngớt!”

Lúc nói mấy câu này, trong giọng nói khó tránh khỏi ghen tị, chỉ vì năm xưa Nghi Phi vào cung, sinh liên tiếp ba nhi tử, trong hậu cung đến cả Đông Hoàng hậu cũng phải nhân nhượng bà ba phần, ai ngờ về sau Đức Phi không có tiếng tăm gì này lại đuổi kịp bà, cùng bà chấp chưởng phượng ấn, đồng quản hậu cung. Tới nay, trong ba nhi tử, Lão Ngũ Dận Kỳ đôn hậu lương thiện, không thích tranh giành với đời, Lão Cửu thì có xu hướng đi theo Thập Tứ, còn Thập Nhất A ca, vào lúc tròn mười hai tuổi thì mất sớm.

Tính ra hiện tại, trong các Hoàng tử do chúng phi tần hậu cung sinh, chỉ mỗi hai nhi tử của Đức Phi là có tiền đồ nhất.

Chẳng qua Nghi Phi hiểu thì hiểu, trong lòng vẫn khó tránh khỏi không cam tâm, đợi có cơ hội, vẫn phải châm chích một hai câu.

Đức Phi cười cười, nói: “Dận Đường là huynh trưởng, Dận Trinh là đệ đệ, huynh trưởng chiếu cố đệ đệ, tỷ còn phải cảm ơn muội muội đã dạy dỗ nhi tử thật tốt nữa đấy chứ.”

Nghi Phi bị lời của bà làm cho nghẹn họng, nhớ đến lý do hôm nay mình đến đây, chỉ đành nhịn xuống, cười nói: “Xem trí nhớ của muội kìa, vốn hôm nay đến có việc muốn thương lượng với tỷ tỷ, đợt đại tuyển tiếp theo, sắp đến rồi nhỉ?”

Đức Phi nghe hiểu ý bà, nên cười nói: “Muội muội định chọn con dâu cho mình à?”

Ngũ A ca, Cửu A ca đã có chính thê, hiện tại có chọn, cũng là Trắc phúc tấn.

Nghi Phi cười duyên: “Lần này thì tỷ tỷ đoán sai rồi, muội muội không phải chọn cho tụi Lão Ngũ, mà là cho Lão Bát.”

Đức Phi ngẩn người.

Chính thê Dận Tự mất sớm, hiện thời vị trí Đích phúc tấn vẫn treo lơ lửng, Trương thị trong phủ thân phận đã thấp, lại không có con, không thể đưa lên làm chính, đương nhiên phải thu xếp giúp hắn chọn Kế phúc tấn, có điều thân mẫu của Dận Tự là Lương Phi đã mất, việc này tính thế nào cũng nên để dưỡng mẫu của hắn là Huệ Phi đề cập đến mới đúng, sao Nghi Phi lại mở lời?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv